Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Có lẽ là bởi vì có Vệ Cung Huyền ở bên cạnh, rốt cuộc trong 4 tháng qua Nguyễn Mộng cảm thấy bản thân có thể ngủ được lâu nhất.

Lúc cô tỉnh lại đã là hoàng hôn rồi, dụi dụi mắt mới phát hiện ra mình đang được ôm trong một vòng ngực ấm áp. Đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở
nhè nhẹ, cả người cũng giống như bị bao vây trong một mảnh nước ấm, một
chút cũng không thấy lạnh.

Nhớ tới tất cả điên cuồng trước đó, mặt Nguyễn Mộng có hơi hồng, nhưng phần lớn là một mảnh tái nhợt.

So với Nguyễn Mộng thì Vệ Cung Huyền cũng không khá hơn chút nào, anh đã
thật lâu không có được cảm giác ngủ ngon như vậy rồi. Lần này tìm được
Nguyễn Mộng, anh mới có thể yên tâm, nhưng thỉnh thoảng giật mình tỉnh
lại, xác định thật sự trong ngực có người, sau đó mới dám nhắm mắt lại
lần nữa.

Trong gian phòng nhỏ tràn ngập mùi nấm mốc khó chịu,
chăn mền áo gối cũng không biết là bao lâu đã không có phơi nắng, cả căn phòng đều âm u, Nguyễn Mộng hao hết hơi sức muốn bò đạy kéo màn cửa sổ
ra, lại bị Vệ Cung Huyền cảnh giác, chặn ngang nhấn ở dưới thân thể:

“Em muốn đi đâu?”

Cô mở lớn hai mắt nhìn, không nói gì, nhưng trong đôi mắt lại có vô hạn sầu bi.

Vệ Cung Huyền thấy bộ dáng cô như vậy, khe khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy ôm cô qua nhỏ giọng dỗ giành. Saud dó anh đi tới kéo màn cửa sổ ra, ánh chiều tà còn sót lại rọi vào, trên sàn nhà rải rác ánh tà dương, trong
phòng cũng vô cùng an tĩnh.

“Bảo bối ngoan, đừng như vậy, nói với anh một câu được hay không?”

Tựa vào trán của cô, vươn tay ôm cô vào lòng, chạm tay có thể thấy được đều là một mảnh xương. Ngày hôm qua lúc ôm cô anh đã chú ý tới, cô thật sự
rất gầy, đủ để thấy 4 tháng nay cô đã sống như thế nào.

“Đừng khóc, đừng khóc… không muốn nói chuyện thì không nói, thay quần áo đi, chúng ta về nhà.”

Nguyễn Mộng há miệng, lại không phát ra thanh âm nào. Cô rất muốn nói với Vệ
Cung Huyền, muốn anh mặc kệ cô, muốn anh đi, nhưng lời nói đến khóe
miệng, lại không thể thốt ra. Cô không bỏ được anh, thương anh, không
muốn anh đi, muốn anh vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Nhưng còn Tiểu Bảo thì
làm sao bây giờ? Nếu như cô còn tiếp tục khăng khăng không chịu tỉnh
ngộ, phải chăng sẽ còn có chuyện kinh khủng hơn sẽ xảy ra? Cô không chịu nổi nếu mất đi một lần, rồi lại một lần, cô đã sắp bị bức điên rồi.

ĐƯa tay cầm lấy quần áo đã sớm kêu người đưa tới, Vệ Cung Huyền ôm lấy
Nguyễn Mộng, dịu dàng giúp cô mặc vào, áo lót quần lót, áo sơ mi, áo
lông, áo

khoác, vớ giầy Nhất nhất mặc vào, Nguyễn Mộng cũng rất ngoan, không lên

tiếng, mặc anh định đoạt.

Mặc quần áo tử tế xong anh liền đem Nguyễn Mộng bế lên, Nguyễn Mộng dựa vào trong ngực anh, hai cái tay cũng từ từ ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn
cũng chầm

chậm vùi vào cổ anh, nhắm hai mắt lại cô thật sự là quá mệt mỏi.

Lúc ôm cô đi ra ngoài chính là thời gian ăn cơm tối của nhà trọ, nhìn thấy
bọn họ ra ngoài, tất cả mọi người đều quăng ánh mắt tới trên người bọn
họ, Vệ Cung Huyền cũng đơn giản rửa mặt, cạo râu qua tối hôm qua chưa
kịp cạo râu đã

muốn ăn cô, những chỗ trên người Nguyễn Mộng bị anh hôn qua vẫn còn ửng

hồng. Nhưng sau khi cạo sạch râu, cái loại khí chất chỉ có quý tộc mới có liền hiển

lộ ra, cộng thêm gương mặt thanh nhã tuấn mỹ của anh, càng làm cho người ta

cảm thấy cao không với tới.


Đi tới trước quầy, ông chủ nhà trọ đang bưng một chén mì vừa húp soàn
soạt, vừa xem tivi, thấy một bóng người quét tới, vừa định mở miệng mắng to, nhìn thấy là Vệ Cung Huyền, vội vàng nuốt nước miếng bày ra khuôn
mặt tươi cười hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì cần giúp một tay
sao?”

“Tính tiền.” Anh nhẹ giọng nói, chỉ sợ đánh thức ngưdi phụ nữ trong ngực, ông

chủ nhận lấy chìa khóa gian phòng anh đưa tới, cười lấy lòng, “Tổng cộng là hai trăm ba mươi lắm.”

Nhẹ nhàng đem Nguyễn Mộng để xuống, để cho cô tựa tại trong lòng ngực mình, sau đó lấy ra bóp da, bên trong còn có một xấp tiền mặt, ông chủ nhìn
khoản tiền, con mắt liền sáng lên. Vệ Cung Huyền cũng không có đếm, trực tiếp đem bóp da đẩy tới trước, nói: “Cho ông hết đấy.”

Ông chủ
vô cùng vui mừng, theo thói quen định lớn tiếng nói cám ơn, lại bị Vệ
Cung Huyền sử dụng ánh mắt ngăn cản: “Cẩn thận, đừng đánh thức cô ấy.”
Nói xong liền lần nữa đem Nguyễn Mộng ôm vào trong ngực, đi ra ngoài.

Mặt trời chiều ngã về tây, đem bóng lưng anh kéo dài, tạo cho người ta có
một loại cảm giác giống như chỉ cần có anh, cho dù trời có sập xuống
cũng có một mình anh gánh vác. Thành phố L chỉ là thành phố nhỏ, làm gì
từng gặp qua Vệ

Cung Huyền đại nhân vật như vậy, loại chuyện
tình yêu này chỉ có trong phim truyền hình mới thấy được nay lại diễn ra trước mắt, đương nhiên sẽ không khiến cho người ta cảm thấy cẩu huyết
sét đánh, chỉ có ao ước cùng ngưỡng mộ.

Thật ra thì bọn họ có
thể rời khỏi vào sáng sớm ngày mai, nhưng Vệ Cung Huyền thật sự không
thích hoàn cảnh của nhà trọ này, không nói đến nơi này vừa bẩn vừa cũ
kỹ, người cũng tốt xấu hỗn tạp, chỉ nghĩ tới Nguyễn Mộng đã ở nơi này
sinh sống bốn tháng, anh liền tức giận đến muốn giết người.

Anh
đã phân phó người mua vé máy bay, trực tiếp đến sân bay lấy là được rồi. Vệ Cung Huyền từ trước đến giờ không để ý tới ánh mắt của người khác,
dù là xung quanh người đi đường nhìn chăm chú cũng không thấy phải xấu
hổ. Nguyễn Mộng đã ngủ, anh càng không nỡ đánh thức cô, anh lại không
mù, dĩ nhiên nhìn ra được cô mấy tháng qua có bao nhiêu mệt mỏi, hơn nữa tối hôm qua bị anh một lòng

trừng phạt, cho đến khi bản thân thoả mãn mới bằng lòng dừng lại, lúc xếchiều cô có thể tỉnh lại đã không tệ.

Thành phố L cuối cùng vẫn tốt hơn Thành phố Q một chút, còn có sân bay,
khoảng cách từ trạm xe lửa cũng không quá xa, vừa rồi anh đem tất cả
tiền đều cho ông chủ nhà trọ, không có tiền gọi xe, ôm Nguyễn Mộng đi
trên đường, dọc đ ường luôn có người đi qua đi lại quay đầu lại nhìn,
anh cũng hoàn toàn không thèm để ý. Toàn bộ thế giới đều ở ngay trong
ngực anh rồi, những người khác như thế nào đều không liên quan gì đến
anh.

Năm giờ rưỡi chiều chính là lúc mọi người tan việc về nhà,
trên đường đám người chen chúc, tới lui như nước, tất cả mọi người đều
là cảnh tượng vội vã, chỉ có anh, ôm một người phụ nữ, từng bước từng
bước chậm rãi đi tới, khóe miệng còn hàm chứa nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng giống như có thể đem thế giới cũng hòa tan đi. Không ít nữ
sinh cao trung vừa tan giờ học nhìn thấy người đàn ông t uấn mỹ như vậy
giống như nam chính thần tượng trong truyện tranh thiếu nữ, che

miệng hút khí hướng về phía anh chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng Vệ Cung Huyền không
thèm để ý chút nào. Anh chỉ là nhìn đường một chút, sau đó cúi đầu đưa
mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, nếu như không phải là bốn phía không
có máy ảnh máy quay phim gì đó, bọn họ sẽ cho rằng đây là đang quay
quảng cáo.

Từ trạm xe lửa đến sân bay, đi bộ đại khái mất mười
lắm phút, Vệ Cung Huyền thả chậm bước chân, đi chừng nửa giờ. Trong sân
bay người cũng không nhiều, đại đa số sắc mặt mọi người cũng cực kỳ mệt
mỏi, một số người phong trần mệt mỏi kéo theo rương hành lý hoặc là túi

xách, chỉ có Vệ Cung Huyền là không mang gì theo mà chỉ ôm một người.

Thời gian ghi danh còn chưa tới, anh đến phòng chờ ngồi xuống, cũng không
thiếu người thích tham gia náo nhiệt từ trên đường theo tới nơi này,
cách chỗ anh không xa ngó dáo dác.

Lúc này, trên màn hình sân
bay vừa đúng phát tin tức của anh trên ti vi, Vệ Cung Huyền ngẩng đầu
lên, nhìn thấy mình trên ti vi, khẽ mỉm cười, áo khoác trên người của
anh rất lớn, vừa đủ có thể bao lấy Nguyễn Mộng.

Cô đang ngủ rất yên ổn, nhưng chân mày vẫn luôn khóa chặt, giống như có vô số việc phiền muộn trong lòng.

Đừng thương tâm, cũng đừng khổ sở, có anh ở đây, em không cần sợ gì hết, tất cả đều đã có anh.

Vô số ánh mắt rơi trên người anh, nhưng Vệ Cung Huyền không thèm để ý một
chút nào. Anh chỉ chăm chú ve vuốt gương mặt Nguyễn Mộng, cô thật sự rất gầy, có véo nữa cũng không ra thịt.

Bánh bao không bao giờ lại là bánh bao rồi, cả người đều biến thành bộ xương.

Vệ Cung Huyền cúi xuống, vùi đầu mình vào trong áo khoác, hôn đôi môi mềm mại của Nguyễn Mộng.

Thật tốt, thật tốt, cô thật sự trở lạ, đang ở trong ngực anh…

Nguyễn Mộng bị anh hôn có chút khó chịu, lông mi run run từ từ mở ra, ý thức
được anh đang hôn cô cũng không nói lời nào, sau đó níu lấy y phục của
anh, chân mày vặn càng sâu hơn.

“Đói bụng không em?”

Cô khẽ gật đầu, từ hôm qua tới bây giờ, cô đã trải qua 24h một giọt nước cũng chưa uống rồi.

Vệ Cung Huyền đặt cô ngồi trên chiếc ghế khác bên cạnh, cởi áo khoác trên người đắp cho cô, sau đó hôn lên trán cô một cái.

“Ở chỗ này chờ anh, không cho phép đi loạn, anh đi mua đồ ăn cho em, được không?”

Nguyễn Mộng thuận theo gật gật đầu, lấy được Vệ Cung Huyền tán thưởng khẽ hôn
một cái. Sau đó dựa trên thành ghế, lại nhắm nghiền hai mắt.

Trên người Vệ Cung Huyền một phân tiền mặt cũng không có, thật may là phòng
tiếp khách trong sân bay có máy ATM, trong bóp da còn có vài tấm chi
phiếu.

Anh rút ra mức cao nhất 5000 nhân dân tệ, sau đó đến siêu thị trong sân bay mua chút nước suối sữa tươi bánh bao các loại, nhanh
chóng trở lại phòng chờ.

Trong sân bay ánh mắt của mọi người
đồng loạt đặt trên người của anh, n hưng hiện tại cái gì anh cũng không
muốn để ý tới, chỉ muốn trở lại bên cạnh bảo bối ngoan của anh.

Cô vẫn còn ở đây.

Thở phào nhẹ nhõm, lần nữa đem Nguyễn Mộng ôm vào trong ngực, trước hết để
cho cô nhấp một hớp sữa tươi thấm giọng, sau đó cho cô ăn một ngụm bánh
bao, một hớp sữa tươi.

Nguyễn Mộng khẩu vị không tốt, ăn một
chút đã không muốn ăn nữa, bị anh ép đem một chai sữa tươi uống sạch,
sau đó mặt uể oải dựa vào trong lòng anh.

Từ sau khi Vệ Cung
Huyền tìm được cô, thần kinh căng thẳng bốn tháng qua liền hoàn toàn

buông lỏng xuống, hiện tại Nguyễn Mộng chỉ muốn ngủ, chỉ muốn ngủ mà
thôi.

Thừa dịp còn có một chút thời gian, Vệ Cung Huyền hai ba
ngụm giải quyết phần bánh bao Nguyễn Mộng ăn còn dư lại, lần nữa ôm lấy
cô, thấy cô nằm ở trong lòng ngực mình dịu ngoan bình an hô hấp, anh có
một loại cảm giác muốn rơi lệ.

Chỉ cần tìm được Tiểu Bảo, bọn họ đã có thể một nhà đoàn tụ, không bao giờ tách ra nữa rồi.

Lại đợi thêm chừng hơn 10 phút nữa, thông báo nhắc nhở lên máy bay xuất
hiện, Vệ Cung Huyền ôm lấy Nguyễn Mộng, trong sân bay tiếng người huyên
náo, anh sợ Nguyễn Mộng bị đánh thức, vẫn vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.

TừThành phố L về nhà, coi như đi máy bay cũng phải mất năm sáu giờ, trong lúc
đó Nguyễn Mộng vẫn luôn không có tỉnh lại, chỉ thỉnh thoảng nửa mê nửa
tỉnh lúc bị Vệ Cung Huyền đút thêm sữa tươi, sau đó vẫn tiếp tục ngủ.

Lúc xuống máy bay, Nguyễn Mộng coi như đã thanh tỉnh một chút. Cô nhìn
đám người nhốn nha nhốn nháo trong sân bay, khoé miệng không tự chủ được cong lên một đường cong – nho nhỏ, nhưng mà chân thật tồn tại.

Bàn tay nhỏ bé bị Vệ Cung Huyền giữ tại lòng bàn tay. Anh cũng không dám dùng sức bởi vì cô quá gầy.

Vốn là Vệ Cung Huyền muốn ôm cô, nhưng bị Nguyễn Mộng cự tuyệt. Bởi vì
trước đó quá mệt mỏi, hiện tại nghỉ ngơi lâu như vậy, làm sao có thể trở nên vô dụng – ngay cả vài bước chân đều không đi được.

Xúc động lúc đầu trôi qua, chôn dấu ở đáy lòng cô là tầng tầng ưu sầu. Vệ Cung
Huyền sợ cô theo không kịp bước chân của mình, cho nên đi rất chậm.
Nguyễn Mộng khéo léo theo sát anh.

Trong phi trường có nhiều
người nhận ra Vệ Cung Huyền, thấy anh thật sự đã đem vợ mình tìm trở
lại, rối rít phóng ánh mắt chúc mừng nhìn sang. Anh cũng không có giống
như bình thường bộ mặt lạnh lùng, mà là lễ độ mỉm cười gật đầu.

Sau khi rời khỏi sân bay, Vệ Cung Huyền kêu một chiếc taxi, sau đó đem Nguyễn Mộng ôm lên.

Kinh tế thành phố này phát triển, bên cạnh đó, mọi người so với những nơi
khác nhiệt tình hơn. Bác tài tuổi trên năm mươi, bình thường thích nghe
phát thanh và xem ti vi, dĩ nhiên nhận ra Vệ Cung Huyền.

Thấy
trong lòng anh ôm người phụ nữ trong hình, không ngừng theo sát anh nói
chuyện. Vệ Cung Huyền cũng nhất nhất đáp lại. Nguyễn Mộng dựa vào trong
ngực anh, nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt mơ hồ có ngấn lệ.

Sau khi xuống xe, tài xế lấy được mấy tờ 100 tiền mặt nhân dân tệ làm tiền boa. Ông cao hứng rối rít nói cảm ơn với Vệ Cung Huyền, còn chúc cả nhà bọn
họ sớm đoàn viên.

Đại đa số mọi người trong chung cư cũng nhận
ra hai vợ chồng bọn họ. Nhưng đối với Nguyễn Mộng vô cùng gầy gò, bọn họ thật đúng là không cách nào nhìn ra. Nếu không phải Vệ Cung Huyền ôm cô vào thang máy, có lẽ tất cả mọi người không dám thừa nhận.

Nguyễn Mộng vẫn không nói gì. Thỉnh thoảng có người cùng cô nói chuyện,
cô cũng chỉ là cười cười, sau đó gật đầu một cái, sẽ không nói thêm gì
nữa.

Vệ Cung Huyền thấy bộ dáng này của cô, đau lòng muốn chết, nhưng anh không nói gì.

Quẹt thẻ từ mở cửa, Nguyễn Mộng mới vừa thay dép, liền sững sờ đứng ở phòng
khách. Trong nhà không có ai ở bốn tháng, trong không khí hơi thở thuộc
về một nhà ba người bọn họ đã sớm không còn.

Cả căn phòng lạnh như băng, giống như căn nhà mẫu.

Nhưng xe em bé của Vệ Tiểu Bảo đang ở chỗ này, món đồ chơi bình thường bé hay chơi cũng nằm rải rác trên ghế sa lon, bên cạnh là chiếc quần lót nhỏ
đôi vớ nhỏ cùng chiếc khăn lót miệng hình động vật nhỏ đáng yêu, trên
đất đặt đôi giày nhỏ thuộc về bé.

Nguyễn Mộng ngơ ngác mà nhìn
xem mọi thứ trước mắt, nước mắt không thể khống chế không ngừng rơi
xuống. Vệ Cung Huyền lúc này mới nhớ tới sau khi bọn họ mất tích anh
cũng chưa từng trở về nhà, anh lại không thích người khác vào nhà mình,
bây giờ trở về, bế cô lên, nhanh chóng đi ra ngoài.

Nguyễn Mộng

lại bắt lấy cánh tay của anh, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, Vệ Cung Huyền cũng
muốn rơi lệ theo, đôi mắt anh đỏ lên, cuối cùng vẫn là nhịn được, ở trên trán Nguyễn Mộng nhẹ nhàng hôn một cái:

“Chúng ta tới công ty có được hay không, nơi đó không có ai quấy rầy.”

Nơi đó anh đã sớm thu thập xong, ban đầu sợ bản thân quá độ thương tâm,
hiện tại vừa lúc sạch sẽ, không đến nỗi chọc cô khóc thút thít.

Nguyễn Mộng lưu luyến nhìn mọi thứ trong phòng thuộc về Vệ Tiểu Bảo, nước mắt làm sao cũng không ngừng được.

Nhưng cô cũng biết mình không thích hợp ở lại chỗ này, lòng của cô cũng sắp
bị nỗi nhớ nhung điên cuồng ép điên rồi, nếu như không tìm được Tiểu
Bảo, cô sẽ không vượt qua được, cô sẽ chết.

Kiếp trước cô đã rất có lỗi với bé, nhưng kiếp này vì sao vẫn không có cách nào cho bé một gia đình hoàn chỉnh?

Nghĩ tới Tiểu Bảo đang chịu khổ ở nơi nào đó, Nguyễn Mộng liền muốn giết
chính mình. Cô vẫn nhớ rõ bé luôn nhu thuận rụt rè, nhớ trong đôi mắt to của bé lấp lánh ánh sáng nụ cười, nhưng bây giờ mọi thứ đều không còn
nữa rồi.

Không thể suy nghĩ tiếp nữa. Nguyễn Mộng nhắm mắt lại,
bị Vệ Cung Huyền ôm lên xe, lúc đến công ty cô cũng không còn tâm tư đi
quan tâm ánh mắt của những người khác, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, vừa
vặn một chút tinh thần tựa hồ đã dùng hết rồi.

Vệ Cung Huyền đặt cô đến trên giường lớn trong phòng nghỉ, giúp cô cởi tất cả quần áo áo
lót thay bằng áo rộng thùng thình của mình, sau đó đắp kín mền.

Ôn Dư Thừa nghe có nhân viên nói Nguyễn Mộng đã trở về, cũng đi theo vào,
nhìn tới Nguyễn Mộng trên giường gầy chỉ còn dư lại đầu khớp xương thì
cũng không nhịn được hút ngụm khí lạnh.

Đây có chỗ nào còn giống người chứ, dân chạy nạn ở Châu Phi chẳng qua cũng cái dạng này thôi,
ngắn ngủn thời gian bốn tháng, tại sao cô có thể gầy thành cái bộ dáng
này?

Vệ Cung Huyền đưa mắt, ý bảo anh đi ra ngoài nói, anh gật
đầu một cái, đi ra ngoài trước. Vệ Cung Huyền sờ sờ khuôn mặt Nguyễn
Mộng, hôn môi cô một cái, cũng đi theo ra ngoài.

“Tớ thấy tình trạng bánh bao không được tốt lắm, xem qua bác sĩ chưa?”

“Không có gì đáng ngại, chỉ là quá mệt mỏi, lại thêm dinh dưỡng không đầy đủ.”

Vệ Cung Huyền nhẹ giọng nói, nhìn như vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng
như có hàng vạn mũi dao đang lăng trì lục phú ngũ tạng của anh

Dinh dưỡng không đầy đủ, ở thế kỷ hai mươi mốt, ở đất nước dân chủ xã hội chủ nghĩa, lại còn có người dinh dưỡng không đầy đủ ư!

“Cô ấy bị đả kích quá lớn, bốn tháng qua lại không ngừng chạy đi tìm kiếm, ngay cả nói cũng không chịu.”

Không người nào có thể rõ ràng vị trí của Vệ Tiểu Bảo ở trong lòng Nguyễn
Mộng hơn anh, cho dù là anh cũng không bằng, nếu muốn Nguyễn Mộng vì
Tiểu Bảo mà chết, cô ngay cả mắt cũng không chớp liền đồng ý.

Ôn Dư Thừa đưa ánh mắt phức tạp nhìn về hướng phòng nghỉ, cửa bị đóng kỹ,
phòng Tổng tài hiệu quả cách âm tốt, cũng không lo lắng Nguyễn Mộng sẽ
nghe được:

“Cậu giúp cô ấy bồi bổ thật tốt, tô đoán chừng Tiểu Bảo cũng nhanh chóng sẽ có tin tức.”

Anh nói lời này vốn chỉ là muốn trấn an lão Vệ một chút, không nghĩ tôi Vệ Cung Huyền lại đột nhiên mở to mắt.

“Thật sao?!”

“Ừ.”

Ôn Dư Thừa gật đầu.

“Tớ đã tra ra được người y tá hôm đó rồi, cô ta nói cô ta chỉ phụ trách ôm
đứa bé đi ra ngoài giao cho một người đàn ông tên là lão Hắc, người đàn
ông này nổi tiếng buôn lậu người, nhưng mỗi khoảng thời gian bán ra
người cũng có khu vực nhất định, lần này là sơn thôn ở bên Thiểm Tây,
nghe nói hắn ta bán một số thanh niên phụ nữ cùng trẻ em, tôi cảm thấy
được Tiểu Bảo rất có thể ở nơi này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận