Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài


“Em biết.” Mộ Diên Nhi nín thở, không dám động đậy chút nào, chỉ nghe thấy tiếng tim mình nảy lên thình thịch.

Bây giờ cô ấy đang rất căng thẳng, nhưng lại không hề chùn bước mà còn chủ động ôm cổ Tông Ngôn Thần.
Ánh nắng ban mai xuyên qua những khe hở trên rèm cửa, nhẹ nhàng rơi xuống.

Trên giường, thân thể nhỏ bé của Mộ Diên Nhi vùi trong lồng ngực Tông Ngôn Thần, lúc này cô vẫn còn đang ngủ ngon lành.

Đồng hồ treo tường chỉ tám giờ, Mộ Diên Nhi cảm thấy trên mặt có hơi ngứa ngáy: “Ưm…”
Cô nhích người, từ từ mở mắt.

Trong phòng có ánh sáng, cô phải chớp mắt hai lần mới có thể hoàn toàn mở mắt ra được.

“Tỉnh rồi?” Đôi mắt của Tông Ngôn Thần mở to, nhưng vẫn không thể nhìn thấy hình dáng của Mộ Diên Nhi, anh chỉ có thể dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô ấy.
Dường như là bởi vì Tông Ngôn Thần không nhìn thấy gì, nên cô không thấy xấu hổ, cô cũng đưa tay lên vuốt ve gương mặt anh, càng nhìn lại càng thấy đẹp, Mộ Diên Nhi ngửa đầu hôn lên môi anh: “Đói không?”
Bây giờ cũng đã hơn tám giờ rồi, bình thường cứ đúng bảy giờ là bọn họ đã ăn bữa sáng.

“Ừm...” Giọng nói trầm thấp của Tông Ngôn Thần giống như phát ra từ trong lồng ngực, âm cuối còn kéo ra thật dài, cảm giác rất chi là mập mờ.

Mộ Diên Nhi lấy khăn tắm qua, nói: “Em đi làm bữa sáng cho anh…”
Cô mới vừa vén chăn lên, đã bị Tông Ngôn Thần nâng tay ôm chặt lấy, cả thân hình mảnh mai lẫn chăn bông đều bị anh ôm trọn vào lòng.

“Em đi nấu cơm cho anh ăn mà.” Mộ Diên Nhi hơi giãy dụa.

“Ăn em là được.” Tông Ngôn Thần dùng hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô: “Em chính là một cô nhóc dối trá.”
Mộ Diên Nhi: “...”
“Em nói em rất xấu xí? Em xấu thật sao?”
“Anh nhìn thấy được rồi?” Cô cuống quýt giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh, miệng còn lẩm bẩm: “Không nên như vậy đâu nha, ít nhất cũng phải mất mấy ngày nữa mới có chuyển biến tốt được chứ nhỉ.”
Mắt của Tông Ngôn Thần không phải do bị thương, mà là do bị vảy phấn của một loại bướm trên núi rơi vào, mới gây ra rối loạn thị giác.

Loại bươm bướm này cực kì xinh đẹp.

Thấy anh không trả lời, hẳn là thị lực còn chưa hồi phục lại, cô hỏi: “Anh không nhìn thấy gì, làm sao biết được em không xấu?”
Tông Ngôn Thần cười, cố ý không nói gì.

Mỗi đêm anh đều dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt của cô, mặc dù không có đường nét rõ ràng nhưng cũng cảm nhận được hình ảnh mơ hồ, đây là hình dáng anh tưởng tượng trong đầu dựa vào cảm nhận của từng đầu ngón tay.

Bỗng nhiên, Mộ Diên Nhi cảm thấy có hơi mất mát, cô sợ dáng vẻ của mình sẽ làm anh thất vọng.

Cô áp mặt lên lồng ngực của Tông Ngôn Thần, nói: “Dù dáng vẻ của em có thế nào đi nữa, thì anh cũng phải nhớ em đã đối xử tốt với anh.”
“Anh sẽ không quên đâu.” Tông Ngôn Thần dịu dàng hôn lên trán cô.

Lúc này, ở trên thị trấn, Văn Hiểu Tịch nói: “Chỗ này đã tìm rồi, cấp trên đã phái đến không ít người, anh còn tự mình tới làm gì nữa?”
Vẻ mặt Tông Cảnh Hạo rất nghiêm túc: “Con của cậu đang chưa biết sống chết thế nào thì cậu có yên tâm được không?”
Một câu này làm Văn Hiểu Tịch nghẹn họng.

Thật ra là anh ta sợ Tông Cảnh Hạo tùy tiện xuất hiện sẽ làm Lâm Tân Ngôn nghi ngờ, nhưng nghĩ lại thì những điều này chắc hẳn anh cũng đã suy xét đến và giải quyết ổn thỏa cả rồi.

“Chúng tôi đã mở rộng phạm vi ra rồi, anh đừng lo lắng quá.” Văn Hiểu Tịch đi lên phía trước dẫn đường: “Mặc dù lúc xảy ra chuyện là ở gần chỗ này, nhưng cũng chưa chắc người sẽ ở đây.

Xung quanh đây có hai thị trấn và bảy, tám ngôi làng, đều đã tìm hết một lượt rồi mà vẫn không thấy người.

Tôi đang nghĩ, có khi nào phương hướng tìm kiếm của chúng ta sai rồi không? Có lẽ người không có ở quanh đây đâu.”
Tông Cảnh Hạo không nói lời nào, bây giờ anh cần xem nơi đã xảy ra chuyện.

Sự việc xảy ra trên núi, đi bộ cũng phải mất hai ba tiếng đồng hồ.

Văn Hiểu Tịch đi theo, giải thích mọi chuyện: “Thị trấn vừa rồi là nơi cách địa điểm xảy ra vụ việc gần nhất, chúng tôi đã tìm đi tìm lại hai lần rồi, người trong thị trấn đều nói chưa từng có người lạ nào đến đó cả, hơn nữa chúng tôi đã vào nhà kiểm tra rồi.

Nếu bọn họ có cứu người bị thương về, cũng sẽ không giấu đi làm gì.

Tôi cảm thấy có lẽ không có ở đây đâu.”
Mà nữa, ai lại đi giấu một người đàn ông xa lạ ở trong nhà?
Địa điểm xảy ra vụ việc đã bị phá hỏng, có rất nhiều dấu chân lộn xộn qua lại, không thể tìm được manh mối nào nữa.

Thế nhưng dựa vào trực giác, Tông Cảnh Hạo lại cảm thấy Tông Ngôn Thần vẫn đang bình yên vô sự, nhất định vẫn còn ở xung quanh đây, dù sao thì cũng có rất ít người ngoài tới đây, huống hồ là chạy vào núi sâu như vậy.

Loại người nào sẽ chạy đến vùng núi này chứ? Phạm vi này cũng không quá lớn.

Sau khi xuống núi, Tông Cảnh Hạo đã điều tra kỹ càng, vì ngọn núi này nằm ở biên giới giữa hai nước, nên người bình thường sẽ không vào đây.

Cũng bởi vì không có ai đi vào, nên trên núi có rất nhiều động vật hoang dã sinh sống.

Trong thị trấn có một khu chợ đen bí mật chuyên buôn bán động vật hoang dã.

Có tồn tại chợ đen, vậy nhất định sẽ có người lén lên núi, mà những người này có thể sẽ nhìn thấy Tông Ngôn Thần.

Điều này có thể giải thích tại sao Tông Ngôn Thần sống không thấy người, chết không thấy xác.

Nếu thật sự có người lén săn bắt động vật hoang dã, khi gặp Tông Ngôn Thần, một là sẽ cứu anh ta, đồng thời cũng giấu giếm tất cả mọi người, dù sao chuyện bọn họ làm cũng không thể để ai biết được, hai là giết người diệt khẩu, đề phòng chuyện bọn họ làm bị bại lộ.

Bây giờ, bất kể là trường hợp nào, đây cũng là một bước đột phá.

Nếu cứ tìm kiếm lung tung mà không có một trình tự nhất định, vậy thì dù có mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn nữa cũng không có tác dụng gì.

“Theo cách nghĩ của anh thì những người lên núi có thể sẽ gặp được Ngôn Thần?” Văn Hiểu Tịch đột nhiên ngộ ra: “Đúng rồi nhỉ, trước tiên hẳn là phải đi tìm những người có khả năng sẽ lên núi.”
“Bây giờ tôi sẽ phái người đi điều tra.” Văn Hiểu Tịch đang định đứng lên nhưng nghĩ đến một chuyện, thế là lại ngồi xuống: “Lúc trước tôi có kiểm tra một ngôi nhà ở thị trấn này, trong nhà chỉ có một cô gái, nhà cô ấy có rất nhiều loại thảo dược.

Người dân trong thị trấn cũng nói cô ấy sẽ lên núi, nhưng tìm trong nhà cô ấy lại không thấy Ngôn Thần đâu cả, một cô gái, hẳn là sẽ không giấu một người đàn ông xa lạ trong nhà đâu nhỉ?”
Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu lên.

Đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, Văn Hiểu Tịch vội nói: “Thà rằng làm sai còn hơn bỏ sót, tôi sẽ phái người đi kiểm tra lại lần nữa.”
“Cách đây có xa không?” Tông Cảnh Hạo hỏi.

“Không xa lắm, trên một ngọn đồi nhỏ ở hướng kia.” Văn Hiểu Tịch chỉ về hướng nhà Mộ Diên Nhi.

“Giờ đi luôn đi.” Tông Cảnh Hạo đứng dậy, Văn Hiểu Tịch muốn hỏi, anh vừa vào núi xong, giờ lại muốn đi ra ngoài, còn chưa nghỉ ngơi tí nào đâu.

Nhưng nếu mà là con mình mất tích, anh ta cũng không thể yên tâm mà nghỉ ngơi được.

“Tôi dẫn đường.” Văn Hiểu Tịch nói.

Đã gần bảy giờ tối, bọn họ dẫn theo mấy người nữa đi ra ngoài.

Họ lái xe đến chân núi, đường bên trên vừa hẹp vừa dốc, không thể lái xe được, chỉ có thể đi bộ.

Đậu xe ven đường, bọn họ đi bộ lên trên.

“Người trong thị trấn của tôi nói đừng có nhìn nhà này chỉ có một cô gái nhỏ, gan cô ấy lớn lắm đấy.” Một người đàn ông đi theo nói.

Văn Hiểu Tịch liếc anh ta một cái: “Gan lớn đến mức nào cơ?”
“Cô ấy dám bắt rắn độc bằng tay không, anh nói xem gan có lớn hay không? Bao nhiêu cô gái khác nhìn thấy rắn là mặt mày đều tái mét hết cả.”
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui