Người nhà dì cũng không biết Hề Ninh đã lựa chọn gì sau lưng họ.
Chỉ là sau khi Hề Ninh quay về, dì thấy biểu hiện của cô không thay đổi gì, nhìn qua tâm trạng rất vui vẻ nên cũng thấy yên tâm.
Ít ra thì giữa hai cha con cũng không xảy ra xung đột.
Họ tôn trọng sự lựa chọn của Hề Ninh, vì vậy sau khi biết cô muốn sống với cha mình, bọn họ cũng không ngăn cản Hề Ninh.
Nhưng Hề Nguyên Vận đã nuôi nấng cô như con gái của mình bấy lâu nay, nên vẫn có tình cảm sâu nặng, sau khi biết được đêm nay cô sẽ rời đi, dì đã hỏi Hề Ninh có thể ở lại thêm một đêm không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đã muộn thế này rồi, đóng gói hành lý các thứ cũng không kịp đâu. Ngày mai hãy đến đó cũng được mà."
Lạc Văn Mậu không muốn tốn quá nhiều thời gian ở đây, ông ta nói: "Bên kia cũng không thiếu cái gì. Nếu có hành lý, ngày mai tôi sẽ cử người đến giúp con bé dọn dẹp."
Hề Ninh nhìn thấy trong mắt Lạc Văn Mậu có một tia thiếu kiên nhẫn, cô nắm lấy tay dì nói: “Cũng có phải cháu đi là không bao giờ quay về nữa đâu, khi nào cháu được nghỉ, thỉnh thoảng sẽ về đây để chơi.”
Nghe thấy điều này, Hề Nguyên Vận chỉ có thể từ bỏ.
Cuối cùng, Hề Ninh chỉ xách một chiếc túi và vẫn mặc bộ quần áo huấn luyện quân sự ban ngày, đi theo sau Lạc Văn Mậu bước vào chiếc siêu xe sang trọng giá hàng trăm tỷ của ông ta.
Xe do một người lái, cô và Lạc Văn Mậu ngồi ở hàng ghế sau.
Ngay sau khi lên xe Lạc Văn Mậu có vẻ rất bận, cứ một lát là gọi điện thoại, một lát nữa lại nhìn xuống máy tính bảng.
Ánh mắt Hề Ninh lén lút liếc nhìn sang đó, phát hiện ở bên trên có nhiều tài liệu cô không hiểu được, nên thu ánh mắt lại không quan tâm nữa.
Trong xe chỉ có tiếng gõ máy tính bảng khô khốc của Lạc Văn Mậu, ngoài cái đó ra, Hề Ninh cảm thấy cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Khoảng nửa giờ sau, Lạc Văn Mậu cất máy tính bảng đi, dựa vào lưng ghế, khẽ xoa lông mày.
Hề Ninh nhẹ nhàng chớp mắt, theo bản năng ngồi thẳng người lên.
“Đừng căng thẳng quá.” Giọng nói của Lạc Văn Mậu rất bình thản: “Ta sẽ không ăn thịt con đâu.”
Hề Ninh mỉm cười lúng túng, không nói gì.
Lạc Văn Mậu khẽ xoay người một chút, cẩn thận đánh giá, nhìn Hề Ninh từ trên xuống dưới, hỏi: “Bây giờ con đang học lớp 10 à?”
Hề Ninh khẽ gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm, cũng tốt.” Lạc Văn Mậu dùng giọng nói trầm thấp của mình, ừ một tiếng.
Hề Ninh ngơ ngác nhìn ông ta, cũng tốt? Cái gì tốt?
“Ta nghe nói thành tích của con rất tốt.” Lạc Văn Mậu nói.
Hề Ninh nhéo ngón tay của cô và trả lời: "Cũng khá ổn, tôi mới nhập học nên chưa thi lần nào, cũng không biết xếp hạng bao nhiêu."
Những gì cô nói đều rất khiêm tốn, lấy thành tích thi đầu vào của Hề Ninh, ít nhất chuyện nằm trong top 10 lớp cũng không có vấn đề.
Không biết Lạc Văn Mậu đang nghĩ gì, phải mất một lúc mới nói được một câu "ừm".
Sau vài phút nữa, ông ta nói thêm một câu: “Trước đây con trai ta cũng học khá tốt.”
Sau đó, Lạc Văn Mậu cụp mắt xuống không nói gì.
Ban đầu Hề Ninh vốn dĩ muốn men theo câu chuyện để hỏi về con trai ông ta, nhưng thấy Lạc Văn Mậu đã đưa mắt ra ngoài cửa sổ, cô chỉ có thể nuốt lời vào trong lòng.
Xe chạy khoảng một tiếng đồng hồ thì đi vào cổng lớn của một khu chung cư.
Mặc dù Hề Ninh chưa bao giờ đến khu chung cư này, nhưng cô đã từng nghe nói về nó.
Bên trong Thương Thành có một số khu chung cư và biệt thự cao cấp, mỗi biệt thự trong khu vực tấc đất tấc vàng này đều chiếm diện tích lớn tới mức khiến người ta không thể tin tưởng.
Tất nhiên, cái giá phải trả cũng là điều không tưởng đối với Hề Ninh.
Lúc trước khi ở trên mạng biết được một căn biệt thự có giá hơn 300 tỷ, cô còn đang suy nghĩ loại người coi tiền như rác tới mức nào sẽ mua khu nhà đắt đỏ thế này để ở, dù sao thì với hơn 300 tỷ, người ta cũng có thể mua rất nhiều căn nhà khác trong trung tâm thành phố.
Hề Ninh chưa bao giờ tưởng tượng rằng chính cha mình lại là loại người tiêu tiền như rác đó.
Còn cô lại là con gái của người đó.
......
Từ cổng khu chung cư đi đến nhà còn phải di chuyển thêm một đoạn nữa, sau khi đến được cổng lớn của ngôi nhà cũng phải bước một con đường dài mới tới nhà.
Khi xe dừng trước cổng lớn, vẻ mặt của Hề Ninh đã chết lặng rồi.
Ngôi nhà của những kẻ có tiền đều như thế này à, không khác gì lâu đài?
Hề Ninh không biết, nhưng Hề Ninh chỉ nhìn vậy là đủ rồi.
Xe đậu trước cửa chính của căn nhà, tay Hề Ninh vừa mới đặt lên tay nắm của, cánh cửa đã được mở ra từ bên ngoài.
Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, khoảng chừng năm mươi tuổi đứng ở ngoài xe nhìn cô, mỉm cười: “Cô chủ, chào mừng về nhà.”
Hề Ninh sững sờ một lúc, tay chân có phần luống cuống nói: “Cảm ơn.”
Sau đó cô xuống khỏi xe ô tô.
Lạc Văn Mậu gật đầu với người đàn ông kia, sau đó nói với Hề Ninh: “Quản gia Ký Tự.”
Hề Ninh ngoan ngoãn chào hỏi ngay tức khắc: “Xin chào, quản gia Ký.”
Ký Tự mỉm cười: “Cô chủ không cần khách sáo.”
Lạc Văn Mậu đi đầu bước vào trong cánh cửa, Hề Ninh ôm túi, chạy chậm theo sau lưng ông ta, nghe thấy Lạc Văn Mậu hỏi quản gia: “Lạc Ấp đâu?”
Hề Ninh: ...
!!?