Sự giam cầm xấu xa

Không khí trong phòng khách rất nặng nề. 
Kiều Dương co ro trong phòng không dám bước ra, còn phải nhịn tiểu nữa. 
Hề Ninh nhìn vào tờ kết quả giám định DNA, ánh mắt cô rơi thẳng vào câu cuối cùng: Theo dữ liệu hiện có và kết quả phân tích DNA, có thể khẳng định rằng Lạc Văn Mậu là cha ruột của Hề Ninh. 
Tiếp theo là một con dấu màu đỏ ở dưới cùng. 
Ngón tay cầm tờ báo cáo của cô dùng sức đến mức trở nên trắng bệch, chờ tới khi cô nhận ra mình mất lịch sự, mép giấy đã bị Hề Ninh nắm chặt tới mức nhăn lại. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người lớn bên cạnh đều không nói chuyện, chờ Hề Ninh tiêu hóa chuyện này. 
Nhưng thực ra Hề Ninh không có gì để tiêu hóa. 
Đây là chuyện đã được dự đoán từ trước, bây giờ cũng chỉ là đưa thêm bằng chứng đến trước mặt cô thôi. 
Hề Nguyên Vận do dự một chút, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Kiều Ôn Lương vỗ vào tay ngăn lại. 

Hề Ninh đặt báo cáo trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lạc Văn Mậu, nói: “Tôi muốn nói chuyện một mình với ngài.” 
Thật ra vẻ bình tĩnh chính là sự mạnh mẽ, phía đối diện là người giàu nhất ở Thương Thành có lịch sử lâu đời, cho dù ngồi ở trên một chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp nhưng vẫn mang đầy khí chất của người bề trên. 
Trong mắt ông ta, nếu bỏ mối quan hệ huyết thống sang một bên, Hề Ninh có thể chỉ là một con kiến ​​tiện tay cũng bóp chết được. 
Con ngươi của Hề Ninh có màu sáng, khi nhìn người khác luôn có cảm giác xuyên thấu tâm can. 
Lạc Văn Mậu nhìn cô, tự phụ gật đầu, chút thời gian này ông ta vẫn cho được. 
Bên ngoài trời mưa to lên, những hạt mưa rơi xuống đất bắn ra càng nhiều bọt nước hơn. 
Hề Ninh đứng dưới tán cây cuối tòa nhà, mũi chân giẫm lên một vũng nước nhỏ, sau một lúc im lặng, cô hỏi: “Tại sao bây giờ mới đến tìm tôi?” 
Lạc Văn Mậu dựa vào trong, có vẻ không thích những ngày mưa cho lắm, cũng chán ghét cảm giác ống quần của mình bị nước mưa bắn ướt. 
Ông ta nhìn dòng nước đọng trên mặt đất rồi khẽ nhíu mày, sau khi nghe xong câu hỏi của Hề Ninh, Lạc Văn Mậu mới thả lỏng một chút, nói: “Gần đây ta mới biết được tin tức của con.” 
“Hả?” Hề Ninh khó hiểu nhìn về phía ông ta. 
Lạc Văn Mậu vươn tay châm một điếu thuốc, hoàn toàn không để ý đến chuyện Hề Ninh không ngửi được mùi khói. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong màn sương khói lượn lờ, đôi lông mày sắc bén của ông ta bị phủ sương mù, một giọng nói trầm thấp truyền ra khỏi làn khói: “Hề Nhan không nói với ta về việc cô ấy mang thai, sau khi ta và mẹ con chia tay cũng không liên lạc với nhau nữa.” 
Tầm mắt của ông ta nhìn về phía Hề Ninh, dường như đang thông qua cô để nhìn thấy một người phụ nữ khác: “Con rất giống mẹ mình.” 
Hề Ninh nhếch khóe miệng lên tạo thành một nụ cười, cô tự hỏi không biết có nên cảm ơn ông ta vì mười sáu năm nay vẫn luôn nhớ đến mẹ của mình trông như thế nào hay không. 
“Ngài tìm tôi chắc không phải vì hỏi chuyện này thôi chứ?” Lạc Văn Mậu lắc điếu thuốc để tro tàn rơi xuống, đôi môi mỏng thở ra một hơi khói: “Con muốn cái gì thì cứ nói thẳng.” 
Lạc Văn Mậu có thể đứng dưới lầu trò chuyện với cô đã là sự nhường nhịn lớn nhất của ông ta rồi. 

“Tôi muốn thương lượng mấy điều kiện với ngài.” Hề Ninh nói. 
Lông mày của Lạc Văn Mậu khẽ nhướng lên, đứa nhỏ này thật sự không có tâm tư gì, bảo cô nói thẳng, cô cũng nói thẳng. 
Trên bàn đàm phán, người càng nóng nảy và thiếu kiên nhẫn thông thường cũng là người dễ gặp thất bại nhất. 
“Điều kiện gì?” Ông ta hỏi. 
Hề Ninh lấy hết can đảm nói: “Tôi muốn ngài bồi thường chi phí nuôi nấng tôi suốt mười sáu năm qua cho gia đình dì.” 
Cô do dự một lúc, không biết nên bồi thường bao nhiêu mới là hợp lý, vì vậy cô chỉ có thể nói: “Cứ bồi thường theo chi phí nuôi dưỡng con trai của ngài là được.” 
“A.” Lạc Văn Mậu cười khẽ một tiếng: “Chuyện này cũng có thể, nhưng nếu ta đưa, bọn họ có dám lấy không?” 
“Tại sao lại không dám?” Hề Ninh nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ: “Không phải là ngài tiếc những thứ này chứ.” 
Giọng điệu đó giống như nhìn thấy một kẻ keo kiệt vắt cổ chày ra nước vậy. 
Lạc Văn Mậu cũng không giải thích nhiều: "Ta sẽ mua một căn nhà cho con trai họ, còn đưa thêm cho bọn họ 17 tỷ. Tiền nhiều sẽ phỏng tay, có nhiều người qua một đêm đã giàu lên cũng không có cuộc sống tốt lành gì.”
17 tỷ! 
Hề Ninh rút lại lời nói keo kiệt của mình, số tiền nhiều nhất mà cô từng thấy trong đời chính là 33 triệu tiền bo lần trước Lạc Ấp đã đưa cho cô. 
Thực ra, Hề Ninh chỉ muốn 3 tỷ rưỡi, chủ yếu là vì da mặt của cô mỏng, muốn 3 tỷ rưỡi thôi nhưng Hề Ninh đã cảm thấy mình như một con sư tử đang há to miệng chờ ăn rồi. 

Không ngờ tới do cô là ếch ngồi đáy giếng, không có kiến thức gì. 
Lạc Văn Mậu tiếp tục nói: “Nhưng ta cũng có điều kiện.” 
Hề Ninh đột nhiên căng thẳng: “Điều kiện gì?” 
Cô nghĩ lại, bản thân cô cũng là đứa nghèo kiết xác, phải sống dưới sự che chở của người khác, chẳng có thứ gì đưa cho ông ta được. 
Lạc Văn Mậu nói: “Con không thể tự mình quyết định cuộc hôn nhân của mình.” 
Hề Ninh sửng sốt, sau đó nhanh chóng đồng ý: “Được rồi.” 
Một căn nhà cộng thêm 17 tỷ, đổi lấy quyền tự do hôn nhân của cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận