Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài


Trong lòng Diệu Thanh Thanh xẹt qua một tia sấm sét, cô ta sững sờ tại chỗ, bàn tay nắm lấy tay Bạch Dận Ninh cũng từ từ buông ra, cô ta không xứng với hắn, cô ta dơ bẩn, cơ thể của cô ta đã dơ bẩn.

Cô ta đã không xứng với hắn, không xứng với hắn rồi.

Cô ta sợ hãi, luống cuống, lùi về phía sau liên tục, sợ những thứ dơ bẩn trên người mình dính lên người của Bạch Dận Ninh.
Cô ta căm hận, cô ta oán trách, hận người đã làm nhục cô ta, trách số phận bất công.

"Biết sai quay đầu vẫn còn kịp" Bạch Dận Ninh dùng chút kiên nhẫn cuối cùng khuyên nhủ cô ta, hy vọng cô ta có thể suy nghĩ cẩn thận, cúi đầu nhận sai, hắn ta nghĩ với sự lương thiện của Lâm Tâm Ngôn nhất định sẽ cho cô ta một cơ hội để thay đổi.

"A, ha ha.." Diệu Thanh Thanh cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, ánh mắt của cô ta đỏ lên, nhìn chằm Bạch Dận Ninh không che giấu được sự thất vọng: "Chính anh mới là người sai đường nên quay đầu, là anh, Bạch Dận Ninh!"
Bạch Dận Ninh nhắm mắt lại, trong lòng biết rõ, Diệu Thanh Thanh đã không còn thuốc chữa nữa rồi.
Những gì có thể làm hắn ta đã làm, không thẹn với lương tâm, bây giờ là chính cô ta tự ép mình vào đường cùng, ai cũng không cứu được cô ta.

"Chuyện anh có thể làm cũng đã làm.

Sau này, đừng trách anh, cũng hy vọng tương lai em sẽ không hối hận" Bạch Dận Ninh lấy điện thoại ra gọi điện cho Cao Nguyên.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, hắn ta đến ngẩng đầu cũng không ngẩng, càng không nhìn đến Diệu Thanh Thanh: "Đưa người đi đi."
Diệu Thanh Thanh trợn tròn đôi mắt, con ngươi như muốn lồi ra ngoài, bộ dạng trông rất dữ tợn: "Anh, anh muốn đưa tôi cho ai?!"
Bạch Dận Ninh im lặng, càng không muốn nhìn cô ta.

"Tôi hỏi lại anh, anh muốn đưa tôi đi đâu?" Diệu Thanh Thanh lại một lần nữa xông lên túm lấy hắn, đôi tay khô gầy, nổi gân xanh: "Anh muốn đưa tôi cho bọn họ xử lí phải không?"
Bạch Dận Ninh vẫn không hề lên tiếng, cho dù cánh tay bị cô ta túm đau, cũng không hề lộ ra một chút cảm xúc với cô ta.

Cô ta không đáng.

Cô ta khiến hắn quá thất vọng rồi.

Hẳn nhớ tới tình cảm đã qua, thế nhưng, cô ta lại tự cắt đứt nó.

Hắn ta không thể làm gì.

"Để lấy lòng người phụ nữ kia, anh muốn đưa tôi giao cho bọn họ xử lí?" Cử chỉ của Diệu Thanh Thanh giống như là phát điện rồi, chỉ muốn hỏi hắn ta để có một đáp án, một đáp án mà cô ta không muốn chấp nhận, nhưng đó là sự thật.

"Anh không nhớ, mùa đông năm ấy, trận tuyết rơi xuống rất lớn chăn của chúng ta rất mỏng, anh núp ở đầu giường, là tôi, cầm chăn của tôi, ôm lấy anh cùng nhau sưởi ấm mới không chết cóng.

Bây giờ để lấy lòng một người phụ nữ, muốn đưa tôi đi, tình cảm từ nhỏ của chúng ta còn không bằng một người phụ nữ?!"
Cô ta cảm thấy tuyệt vọng, cô ta một lòng muốn tốt cho hắn, mà hắn lại vô tình muốn đưa cô ta đi để lấy lòng một người phụ nữ?!
Ha, ha ha...!
"Bạch Dận Ninh, là mắt tôi bị mù hay là anh quên mất tình nghĩa trước đây của chúng ta?"
Bạch Dận Ninh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô ta, thế nhưng lại không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta.

Bởi vì hắn biết, cho dù hắn tiếp tục khuyên nhủ cô ta cũng sẽ không nghe.

Ai cũng không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Ken két, cửa thư phòng bị đẩy ra, Cao Nguyên mang theo hai người đàn ông tiến vào, nhìn thấy Diệu Thanh Thanh đang túm lấy Bạch Dận Ninh, Cao Nguyên để cho người tới kéo Diệu Thanh Thanh.

"Các người không được qua đây, không được qua đây." Diệu Thanh Thanh cực kỳ sợ hãi, cô ta quỳ xuống dưới chân Bạch Dận.

Ninh, túm lấy ống quần của hắn: "Dận Ninh, tôi đều là vì muốn tốt cho anh, anh lại muốn đem tôi ném ra ngoài sao?"
Bạch Dận Ninh nhìn cô ta, hắn tận tình khuyên nhủ, chưa từng có được sự thay đổi của cô ta, mặt khác còn chỉ trích hắn.

Hắn nhìn xuống tức giận: "Đây là cơ hội cuối cùng cho cô, cô thành thật xin lỗi cô ấy, tôi đảm bảo cô sẽ không bị thương tổn..".

"Nằm mơ, muốn tôi xin lỗi cô ta ư, nằm mơ đi!" Diệu Thanh Thanh điên cuồng gào lên.

"Cao Nguyên, đưa cô ta đi đi" Không chút do dự, lần này Bạch Dận Ninh đã hạ quyết tâm, là hắn quá ngây thơ, cố gắng giúp cô ta tỉnh ngộ.

Cô ta đã phát điên rồi, không ai có thể giúp cô ta tỉnh ngộ.

"Không muốn, tôi không muốn." Diệu Thanh Thanh giãy dụa muốn chạy đi, thế nhưng căn phòng chỉ lớn như vậy, hai người đàn.

ông cao lớn, bắt cô ta rất đơn giản, muốn chạy đi là điều chỉ có trong tưởng tượng.

"Dận Ninh, Dận Ninh anh không thể đối xử vô tình với tôi như vậy." Diệu Thanh Thanh cũng rất sợ, thế nhưng cũng không muốn.

tin và chấp nhận, Bạch Dận Ninh vì Lâm Tân Ngôn mà hy sinh cô ta.

Cô ta hoàn toàn không biết mình đã sai, hoặc là sai ở đâu.

Cô ta nghĩ cô ta là vì muốn tốt cho Bạch Dận Ninh.

Thế nhưng Bạch Dận Ninh lại bị che mắt, chỉ muốn Lâm Tân Ngôn.

Cô ta vô cùng đau đớn.

"Anh sẽ hối hận, anh sẽ hối hận..."
Sắc mặt Bạch Dận Ninh tái xanh, Cao Nguyên cũng nhìn thấy, nháy mắt ra hiệu cho hai người đàn ông túm lấy cô ta: "Không nghe thấy quá ồn ào sao?"
Người đàn ông hiểu ý, bịt miệng Diệu Thanh Thanh lại, không để ý đến cô ta đang giãy dụa, cứ thế kéo ra bên ngoài.

Chẳng mấy chốc, giọng nói của Diệu Thanh Thanh đã biến mất khỏi thư phòng, Cao Nguyên vẫn đứng ở cửa, hỏi lại một lần nữa: "Đưa qua sao?"
Hắn sợ Bạch Dận Ninh nhất thời xúc động.

Bạch Dận Ninh bực bội kéo cổ áo, muốn cởi hết cúc áo ra, cũng không biết phải làm sao, chính là không nghĩ được, hắn mất hết kiên nhẫn, xả ra một câu: "Lời của tôi cậu nghe không hiểu à?"
Cao Nguyên không dám lên tiếng nữa, cúi đầu rời khỏi thư phòng.

Khách sạn.

Lâm Tân Ngôn cảm thấy nóng, nóng quá, cả người dường như đều là mồ hôi, cô giãy dụa đạp rơi chăn mền trên người, Tông Cảnh Hạo bị Lâm Nhụy Hi quấn lấy, ở trong một phòng khác đang chơi đùa cùng bé một lúc mới có thể quay trở lại phòng này.

Nhưng mà vừa mở cửa, đã nhìn thấy chăn mền trên người Lâm Tân Ngôn, khó khăn lắm mới có thể đắp lên che lại, vẫn lộ ra từng mảng từng mảng da thịt.

Tông Cảnh Hạo suýt chút nữa thì không đứng vững, ngã ở cửa, hắn cất bước đi tới, đóng cửa lại, đồng thời khóa trái.

Hắn đi tới bên giường, vừa định đắp lên cho cô, kết quả cô xoay người một cái, đem chăn toàn bộ quần đi, cả người hầu như lộ ra bên ngoài.

Tông Cảnh Hạo cứng đờ người, hắn nhìn thân hình đẹp trên giường, hai tròng mắt đỏ ngầu, yết hầu của hắn di chuyển.

liên tục, miệng lưỡi khô khốc, không làm sao xoa dịu được, chỉ có người phụ nữ trên giường có thể giúp hắn.

"Um..."
Lâm Tân Ngôn vừa lật cả người, cô cảm thấy quá nóng, khó chịu sắp chết rồi.

"Lâm Tâm Ngôn?" Tông Cảnh Hạo dựa vào bên người, hai tay chống đỡ bên người cô, nhìn mặt cô, nhẹ giọng gọi cô.

Hình như có người gọi cô, thế nhưng lại không muốn mở mắt, cô cựa mình rồi ngủ tiếp.

Lúc này, thân thể cô không một chút che đậy, xuất hiện trước mặt hắn.

Không biết có phải là do uống thuốc hạ sốt hay không, cô ra rất nhiều mồ hôi, thân thể đều ướt đến sáng bóng, trắng trắng | hồng hồng, lấm tấm mồ hôi, đặc biệt là môi, như là ngâm trong nước, ướt át vô cùng.

Như là hoa anh đào mới rửa, tươi tắn ướt át, khiến người ta không khống chế được muốn nếm một miếng, nghĩ như vậy, Tông Cảnh Hạo cũng làm như vậy, hắn cúi đầu nhẹ nhàng cần lên môi cô.

Trong phòng, Tông Cảnh Hạo tăng nhiệt độ điều hòa lên rất cao.

Lúc này, rất nóng, hôn một hồi hắn cũng cảm thấy nóng, lưng ra một tầng mồ hôi, chỉ lướt qua như vậy không thể đủ để hắn thỏa mãn, môi của hắn chậm rãi rời khỏi môi của cô, từng chút một đi xuống, môi hôn đến cổ cô, đến xương quai xanh của cô, trên người cô mang theo một mùi hương nhàn nhạt, như là mùi của mồ hội, hoặc là mùi hương cơ thể của cô, nói chung, rất dễ chịu, khiến cho người khác mê muội.

| Lúc môi xuống đến xương quai xanh của cô thì Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu nhìn cô có dấu hiệu tỉnh lại hay không, cô nhắm mắt lại, dường như là vẫn ngủ say.

Ánh sáng mờ ảo không che giấu nổi hắn không có cách nào để kiềm chế, đối mặt với khuôn mặt ấy, hắn đánh mất chính bản thân mình, lúc này chỉ có một suy nghĩ trong đầu, cất cô ấy vào trong cơ thể mình.

Hắn tới gần, bàn tay dày rộng rơi trên gương mặt cô, mặt của cô rất nhỏ, còn không bằng bàn tay to của hắn, giống như là quả trứng ngỗng nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, hắn yêu thương, kiềm chế, đụng vào có chút chần chờ, sợ là làm đau cổ, sợ làm cô tỉnh.

Cúi xuống hôn một cái lên trán của cô: "Tôi là người...!Hắn có thất tình lục dục, đặc biệt là lúc đụng vào cô.

Hắn cảm thấy máu của hắn đều trở nên nhộn nhạo.

"Tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng, dịu dàng.

Cơ thể hắn từ từ bao trùm xuống, đang lúc hòa vào nhau, hắn hôn xuống vành tai cô, đầu vai mềm mịn.

Trong lúc mơ mơ màng màng Lâm Tâm Ngôn cảm thấy ngứa, như là có con sâu đang bò ở cổ và lỗ tai của cô, hoặc như là có một ngọn núi lớn đặt trên người của cô, khiến cô không thở được.

"Um..."
Lông mi của cô cử động, chậm rãi mở mắt.

Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Tỉnh rồi?"
Lâm Tâm Ngôn cúi đầu ừ một tiếng, cô nhíu mày, nhíu mày lại: "Em khó chịu..."
"Khó chịu chỗ nào?" Hắn dịu dàng hỏi.

"Em.."
Cô cúi đầu, phát hiện trên người không có quần áo, cô mở to hai mắt nhìn, muốn nhúc nhích chân, phát hiện đang bị đè.

"Tông Cảnh Hạo" Giọng nói của cô run run, mang theo chút âm điệu như đang khóc.

Chuyện này là như thế nào?
Đối diện với đôi mắt hoảng hốt của cô, trong lòng Tổng Cảnh Hạo căng thẳng, ôm lấy cô: "Là anh, là anh."
Thân thể Lâm Tâm Ngôn cứng ngắc, nhìn mọi thứ trong phòng một lượt.

Lúc này, cô đã nhận thấy rõ ràng, trên người cô có một bộ quần áo.

Hoàn toàn hết buồn ngủ, lúc này cô vô cùng tỉnh táo.

"Anh đã nói, anh sẽ tôn trọng tối.." Cô nắm thật chặt ga giường, cơ thể không tự chủ mà run rẩy trong ngực của hắn.

Tông Cảnh Hạo vỗ về lưng của cô, an ủi, dụ dỗ: "Anh đã chờ rất lâu rồi, em lại để anh chờ đợi, sẽ bức bối chết mất.

Anh sẽ nhẹ nhàng, cẩn thận"
Hắn mơn trớn cái trán của cô, mắt của cô vẫn sưng, cầm lấy tay cô ấn vào ngực: "Em sờ một cái, bên trong này đều là em".

Lâm Tân Ngôn há miệng, lại phát hiện cái gì cũng không nói được, cơ thể như bị lửa hun, rút sạch nước trên người cô, cho nên rất khô.

Hắn nằm ở phía trên của cô, cô thấy được lửa trong mắt hắn, như một cái động không đáy, rõ ràng rất mãnh liệt, nhưng lại mạnh mẽ kiềm chế.

Cô biết, hắn đang đợi câu trả lời của cô.

Cô từ từ nắm chặt tay, nắm thành một nắm đấm.

Giọng cô khản đặc: "Anh yêu em sao? Thích em sao?" /
"Anh yêu em, thích em." Hắn nhẹ nhàng hôn lỗ mũi của cô, có chút ngứa, có chút nóng, Lâm Tân Ngôn chủ động ôm cổ của | hắn, như là đang cho hắn câu trả lời, nâng cằm lên, nhẹ nhàng hôn bờ môi của hắn một chút, lúc cô muốn kéo thì bị Tông Cảnh Hạo đè xuống, mạnh mẽ hôn môi cô, khiến cô mở đến hết cỡ, hoàn toàn tiếp nhận hắn, xâm nhập mạnh mẽ như vậy giằng co hơn mười phút.

Lâm Tâm Ngôn vẫn không đủ không khí, đầu óc của cô trống rỗng, chỉ muốn tìm được không khí, theo bản năng ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, cướp lấy không khí của hắn.

Tông Cảnh Hạo nhận được câu trả lời của cô, hắn càng không để lại lối thoát.

Ham muốn nảy sinh, chiếm hữu áp đảo che trời rợp đất.
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui