Sự giam cầm xấu xa

Hề Ninh tự hỏi có phải cô đang bị ảo giác không. 
Ông ta vừa hỏi ai vậy? 
Lạc Ấp? 
Hề Ninh thề rằng cái tên Lạc Ấp này chắc chắn không phải là một cái tên dễ bị trùng. 
Nhưng Hề Ninh cũng không muốn tin rằng Lạc Ấp trong miệng Lạc Văn Mậu thực sự là cái người tên Lạc Ấp mà cô biết. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì, cô và Lạc Ấp đã ngủ chung với nhau rồi! 
Nếu thật sự là anh ta, chẳng phải cô đã bị chính anh trai của mình phá trinh à, còn dùng tới ba cái áo mưa nữa! 
Sắc mặt Hề Ninh trắng bệch. 
“Thân thể của cô chủ không được thoải mái sao?” Ký Tự đi theo phía sau đã để ý đến khuôn mặt của Hề Ninh. 
Bước chân của Lạc Văn Mậu dừng lại một lúc rồi quay đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?” 
“À… Ừm, không có chuyện gì đâu.” Hề Ninh cúi đầu, để tóc rơi xuống che gần hết khuôn mặt của cô. 

Bây giờ cô không dám đối diện với Lạc Văn Mậu nữa. 
Ký Tự suy đoán một lúc rồi nói: "Có lẽ là do thời tiết lạnh nên bị cảm rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ để nhà bếp nấu một bát canh gừng cho cô chủ." 
Lạc Văn Mậu gật đầu, chuyện này quản gia có thể thu xếp được.  
Sau khi vào cửa, người giúp việc đã đợi ở bên cạnh, cầm lấy ba lô trên tay Hề Ninh. 
Lạc Văn Mậu nới lỏng cà vạt và nói với Ký Tự: “Đưa con bé đi vào phòng nhìn trước đã, sau đó xuống đây ăn cơm.” 
Ký Tự mỉm cười đi đằng trước dẫn đường cho Hề Ninh, trong khi đó, người giúp việc ôm ba lô của Hề Ninh cũng đi theo sau. 
Hề Ninh nhìn thang máy trước mặt, trong lòng lại thở dài lần nữa, cái gì gọi là giàu tới mức không có tình người. 
Nhà dì cô có năm tầng lầu, cộng thêm căn gác xép nữa là sáu tầng, cũng không có thang máy, mỗi lần lên lầu, ai nấy đều kiệt sức thở hổn hển. 
Thế mà chỗ này, ngôi biệt thự ba tầng đã được trang bị thang máy nội bộ rồi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ký Tự đưa cô vào thang máy, ấn lầu ba, cười với Hề Ninh: “Phòng của cô chủ ở lầu ba, bên cạnh là cậu chủ.” 
Trái tim Hề Ninh đập loạn một nhịp. 
Lạc Ấp... 
Nếu thực sự là anh, cô phải làm thế nào bây giờ? 
Không đợi cô nghĩ nhiều, Ký Tự đã đưa cô đi và dừng lại trước cửa phòng, cung kính mở cửa cho Hề Ninh. 
Đập vào mắt Hề Ninh là một dãy phòng công chúa được trang hoàng lộng lẫy, cực kỳ rộng lớn và được chiếu sáng rực rỡ. 
Một tấm rèm vải trắng như gạo buông xuống trên chiếc giường một mét tám, trên mặt đất trải một tấm thảm dày màu cà phê nhạt, cuối giường có một chiếc ghế sô pha và một bàn cà phê, các món đồ được chọn đều có phong cách được con gái yêu thích nhất trong thời gian gần đây. 
Đi vào bên trong, còn có một phòng tắm với bồn tắm, một loạt tủ cao để quần áo. 
Mặc dù miêu tả như vậy thì không hay ho lắm, nhưng Hề Ninh vẫn muốn nói rằng phòng ngủ này còn lớn hơn nhà của dì cô. 

“Cô chủ có thể nhìn thấy hoa viên trước nhà từ sân thượng.” Ký Tự giới thiệu nói. 
Hắn đẩy cửa sổ sát đất đi đến chỗ sân thượng, phát hiện chỗ này hình như được thông với căn phòng bên cạnh, chỉ ngăn cách bằng một lan can màu đen cao một mét, trên đó có cây cối xanh tươi phát triển tươi tốt rực rỡ. 
“Bên cạnh là phòng của cậu chủ.” Ký Tự nói. 
Hề Ninh nhìn thấy đèn bên cạnh bật sáng, bước chân cô cứng đờ trong chốc lát, cuối cùng Hề Ninh đã lựa chọn quay về phòng. 
Cô vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với sự thật rằng người anh này chính là Lạc Ấp. 
“Nếu còn thiếu thứ gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ để người mua giúp.” Ký Tự nói. 
Hề Ninh do dự một chút rồi hỏi: “Có bàn làm việc không?” 
Mọi thứ trong phòng đều rất ổn nhưng không có bàn làm việc. 
Hề Ninh cảm thấy cô không thể co người trên bàn cà phê nhỏ để làm bài tập suốt ngày được, cột sống cổ của cô sẽ lệch mất. 
Ký Tự lập tức cười nói: "Phòng đối diện cô chủ là phòng làm việc. Tôi nghĩ rằng cô chủ nên có phòng riêng chuyên dùng để học tập, chuyện đó sẽ tốt hơn." 
Khóe miệng Hề Ninh mấp máy, một lúc lâu sau cô mới nói ra câu: "Cảm ơn." 
Mọi thứ được sắp xếp quá chu đáo, ngược lại nó khiến cô cảm thấy lúng túng không biết nên làm gì. 
“Vậy ngài xuống dưới ăn cơm trước đi, tôi sẽ gọi cậu chủ xuống.” Nụ cười trên mặt Ký Tự dường như sẽ không bao giờ biến mất, hắn vẫn luôn dịu dàng nhìn cô. 
Hề Ninh gật đầu đi theo người giúp việc xuống lầu trước, lòng bàn tay lo lắng tới nỗi đổ mồ hôi. 

Cậu chủ, người anh trai kia của cô cũng muốn đi ăn cùng sao? 
Nếu đó thật sự là anh ta thì phải làm sao. 
Hề Ninh vắt óc suy nghĩ và không thể đưa ra câu trả lời, cuối cùng cô chỉ có thể bước vào thang máy trong thất vọng. 
Khi Ký Tự nhìn thấy bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt của mình, hắn mới quay người đi đến căn phòng trong cùng, gõ cửa một cách lịch sự bằng ngón tay trỏ: “Cậu chủ, tổng giám đốc Lạc mời ngài xuống ăn cơm.”
Cơ thể Lạc Ấp trần truồng, trên tay cột băng vải, đang đánh quyền. 
Phòng của anh còn lớn hơn phòng của Hề Ninh một chút, thứ đáng chú ý nhất trong căn phòng này là chiếc túi đấm bốc dựng đứng kia. 
Trong phòng không bật điều hòa, cơ bắp trên cơ thể trần trụi của Lạc Ấp ướt đẫm mồ hôi và trong suốt như pha lê. 
Nắm đấm rít lên như gió thổi, tiếng "bùm" nặng nề chói tai vang vọng trong phòng, bao cát bị cú đấm nặng nề của anh làm cho xiên xéo và bật trở lại. 
Anh tiện tay xé miếng băng trên tay ra, giọng điệu lạnh lẽo nói: “Cút.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận