Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài


Ánh nắng rất đẹp, nên cô muốn đi dạo trên đường, cô đi khá lâu đến khi cảm thấy chân có chút đau, cô mới đón xe về khách sạn.

Xe taxi dừng trước cửa khách sạn, cô trả tiền rồi bước xuống xe.
Lăng Vi đang đứng ở sảnh khách sạn đối diện đi đến, cô ta cười chào: “Cô Lâm.”
Ngược lại khiến Tông Ngôn Hi cảm thấy ngoài ý muốn, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
“Cô đến tìm tôi, chẳng lẽ là vì chuyện công tác?” Cô hỏi.

Lăng Vi cười nói: “Không phải, chỉ là muốn mời cô Lâm đến xem một vở kịch.”
Trong lòng Tông Ngôn Hi hơi hồi hộp, người phụ nữ này vốn không phải loại người lương thiện, vậy mà lại đến trước mặt cô ngụy trang đến đơn thuần lương thiện như vậy.

Thế nhưng cuối cùng chính là độc ác muốn lấy đi tính mạng của cô!
Người phụ nữ này không thể không phòng bị!
“Tôi và cô cũng không quen biết đến thế?” Tông Ngôn Hi từ chối nói.

Ai mà biết được liệu đây có phải một âm mưu của cô ta hay không?
“Một lần gặp gỡ, hai lần thì thân quen, hơn nữa công ty của cô và tôi còn có hợp tác, cũng coi là “Người một nhà” đi.

Cô Lâm mới tới thành phố B, khẳng định có rất nhiều chỗ bất tiện, càng không có chỗ để vui chơi, tôi mời cô, chẳng qua là muốn để cô Lâm có thể thả lỏng một chút.” Lăng Vi đạp giày cao gót đến gần hai bước, cách cô chỉ có nửa mét: “Sao cô Lâm lại có vẻ đề phòng tôi vậy?”
“Giữa cô và tôi không oán không hận, vì sao tôi lại phải đề phòng cô?” Tông Ngôn Hi thản nhiên cười nói: “ Ngược lại cô nhiệt tình mời tôi như vậy, chẳng lẽ muốn làm gì đó với tôi à.”
“Tôi nghĩ có khả năng cô Lâm đã hiểu lầm rồi.” Lăng Vi giải thích: “Tôi chính là thật lòng muốn mời cô Lâm, cô lại từ chối như vậy, tựa như là không tin tưởng vào tôi rồi.”
Tông Ngôn Hi cười một tiếng: “Ngay cả chính mình tôi cũng không tin.”
Làm sao lại dám tin tưởng người khác?
Huống chi là người đã từng hại chính mình?
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ lần này cô ta đến vẫn là để hại cô sao?
Nhưng nghĩ lại, cô ta cũng không có lí do để làm vậy đi?
Mà hiện tại cô chính là đại diện cho sự hợp tác giữa Nhuận Mỹ và Hằng Khang.

‘Tôi còn có việc.” Sau khi nói xong cô cất bước đi đến cửa thang máy.

“Cô Lâm.”
Lăng Vi xoay người nhìn cô: “Tôi muốn nói với cô rằng, điều gì không nên nghĩ thì đừng nghĩ đến.”
“Lời này là có ý gì?” Tông Ngôn Hi nghe không hiểu.

“Đừng cho là tôi không biết rằng đêm đó ở tiệc từ thiện, cô cố ý tới gần Giang Mạt Hàn.

Lăng Vi sắc mặt lạnh lùng: “Bất kỳ một người nào dám ngấp nghé đến anh ấy, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Tông Ngôn Hi giật mình, hoá ra cô ta muốn nói đến chính là việc đã xảy ra ở trước cửa của buổi từ thiện lần đó, hoá ra cô ta cũng nhìn ta là cô cố ý giả bộ như trật chân mà nhào vào lồng ngực của Giang Mạt Hàn.

“Lúc đầu tôi không có tâm tư ấy, bất quá cô đã nhắc nhở như vậy, tôi cảm thấy quả thực dáng dấp của giám đốc Giang cũng không tệ, mà cũng có địa vị, tôi cũng rất thích.” Cô cười cười: “Giám đốc Giang cũng chưa có kết hôn cùng cô, tôi muốn tranh thủ lấy hạnh phúc của mình thì sao chứ?”
Sắc mặt của Lăng Vi thay đổi liên tục, cực kỳ khó coi: “Cô làm càn!”
“Anh ấy cũng chưa lập gia đình, tôi cũng chưa gả, tại sao tôi lại không thể theo đuổi anh ấy, làm sao lại là làm càn đây?” Cô cố ý lấy điện thoại di động ra: “Nếu không, chúng ta tìm giám đốc Giang để hỏi một chút, liệu tôi có thể theo đuổi anh ấy không?”
“Cô......” Lăng Vi chỉ tay về phía cô, thiếu đi sự vênh váo hung hăng ban đầu, lại có thêm sự tức giận, thái độ như vậy của Lâm Nhuỵ Hi đã vượt qua dự đoán của cô ta.

“Không biết giám đốc Giang có biết hành vi tác oai tác quái của cô không?” Thấy dáng vẻ thực sự muốn gọi điện thoại của cô, Lăng Vi vội xông lên giật lấy điện thoại trên tay cô, bộp một tiếng, chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình bị rơi vỡ nát.

Tông Ngôn Hi đứng không nhúc nhích, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đã vỡ màn hình nằm trên mặt đất, đuôi lông mày khẽ nhếch lên: “Chiếc điện thoại này của tôi mới mua không lâu đấy.”
“Bao nhiêu tiền.” Lăng Vi lấy ví tiền từ trong túi xách ra: “Tôi bồi thường cho cô.”
“Tôi không cần cô bồi thường, chỉ cần cô nhặt lên đưa cho tôi.” Sắc mặt của cô cũng trầm xuống.

“Hừ.” Lăng Vi khinh thường: “Tôi sẽ không bao giờ nhặt cho cô.”
Nói xong quay đầu rời khỏi.

Tông Ngôn Hi khom người nhặt điện thoại lên, nhìn màn hình đã bị đập vỡ, trên gương mặt cô không có quá nhiều biểu cảm, cũng không có đi lên lầu, mà là đi chỗ lễ tân cuả khách sạn hỏi: “Ở đại sảnh của khách sạn có camera giám sát không?”
Lễ tân nói: “Dạ có.”
Cô rút ra một xấp tiền từ bên trong ví tiền, đặt ở trên mặt bàn cẩm thạch: “Quá trình tôi nói chuyện với cô gái vừa nãy, phát đến điện thoại di động của tôi.”
“Cái này......”
“Tôi là khách hàng ở khách sạn các cô, chuyện vừa nãy xảy ra khách sạn này, tôi muốn một cái chứng cứ, không được sao?” Tông Ngôn Hi bỗng nhiên nghiêm túc nói.

Khách sạn cũng có quy định, không thể tiết lộ chuyện công ty với bất kỳ ai, nên cô lễ tân cầm điện thoại lên: “Để tôi gọi điện thoại cho quản lý.”
Tông Ngôn Hi chờ đợi.

Quản lý khách sạn rất nhanh đã tới: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lễ tân vừa nhìn thấy toàn bộ sự việc đã xảy ra, nói: “Có một cô gái xảy ra mâu thuẫn với vị khách này của chúng ta, đối phương đã làm vỡ điện thoại của vị khách này, nên cô ấy muốn chúng ta cung cấp video ghi hình giám sát.”
Quản lý suy nghĩ một chút nói: “Vị khách này thật xin lỗi, khách sạn chúng tôi là có quy định, nhưng nếu là đối phương làm vỡ điện thoại của cô, tôi nghĩ là nếu cung cấp chứng cứ cho cô thì có thể, xin cô chờ một lát, tôi sẽ cho người đem camera ghi hình mang đến cho cô,”
Tông Ngôn Hi lễ phép nói: “Vậy thì xin cảm ơn nhiều.”
Trên mặt vị quản lý vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn: “Bảo vệ lợi ích của khách hàng vốn là việc chúng tôi nên làm.”
Quản lý cầm lấy điện thoại nội bộ bấm một mã số gọi đi, trong thời gian đợi kết nối nói với Tông Ngôn Hi: “Cô hãy để lại số điện thoại liên lạc ạ.”
Sau đó lễ tân cũng đưa giấy và bút cho cô.

Cô nhận lấy viết số điện thoại của mình xuống.

Viết xong thì đưa tới cho nhân viên quản lý, ông ta nhìn thoáng qua, đúng lúc này đầu bên kia điện thoại cũng đã kết nối, ông ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Tông Ngôn Hi hỏi: “Sự việc xảy ra vào thời gian nào?”
“Vừa mới xảy ra thôi.” Tông Ngôn Hi trả lời.

Quản lý đưa tay nhìn thời gian nói: “Trong thời gian từ mười hai giờ đến một giờ, đã xảy ra một sự việc tranh cãi giữa hai cô gái, cắt lấy video giám sát gửi đi đến số điện thoại di động 135********.”
Sau khi đầu dây bên kia đồng ý, quản lý cúp điện thoại, hỏi: “Chúng tôi còn có thể phục vụ cô việc gì nữa không?”
Tông Ngôn Hi lắc đầu nói: “Không có gì nữa, cảm ơn.”
Qua một lát điện thoại di động của cô đã nhanh chóng nhận được tin tức, cô ấn mở video được gửi đến ra.

Cô cầm lấy điện thoại di động đi ra khỏi khách sạn, đón xe đi đến tập đoàn Hằng Khang.

Rất nhanh cô đã đi đến phía dưới của tập đoàn, cô trả tiền rồi bước xuống xe đi vào.

Tập đoàn Hằng Khang cùng Nhuận Mỹ có quan hệ hợp tác, cô lại là đại diện cho tập đoàn Nhuận Mỹ nên cũng hay đi đến đây, cho nên khi lễ tân nhìn thấy cô thì lễ phép cười chào hỏi.

“Tôi muốn tìm giám đốc Giang.” Tông Ngôn Hi thản nhiên nói.

Lễ tân mỉm cười nói: “Dạ vâng, để tôi kết nối đến văn phòng của giám đốc Giang.” Không lâu sau đó Giang Mạt Hàn đã nhận điện thoại.

“Có chuyện gì?”
“Cô Lâm muốn đến gặp ngài.”
Giang Mạt Hàn nhất thời không nhớ ra được, lại bời vì giữa trưa vừa gặp cô, nhất thời không đoán ra: “LÀ cô Lâm nào?”
“Là đại diện của tập đoàn Nhuận Mỹ, cô Lâm Nhuỵ Hi.”
Giang Mạt Hàn nhẹ nhàng hạ đôi mắt: “Để cô ấy đến phòng làm việc của tôi đi.”
Lễ tân để điện thoại xuống, nói: “Mời cô Lâm đến văn phòng của giám đốc Giang.”
Tông Ngôn Hi gật đầu với cô ta một cái, sau đó cất bước đi tới thang máy, rất nhanh cô đã đi thang máy đến tầng lầu của văn phòng Giang Mạt Hàn.

Thang máy dừng lại, đinh một tiếng mở ra, cô cất bước đi ra khỏi thang máy đi về phía văn phòng của Giang Mạt Hàn, cô đi đến cửa, dừng lại khẽ gõ cửa.

Sau khi nghe được bên trong truyền đến một tiếng đồng ý, cô mới đẩy cửa đi vào.

Nghe được vang động, Giang Mạt Hàn ngẩng đầu, khép lại văn kiện đang phê duyệt, thân thể hơi ngửa ra dựa vào ghế dựa sau lưng: “Cô Lâm đến đây tìm tôi chẳng lẽ đã hoàn thành xong phương án sao.

“Tôi đã nói trong một tháng mà, bây giờ thời gian còn chưa tới đi.” Cô kéo chiếc ghế trước bàn ra, ngồi xuống: Hôm nay tôi đến tìm giám đốc Giang, chính là muốn đến tìm một lời giải thích từ anh.”
“Ồ, cô nói một chút xem.” Giang Mạt Hàn có chút hăng hái nhếch lên khóe môi, nhưng bộ dạng vẫn lạnh lùng như cũ.

Lạnh lùng mà xa cách.
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui