Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài


Lâm Tân Ngôn ngây người một lúc rồi nhanh chóng nhận ra anh đang nói về cái gì, nhanh như vậy anh đã biết rồi điều này nằm ngoài dự đoán của cô, dù sao Văn Khuynh cũng là ba ruột của anh ấy, với tính cách của Tông Cảnh Hạo đáng lẽ anh sẽ không nói ra chứ.

“Không liên quan đến em đâu, em không cần thấy khó xử.” Lâm Tân Ngôn cũng không mong anh phải đứng về phía ai cả, anh nên đứng ngoài thì hơn, không cần giúp ai hết.
Cứ cho là anh đứng về phía Văn Khuynh thì cô cũng không oán trách nửa lời vì ông ấy là ba ruột của anh.

Lý Chiến đi tới bên cửa sổ, Lâm Tân Ngôn có thể đoán được anh vì chuyện này mà khó xử, nhưng Văn Khuynh thì không, ông ấy chưa từng suy nghĩ cho cảm nhận của anh.

Ba ruột của anh...!
Lý Chiến không muốn nghĩ đến Văn Khuynh, ngoài khiến anh thất vọng ra thì chẳng làm được gì cả.
“Chị và anh em nói xem, phía em có thể giúp được gì thì cứ nói.” Nói xong Lý Chiến xoay người, dường như muốn nói điều gì, anh dừng bước quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Sức khỏe của chị đã tốt hơn chưa?”
Lâm Tân Ngôn cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, không phải lo nữa.”
“Vậy thì tốt nếu không thì em không biết phải ăn nói thế nào với anh em và Tiểu Hi.” Rốt cuộc Lâm Tân Ngôn gặp nạn thế này cũng là do Văn Khuynh, cho dù quan hệ giữa anh và Văn Khuynh không tốt, thì sự thật Văn Khuynh làm ba ruột của anh không thể thay đổi được.

Lâm Tân Ngôn thở dài, tại sao ân oán của kiếp trước lại liên quan đến thế hệ này?
Cô không biết phải nói gì để an ủi Lý Chiến, điều duy nhất có thể làm để xoa dịu anh đó là: “Nếu ở trong nước phiền muộn quá thì ra nước ngoài một thời gian xem sao.”
Như vậy có thể tránh xa có chuyện này, cũng không cần phải vì chuyện này mà đau đầu.

Lý Chiến cười: “Em sẽ không đi đâu.”
Lúc này anh không thể đi đâu được.

Anh nhìn Bạch Dận Ninh, từ lúc bước vào anh chưa nói lời nào, chị ngồi trên xe lăn nhìn Lâm Tân Ngôn, Lý Chiến hỏi: “Anh ta là bạn chị phải không?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.

Lý Chiến liền yên tâm, Lâm Tân Ngôn quen biết thì tốt, nếu không anh lại mang người không liên quan vào làm phiền chị dâu nghỉ ngơi.

“Em về trước đây.” Lý Chiến nghĩ, xem còn cách gì để hòa giải chuyện này hay không.

Anh không muốn Văn Khuynh và Tông Cảnh Hạo trở thành kẻ thù của nhau.

“Ừm.” Lâm Tân Ngôn khẽ đáp một tiếng.

Sau khi Lý Chiến đi, Bạch Dận Ninh mới lăn xe đến gần cô.

Sắc mặt cô không tốt chút nào, khiến Bạch Dận Ninh rất lo lắng: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không nói cho tôi biết?”
Lâm Tân Ngôn không muốn Bạch Dận Ninh nói về chuyện này nữa, cố ý đổi chủ đề: “Sao anh còn chưa về?”
“Là Văn Khuynh hãm hại cô đúng không?”
Bạch Dận Ninh chưa dừng lại: “Lâm Tân Ngôn, đây là chuyện nhỏ sao?”
“Chuyện này lớn hay nhỏ đều không liên quan đến anh, anh đừng nhúng tay vào trở về Bạch Thành đi, đây là một vũng bùn một khi bị quấn vào rất khó để thoát ra.” Cô tận tình khuyên bảo.

Văn Khuynh bắt Tông Cảnh Hạo lấy con gái nhà họ Trần kia, nhà họ Trần cũng không phải dạng vừa họ đã đồng ý thì đã có tính toán, đây không phải là Bạch Thành không phải là địa bàn của Bạch Dận Ninh, chỉ để bị người ta hãm hại thôi, có đáng không?
Bạch Dận Ninh nhìn ánh mắt của cô, càng nhìn càng sâu: “Cô là đang quan tâm tôi sao?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh không một chút trốn tránh nói: “Anh đã từng cứu tôi, tình nghĩa vẫn còn đó, ở Bạch Thành đã xảy ra một số chuyện nhưng đều không phải chủ ý của anh, hơn nữa chuyện của tôi anh không nhúng tay vào được đâu.”
Bạch Dận Ninh mỉm cười: “Sao cô biết tôi không nhúng tay vào được?” Nụ cười của anh càng sâu hơn: “Cô không cảm thấy tôi và Tông Cảnh Hạo liên thủ sẽ tạo ra cơ hội tốt để hạ bệ Văn Khuynh sao?”
Cô chớp chớp mắt: “Anh đúng là vẫn không muốn bỏ cuộc.”
“Đúng vậy tôi sẽ không từ bỏ, nguyện vọng cả đời này của tôi là báo thù cho ba nuôi.” Từng từ từng chữ phát ra một cách kiên định.

