Sự giam cầm xấu xa

Trường học rộng lớn như vậy, Lạc Ấp lại tình cờ đi ngang qua cửa sổ, Hề Ninh chưa từng nghĩ tới chuyện này. 
Đây là tòa nhà dạy học của lớp 10. Một học sinh lớp 12 như anh ta đang làm gì ở đây vậy? 
Hơn nữa Hề Ninh luôn cảm thấy mình đọc được hai chữ 'mỉa mai' trong mắt của anh ta. 
Hề Ninh mím môi, mở to hai mắt, hung hăng trừng người vừa đi qua.
Không có gì xấu hổ hơn cảm giác bị ai đó bắt gặp mình nói xấu sau lưng người đó. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cô quên mất rằng hai mắt mình vẫn đang sưng lên, ở trong mắt Lạc Ấp, cô giống như một con thỏ có đôi mắt đỏ hoe vì khóc, đáng thương và hung dữ nhìn anh. 
Cô đã khóc? 
Lạc Ấp hơi nhướng mày, cảm thấy thật đáng tiếc khi không được tận mắt nhìn thấy con thỏ nhỏ này trốn trong góc phòng rơi nước mắt. 
“Em vừa nói, cuộc sống riêng tư của tôi rất lộn xộn?” Đôi môi mỏng của Lạc Ấp khẽ mở, chậm rãi hỏi cô. 

Bởi vì anh không cố ý hạ giọng nên hầu hết mọi người trong lớp của Hề Ninh đều bị âm thanh này hấp dẫn nhìn sang bên này. 
Trong một đám người mặc đồng phục rằn ri màu xanh lá cây, đột nhiên xuất hiện một anh chàng đẹp trai mặc áo phông đen, chưa nói đến những người đã nhận ra anh là ai, ngay cả những cô gái không biết Lạc Ấp là ai cũng bị khuôn mặt của anh thu hút, nhỏ giọng thì thầm "đẹp trai quá". 
Hề Ninh khẽ mím môi không nói gì. 
Lạc Ấp khẽ cười một tiếng, đặt tay chống lên bệ cửa sổ, khom lưng cúi xuống ghé vào tai Hề Ninh. 
Dùng giọng nói mà chỉ có hai người mới nghe thấy được, nhỏ giọng thì thầm, "Đúng vậy, cuộc sống của tôi rất lộn xộn đấy. Em cảm thấy thế nào khi ngủ chung với một người như tôi?"  
Hô hấp ấm áp phả vào lỗ tai của cô, trong nháy mắt mặt của Hề Ninh liền đỏ bừng.
Một là vì bị chọc cho tức giận, hai là sợ người khác nghe thấy lời Lạc Ấp vừa nói. 
Ánh mắt của Hề Ninh bí mật quét qua người Bành Tầm, khi phát hiện vẻ mặt của cậu ta không có gì thay đổi, cô mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. 
Dù nói thế nào đi chăng nữa, lúc ở trong trường học, Hề Ninh thực sự không muốn tiếp xúc nhiều hơn với Lạc Ấp. 
Nếu cô thật sự không nhớ những chuyện trong buổi tối ngày hôm đó, giả vờ như nó không xảy ra cũng tốt. 
Sự im lặng của Hề Ninh khiến tiếng cười của Lạc Ấp càng lớn hơn, anh nhìn kỹ ánh mắt giận dữ và bộ dáng thở phì phò của cô, sau đó chuyển sự chú ý sang người Bành Tầm, nói: "Lần sau còn để tôi biết cậu nói sau lưng tôi, cẩn thận cái lưỡi của cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bành Tầm lập tức làm động tác khâu miệng lại, ra vẻ thành thật không dám hé răng. 
May mắn thay, tiếng còi tập hợp của người hướng dẫn ở tầng dưới vang lên ngay sau đó, làm gián đoạn bầu không khí kỳ lạ giữa họ. 
Mọi người trong lớp không còn thời gian để ngắm trai đẹp nữa, bọn họ vội vàng đứng dậy, cầm ly nước đi xuống lầu tập hợp, khi họ bước ngang qua Lạc Ấp, rất nhiều cô gái đều lén liếc nhìn anh mấy lần, nhưng ánh mắt của Lạc Ấp vẫn luôn hướng về một người. 
Khi Hề Ninh cúi đầu đi ngang qua Lạc Ấp, cô rõ ràng đã cảm nhận được ánh mắt kia đang rơi vào người mình, hoang dã như một con dã thú, không thèm che đậy. 
“Tên điên.” Hề Ninh càu nhàu một tiếng, đi theo các bạn học xuống lầu tập hợp. 
Tòa nhà dạy học cho lớp 10 của cấp ba vốn luôn sôi động bỗng trở nên yên ắng trong nháy mắt. 

Lạc Ấp đứng tại chỗ, thu bớt ý cười. 
Hai nam sinh phía sau liếc mắt nhìn nhau một cái, một nam sinh có mái tóc xoăn mở miệng hỏi: 
“Cậu chủ Lạc, các học sinh của lớp 10 đã đi xuống hết rồi.” 
Lạc Ấp nói “ừm”, duỗi chân dài bước xuống dưới: "Gọi vài người cùng đi tới sân bóng rổ, hôm nay tôi muốn hoạt động một chút." 
Nam sinh tóc xoăn do dự muốn nói lại thôi, không phải, điều cậu ta muốn hỏi là, không phải hồi nãy anh nói có việc mới tới khu lớp 10 à? Tại sao Lạc Ấp lại bỏ đi mà chưa làm gì cả? 
Nam sinh có vết sẹo ở đuôi lông mày kia rõ ràng là thông minh hơn nhiều, cậu ta lấy cùi chỏ của mình đụng vào nam sinh tóc xoăn để ra hiệu cho cậu ta im lặng, sau đó nói: "Được rồi, tôi sẽ gọi mấy người biết chơi đến đây."
Chờ bóng dáng Lạc Ấp biến mắt ở chỗ ngoặt trên cầu thang, nam sinh tóc xoăn trừng mắt nhìn cậu ta: "Cậu đụng tôi làm cái gì?”
"Dương Quyển, cậu thật sự ngốc hay đang giả vờ đấy?" Đổng Mạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Vừa rồi rõ ràng là anh ấy tới đây để gặp cô bé kia!” 
“A?” Dương Quyển ngơ ngẩn chớp mắt một cái, sau đó cậu ta vỗ vào đầu một cái, đột nhiên hiểu ra: “Là vậy à!”
Cậu ta quay đầu lại nhìn Đổng Mạc, dáng vẻ như tôi đã hiểu ra mọi chuyện, nói: “Vậy là cậu chủ Lạc thích cô gái nói xấu anh ấy à?” 
Đổng Mạc: ? 
Đây là loại mạch não nào vậy? 

Đổng Mạc cảm thấy nếu Dương Quyển không dùng được bộ não này thì nên tặng cho người cần đi.  
Bên cạnh việc mới sáng sớm bản thân đã bị Lạc Ấp bắt gặp nói xấu sau lưng anh, ngày hôm nay của Hề Ninh vẫn có thể coi là một ngày tốt lành, thậm chí còn có một số cô gái còn chủ động bắt chuyện với cô, mặc dù mục đích là vì Lạc Ấp. 
Vào buổi chiều, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, trong không trung có mấy hạt mưa nhẹ, sương mù mênh mông. 
Hề Ninh cầm chiếc ô đi về nhà, sau khi mở cửa ra, cô đã nhìn thấy trên ghế sô pha có vài người đang ngồi. 
Vẻ mặt của dì rất nghiêm nghị, dượng có nét mặt luôn dịu dàng không còn tươi cười nữa, phía đối diện có một bóng người thẳng lưng đang ngồi, hai người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh, trông như vệ sĩ. 
Hề Nguyên Vận nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp nói: “Ninh Ninh, ba của cháu đến rồi.” 
Hề Ninh đặt ô xuống, những giọt mưa trên mái ô nhỏ giọt xuống đất. 
Cô biết, điều này nghĩa là đã có kết quả DNA rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận