Sự giam cầm xấu xa

Ký Tự đã quen với tính khí thế này của cậu chủ nhà mình rồi, chỉ cần nắm đấm của Lạc Ấp không chào hỏi cơ thể hắn thì thái độ tồi tệ đến mức này cũng sẽ không làm tổn thương Ký Tự nổi. 
“Đây là lần đầu tiên cô chủ tới, cậu chủ lộ mặt một chút cũng tốt mà.” Ký Tự nói. 
Lạc Ấp khẽ cau mày, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn: “Anh cho rằng tôi ở đó rồi bắt ai cút đi?” 
Ký Tự đứng ở ngoài cửa, cảm thấy bản thân mình cũng hơi sầu não. 
Hắn cũng không thể hiểu lời này thành, cậu chủ đang muốn bảo cô chủ cút ra ngoài, còn định cho hắn đi truyền lời, đúng không? 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu chủ à..." Ký Tự còn muốn nói gì đó, nhưng một tiếng 'rầm' vang lên khiến cánh cửa trước mặt hắn lắc lư. 
Sau đó cánh cửa lại mở ra, Lạc Ấp hiện ra trước mặt hắn với biểu cảm âm trầm dữ dằn, dáng vẻ vô cảm nhìn từ trên cao xuống khiến cái trán của Ký Tự toát mồ hôi lạnh. 
Nếu không phải có cánh cửa ngăn cách, cú đá vừa rồi có lẽ đã đánh trúng hắn rồi đấy. 
Không biết Lạc Ấp đang nghĩ tới cái gì, nở một nụ cười lạnh chế nhạo: “Được rồi, tôi sẽ đi xuống.” 

Nói xong, đôi chân dài bước xuống dưới lầu. 
Ký Tự mở to mắt, vẻ mặt muốn nói lại thôi. 
Không đúng, dù sao thì, ngài cũng phải mặc một ít quần áo vào chứ. 

Nhà ăn của nhà họ Lạc rất lớn, bàn này cũng có thể chứa ít nhất mười người. 
Lạc Văn Mậu ngồi ở ghế chính, sắc mặt bình tĩnh chờ người trên lầu đi xuống. 
Hề Ninh ngồi ở vị trí bên trái của ông ta, trước mặt đặt một bộ đồ dùng, cô bị các món ăn trên bàn làm cho hoa mắt. 
Khi tiếng bước chân truyền đến, Hề Ninh ngẩng đầu nhìn lên trước, một thân ảnh trắng nõn lọt vào mắt cô. 
“A.” Hề Ninh kêu lên một tiếng ngắn ngủi, che mắt theo bản năng. 
Dưới lòng bàn tay của Hề Ninh, vẻ mặt cô vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ. 
Mặc dù Hề Ninh chỉ vội vàng liếc mắt một cái, nhưng người đó thật sự Lạc Ấp, không sai được. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người qua đêm với cô ở hội quán kia, người phá thân Hề Ninh, người đã sử dụng ba cái bao cao su, chính là anh trai của cô. 
Anh trai cùng cha khác mẹ, cùng huyết thống, là anh trai ruột thịt.
Khuôn mặt của Hề Ninh tái mét, trong nháy mắt đó trái tim cô gần như nghẹt thở tới nỗi hô hấp không thông. 
Loạn luân, suy đồi đạo đức, kinh tởm… 
Hàng loạt các từ ngữ thế này giống như những viên gạch cứa vào tâm hồn cô, đầu óc Hề Ninh bị đập cho choáng váng. 
Ngay cả Lạc Ấp, trong nháy mắt khi nhìn thấy cô cũng sững sờ. 

Vẻ mặt không có biểu tình xuất hiện những vết nứt, tâm trạng cáu kỉnh như bị dội một chậu nước lạnh, sụp đổ. 
“Không mặc quần áo, giống cái thứ gì hả!” 
Giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị của Lạc Văn Mậu khiến anh tỉnh táo trở lại, Lạc Ấp nhìn Hề Ninh đang che mắt mình, trong miệng đột nhiên trào ra một ý cười khẽ.
Báo ứng. 
Đây là quả báo cho cả cô và anh. 
"Cười cái gì mà cười! Cút lên trên phòng mặc quần áo rồi đi xuống!" Trong mắt Lạc Văn Mậu tràn đầy thất vọng, môi mỏng mím chặt, không muốn liếc mắt nhìn con trai mình một cái nào. 
Sắc mặt Hề Ninh tái nhợt, thông qua các khe hở của ngón tay, cô liếc nhìn Lạc Ấp một cái. 
Cô nghĩ rằng đối phương sẽ sững sờ và khiếp sợ, hoặc cũng phải là chán ghét và khó chịu, nhưng không ngờ, Hề Ninh lại bắt gặp ánh mắt thích thú suy ngẫm của anh. 
Trên trán của Lạc Ấp có một cái băng dán, ở mấy đốt ngón tay cũng xuất hiện mấy vết trầy xước, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc là đi đánh nhau nữa rồi. 
Ánh mắt của anh khi nhìn Hề Ninh lúc này, ngoài suy tư ra, cũng chỉ giống như một dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi. 
Từ vẻ mặt của anh, không thấy bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, mà thay vào đó chỉ là sự ngạc nhiên và vui mừng. 
Trái tim của Hề Ninh cũng run lên. 

Chờ tới khi Lạc Ấp đi lên lầu mặc quần áo và bước xuống, sự cáu kỉnh bực bội do ba đưa đứa con gái riêng mang về nhà đã tan biến, thậm chí anh còn ngâm nga một bài hát trong vui vẻ. 
Hề Ninh ngồi ở chỗ của mình, hai tay vần vò vạt áo thật chặt, các ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo, những khớp xương dùng sức tới nỗi trắng bệch. 
Lạc Văn Mậu liếc nhìn Lạc Ấp không kêu gào gây chuyện, tâm trạng của ông ta trở nên tốt hơn rất nhiều. 
Ông ta hơi ngả người dựa vào lưng ghế, nói: “Con bé là em gái của con, Hề Ninh, sau này con bé sẽ sống ở đây.”
Sau đó ông ta nhìn về phía Hề Ninh, nói: “Thằng bé tên là Lạc Ấp, nó cũng học cùng một trường với con, sau này khi tới giờ đi học, con sẽ ngồi chung xe với thằng bé, có tài xế đưa đón.”
Hề Ninh siết chặt góc quần áo, nở một nụ cười tươi: “Vâng.”
Tay trái Lạc Ấp chống cằm, tay phải đặt trên bàn ăn nhẹ nhàng gõ nhịp hai cái, tâm trạng vui vẻ nhìn khuôn mặt xấu xí của Hề Ninh, chậm rãi bình tĩnh nói: “Chỉ bảo nhiều hơn nha, em, gái.” 
Hai chữ cuối cùng dường như đã bị chơi đùa ở trên đầu lưỡi một hồi lâu mới được đưa ra ngoài, cực kỳ mờ ám.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận