Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài


Thẩm Bồi Xuyên mím chặt môi không biết nên trả lời cô như thế nào, tuổi tác của cô gái này không lớn, nhưng lòng dạ lại tinh tế, con người cũng lương thiện, chỉ là số mệnh không quá thân thiện với cô mà thôi.

Tang Du xoay đầu sang nhìn anh hỏi: "Sao anh lại không vui thế ạ?"
Trông anh giống như đang có tâm sự, từ lúc quen biết anh tới nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn ấy vẻ mặt này của anh.

Thẩm Bồi Xuyên vẫn không trả lời.

Tang Du xoay người lại không hỏi anh thêm câu nào nữa, trong lòng nghĩ anh là con người thì cũng sẽ có chuyện buồn phiền, mình cứ ríu ra ríu rít trước mặt anh như thế có vẻ không được tốt cho lắm.

Có lẽ anh chỉ muốn được yên tĩnh.
Suốt dọc đường đi, bọn họ không nói chuyện, Thẩm Bồi Xuyên đang suy nghĩ nên nói với Tang Du như thế nào về chuyện của mẹ cô, còn Tang Du thì lại cảm thấy anh có tâm sự.

Xe chạy đến trụ sở, Thẩm Bồi Xuyên kêu bọn họ đi vào trước, anh muốn nói riêng với Tang Du mấy câu.

Bọn họ xuống xe rời đi, Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du lại không xuống xe.

"Anh muốn nói gì ạ?" Tang Du đã nhận ra điều không thích hợp, ngày thường anh cũng không sẽ không dông dài như thế.

Hôm nay hình như anh không được vui.

Rốt cuộc anh đang phiền lòng về chuyện gì vậy? Bỗng nhiên cô chợt nghĩ ra điều gì đó.

"Anh à?" Tang Du cố ý muốn chọc cười anh, nói đùa: "Anh đã nhiều tuổi như vậy rồi còn muốn chơi trò buồn bực vô cớ như người trẻ tuổi nữa sao?"
Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu lên nhìn mặt cô, từ nhỏ cô bé này đã trưởng thành ở trong gia đình bất hạnh như vậy mà cũng không đánh mất sự nhiệt huyết đối với cuộc sống, không những cố gắng thi đậu một trường đại học tốt còn chăm sóc người mẹ đang chịu tội của mình.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, không có ý khác, anh chỉ cảm thấy cô rất đáng thương, muốn an ủi cô mà thôi.

Còn Tang Du thì lại kinh ngạc, cơ thể trở nên cứng đờ, cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ đụng chạm vào người mình.

Nói gì thì anh cũng là người đứng đắn đàng hoàng, đồng thời cũng duy trì khoảng cách trong mối quan hệ nam nữ.

Nhưng sao bây giờ anh lại...!
"Anh..." Tang Du nói năng hơi lộn xộn: "Anh làm sao vậy?"
"Mẹ em, bà ấy..."
"Bà ấy làm sao ạ?" Tang Du chớp chớp mắt, mặc dù mẹ đang chịu án nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, bà ấy còn có chuyện gì được nữa chứ?
Cho nên Tang Du hoàn toàn không nghĩ mẹ mình có chuyện gì đó.

"Sao anh không nói lời nào? Bà ấy muốn gặp tôi sao ạ? Mấy ngày hôm trước tôi mới đi thăm bà ấy, đâu có nghe bà ấy nói được giảm án đâu, rốt cuộc bà ấy có chuyện gì vậy?" Tang Du truy hỏi.

"Bà ấy đột nhiên phát bệnh ở trong tù...!Đã qua đời rồi."
Sắc mặt của Tang Du lập tức xám ngắt đi, cô thật sự không thể tin vào lỗ tai của mình được nữa, giống như có một tia sét đánh thẳng vào đầu cô, lại giống như bị người ta đổ một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân đều chết lặng, hoang mang mờ mịt nhìn anh, hỏi: "Anh, anh, anh nói cái gì?"
Thẩm Bồi Xuyên lại lặp lại lần nữa: "Mẹ em qua đời rồi."
"Anh nói bậy!" Đột nhiên cô lớn tiếng cắt ngang lời anh nói: "Mấy ngày hôm trước tôi mới đi thăm bà ấy, lúc đó bà ấy vẫn còn rất khỏe mạnh, sao có thể chết được cơ chứ?"
Đây nhất định không phải sự thật, có phải cô đang nằm mơ hay không?
Đúng, đây nhất định là cảnh trong mơ, chắc chắn là do mẹ nhớ cô quá cho nên mới báo mộng cho cô, kêu cô đi thăm bà ấy.

Nhất định là như thế.

"Ngày mai tôi sẽ đi thăm bà ấy." Cô không ngừng lặp lại những lời này, vừa nói chuyện cô vừa mở cửa xuống xe, Thẩm Bồi Xuyên bước xuống theo, sau đó giữ chặt cánh tay của cô nói: "Em bình tĩnh một chút đi."
"Sao tôi có thể bình tĩnh được chứ!" Đó là người thân duy nhất của cô, bây giờ anh lại nói cho cô biết ngay cả người thân duy nhất của cô cũng đã không còn.

Sao cô có thể chấp nhận cho được.

"Anh gạt tôi đúng không?" Đôi mắt của cô đỏ lên, tay chân quơ quào lộn xộn, cả cơ thể dường như đang run rẩy.

Thẩm Bồi Xuyên dùng lời lẽ gần như tuyệt tình nói với cô: "Tôi không gạt em, đây là sự thật."
Tang Du khóc, khóc xong lại cười, giống như một người điên vậy.

"Em bình tĩnh lại đi." Thẩm Bồi Xuyên không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ có thể đề cao âm lượng lên để cô nghe thấy giọng nói của mình.

Tang Du là một cô gái kiên cường, nhưng mẹ cô vẫn là nơi gửi gắm duy nhất của cô, bây giờ cô đã thật sự biến thành trẻ mồ côi, người thân duy nhất cũng vứt bỏ cô rồi.

"Em muốn đi gặp bà ấy một chuyến." Giọng nói của cô đã khàn đến không nói được thành tiếng.

Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô, không yên tâm hỏi: "Em có ổn không?"
Cô gật đầu thật mạnh.

"Vậy được rồi, tôi dẫn em đi." Thẩm Bồi Xuyên nói nhìn cô nói: "Cần tôi đỡ em đi không?"
Tang Du lắc đầu.

Thẩm Bồi Xuyên tự mình dẫn cô đi về phía trước, hơn nữ nói rõ tình huống cho cô nghe: "Là đột quỵ, chưa kịp chữa trị thì bà ấy đã đi rồi, bên pháp y đã có kết quả giám định, tối nay anh dẫn em qua đó, chuyên gia bên đó sẽ nói chuyện với em."
Tang Du không lên tiếng, chỉ im lặng đi theo anh.

Thẩm Bồi Xuyên quay đầu lại, thấy bây giờ cô không muốn nghe mấy chuyện đó cho nên cũng không nói nữa, lúc tới nơi Tang Du nói: "Tôi muốn tự mình đi vào trong, anh nói cho tôi biết vị trí đi."
"Số 203, phía trên có viết tên." Thẩm Bồi Xuyên nói, mặc dù sẽ rất đau khổ, nhưng vẫn nên tự mình đi vào gặp thì hơn.

"Tôi biết rồi." Nói xong Tang Du một mình đi vào trong, băng qua hành lang, vượt qua mấy cánh cửa nặng nề cồng kềnh kia xong, hơi lạnh đột nhiên ập tới, lạnh lẽo cứ như đang ở trong mùa đông vậy, cô hoàn toàn không có tri giác, bây giờ thứ làm cô lạnh không phải là cơ thể, mà là trái tim.

Không bao lâu sau cô đã nhìn thấy con số 203 và cái tên được viết trên đó, cô đi qua, lúc duỗi tay muốn kéo cái rương ra thì đột nhiên dừng tay lại, lúc này cô lại cảm thấy không dám, không dám nhìn mặt người ở bên dưới.

Chưa nhìn cô còn có thể nói với bản thân rằng có lẽ cô đã nghĩ sai, nhưng nếu thật sự nhìn thấy rồi thì ngay cả ảo tưởng cũng sẽ tan biến.

"Mẹ, mẹ sẽ không bỏ rơi con đúng không? Mẹ sẽ không nhẫn tâm để con sống cô độc lẻ loi ở trên đời này đúng không? Chắc chắn mẹ sẽ không làm vậy, sống trong sự bạo lực của cha mà mẹ vẫn còn thể kiên trì lâu như vậy vì con thì sao có thể nói đi là đi kia chứ.

Nhất định là như thế." Nói xong cô kéo cái thùng ướp lạnh xác chết kia, sau đó một gương mặt lạnh băng trắng bệch, một gương mặt mà cô vô cùng quen thuộc lộ ra trước mắt cô.

Mặc dù đã phủ màu than chì lên, nhưng cô sẽ không nhìn lầm dáng vẻ của mẹ.

Trong lúc này, mọi sự ảo tưởng đều tan biến, đây là thật sự, người thân duy nhất đã vứt bỏ cô rồi.

Đột nhiên, cô quỳ xuống, khóc rống lên, gọi: "Mẹ ơi..."
Thẩm Bồi Xuyên đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của cô, anh thở dài một hơi, nhưng cũng không đi vào quấy rầy mà dựa lưng vào vách tường.

"Chỉ một mình cô ấy đi vào thôi sao?" Một cấp dưới đi tới hỏi.

Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng.

"Cô bé này cũng thật to gan, bên trong chính là nơi gửi xác chết đấy." Người nọ nói.

"Chắc con bé không có thời gian để suy nghĩ những thứ khác đâu." Thẩm Bồi Xuyên nói.

Cô đang đau lòng như thế, sao còn có thời gian mà sợ hãi được chứ.

Người nọ ngẫm lại rồi nói: "Hình như là vậy."
Người nọ cũng dựa lưng vào tường rồi nói: "Cô gái này rất đáng thương."
Thẩm Bồi Xuyên không đáp lại mà hỏi: "Có thuốc hút không?"
Người nọ gật đầu, sau đó móc hộp thuốc từ trong túi ra đưa cho anh một điếu rồi lấy bật lửa ra châm thuốc cho anh.

Ở chỗ gửi xác chết này khá yên tĩnh, hai người đứng ở hành lang lẳng lặng hút thuốc.

"Phó cục trưởng có quan hệ gì với cô ấy vậy, thật sự là quan hệ tình nhân sao? Không giống với phong cách của anh cho lắm." Người nọ bỗng nhiên nói.

Đồng nghiệp đều biết tính cách của Thẩm Bồi Xuyên, anh đúng là rất chính trực, nhưng đồng thời cũng rất cổ hủ.

Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi có phong cách gì?"
"Chắc hẳn anh sẽ thích những người bằng tuổi mình, nếu anh quen người quá nhỏ tuổi thì chắc chắn cảm thấy người ta sẽ bàn tán không hay về mình, chúng ta cùng làm việc đã bao năm rồi, tôi còn không hiểu tính tình của anh nữa sao."
Lúc nói chuyện, người nọ đã đặt tay lên trên vai anh rồi nói tiếp: "Bây giờ đã là thời đại mới, tư tưởng đừng quá cổ hủ, bây giờ tuổi tác đã không còn là vấn đề gì quá lớn, có biết bao cặp tình nhân chênh lệch tuổi tác đó thôi, huống chi tình huống của anh cũng không coi là yêu đương chênh lệch tuổi tác, anh chỉ lớn hơn cô ấy cùng lắm là mười mấy tuổi, không quá to tát đâu..."
"Cậu rảnh rỗi như vậy à?" Bỗng nhiên Thẩm Bồi Xuyên cắt ngang lời anh ta nói: "Người ta vừa mới mất đi người thân, cậu lại nói với tôi mấy chuyện này, có thích hợp hay không?"
Người nọ biết mình sơ ý, vì thế ho nhẹ một tiếng để che đi sự xấu hổ rồi nói: "Ngại quá, tôi còn có việc, tôi đi trước đây."
Nói xong anh ta lập tức lấy cớ chuồn đi, lúc này tiếng khóc bên trong đột nhiên im bặt, người nọ mới vừa đi hai bước đã quay lại nhìn Thẩm Bồi Xuyên hỏi: "Sao không nghe thấy tiếng gì nữa rồi?"
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui