Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài


Tất cả những ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía anh.

“Vừa rồi vệ sĩ gọi điện tới, bọn họ gặp chuyện rồi...!hiện giờ đang ở trong bệnh viện...”
Chỉ thấy một bóng đen vụt qua, mái tóc đen bị gió thổi bay, Tông Cảnh Hạo đã biến mất ngay trước mắt.

Thẩm Bồi Xuyên nhận ra liền quay người đuổi theo.

“Chúng ta cũng đi.” Tông Khải Phong cũng nhanh chóng theo sau.

Tông Cảnh Hạo lái xe, Thẩm Bồi Xuyên ngồi ở ghế phụ, tay anh nắm chặt dây an toàn, giữa thanh thiên bạch nhật, đúng vào giờ cao điểm mà anh lại phóng cả trăm dặm trong thành phố.
Anh thầm nghĩ có khi nào bọn họ chưa tới bệnh viện đã chết trước trên đường rồi không?
“Cậu lái nhanh như vậy nguy hiểm lắm...”
Kít --
Anh còn chưa nói xong thì đột nhiên xe phanh gấp, anh dường như ngửi thấy mùi khét của lốp xe mài trên đất qua cửa kính xe.

Tim Thẩm Bồi Xuyên đập liên hồi, không dám nhìn phía trước, suýt thì đụng xe mấy lần, khiến anh mất hồn mất vía.

Sau một chặng đường chỉ dài mười mấy phút, Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy dài như cả nửa thế kỉ, quá kịch tính, hơn bất kì trò chơi mạo hiểm nào.

Xe dừng trước cửa bệnh viện, Tông Cảnh Hạo xuống xe, một người bảo vệ tới nói: “Không được đỗ xe ở đây.”
Thẩm Bồi Xuyên đưa khóa cho bảo vệ sau đó vội vàng đuổi theo.

Khi được cứu ra Lâm Tân Ngôn đã hôn mê, Trình Dục Tú thì được đưa vào phòng cấp cứu.

Cả hai đứa trẻ đều không bị thương, nhưng Lâm Nhụy Hi lại quá sợ hãi, cả người run lên, rúc đầu vào lòng má Vu.

Nhìn thấy có người đi trên hành lang, cô bé đang cố gắng kìm nén nỗi sợ bỗng khóc toáng lên, khu vực chờ vốn đang yên tĩnh lập tức bị tiếng khóc làm nhiễu loạn.

Tông Cảnh Hạo ôm lấy cô bé, để đầu bé dựa vào mình, dịu dàng an ủi: “Tiểu Hi đừng sợ, papa ở đây rồi.” Anh vừa nói vừa nhìn vệ sĩ bên cạnh, ánh mắt vô cùng sắc lạnh: “Cô ấy đâu?”
“Ở phòng hồi sức, bác sĩ đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là...”
Nói tới đây, anh cũng thả một chút, kéo Lâm Hi Thần đang làm vẻ bình tĩnh như người lớn vào lòng mình.

Thật quá may mắn, hai đứa đều bình an vô sự.

Giọng anh hơi nghẹn lại: “Đi, chúng ta đi gặp mẹ của con.”
Lâm Hi Thần không nhúc nhích, hai mắt đỏ hoe, "Bà nội vẫn ở bên trong, con phải đợi bà."
Tông Cảnh Hạo cau mày, Trình Dục Tú cũng ở đây?
Anh liếc nhìn người vệ sĩ đang đứng dựa vào tường và như đang xét hỏi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một vệ sĩ cúi đầu: “Hôm nay bà chủ và cô chủ đưa hai đứa bé ra ngoài, chúng tôi đi ba chiếc xe, bọn họ ngồi ở xe giữa, bốn người chúng tôi đi trước sau, khi đi ngang qua đường Phi Hà thì gặp sự cố, đối phương có rất nhiều người, hơn nữa cũng đã lên kế hoạch đối phó với chúng tôi rất tỉ mỉ, bọn chúng định nhân lúc bắt bà chủ đi, chúng tôi kịp thời chặn lại, không để ý cô chủ bị bọn chúng bắt, vì sự an toàn của cô chủ mà bà chủ tự nguyện đi theo chúng, nhưng chúng vẫn không thả cô chủ ra...!
Chúng lái xe rời khỏi chỗ đó rồi tôi và A Kiệt liền đuổi theo, xe bọn họ gặp tai nạn, khi chúng tôi đuổi tới thì cô chủ đã hôn mê, còn bà chủ...”
Vệ sĩ kia càng cúi đầu thấp hơn, lúc Trình Dục Tú được cứu ra khỏi xe, cả người bà gần như là máu, lưng của bà bê bết máu, và khi ấy bà gần như đã trong trạng thái ngừng thở...!
Tông Cảnh Hạo cau mày nhìn anh ta, sắc mặt từ bình tĩnh chuyển sang tái mét, sau đó là căng thẳng, giống như bị cơn tức giận làm cho ngạt thở, lửa giận trong mắt bùng lên: “Nói!”
Người vệ sĩ rùng mình, cơ thể bỗng không rét mà run.

Lúc này, đèn phòng phẫu thuật từ màu xanh biến thành màu đỏ, cửa cũng mở ra, một bác sĩ mặc áo phẫu thuật màu xanh lam bước ra, cởi khẩu trang cúi đầu chào người nhà bệnh nhân, ông nói: "Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân đã không còn thở khi được đưa tới.

Chúng tôi đã thực hiện một loạt các biện pháp hồi sức tim nhưng vẫn không thể cứu vãn được, bệnh nhân bị thương quá nặng, xin hãy nén đau thương.”
Tông Khải Phong vừa tới cửa phòng phẫu thuật, nghe lời bác sĩ nói liền chết lặng, nếu không có Trình Dục Ôn đỡ thì ông đã ngã khuỵu rồi.

Lâm Hi Thần ôm chân Tông Cảnh Hạo, nhỏ giọng nghẹn ngào, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.

Cậu hiểu lời bác sĩ nói.

Chính vì hiểu nên mới đau lòng như vậy.

Tông Cảnh Hạo cũng căng thẳng, thậm chí còn quên Lâm Hi Thần đang ôm chân mình, lao tới chỗ bác sĩ, túm lấy cổ áo của ông, đôi mắt đỏ ngầu mở lớn: "Nói lại cho tôi, ông vừa nói cái gì!"
Lâm Hi Thần suýt chút nữa thì ngã nếu không được Thẩm Bồi Xuyên đỡ, anh để má Vu bế cậu rồi quay ra khuyên nhủ: “Cảnh Hạo, cậu bình tĩnh lại đi.”
Khuôn mặt bác sĩ tái mét vì sợ hãi, ông giả vờ bình tĩnh, bởi mỗi lần thông báo về sự ra đi của ai đó, luôn gặp phải những người thân trong gia đình họ không thể kiểm soát được cảm xúc.

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Bác sĩ ngậm ngùi nói.

Tông Cảnh Hạo vẫn chưa buông bác sĩ ra mà còn nắm chặt hơn, mu bàn tay nổi gân, mắt nổi lên tia máu: "Tôi ra lệnh cho ông cứu người!"
“Bình tĩnh đi, anh sẽ làm Tiểu Hi sợ đấy, việc nên là lúc này là tìm ra kẻ làm chuyện này.” Thẩm Bồi Xuyên vỗ vai anh.

Anh chậm rãi liếc qua.

Thẩm Bồi Xuyên tiếp tục khuyên: “Cậu giết bác sĩ đi chăng nữa thì có tác dụng gì?”
“Papa.” Lâm Nhụy Hi ôm chặt cổ anh, thấp giọng khóc, “Con sợ, ba đừng tức giận có được không?”
Tông Cảnh Hạo nhắm mắt lại, quai hàm mím chặt, cực kỳ lạnh lùng.

“Papa.” Giọng nói khàn khàn yếu ớt có chút run rẩy, khuôn mặt nhỏ dụi dụi vào cổ anh: “Con sợ lắm.”
Anh không nói gì nữa, từ từ thả tay ra, vỗ vỗ lưng con gái: “Đừng sợ.”
Thẩm Bồi Xuyên bảo bác sĩ mau rời đi.

Anh đưa Lâm Nhụy Hi từ trong lòng mình cho má Vu: “Tiếp theo chúng ta có thể còn nhiều chuyện phải làm, cho người đưa hai đứa trẻ về đi, có vệ sĩ và má Vu chăm sóc rồi.”
Lâm Nhụy Hi không muốn buông tay, cô bé rất cần ba.

“Tiểu Hi ngoan, papa còn có việc, xử lý xong sẽ quay về với con ngay.” Lâm Nhụy Hi khóc tới mặt mũi đỏ ửng, khàn khàn nói: “Papa rất nhanh sẽ về với con đúng không?”
Cô bé vừa nói vừa khóc nức nở.

Giọng anh cũng nghẹn ngào: “Ba sẽ về mà.”
Nghe ba nói, Lâm Nhụy Hi mới thả tay ra, Thẩm Bồi Xuyên ôm lấy cô đưa cho vệ sĩ, trầm giọng phân phó: “Chăm sóc cho tốt.”
Chuyện đến nước này, người vệ sĩ cũng thấy tự trách: “Vâng.”
Hai đứa trẻ được đưa về biệt uyển, má Vu chăm sóc nhưng Thẩm Bồi Xuyên không yên tâm, anh gọi Tô Trạm tới biệt uyển cùng trông nom chúng.

Nói qua điện thoại không giải thích rõ được, chỉ nói qua tình hình một chút: “ Tôi không yên tâm lắm nên cậu tới đi.”
Tô Trạm ở bên kia nói anh yên tâm Thẩm Bồi Xuyên mới ngắt điện thoại.

Thi thể của Trình Dục Tú không được đưa đến nhà xác mà được sắp xếp ở một phòng bệnh.

Thi thể đã được đắp khăn trắng, Tông Khải Phong quỳ trên mép giường, nắm lấy bàn tay lạnh giá đó.

Ông nghĩ rất nhiều cách để có thể sưởi ấm cơ thể lạnh giá này.

Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

“Em nói muốn ở bên anh tới già, sao lại nói đi là đi, ngay cả một lời từ biệt...”
Giọng nói của người đàn ông cực kỳ trầm, khốn khổ và đau buồn.
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui