Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài


Lâm Tân Ngôn quay đầu lại, thấy con gái nên đặt bút trên tay xuống, đứng dậy dịch sang một bên để cô ấy ngồi.

Lâm Nhụy Hi không biết ý của cô là gì nên hỏi: “Mẹ làm sao vậy?”
“Mẹ đọc cho con viết.” Lâm Tân Ngôn nói.

Lâm Nhụy Hi thở dài, giả bộ tủi thân nói: “Con ly hôn cũng không cảm thấy đau lòng sao?”
Mọi người đều không đề cập đến chuyện ly hôn của cô ấy cũng như về Giang Mạt Hàn, cô biết biết mọi người sợ đụng đến vết sẹo của mình nhưng mà cô ấy đã buông xuống.

Lâm Tân Ngôn ánh mắt thay đổi, ngay cả Tông Cảnh Hạo vừa mới ngồi ở trên giường cũng nhìn sang.
Lâm Nhụy Hi nhìn bố một cái, cuối cùng đánh mắt nhìn Lâm Tân Ngôn, vươn tay nắm lấy tay cô: “Mẹ, con buông xuống tất cả rồi, con không sao, bố mẹ không cần bận tâm về con.

Mọi người càng tỏ ra dè dặt bao nhiêu thì con càng áp lực bấy nhiêu.

Mẹ vẫn cứ như trước đây đi, nếu con làm sai chuyện gì, mẹ muốn giáo huấn thì cứ giáo huấn, muốn phê bình thì cứ phê bình.”
Lâm Tân Ngôn thấy con gái mình có thể tích cực đối mặt như vậy, trong lòng hơi thả lỏng, giả bộ nghiêm nghị: “Để con viết danh sách quà tặng, sao mà nói nhiều như vậy? Viết nhanh đi.”
“Vâng tuân lệnh mẹ.” Lâm Nhụy Hi cầm bút lên: “Mẹ thật sự rất thương em trai đó.”
Cô ấy không phải ghen tị, mà là vui mừng.

Em trai là người nhỏ tuổi nhất và là người đầu tiên rời khỏi bọn họ, gánh vác trên vai những trách nhiệm không nên có, vì vậy cô ấy và anh trai mới có thể tự ý làm những việc mình thích.

Năm đó tiếp quản một doanh nghiệp lớn như vậy khi còn trẻ, mặc dù được mọi người giúp đỡ nhưng mà cậu lại thiếu tự do, bình thường dưới ánh mặt trời trông dáng vẻ còn non nớt, thực ra nội tâm cậu đã rất chín chắn và mạnh mẽ.

Nếu không, cậu sẽ không thể trấn áp cấp dưới của mình.

Cho dù có cho cậu bao nhiêu đi chăng nữa, cô ấy cũng không ganh tị, chỉ nghĩ là chuyện nên làm.

Theo lý mà nói, cậu đã gánh vác trọng trách của cô ấy cùng anh trai trên người, nếu cậu không đến thành phố C thì có thể anh trai sẽ phải đến.

Dù sao, ông nội Thiệu lâm bệnh qua đời, bên này lại là tài sản của ông ngoại để lại, không thể để nó bị suy tàn, ngoài ra sức khỏe của ông nội vợ cũng không được tốt, trong tương lai, xưởng dệt có thể tới tay em trai tiếp quản.

“Mẹ, con muốn đưa chiếc nhẫn mẹ tặng cho Dao Dao.

Cô ấy cưới Tiểu Bảo, không thể bị thiệt thòi được.” Lâm Nhụy Hi còn cho rằng Lâm Tân Ngôn quá rộng lượng, mà bản thân cô ấy cũng muốn đem đến điều tốt nhất cho bọn họ.

“Cái đó con cứ giữ lấy, nó không thích hợp, ở đây mẹ có rồi.” Lâm Tân Ngôn cầm chiếc vòng ngọc trong tay, định ngày cưới sẽ tặng chiếc vòng ngọc cho Thẩm Hâm Dao, đây là món đồ tổ truyền của nhà họ Trình, Trình Dục Tú đã mang cho cô.

Có ý nghĩa thừa kế, Lâm Gia Văn là con trai cô, Thẩm Hâm Dao là con dâu cô, tương lai vợ chồng họ sẽ tiếp nhận xưởng dệt, có thể coi như kế thừa gia nghiệp của nhà họ Trình.

Lâm Nhụy Hi bĩu môi: “Còn của anh trai thì sao?”
“Tương lai anh ấy cũng sẽ kết hôn, mẹ địnhtặng vợ anh ấy cái gì?”
Lâm Tân Ngôn vừa muốn nói, Lâm Nhụy Hi đã ngắt lời cô: “Đừng nói con trai mẹ không quan tâm, anh trai con không quan tâm chuyện này, nhưng vợ anh ấy thì chưa hẳn không cần.

Mẹ làm mẹ thì phải công bằng, không được thiên vị đâu đó.” “Con không phải là có nhẫn kim cương hồng sao, đưa cho chị dâu tương lai đi.”
“Con không chịu, cái đó là bố cho con mà.” Bây giờ Lâm Nhụy Hi lại trở nên keo kiệt.

“Thằng bé cũng không quan tâm đến điều này, cô gái thằng bé thích cũng không chỉ vì tiền của thằng bé, mẹ nghĩ đa phần là coi trọng con người thằng bé.”
Lâm Tân Ngôn đặt niềm tin vào con trai cả và tin rằng cậu bé sẽ không bị thu hút bởi những cô gái hời hợt chỉ chăm chăm vào vật chất.

Huống hồ trong môi trường của cậu bé, tiền bạc đối với cậu bé không quan trọng.

Hơn nữa, cậu bé bây giờ đang ở vị trí rất cao, vì vậy cô không cần phải lo lắng về điều đó.

“Hôn lễ của Tiểu Bảo, anh ấy có thể trở về không? Con...” Lâm Nhụy Hi ngẩng đầu, hình dung đã bao lâu rồi không gặp anh mình: “Đã gần hai năm rưỡi rồi đúng không?”
“Chú của con nói rằng thằng bé đang chấp hành nhiệm vụ, có thể không quay về được, không ai có thể liên lạc được, con cũng biết rằng thằng bé đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, chúng ta phải thông cảm.”
Lâm Nhụy Hi hiểu ra: “Con chỉ cảm thấy tiếc thôi.”
Viết xong danh sách quà tặng, Lâm Nhụy Hi trở về nhà, lúc này trong phòng khách cũng không có ai, mọi người đang nghỉ ngơi.

Lâm Tân Ngôn đóng cửa lại, đi tới, đến trước Tông Cảnh Hạo nói: “Ngày mai chúng ta đi thành phố B một chuyến đi.”
Cô cũng rất nhớ Lâm Hi Thần, từ khi nhập ngũ cậu bé rất ít trở về, cô hi vọng Lâm Hi Thần có thể trở lại dự đám cưới của Lâm Gia Văn, gia đình họ đã lâu không được đoàn tụ.

Bây giờ Lâm Nhụy Hi đã thoát khỏi chuyện hôn nhân thất bại, Lâm Gia Văn kết hôn, đây là một chuyện vui vẻ, chỉ cần thằng bé viên mãn, khi trở về Thái Lan cô sẽ không bận tâm nữa.

Tông Cảnh Hạo biết cô đang suy nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Được, tiện thể giải quyết một số việc.”
“Việc gì vậy?” Lâm Tân Ngôn lại đột nhiên nhớ tới Giang Mạt Hàn: “Chúng ta cùng anh ta không có quan hệ nữa, cũng không cần gặp mặt.”
Cô vẫn có chút kích động khi nghĩ đến Giang Mạt Hàn.

Tông Cảnh Hạo vươn tay kéo cô ngồi xuống: “Không phải gặp anh ta, hơn nữa anh ta cũng không ở thành phố B.”
“Làm sao anh biết?” Cô quay đầu nhìn về phía Tông Cảnh Hạo: “Anh không phải là biết chuyện gì đó mà cố ý giấu giếm em chứ?
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui