Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài


Nhân viên đưa lại thẻ cho Song Eun Mutisha, Phayam liền giật lấy, nhìn áo choàng của Tông Ngôn Hi, lại nhìn lại Song Eun Mutisha: “Là anh bỏ tiền ra mua sao?”
Đối với sự đột nhiên xông vào của cô làm Song Eun Mutisha cau mày: “Sao em lại ở đây?”
“Em đang hỏi anh, tại sao anh lại mua đồ cho cô ta?” Bộ dạng quái gở dọa người của Phayam lúc này giống như người vợ bắt gian chồng mình.

Song Eun Mutisha giật lại thẻ trong tay cô “Tôi mua đồ cho ai còn cần em đồng ý hay sao?”
Phayam: “...”
Tông Ngôn Hi cảm thấy hình như mình làm cô ấy hiểu nhầm rồi, gây phiền phức cho Song Eun Mutisha, muốn tiến lên giúp Song Eun Mutisha giải thích: “Cái đó...!tôi và Song Eun Mutisha chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Phayam trừng mắt nhìn cô: “Cô đừng hòng lừa dối tôi.”
“Tôi không lừa cô, tôi đã kết hôn rồi” Tông Ngôn Hi gấp gáp giải thích.

Tuy rằng đã ly hôn rồi, nhưng cô đã từng kết hôn, Song Eun Mutisha đã thu nhận và giúp đỡ cô, cô không thể gây phiền phức cho anh.

Phayam nhất thời không biết phải nói gì.

“Chuyện này...!thật xin lỗi, tôi...”
Song Eun Mutisha bế Niya, kéo Tông Ngôn Hi lại, lạnh lùng nhìn Phayam: “Tôi không thích việc cô can thiệp vào cuộc sống của tôi, về sau đừng đến nhà tôi nữa.”
Nói xong kéo theo hai người cùng đi ra khỏi tiệm.

Phayam đuổi theo: “Em không cố ý làm vậy.”
Song Eun Mutisha quay đầu trừng cô: “Tôi hy vọng cô nên có sự giáo dưỡng mà một người phụ nữ nên có, cô cứ bám lấy tôi như vậy càng làm tôi không thể nào thích cô được đâu.”
Phayam ngơ ngác tại chỗ.

Tâm trạng Song Eun Mutisha vốn đang rất tốt, rốt cục lại bị Phayam phá hỏng lần đi chơi này.

Niya thở dài nhè nhẹ.

Tông Ngôn Hi vỗ nhẹ cô bé: “Tuổi còn nhỏ, đừng có hơi một chút là thở dài chứ.”
“Bố thu hút phải vận hoa đào thối nát như vậy, đều là do không kết hôn.” Niya nói.

Tông Ngôn Hi kinh ngạc: “Từ vận hoa đào thối nát mà con cũng biết sao?”
Từ này là Lâm Hạnh Ngôn dạy Niya, Phayam cứ luôn bám lấy Song Eun Mutisha, Niya kể với Lâm Hạnh Ngôn, Lâm Hạnh Ngôn nói một câu như vậy.

Cô bé liền nhớ kĩ.

Bị Phayam quấy rối, kế hoạch hành trình cả một ngày của họ liền phải kết thúc vào buổi trưa.

Tông Ngôn Hi cảm thấy mình gây ra phiền phức cho Song Eun Mutisha: “Hôm nay là do em đem tới phiền phức, gây ra hiểu lầm.”
“Không phải là do em đâu.” Song Eun Mutisha bất đắc dĩ lắc đầu.

Phayam làm như vậy cũng không phải lần đầu, chỉ cần bên cạnh anh xuất hiện nữ giới, cô ấy đều vô cùng cảnh giác.

“Anh rất là buồn phiền.” Song Eun Mutisha không có cách nào tránh thoát khỏi cái người bám riết không chịu buông như Phayam.

Tông Ngôn Hi đưa ra một kiến nghị: “Hay là anh tìm một người phù hợp rồi kết hôn, vấn đề này không phải sẽ lập tức được giải quyết hay sao?”
“Em kết hôn xong có hạnh phúc không?” Song Eun Mutisha cuối cùng vẫn hỏi ra: “Lần trước em tới thăm bố mẹ, anh có nhìn thấy em.”
Và cũng biết rằng cô đã kết hôn.

Biết qua Lâm Hạnh Ngôn.

Có một lần Tông Cảnh Hạo và Lâm Hạnh Ngôn nói về chuyện của cô ấy, anh nghe được, sau khi thấy anh họ liền không bao giờ nhắc đến nữa.

Lúc ấy anh cho rằng hôn nhân của cô rất hạnh phúc, cho nên mới để lộ ra nụ cười như vậy, chỉ là lần gặp lại này, nụ cười đã thay đổi.

Tông Ngôn Hi cụp mắt: “Cũng ổn.”
“Nhưng anh thấy em không hề vui vẻ.” Song Eun Mutisha nói.

Tông Ngôn Hi ngấng đầu: “Rõ ràng như vậy sao?”
Cô cẩn thận nghĩ lại, mình đã cố gắng giấu đi rồi, vẫn bị phát hiện là sao?
Song Eun Mutisha nói: “Cảm giác mà thôi.”
“Tại sao anh không kết hôn?” Tông Ngôn Hi cố ý đổi chủ đề, không muốn nhắc tới chuyện của mình, đổi chủ đề liên quan tới Song Eun Mutisha.

“Không gặp được người thích hợp.” Song Eun Mutisha bộc bạch: “Tình cảm của cha mẹ anh rất hòa hảo, anh mong muốn cũng có thể như họ.”
Tông Ngôn Hi cũng nhắc tới cha mẹ mình: “Tình cảm của cha mẹ em cũng rất hòa hảo.”
Song Eun Mutisha cười: “Anh biết.”
Ánh mắt Tông Ngôn Hi hướng về phía xa: “Em cũng từng ao ước có được tình yêu giống cha mẹ mình.”
Nhưng cô đã thất bại.

Khiến bản thân thương tích đầy mình.

Song Eun Mutisha yên lặng nhìn cô, nhìn thấy trong ánh mắt cô lóe lên một sự đau thương: “Anh phản bội em sao?”
Tông Ngôn Hi cười khổ: “Không hẳn, em cho rằng đó là tình yêu, sự thật là chỉ có em một bên tình nguyện.”
Anh ấy chỉ là trả thù.

“Em tính sẽ làm gì?”
“Bọn em đã ly hôn từ sớm rồi.” Tông Ngôn Hi cố tỏ ra bình thản, cười đùa: “Mắt nhìn người trước đây của em không tốt.”
Song Eun Mutisha trong lòng chợt bừng sáng, cô ấy ly hôn rồi?
“Anh Song Eun Mutisha.” Lúc này Tát Lệ đi tới, nói có người gọi điện tới tìm anh, anh đứng dậy: “Anh đi nghe máy.”
Tông Ngôn Hi cười: “Anh đi đi.”
Song Eun Mutisha đứng dậy đi vào.

Tông Ngôn Hi cầm lên cốc nước trên bàn uống một ngụm, nơi này bao quanh bởi cây xanh, có một số cây hoa chỉ có ở nơi khí hậu nóng bức, vô cùng vui tai vui mắt.

Cô chậm bước đến bên bờ sông gần đó, trên mặt sông có thuyền chèo qua, lúc trước trên những con thuyền này chở đầy rau xanh củ quả bán dọc theo 2 bên bờ, chỉ là bây giờ người sống ở đây ít đi rồi, cũng ít người bán.

Sông ngòi Thái Lan vô cùng nhiều, rất nhiều nhà cửa được xây trên bờ sông.

Cảnh sắc độc nhất vô nhị.

Cô còn đang chìm đắm trong cảnh tượng như tranh vẽ, hoàn toàn không nhận ra có người đang đi tới sau lưng mình, đang giơ tay muốn đẩy cô xuống sông.

Thế nhưng, đôi tay đầy ác ý ấy vừa muốn chạm vào Tông Ngôn Hi, liền bị người túm được, Phayam bị dọa đến thất kinh: “Tụng...”
Tông Ngôn Hi nghe thấy tiếng động quay người lại.

Nhìn thấy hai người, chỉ nhìn thấy tư thế của hai người, cô dường như nhận ra điều gì, liền đi tới đứng sau lưng Song Eun Mutisha.

Ánh mắt Song Eun Mutisha trở nên ác liệt: “Tôi nghĩ là mình cần đến thăm bố cô một lát mới được.”
Phayam lắc đầu: “Đừng mà.”
Song Eun Mutisha buông cô ta ra: “Cô ngang ngược tùy ý cũng không sao, nhưng nếu muốn hại người thì là vấn đề về đạo đức, nếu không muốn tôi tìm bố cô nói chuyện, về sau liền dừng vô phép như thế nữa.”
“Em không dám nữa, em chỉ là muốn đùa một tí thôi mà.” Phayam không phải có âm mưu từ trước, chỉ là nhất thời nổi ý muốn, trông thấy Tông Ngôn Hi một mình đứng bên bờ sông, liền muốn đùa xấu một lát.

Song Eun Mutisha mày cau chặt: “Bây giờ tôi vứt cô xuống nước, thì có được không?”
“Tất nhiên không thể rồi.” Phayam lập tức trả lời.

“Tôi chỉ là đùa thôi mà, tại sao lại không được?”
“Dưới sông có rắn, em sợ lắm.” Phayam bắt đầu làm nũng, giang tay muốn khoác tay Song Eun Mutisha: “Tụng...”
Song Eun Mutisha hất tay cô ta ra: “Cô biết sợ, vậy người khác thì không sợ sao?”
Phayam: “...”
Cô ta chốc lát bị nói tới không biết trả lời như thế nào.

“Lập tức trở về đi.” Song Eun Mutisha dùng giọng ra lệnh.

“Em không đi đâu.” Phayam ngang ngược từ chối.

“Tùy cô thôi.” nói xong Song Eun Mutisha liền nắm lấy tay Tông Ngôn Hi, kéo cô rời đi.

Giây phút da thịt tiếp xúc ấy, Tông Ngôn Hi phản ứng tự nhiên muốn rút tay về, nhưng Song Eun Mutisha nắm rất chặt.

Cô chỉ đành đuổi kịp bước chân của anh.

Về tới trong sân anh liền ra lệnh cho người hầu trong nhà: “Từ nay về sau không được phép cho Phayam bước vào nhà này nữa.”
Lúc nói chuyện anh vô cùng tự nhiên thả tay Tông Ngôn Hi ra.

Tông Ngôn Hi vội vàng giấu tay ra sau.

Song Eun Mutisha nhìn thấy hành động của cô, mới chợt nhớ ra, bản thân vừa nãy nắm tay cô rất chặt.

Nhất thời không để ý, ngón tay từ từ nắm chặt lại, hình như còn mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ tay cô.

“Xin lỗi, anh...”
Anh định giải thích, không phải anh cố ý.

“Không sao cả.” Tông Ngôn Hi chẳng qua là có chút bài xích tiếp xúc quá thân mật với anh, dù sao nam nữ khác biệt.

“Anh vừa nhận được một lời mời qua điện thoại, anh có thể mời cô Ngôn Hi đây cùng anh tham dự được không?”
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui