Tông Ngôn Hi mỉm cười, bị thái độ thay đổi như gió của Điền Khởi Phong làm cho bật cười.
Điền Khởi Phong cũng cười theo, trong lòng lại nghĩ đắc tội đến người nào đều được, chính là không thể đắc tội phụ nữ.
Khi họ nhẫn tâm cái gì cũng có thể làm được.
Bệnh viện.
Giang Mạt Hàn đến buổi chiều ngày hôm sau mới hoàn toàn tỉnh dậy.
Nam Thành vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh anh ấy.
Thế nhưng điều đầu tiên khi anh ấy tỉnh dậy là nhìn xung quanh trước, không nhìn thấy Tông Ngôn Hi trong lòng lại không khỏi cảm thấy thất vọng: “Cô ấy không đến sao?”
Nam Thành đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền có thể hiểu ra được người anh ấy đang nói là ai.
“Cô ấy vẫn không có tới đây.”
Giang Mạt Hàn ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Giúp tôi làm thủ tục xuất viện.”
Nam Thành do dự một chút, nói: “Trước khi xuất viện, anh vẫn nên đọc tin tức này trước đi.”
Giang Mạt Hàn nhìn về phía anh ta, đại khái đã biết được anh ta đang nói về chuyện gì, cầm lấy điện thoại mặt trên là tin tức của anh ấy khi ở khách sạn.
Tiêu đề viết: “Chủ tịch tập đoàn Hằng Khang đến khách sạn hẹn hò với hai người phụ nữ” với một bức ảnh của hai người phụ nữ trong bộ quần áo xộc xệch đứng trước cửa phòng.
Chỉ riêng cái tiêu đề này đã mang đủ tính ám chỉ rồi.
Cộng thêm với cách miêu tả trong bài viết, khi đọc lời văn đã có thể khiến cho người liên tưởng đến một cảnh ân ái nóng bỏng trên giường.
Rất nhiều bình luận phía dưới nói rằng con người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Hình tượng trước đây mà Giang Mạt Hàn cho người khác là một người đàn ông cao lớn và ngay thẳng, lạnh lùng theo cách biết giữ mình, tin tức này đã trực tiếp đánh tan đi hình tượng trước kia của anh ấy.
Điều này vẫn chưa phải quan trọng, điều quan trọng là bởi vì tin tức của anh ấy, mà dẫn đến cổ phiếu của công ty xảy ra biến động lớn, còn có xu hướng rớt giá.
Trên mặt Giang Mạt Hàn không có gì biểu hiện gì, đây hẳn là mục tiêu của cô ấy.
“Hôm nay tôi nhận được một cuộc gọi của cô Hi, cô ấy nói rằng vẫn còn một khoản tiền cuối cùng để đầu tư vào phương án thu mua.” Nam Thành nhìn anh ấy: “Lần này chúng ta đã thiệt hại quá nhiều rồi.”
Giang Mạt Hàn vén chăn bước xuống, cũng không buồn tiếc vì số tiền bị tổn thất, mà nói: “Tôi nợ cô ấy.”
Nam Thành há mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại phát hiện làm sao cũng không thể nói ra được lời thuyết phục.
“Chuyện tôi bảo anh đi điều tra thế nào rồi?” Ánh mắt thâu thẳm của anh ấy nhìn chằm chằm vào một khoảng xa xăm, xuyên qua tấm kính không có mục đích mà nhìn về một nơi nào đó.
Nam Thành mím thành thực nói, được điều tra gần xong rồi, thật ra không hề dễ để điều tra ra những chuyện đã xảy ra cách đây lâu như vậy, nhưng Quan Kình có âm thầm dẫn dắt phương hướng, còn thường xuyên tung ra manh mối.
Anh ta cố tình để cho Giang Mạt Hàn phát hiện, chính là muốn anh ấy đi nhìn rõ nguyên nhân thực sự của vụ tai nạn năm đó.
Vì không muốn anh ấy hận nhầm người.
Anh ấy tưởng rằng người nhà họ Tông đã sai, tưởng rằng khoản tiền bồi thường năm đó là tiền để mua mạng người, thật ra đó chỉ là tiền đền bù cho bọn họ, tất cả mọi người trong vụ tai nạn xe hơi năm đó đều là vô tội.
Anh ấy không nên cố chấp đi hận những người đã được may mắn sống sót sau vụ tai nạn xe đó như vậy.
Càng không nên vì chuyện năm đó mà nảy sinh ra lòng trả thù.
Quan Kình chính là muốn anh ấy nhìn rõ chuyện này.
Nên mới lập kế hoạch cho những chuyện này.
Cho nên khi Nam Thành đi điều tra, mới có thể dễ dàng tìm được manh mối như vậy.
Nhưng bây giờ anh ta vẫn biết nên nói chuyện này với Giang Mạt Hàn như thế nào.
“Chuyện xảy ra đã lâu, nên không dễ điều tra ra được.” Nam Thành nói dối nói.
Giang Mạt Hàn cũng không có hoài nghi điều gì, dù sao chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh ấy biết rõ rằng cần phải có thời gian để điều tra.
Anh ấy nói lại một lần nữa: “Giúp tôi làm thủ tục xuất viện và mang cho tôi một bộ quần áo sạch.”
Nam Thành nói được, sau đó đi ra khỏi phòng.
Sau khi Giang Mạt Hàn xuất viện, anh ấy không đến công ty giải quyết công việc tích lũy mấy ngày qua mà là đi đến tìm Tông Ngôn Hi.
Nếu như đã phơi bày hết mọi chuyện, anh ấy muốn tìm đến nghiêm túc nói chuyện với cô ấy.
Thế nhưng Tông Ngôn Hi lại không có ở khách sạn.
Điện thoại cũng đã tắt máy, Giang Mạt Hàn không tìm được cô ấy, nên cuối cùng chỉ có thể quay trở lại công ty xử lý công việc.
Điền Khởi Phong đến tập đoàn Hằng Khang.
Giang Mạt Hàn biết anh ta là người thân cận bên Tông Ngôn Hi, liền đồng ý gặp anh ta.
“Tôi thay mặt cho cô Hi đến đây.” Điền Khởi Phong kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc.
“Cô ấy ở đâu?”
Giang Mạt Hàn hỏi ra điều mình muốn biết nhất.
“Cô Hi đã trở lại trụ sở chính, tôi sẽ tiếp quản công việc ở đây, anh có thể thương lượng chuyện tiếp theo với tôi là được.”
Giang Mạt Hàn ngả người ra sau, nhàn nhạt nhìn anh ta: “Ngay từ đầu đều là do cô ấy đàm luận với tôi về mối hợp tác này, bây giờ đổi người giữa chừng là không tôn trọng tôi.”
“Tổng giám đốc Giang nghiêm trọng rồi đấy?” Điền Khởi Phong cười nói.
Vẻ mặt Giang Mạt Hàn trông rất nghiêm túc: “Các người không có thông qua sự đồng ý của tôi mà đã đổi người, về sau tôi sẽ không đầu tư thêm một khoản tiền nào nữa.
Hơn nữa, tôi cũng sẽ đến quý công ty đòi lại những tổn thất mà tôi đã đầu tư vào trước đó.”
Điền Khởi Phong chỉ coi anh ấy đang nói lời tức giận: “Hợp đồng đã được ký kết, anh không có lý do.”
“Nếu nửa chừng đổi đối tác chính là vi phạm hợp đồng.” Giang Mạt Hàn nhìn anh ta: “Tôi không có nói đùa với anh.”
“Anh là muốn gặp cô Hi phải không?” Điền Khởi Phong nhìn thấu suy nghĩ của anh ấy nói.
Giang Mạt Hàn không phủ nhận.
Thân phận đã được phơi bày, cô ấy thì trốn tránh mình, điều này khiến anh ấy rất không vui.
Anh ấy không phủ nhận những sai lầm mà mình từng phạm phải, nhưng ít nhất hãy để cho anh ấy nói một lời giải thích.
Anh ấy không thể chấp nhận được hành vi trốn tránh như vậy.
“Anh có biết là bởi vì cô ấy gây nên tin tức đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyền lợi của tôi, tôi nghĩ anh cũng nên phát hiện ra điều này.”
Điền Khởi Phong im lặng, tất nhiên anh ta biết, anh ta luôn quan sát động tĩnh và sau đó báo cáo cho Tông Ngôn Hi biết.
Bởi vì tin tức đó mà cổ phiếu của tập đoàn Hằng Khang bị rớt giá, cho đến nay đã mất hơn mấy chục tỷ.
“Về việc thay người, tôi cần phải giải thích với anh một chút, sở dĩ cô Hi giao phó cho tôi là bởi vì cô ấy không khỏe, cho nên mới phải tạm thời trở về điều trị trước.”
“Cô ấy bị sao vậy?” Lời Điền Khởi Phong còn chưa nói xong, thì đã bị Giang Mạt Hàn ngắt lời.
Anh ấy lo lắng hỏi.
Sức khỏe của Tông Ngôn Hi rất tốt, chỉ là phải trở về chỉnh lại mặt mũi của mình, bây giờ Giang Mạt Hàn đã biết được thân phận của cô ấy rồi, nên cô ấy cũng không cần thiết phải ngụy trang nữa, bởi vì cô ấy muốn đợi đến mọi chuyện kết thúc được kết thúc thì sẽ trở về Thái Lan, cho nên cô ấy cần phải chỉnh lại dung mạo của mình mới có thể trở về gặp bố mẹ.
Thân thể tóc da là thứ nhận của bố mẹ, cô ấy làm sao có thể tùy tiện thay đổi.
Thế nhưng Điền Khởi Phong lại không nói, mà lại cố tình nói dối: “Sức khỏe của cô ấy không được tốt, cũng là di chứng do vụ hỏa hoạn lần đó để lại.
Cô ấy không có trốn tránh anh, mà chỉ là do sức khỏe không cho phép, nên cần phải về chữa trị, đợi khi cô ấy khỏe lại thì sẽ trở về thôi.
Cô ấy nói là chuyện giữa cô ấy và Tổng giám đốc Giang vẫn chưa được giải quyết, nên sẽ không cố tình trốn tránh anh đâu.”
Trái tim Giang Mạt Hàn càng thắt lại.
Di chứng do vụ hỏa hoạn lần đó để lại, tức là nói trong vụ hỏa hoạn lần đó cô ấy đã bị thương.
“Cô ấy đang ở bệnh viện nào?” Giang Mạt Hàn hỏi.
Điền Khởi Phong vừa nghe lời anh ấy nói hình như là có ý muốn đến thăm cô ấy?
Anh ta đã hứa với Tông Ngôn Hi rằng không thể để Giang Mạt Hàn đến làm phiền cô ấy.
“Cô ấy không sao cả, nhiều nhất là một tháng nữa cô ấy có thể trở lại, Tổng giám đốc Giang không phải lo lắng.”
“Tôi hỏi lại anh, cô ấy đang ở bệnh viện nào.” Thái độ của Giang Mạt Hàn rất rõ ràng, anh ấy muốn gặp cô ấy.
Tâm trí của Điền Khởi Phong nhanh chóng chuyển động: “Tổng giám đốc Giang, cô Hi đã nói là không muốn bị quấy rầy.
Tôi nghĩ tốt hơn là anh nên đợi cô ấy khỏe lại, rồi hai người sẽ ngồi xuống nói chuyện với nhau sau.
Bây giờ tôi đang thay mặt cho cô ấy, nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi với cô ấy, thì đừng làm tôi khó xử, hãy đem trả lại những gì mình đã nợ cô ấy.”.
Giang Mạt Hàn híp mắt lại: “Nếu đã là tôi nợ cô ấy, thế thì liên quan gì đến anh.”
Anh ấy cố chấp từ chối nói chuyện với Điền Khởi Phong, một lòng một dạ chỉ muốn gặp được Tông Ngôn Hi, muốn biết cô ấy bây giờ như thế nào.
Điền Khởi Phong khẽ cau mày: “Nếu anh đến gặp cô ấy, chỉ khiến cô ấy không thể yên tâm chữa trị.
Lẽ nào anh không muốn cô ấy mau chóng khỏi bệnh sao?”
Giang Mạt Hàn nắm chặt hai tay, anh ấy không có ý này, anh ấy chỉ là đang quan tâm cô ấy thôi.
“Cho tôi thời gian đi, cần đến bao lâu.” Giang Mạt Hàn cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
Câu nói sẽ chỉ khiến cô không thể yên tâm chữa trị của Điền Khởi Phong, anh ấy đã nghe lọt tai rồi.
Anh ấy không muốn làm những điều tổn thương đến cô ấy.
“Một tháng.”
Điền Khởi Phong nói.
Đây là thời gian mà Tông Ngôn Hi nói với anh ta.
Cô ấy nói rằng cô ấy rời đi nhiều nhất là một tháng sẽ có thể quay trở lại.
- -----------------.