Sau khi chàng trai rời đi, không khí bí bách ngột ngạt dường như thông thoáng hẳn.
Hề Ninh hít thở sâu hai hơi, trên đầu lưỡi vẫn còn một ít vị máu, não cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cô cảm thấy mình đã đắc tội với một kẻ điên biến thái.
Ngồi ngây người trên giường một lúc, Hề Ninh vẫn chuẩn bị thuận theo tự nhiên.
Chàng trai này không mặc quân phục nên chắc không phải là học sinh lớp 10, trường học lớn như vậy, chỉ cần cẩn thận trốn anh ta thì dù thế nào cũng không thể gặp lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở chỗ huấn luyện quân sự không tiện mang theo di động, Hề Ninh không thể xem được thời gian.
Cô xuống giường mang giày nhìn quanh phòng y tế, thấy trên bàn đặt một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, cho biết đã 12 giờ 30 trưa.
Cũng không ngủ quá lâu, chỉ khoảng một hai tiếng, hẳn bây giờ đã đến giờ cơm trưa.
Hề Ninh không có ấn tượng gì với việc sau khi ngất xỉu, cũng không biết ai đã đưa cô đến đây.
Do dự một lúc, cô tìm một tờ giấy để lại lời nhắn rằng cô đã nghỉ ngơi khỏe rồi nên trở về trước.
Vừa cầm bút thì cánh cửa phía sau mở ra.
Sau lưng Hề Ninh trở nên căng thẳng, đột nhiên quay đầu lại, còn tưởng tên biến thái kia lại tìm tới, tay cầm bút siết chạy đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
“Ể, em tỉnh rồi à?”
Trước mắt là một cô gái xa lạ mặc áo sơ mi trắng, khoảng ba mươi tuổi, tay cầm hộp cơm.
“Lúc nãy tới giờ cơm thấy em vẫn chưa tỉnh nên cô tới nhà ăn trước. Đói rồi đúng không, phần này mua về cho em nè.” Cô gái cười cười đưa hộp cơm cho cô: “Không biết khẩu vị của em thế nào nên cô chọn vài món khá thanh đạm.”
Thể xác và tinh thần Hề Ninh lập tức được thả lỏng, là cô phụ trách y tế.
Hai tay nhận hộp cơm, Hề Ninh ngoan ngoãn nói cảm ơn: “Cảm ơn cô.”
“Không có gì.”
Trong phòng bật máy lạnh nhiệt độ thấp, cô y tế mặc áo blouse trắng kéo ghế đến cho Hề Ninh: “Ngồi ăn đi, buổi huấn luyện hôm nay không đến cũng được.”
Hề Ninh cầm hộp cơm ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô y tế lấy cho Hề Ninh một phần thịt hai phần rau, sau khi Hề Ninh nghiêm túc ăn xong, cô ngẩng đầu nói với cô y tế: “Hôm nay em không mang điện thoại theo, ngày mai trả lại tiền cho cô được không?”
Cô y tế bị cô chọc cười: “Cô mua về không tốn tiền, em ăn là được không cần trả tiền cho cô.”
Hề Ninh kiên trì một hồi, thấy đối phương thật sự không cần mới từ bỏ.
Buổi chiều Hề Ninh vẫn ở phòng y tế ngủ thêm một lúc, nhưng cũng ngủ không ngon giấc lắm.
Cô mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô không nhìn thấy năm ngón tay của mình, miệng cô bị một chàng trai chặn mất. Anh ta từ phía sau áp sát vào cơ thể cô, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Đoán xem tôi là ai?"
Hề Ninh bị bịt miệng, căn bản không nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng từ cổ họng giống như con thú nhỏ giãy giụa nức nở khi bị mãnh thú bắt giữ.
Chàng trai xấu xa lại lên tiếng bỡn cợt: “Không trả lời được à?”
Hề Ninh ‘ưm ,ưm’ hai tiếng, giãy giụa muốn bẻ tay anh ta ra.
Bẻ đến một nửa, Hề Ninh đột nhiên phản ứng lại, cô vẫn thật sự không biết anh ta là ai.
“Nếu đã không nói được, vậy cũng không cần giữ lại lưỡi của em làm gì.” Ngón tay thon dài của chàng trai cạy răng cô, luồn tay vào miệng cô.
Bên trong khoang miệng ẩm ướt, đầu lưỡi bị ngón tay túm lấy, Hề Ninh cảm thấy lưỡi rất đau, chỉ đành bị kéo ra ngoài, phun ra một ít nước bọt.
Chiếc lưỡi hồng hào mềm mại còn vương một ít nước bọt, ngón tay thon dài nắm lưỡi cô tùy ý chơi đùa. Đến khi miệng của Hề Ninh không kìm chế được nữa, nước bọt chảy ra dọc theo khóe miệng.
“Chảy nhiều nước bọt vậy.” Chàng trai cười nhẹ: “Chiếc lưỡi này của em dùng để liếm những thứ khác cũng không tệ.”
Nói xong, Hề Ninh liền cảm nhận được dương vật đang cương cứng phía sau cô.