Vốn dĩ lần trước anh vì lời nói của Lâm Tân Ngôn mà quyết định dời đi rồi, thế nhưng sau khi xảy ra chuyện này thì anh cảm thấy đây chính là thời cơ, một người không thể lật đổ Văn Khuynh, nhưng nếu anh liên thủ với Tông Cảnh Hạo thì chưa chắc.

Dù sao thì Tông Cảnh Hạo và Văn Khuynh cũng đã đối đầu với nhau.

Bọn họ đang đứng cùng chiến tuyến.

Lâm Tân Ngôn biết mình không thể thuyết phục được anh: “Tôi mệt rồi.”
Cô không muốn bàn chuyện này với anh nữa, cô thực sự cảm thấy mệt mỏi.

Bạch Dận Ninh đang định nắm lấy tay cô thì cửa phòng bệnh mở ra, tay anh khử lại giữa không trung hai giây rồi rút lại.

Y tá bước vào rút kim tiêm cho cô, yêu cầu cô cầm cục bông vô trùng: “Giữ ở đây một lát.”
Cô lấy lại bình truyền rồi đưa sách hướng dẫn nấu ăn bác sĩ đã đưa cho thím Vu: “Nếu thực hiện theo các phương pháp trên đây mỗi ngày thì sẽ giảm được triệu chứng nôn trớ ở bà bầu”.

Thím Vu gật đầu: “Được, làm phiền các cô rồi.”
Thím Vu tiễn y tá ra ngoài.

“Đây làm việc nên làm mà.” Đây đều là để chào hỏi, khám bệnh cho Lâm Tân Ngôn đều là chuyên gia của bệnh viện, Tông Cảnh Hạo phải đích thân đến gặp viện trưởng.

Một tia sét giáng xuống đầu Bạch Dận Ninh, thai phụ, ốm nghén?
Lâm Tân Ngôn mang thai sao?
Anh muốn nói gì đó nhưng phát hiện miệng mình đã cứng đờ.

Làm thế nào cũng không nói được, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Cô và Tông Cảnh Hạo đã có hai đứa con rồi, quan hệ của hai người đương nhiên là thân mật, nhưng biết cô lại mang thai lần nữa ra trong lòng vẫn thấy rất kinh ngạc, thậm chí có chút không tiếp nhận được.

Anh nghẹn họng: "Đã bao lâu rồi?"
Cô cũng không giấu giếm gì: “Hơn một tháng rồi.”
Anh cố nặng một nụ cười cứng nhắc: “Chúc mừng cô.”
“Cảm ơn anh.”
Thím Vu đang cầm quyển sách nghiên cứu, đột nhiên lên tiếng: “Hóa ra súp lơ xanh rất tốt”.

Súp lơ xanh có hàm lượng vitamin cao, bà vẫn cứ tưởng súp lơ đều giống nhau.

Trong sách công thức có rất nhiều loại rau xanh, vì axit folic có trong thức ăn xanh cũng cao nên không cần bổ sung axit folic đặc biệt, thực phẩm chức năng dễ hấp thu và tốt cho sức khỏe, mỗi sáng, chiều, trưa và tối, ngoài rau quả ra, bữa nào cũng nên bổ sung thêm thực phẩm chứa protein, chẳng hạn như tôm và thịt.

“Tôi không thể về nhà được nên tôi sẽ gọi điện về bảo người giúp việc làm.” Tấm lòng của thím Vu đều dành hết cho Lâm Tân Ngôn.

Luôn sợ cô không ăn được lại nôn ra.

Cô đã quen với sự quan tâm này của bà và cả sự tỉ mỉ thận trọng này nữa.

Bạch Dận Ninh cảm thấy trong lòng thật phiền muộn: “Tôi đi trước đây, cô nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Vậy tôi không tiễn anh nữa.”
Anh mỉm cười: “Cô nghỉ dưỡng thật tốt mới là quan trọng, cô không tiễn tôi thì tôi vẫn có thể ra ngoài được.”
Bạch Dận Ninh ra khỏi bệnh viện, cả người vẫn còn mơ hồ, luôn cảm thấy chuyện này xảy ra quá đột ngột.

Cao Nguyên theo sau anh: “Không quay về sao?”
Anh xua tay, hiện giờ anh cần yên lặng, Cao Nguyên đành phải để anh ở ven đường, chậm rãi đi ra chỗ khác.

Con đường bên ngoài bệnh viện có rất nhiều cửa hàng, nào là bán đồ ăn, hoa quả, kể cả hoa tươi.

Anh nhìn cửa hàng hoa, những bông hoa tươi tắn, mỏng manh và nở rộ toát lên vẻ quyến rũ qua cửa kính, Bạch Dận Ninh gọi Cao Nguyên lại: “Cậu giúp tôi mua...!một đoá hoa hồng.”
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui