Sự giam cầm xấu xa

Khó khăn lắm mới gọi được 120 để đưa những người bị thương này lên xe cấp cứu, Hề Ninh lại bị cảnh sát lôi đi lấy lời khai.
 
Cảnh sát không phải do Hề Ninh báo, nhưng người bị đánh không biết sống chết ở trong ngõ nhỏ này nhiều như vậy, có lẽ là những người khác báo cảnh sát.
 
Cảnh sát hỏi Hề Ninh một vài câu nhưng hỏi ba câu thì Hề Ninh trả lời không biết cả ba, chỉ nói là mình tan học xong đi đường tắt qua chỗ này, trùng hợp thấy được những người này, cũng không nhìn thấy là ai đánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi cảnh sát không nhận được tin tức hữu dụng gì, chỉ có thể để cô đi.
 
Hề Ninh như trút được gánh nặng, cảm thấy bản thân chí ít cũng giữ được đôi mắt rồi.
 
Cô thề, về sau có nói gì cũng sẽ không đi đường nhỏ này, cho nên xin đừng để cô gặp lại nam sinh kia nữa.
 
Khi về đến nhà, trời đã sắp tối.
 
Nhà dì ở trên tầng cao nhất trong một khu dân cư cũ, có thêm một gác xép nho nhỏ.

 
Hề Ninh ở trong căn gác xép nho nhỏ kia.
 
Sau khi lấy chìa khóa từ trong thùng sữa ra, Hề Ninh mở cửa phòng, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt ngay lập tức bay ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Về rồi à?" Hề Nguyên Vận, dì của Hề Ninh ló đầu ra từ trong phòng bếp: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
 
"Dạ!"
 
Hề Ninh thay dép lạch cạch đi vào nhà vệ sinh rửa sạch tay, sau đó vào phòng bếp bưng đồ ăn giúp dì.
 
"Sao cháu lại về nhà trễ như vậy, dọc đường về dì thấy hôm nay trường trung học phổ thông số 1 tan học rất sớm mà." Hề Nguyên Vận có chút lo lắng hỏi.
 
"Trên đường về nhìn thấy bắp rang bơ, ngắm đến nỗi mê mẩn luôn dì ạ.” Hề Ninh vội vàng xin lỗi: "Lần sau cháu sẽ chú ý về sớm một chút."
 
"Không sao." Hề Nguyên Vận lau tay sạch sẽ, nhìn cô có phần muốn nói lại thôi.
 
Hề Ninh chớp mắt hỏi: "Sao vậy ạ?"
 
"... Không có gì đâu." Cuối cùng Hề Nguyên Vận cũng không nói gì, hắng giọng rồi gọi với vào trong phòng: "Kiều Dương, ra ăn cơm."
 
Kiều Dương là con trai của dì, năm nay vừa mới lên lớp năm, tính tình rất ngoan ngoãn.
 
Sau khi nghe thấy mẹ gọi thì ngay lập tức từ trong phòng chạy ra.
 
"Chị, chị đã về rồi." Kiều Dương ngọt ngào chào hỏi Hề Ninh.

 
Hề Ninh cười rồi đặt đồ ăn mà cậu bé thích ở trước mặt cậu bé, sau đó giương mắt nhìn dì, hỏi: "Đêm nay dượng không về nhà ăn cơm ạ?”
 
"Đêm nay ông ấy tăng ca nên ăn ở công ty." Hề Nguyên Vận nói.
 
Lúc này Hề Ninh mới động đũa.
 
Hề Nguyên Vận hơi đau lòng nhìn Hề Ninh, dì cảm thấy sau khi mẹ cô qua đời, đứa nhỏ này luôn tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
 
Như là sợ gây thêm rắc rối cho nhà dì nên việc trong nhà vẫn luôn tranh làm, thỉnh thoảng cả ba bữa cơm đều do đứa nhỏ này nấu, cũng chưa từng đòi hỏi cái gì.
 
Khi người đàn ông kia tìm tới cửa, thực ra dì đã từ chối việc giao Hề Ninh ra.
 
Nhưng bây giờ dì lại hơi do dự.
 
Nhà Hề Nguyên Vận là gia đình làm công ăn lương bình thường, ngoại trừ có thể duy trì việc cho Hề Ninh đi học ra, không còn cách nào khác để bồi dưỡng thêm cho cô, chuyện này thực ra vẫn luôn khiến Hề Nguyên Vận cảm thấy mình làm khổ Hề Ninh.
 
Bây giờ cô đang học trung học, trong học tập Hề Ninh lại càng phải theo kịp, nhưng dì cũng không có dư tiền để mời gia sư.
 

Cho nên Hề Nguyên Vận rất bối rối, cuối cùng có muốn nói chuyện về người đàn ông kia ra hay không, thì là sự lựa chọn của chính dì.
 
Nhưng dì lại sợ khi mình nói ra, Hề Ninh sẽ hiểu lầm dì muốn đuổi cô đi, đứa nhỏ này nhìn bên ngoài có vẻ kiên cường, nhưng trong lòng lại vô cùng tinh tế mẫn cảm.
 
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hề Ninh chủ động thu dọn bàn ăn đi vào phòng bếp rửa bát.
 
Sau khi Hề Nguyên Vận quét dọn sạch sẽ, cầm chổi đứng ở cửa phòng bếp, chuẩn bị một lúc lâu vẫn không thể nói ra thành lời.
 
Cuối cùng vẫn là Hề Ninh đặt bát đũa lên giá trên ống thoát nước, quay đầu lại nhìn về phía dì, hỏi: "Dì, có phải dì có chuyện gì muốn nói với cháu hay không?"
 
Hề Nguyên Vận buông chổi xuống, tiến lên giữ chặt tay của Hề Ninh, miệng giật giật, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Ninh Ninh, có lẽ ba của cháu chưa chết."
 
Hề Ninh: ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận