Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài


Thẩm Hâm Dao che lại chiếc nhẫn trên ngón tay, mới nãy cô ấy vẫn luôn che giấu là bởi vì không muốn Dương Chân Chân nhìn thấy.

Lúc còn ở trường học, cô ấy biết tính tình của Dương Chân Chân hay ganh đua so sánh nên mới để tay phía dưới bàn.
Điệu bộ của cô ấy do dự nhưng trong mắt của Dương Chân Chân lại trở thành đang chột dạ, cô ấy càng không đồng ý càng chứng tỏ chiếc nhẫn kia là giả.

"Cho tôi xem chút đi nha, bạn trai của cậu là ai vậy? Đừng để anh ta dùng mấy trăm đồng tiền để lừa gạt cậu, chúng ta đều là bạn học, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi."
Dương Chân Chân vươn tay không định cho cô ấy chối từ.

Thẩm Hâm Dao bất đắc dĩ vươn tay.
Là một viên kim cương trắng hình thoi, là kim cương đạt cấp bậc sáng cao nhất, hơn nữa còn rất lớn.

Viên này so với viên trên tay của Dương Chân Chân lớn hơn rất nhiều, lại còn sáng hơn rất nhiều.

"Bạn trai của cậu là ai vậy? Tặng cậu chiếc nhẫn giả như vậy?" Dương Chân Chân nhận định đây là giả: “Tôi nói cậu biết nè, bạn trai của tôi là quản lý chi nhánh của tập đoàn JK, toàn tiếp xúc với nhân vật cao cấp."
Cô ta nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình: “Cậu nhìn đi, chiếc nhẫn này của tôi là do anh ấy bỏ ra một tháng lương đó."
Cô ta vi diệu biến lương hàng năm của bạn trai cô ta thành mấy trăm vạn.

"Anh ấy còn nói hôm nay có xã giao, ban đêm sẽ ăn cơm cùng với tổng giám đốc của tập đoàn JK, đúng rồi, Hâm Dao, vị hôn phu của cậu làm nghề gì?"
"Anh..."
"Cậu nói xem, cậu giấu kín như vậy, chúng tôi còn không biết cậu có bạn trai nữa đó, nói kết hôn liền kết hôn, cậu cũng không kén chọn một chút, chuyện kết hôn vốn là chuyện lớn cả đời, lỡ mà gặp phải kẻ lừa đảo thì không phải cậu sẽ thua thiệt sao? Tục ngữ nói con gái kết hôn giống như đầu thai lần thứ hai vậy, lần thứ nhất đầu thai trong gia đình thì không được lựa chọn, nhưng chuyện kết hôn này chính cậu có thể lựa chọn, cậu tìm được một gã tặng cậu chiếc nhẫn giả, vậy thì tương lai cậu sẽ phải lo lắng lắm đó."
Thẩm Hâm Dao mấp máy môi: “Từ bé tôi đã có hôn ước với anh ấy..."
"Ái chà chà, thời đại gì rồi mà cậu còn đính hôn từ bé, cậu đang sống thời cổ đại hay sao?" Dương Chân Chân che môi chế giễu.

"Đúng rồi đó, thời buổi gì mà còn hôn ước từ bé chứ." Một người bạn khác vốn thân hơn với Dương Chân Chân nên đương nhiên về phe của cô ta, nghe mấy lời của Dương Chân Chân liền nói a dua theo cô ta.

Thẩm Hâm Dao không hề giải thích: “Tôi còn có chuyện phải đi trước đây."
Dương Chân Chân giữ chặt cô: “Đi đâu vậy? Chúng ta đều là bạn học cũ, gặp nhau rồi phải tâm sự một chút chứ, mấy món bánh ở cửa hàng này ngon lắm, nhưng giá hơi cao nha, cậu muốn ăn gì tôi mời cậu nhé, đừng khách sáo quá."
"Dao Dao." Trang Gia Văn đi tới.

Thật sự là không nghe nổi nữa.

Anh ấy thầm nghĩ người con gái này đến từ hành tinh nào vậy? Có những người thích chọc gậy bánh xe như vậy sao?
Lại nói, đây là vợ tương lai của anh ấy, anh ấy có thể ăn hiếp nhưng người khác thì không thể!
Thẩm Hâm Dao đứng lên: “Tại sao anh ở đây vậy?"
Trang Gia Văn kéo cô ấy về phía mình: “Đến mua ít đồ."
Nói xong anh ấy nhìn về phía Dương Chân Chân: “Bạn trai của cô tên là gì?"
Dương Chân Chân cười: “Đổng Hạo."
Anh ấy biết rõ các nhân viên cấp cao trong công ty: “Công ty của chúng tôi không có người này."
Anh ấy nói sự thật.

"Cô vẫn nên điều tra xem anh ta có lừa cô hay không đi." Nói rồi anh ấy lấy ra một danh thiếp, đặt lên bàn: “Chào cô, đây là danh thiếp của tôi."
Anh ấy kéo Thẩm Hâm Dao ôm vào lòng: “Vị hôn thê của tôi tương lai sẽ là bà chủ của tập đoàn JK."
Nói xong anh ấy ôm Thẩm Hâm Dao đi ra ngoài, lúc đi ngang qua trước quầy, nhân viên phục vụ đưa những chiếc bánh ga tô đã được đóng gói cẩn thận qua: “Bánh ga tô của ngài ạ."
Trang Gia Văn đưa tay cầm lấy.

"Anh mua à?" Thẩm Hâm Dao ngẩng đầu hỏi anh ấy.

"Ừm." Trang Gia Văn cười: “Không phải em thích nhất món bánh ngọt ở đây sao?"
Thẩm Hâm Dao gật đầu: “Ưm em thích."
"Mấy ngày nay anh thấy em ăn ít quá nên cố ý đến đây mua cho em."
Đi ra khỏi cửa hàng bánh kẹo, Trang Gia Văn giúp cô ấy mở cửa xe.

Bên trong cửa hàng, Dương Chân Chân xuyên qua lớp kính thủy tinh trông thấy đậu bên đường là một chiếc Lamborghini màu lam phiên bản giới hạn nên cô ta kinh ngạc há to miệng.

Người bạn ngồi bên cạnh cầm danh thiếp trên bàn lên đọc: “Trang Gia Văn."
Lại nhìn thấy anh ta mở cửa một chiếc xe sang trọng nên nói với Dương Chân Chân: “Xem ra anh ta không nói xạo, anh ta thật sự là tổng giám đốc của tập đoàn JK."
Cô ấy nuốt một chút nước bọt: “Thế nhưng cũng quá trẻ rồi."
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui