Mặt trời ấm áp chiếu xuống, thiếu đi sự hoang dã của mùa hè, phủ lên bầu trời xanh nhàn nhạt không nóng cũng không lạnh, nếu như mặc nội y bằng chất vải cotton, chất liệu mềm mại, ấm áp ôm lấy cơ thể, thỉnh thoảng từng đợt gió lạnh thổi qua, cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Ánh nắng vừa đủ, nhưng trên ban công của một tòa nhà, một người phụ nữ có mái tóc đen đang ngồi một mình, ánh sáng chiếu lên cửa sổ, có thể tùy ý hít thở không khí mát mẻ ở bên ngoài, nhưng cô có vẻ như đang rất đau khổ, trên ban công không quá rộng có lắp cửa sổ chống trộm rất chắc chắn, cô bị giam lỏng ở trong phòng, cửa phòng bị khóa chặt, chỗ này là nơi duy nhất cô có thể nhìn ra bên ngoài.
Ở đây có một người giúp việc, người còn lại là Hà Thụy Trạch, từ lúc cô bị bắt tới đây, Hà Thụy Trạch chưa từng rời khỏi, hôm nay không biết vì chuyện gì mà rời đi.
Ngoài mặt anh vẫn tin cô mất trí nhớ, không tiêm thuốc cho cô, nhưng thực tế không phải như thế, anh dường như không cho phép cô rời tầm mắt của anh dù chỉ một giây, đi vệ sinh cũng phải có người giúp việc đi cùng.
Như hôm nay, Hà Thụy Trạch không ở đây, cô tưởng có thể thoải mái hơn, hoặc nghĩ cách thoát khỏi đây, nhưng Hà Thụy Trạch.
lại khóa cửa nhốt cô ở trong phòng.
Chiếc cửa sổ duy nhất của căn phòng, chính là cái ban công này, nhưng cũng bị đóng chặt, có lẽ cô chỉ có thể hóa thành con bướm mới có thể trốn khỏi đây.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, không có cô, Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi có tìm cô hay không? Có nhớ cô hay không? Hai đứa nhỏ bây giờ đang làm gì…
Còn có, Tông Cảnh Hạo có lo lắng cho cô không, có tìm cô hay không…
Tất cả những điều này cô đều không biết.
Lúc này có tiếng mở cửa phòng vang lên.
Lâm Tâm Ngôn lập tức mở mắt ra, vẻ mặt đau khổ cùng bất an vừa nãy đều biến mất hoàn toàn, thay vào đó là dáng vẻ mờ mịt.
không biết gì.
Cô nắm chặt tay phía sau lưng, nhìn chằm chằm ra cửa.
Hà Thụy Trạch mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, đội mũ lưỡi trai và đeo kính dâm, mở cửa phòng ra, anh tháo mũ và kính xuống.
“Ngôn Ngôn anh về rồi.” Anh để đồ vừa cởi trong tay xuống, để lên trên bàn, đóng cửa phòng lại đi về phía Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tâm Ngôn không nói năng gì lùi ra sau một bước, giả vờ không vui: “Anh ra ngoài không dẫn em theo, còn nhốt em ở trong phòng, còn luôn miệng nói yêu em, tại sao em cảm thấy em giống như bị giam cầm vậy?”
Hà Thụy Trạch tiến đến ôm lấy cô: “Đồ ngốc, anh là đang bảo vệ em, ngoài kia người xấu rất nhiều, anh sợ em ra ngoài đó sẽ bị người ta làm hại, thương em, em còn không cảm kích sao?”
Vừa nói Hà Thụy Trạch chạm nhẹ lên mũi cô, cúi đầu hôn lên trán cô…
Lâm Tâm Ngôn toàn thân cứng ngắc, muốn đẩy anh ra, nhưng sợ anh sẽ càng nghi ngờ cô không mất trí nhớ mà tiêm thuốc cho cô.
Cô chán ghét lắm nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, giả vờ thẹn thùng nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Em vẫn chưa ăn cơm trưa, giờ đói rồi.”
Thực sự cô không hề đói, chỉ là mượn cớ để Hà Thụy Trạch buông cô ra.
Hà Thụy Trạch cau mày, nhìn đồng hồ: “Cũng sắp hai giờ rồi, sao vẫn chưa ăn cơm trưa?”
Lâm Tâm Ngôn cúi đầu, khóe môi cong lên chế giễu: “Anh khóa cửa, người giúp việc cũng không mở cửa, em ăn kiểu gì?”
Hà Thụy Trạch quên mất, để Lâm Tâm Ngôn không chạy trốn, ai anh cũng không tin tưởng, ngay cả việc anh trả giá cao để tìm người giúp việc ở lại, chìa khóa ở trên lầu chỉ anh mới có.
“Giận rồi à?” Hà Thụy Trạch xoa cằm cô, để cô nhìn mình.
Lâm Tân Ngôn chớp mắt, nhân cơ hội trút hết sự không vui trong lòng ra: “Anh nói xem? Coi em như phạm nhân nhốt lại, cơm không cho ăn, là anh, anh có tức hay không?”
Hà Thụy Trạch cười nhận lỗi: “Là lỗi của anh, là anh sơ sót, em trừng phạt anh đi.”
“Em không dám” Lâm tân Ngôn rủ mặt xuống.
“Chẳng có gì là không dám cả, chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ đáp ứng” Hà Thụy Trạch Cô mở to đôi mắt vô tội, mong đợi nhìn anh: “Vậy thì em muốn ra ngoài, anh có thể dẫn em đi không?”
“Có thể” Hà Thụy Trạch hài lòng đồng ý, ôm lấy vai cô: “Trước khi đi, em phải ăn cơm trước đã, đi thôi, em muốn ăn cái gì, anh bảo người giúp việc làm cho em”
Trong lòng Lâm Tâm Ngôn kích động, anh lại bằng lòng cho cô ra ngoài, như vậy cô sẽ có cơ hội để chạy trốn, tùy ý nói một món: “Mi Udon.”
Hà Thụy Trạch ôm Lâm Tâm Ngôn đi xuống dưới lầu: “Thím Hoa, thím nấu bát mì Udon đi.”
“Được.” Trên người thím Hoa vẫn còn đeo tạp dề, đang lau tivi, nghe thấy tiếng Hà Thụy Trạch liền buông khăn lau xuống đi vào nhà bếp.
Hà Thụy Trạch ôm Lâm Tâm Ngôn ngồi lên ghế sofa, vén mấy sợi tóc của cô lên chóp mũi ngửi, hôn, anh mê mẩn mùi hương trên người cô, hình bóng của cô, chỉ cần được ở cùng với cô, anh luôn muốn ôm cô, sờ đầu cô, hôn lên gương mặt cô.
Lâm Tân Ngôn cố gắng chịu đựng sự cuộn trào trong dạ dày, thử dò xét: “Lúc nào anh dẫn em đi?”
“Ngày mai” Hà Thụy Trạch mượn hành động ngửi tóc, híp mắt nhìn mặt cô.
Lâm Tâm Ngôn rũ mắt xuống, lông mi dài hơi run run, Hà Thụy Trạch sảng khoái làm cho cô không dám tin: “Thật à?”
“Thật” Hà Thụy Trạch hít sâu một hơi, ôm cô vào lòng: “Anh vừa mới ra ngoài thu xếp chuyện này, ngày mai anh sẽ đưa e rời đi.”
Anh cắt đứt liên lạc với mọi người, đây cũng là kế hoạch tốt lúc này.
Có liên lạc thì sẽ để lại dấu vết, cho dù Tông Cảnh Hạo có phát hiện Lâm Tâm Ngôn ở nhà giả kia hay không, anh không thể làm bất cứ điều gì nguy hiểm, để cho người ta biết Lâm Tâm Ngôn ở đây.
Theo dõi tuyến đường đi thông thường, bây giờ cho dù là vé tàu hay là vé máy bay, đều cần thẻ căn cước, danh tính thật sẽ rất dễ dàng bại lộ cho nên anh chuẩn bị xe, không lên đường cao tốc mà đi đường nhỏ ở phía dưới rời khỏi thành phố B, sau đó đến một huyện của tỉnh Tứ Xuyên, chỗ đó nhiều núi, giao thông cũng không phải quá phát triển, lại cách xa thành phố B, tạm thời có thể ở đó sinh sống một khoảng thời gian.
Đợi qua giai đoạn này, anh lại đưa Lâm Tân Ngôn ra nước ngoài, bất cứ ai cũng không có cách nào tìm được hai người họ.
Anh có thể vĩnh viễn sinh sống cùng cô, tương lai cũng có thể sinh những đứa con thuộc về họ.
Đời này, anh cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa.
Lâm Tân Ngôn như bị sét đánh, anh muốn đưa cô rời khỏi đây? “Em cảm thấy chỗ này cũng tốt mà…”
“Chỗ này không phải nhà của chúng ta.” Hà Thụy Trạch cắt đứt lời cô.
Thím Hoa bưng bát mì Udon tới: “Mì xong rồi.”
“Để lên trên bàn” Hà Thụy Trạch nói, nhận lấy đôi đũa thím Hoa đưa cho Lâm Tâm Ngôn: “Mau ăn đi, để thành tảng mùi vị sẽ không ngon nữa.”
Lâm Tân Ngôn nhận lấy đũa, một chút hứng thú cũng không có, nhưng vẫn phải làm bộ như ăn rất ngon, ăn xong bụng cô liền đau, những sợi mì kia giống như đá vậy, cứa vào thực quản của cô, xuống tới dạ dày cũng chưa từng tiêu hóa.
“Không thoải mái?” Hà Thụy Trạch hỏi.
Lâm Tâm Ngôn ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, nhưng không lên tiếng.
“Anh dìu em lên trên nghỉ ngơi một lát là khỏi.” Hà Thụy Trạch đỡ cô đứng dậy.
Thím Hoa nhìn thấy cô rất khó chịu, đề nghị: “Hay là tôi tìm bác sĩ đến khám cho cô ấy?”
Hà Thụy Trạch nghiêng đầu trợn mắt nhìn bà, cảnh cáo: “Cô ấy không thoải mái tôi không biết sao? Cần thím nhắc nhở ?”
Nơi này không thể để cho bất cứ người ngoài nào biết, anh tuyệt đối sẽ không cho phép có người lạ tới.
Một chút ngoài ý muốn anh cũng không cho phép điều đó xảy ra.
Thím Hoa hoảng sợ biết mình đã nhiều lời, vội vàng cúi đầu xuống.
Lâm Tân Ngôn biết bản thân xảy ra chuyện gì, đoán chắc là do tâm trạng không tốt, ăn uống thất thường.
Trở về phòng cô nằm lên giường: “Có thể để cho em ở trong phòng một mình không?”
Không gọi bác sĩ cho cô, cô đề nghị yêu cầu này, Hà Thụy Trạch cũng không tiếp tục từ chối nữa, nói: “Được, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa anh lại lên”.
Lâm Tân Ngôn nặng nề nhắm mắt lại, một từ cũng không muốn nói.
Cô cuộn người rúc vào trong chăn, mở to mắt, nhìn Hà Thụy Trạch khóa cửa phòng lại.
Cô không còn sức lực, mệt mỏi, tối hôm qua Hà Thụy Trạch cũng ngủ ở đây, ôm cô, gần như cả đêm cô không ngủ, không dám nhắm mắt, chỉ sợ mình ngủ rồi, anh sẽ làm gì đó với cô.
Vào lúc này, cô vừa buồn ngủ, da giày lại khó chịu.