Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Nguyễn Mộng thật biết điều ngoan ngoãn gật đầu, Vệ Cung Huyền hiện tại
cũng nghẹn đến muốn phát bệnh, anh chịu đựng dục hỏa đốt người nói với
cô lâu như vậy, không bị nghẹn cũng đã là một kỹ tích, lập tức không
chịu nổi nắm eo nhỏ mảnh mai di chuyển.

Nguyễn Mộng ôm cổ anh
cắn răng không dám kêu ra tiếng, cô vừa rồi thật sự đã chọc giận đại
thần, may nhờ cô kịp thời nhận sai, nếu không tối nay nhất định sẽ là bi kịch.

Phía dưới bị va chạm rất lợi hại, vừa ngứa vừa khó chịu,
nước trong bồn tắm thỉnh thoảng theo động tác của anh đi vào trong thân
thể, mặc dù là nước ấm, nhưng Nguyễn Mộng vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Cô ô ô muốn Vệ Cung Huyền ôm cô đi ra ngoài, Vệ Cung Huyền cũng không làm
khó cô, giữ chặt hông của cô, nâng người lên, đôi môi gặm cổ và xương
quai xanh Nguyễn Mộng, dễ dàng lật cô lại, chống đỡ ở trên tường, sau đó từ phía sau vọt vào trong cơ thể cô.

Mặc dù trong phòng tắm rất ấm áp, trên vách tường cũng phủ một tầng hơi nước ấm áp, nhưng da thịt
trần trụi tiếp xúc trực tiếp vẫn cảm thấy lạnh run.

Nguyễn Mộng
sợ run cả người, ngực đè ở trên tường rất khó chịu, cô giùng giằng suy
nghĩ muốn nhúc nhích, lại bị Vệ Cung Huyền ấn chặt, cả người bị đính
trên tường.

Có thể bởi vì cô quá lùn, anh làm có chút phiền
toái, Nguyễn Mộng chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, mũi chân rời khỏi
đáy bồn tắm, giẫm nước trong hư không, — Vệ Cung Huyền nhấc cô trên tay, theo mỗi lần va chạm kịch liệt, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Cô sau khi gầy giống như con mèo nhỏ, một cái có thể nhấc lên, không hao tốn một chút hơi sức.

Nguyễn Mộng dựa trên tường uất ức hừ hừ, thân thể treo lơ lửng khiến cô không
thấy an toàn, dù phía sau là lồng ngực Vệ Cung Huyền cô cũng cảm thấy sợ hãi. Một cái chân bị anh nâng lên, đặt ở trên thành bồn tắm, tư thế này thật sự quá bất nhã rồi, đáng tiếc sức lực không đủ lớn, chỉ có thể mặc người khác khi dễ.

Bị va chạm vài cái Nguyễn Mộng chịu không
được, đùi và xương sống thắt lưng cô mềm nhũn, bốn phía không có vật nào để cô níu lấy hờn nữa hơi nước bốc lên, nhìn giống như một giấc mơ

“A Huyền… A Huyền… Anh chậm một chút, chậm một chút!”

Híp mắt lại, nước mắt lưng tròng.

Vệ Cung Huyền khẽ cười tay để lên gáy cô, môi mỏng cắn lỗ tai trắng noãn:

“Chậm một chút sẽ không thư thái.”

Trừ một cái chân đạp trên bồn tắm.

Nguyễn Mộng cả người giống như móc treo lơ lửng giữa không trung, vách tường
ướt nhẹp căn bản một chút tác dụng cũng không có, nhiều lần cô thiếu
chút nữa trượt xuống, lại bị anh nâng lên, thật sự là quá kích thích,
Nguyễn Mộng thiếu chút nữa ngất đi.

Thật vất vả bỏ lệnh cấm, Vệ
Cung Huyền dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, huống hồ cô vừa mới
nói mấy lời ngu ngốc kia chọc anh tức giận.

Bàn tay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Mộng lại:

“Bảo bối ngoan, em nhìn trong gương xem.”

Nguyễn Mộng mờ mịt nhìn qua, trong phòng tắm không chỉ có gương rửa mặt, ở bồn rửa mặt bên cạnh còn có một tấm kính lớn soi toàn thân.

Hiện
tại phía trên mặc dù che phủ một tầng sương mù, nhưng loáng thoáng có
thể thấy hình ảnh người phụ nữ nhu nhược bị đặt trên tường tùy ý chiếm
đoạt. Thật là mất mặt, giống như đang xem phim người lớn.

Nguyễn Mộng phe phẩy đầu không chịu nhìn, nhắm chặt mắt lại, Vệ Cung Huyền
cũng không cưững bách cô, động tác gia tăng, trong bồn tắm nước từ từ
giảm bớt, nhưng Nguyễn Mộng vẫn không thể từ trên tường lui xuống, cái
mông của cô bị đụng đau chết được, nhưng cô không dám kêu đau, chịu đựng sự nóng hừng hực đến tê dại.

Đợi đại thần thoã mãn buông tha cô, ít nhất ba ngày sau cũng không thể nằm ngủ.

Nhớ tới tình trạng thảm hại lần trước khi bị anh làm liên tục không ngừng
trên ghế sa lon, Nguyễn Mộng lòng suýt nữa hối hận muốn chết, cô không
dám cự tuyệt không dám phản kháng, chỉ có thể hèn nhát nũng nịu cầu xin
tha thứ:

“A Huyền, A Huyền… Anh tha cho em đi, về sau em không dám nữa…”

Nhỏ giọng rên rỉ, cô thật không dám nữa.

Đáng tiếc Vệ Cung Huyền không tin.

Anh đặt người phụ nữ trong ngực xuống, để cô có thể đứng vững, Nguyễn Mộng
còn chưa kịp vì hành động này mà cảm động, lần nữa lại bị xỏ xuyên qua.
Người này thế nào dây dưa khó chơi như vậy?

“A Huyền…”

“Đừng nói chuyện.”

Đáp lại cô là nụ hôn của Vệ Cung Huyền.

“Cái mông đau?”

“Ừ.”

Dùng sức gật đầu, hi vọng anh có thể tha cho cô một lần.

“Ngồi vào trên bồn cầu đi.”

Nguyễn Mộng sửng sốt, cô sững sờ nhìn Vệ Cung Huyền, đờ đẫn nhìn bồn cầu một
chút, nếu như ngồi lên… Cô như thế nào bị anh đụng? Nghĩ đến hình ảnh
đó, đánh chết cũng không làm.

Nhưng chạy không thoát, phản kháng lại không có hơi sức… Cuối cùng cô lựa chọn đáng thương lần nữa xoay
người, chủ động úp sấp trên tường, còn vểnh vểnh cái mông lên, nhắm mắt
cắn răng.

Vệ Cung Huyền nhịn cười không được, anh một tay kéo Nguyễn Mộng qua, đi đến bồn cầu trước mặt, thả cô lên đó.

Hai chân trắng mịn bị anh đẩy ra, Nguyễn Mộng nhìn thấy anh nhìn chằm chằm
phía dưới của mình, mặt sắp rỉ máu, vội vàng khép lại hai chân, đáng

tiếc bị Vệ Cung Huyền vững vàng nắm chặt:

“A Huyền, tiếp tục tư thế vừa rồi được không?”

“Em nói cái mông đau.”

“Không đau không đau…”

Nguyễn Mộng đưa tay bưng bít hai mắt anh không cho nhìn, phía dưới cũng sưng
lên, thế mà anh lại nhìn chăm chú nghiêm túc như vậy.

“Vậy em ngồi bồn cầu cũng rất đau, anh không nghĩ tới?”

Đó, cũng là, là anh không tỉ mỉ quan tâm.

Thấy đại thần buông hai cánh tay đang cầm đầu gối mình, Nguyễn Mộng vui mừng không dứt, vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn chủ động đi tới bồn tắm nơi
đó, đẩy hai bên phấn mông non mềm ra.

Cô không hiểu vì sao đại
thần ưa thích tư thế từ phía sau như vậy, nhưng vào lúc này, vấn đề đó
không còn quan trọng. Dù sao chỉ cần không ngồi bồn cầu không lộ phía
dưới cho anh nhìn muốn cô như thế nào cũng được.

Nhưng đợi nửa
ngày cũng không có cảm giác chướng bụng quen thuộc, Nguyễn Mộng cảm thấy không ổn, vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện Vệ Cung Huyền ngồi ở
trên bồn cầu, giữa hai chân của anh thẳng tắp đứng lên, nhìn cô mỉm
cười:

“Tới đây.”

Xem ra cô tránh không khỏi rồi. Nguyễn Mộng so với ai khác rõ ràng Vệ Cung Huyền tuân thủ lời hứa và cố chấp đến cỡ nào.

Cô mím môi, ôm ngực mè nheo từ từ đi qua, uất ức muốn chết:

“Không làm ở nơi này được không?”

Chỗ này không bình thường…

Người đã bị kéo đến ngồi xuống trên đùi Vệ Cung Huyền, còn chưa bỏ ý định.

Vệ Cung Huyền nhìn cô bộ dáng đã sắp ra trận mà còn vùng vẫy giãy chết,
trong lòng rất vui vẻ, oán giận tích luỹ bởi vì những lời vừa rồi Nguyễn Mộng nói lập tức theo gió bay mất.

Anh nâng cái mông cô lên, nắm hai tay, sau đó nhắm ngay hung khí giữa hai chân mình từ từ thả cô xuống.

Cảm giác căng trướng chua xót khiến Nguyễn Mộng không tự chủ được nắm túm
chặt tóc anh, trên mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc thống khổ, Vệ Cung Huyền
thương cô, nhưng lại cảm thấy vẻ mặt thống khổ kia thật hấp dẫn, kết quả nhẹ buông tay, lút cán hòa nhập!

Nguyễn Mộng thét một tiếng, mềm mại ngã xuống nằm trong ngực Vệ Cung Huyền, chống đỡ căng đầy thở gấp.

Vừa rồi anh mới khai phá giống như không có tác dụng gì, vẫn còn chặt như vậy.

“Ngoan, không đau.”

Không đau… Không đau anh tới thử xem? Ánh mắt Nguyễn Mộng nói như thế.

Hai chân run không dám nhúc nhích, phía dưới có chút đau nhói, anh chỉ biết khi dễ cô, chỉ biết khi dễ cô!

“Anh ngoan thế này sao em lại khóc, bảo bối.”

Đối với oán niệm trong mắt cô, Vệ Cung Huyền lựa chọn không nhìn thấy. Anh
cười, hôn miệng Nguyễn Mộng một cái, mút chặt đầu lưỡi cô nuốt vào trong miệng mình, từ từ di động.

Anh quên chuẩn bị thuốc bôi trơn
trong phòng tắm, chỉ có thể trước từ từ làm một lần, thật may còn có
dịch trước đó giảm khô ráp, nếu không không phải đau chết cô sao.

“Vẫn là làm em thì tốt hơn.”

Không tranh cãi, không đấu với anh.

Nguyễn Mộng ráng sức hít thở sâu, muốn quên bớt đi cảm giác đau xót, vừa áp chế nội tâm tức giận.

Nhưng không quá vài phút, Vệ Cung Huyền động tác tăng nhanh, cô cũng quên
đau, phía dưới nước càng nhiều, “òm ọp òm ọp” âm thanh ở trong phòng tắm rất dễ nghe. Một lần hai lần lướt qua rồi dừng lại căn bản không thỏa
mãn được Vệ Cung Huyền, dù sao phòng tắm rất lớn, có thể cung cấp phương tiện dụng cụ rất nhiều.

Nguyễn Mộng từ trên xuống dưới trong
ngoài đều bị làm một lần, cuối cùng cô nước mắt chảy dài bức bách mình
tiếp thu giáo huấn, đừng cùng đại thần khiêu chiến, chứ đừng nói đòi
chia tay ly hôn!

Sáng ngày thứ hai Vệ đại thần lúc tỉnh lại phát hiện bà xã không ở bên cạnh, chỉ có con trai ngây ngốc chảy nước miếng
nằm trên bụng anh, coi anh như con ngựa cưỡi kêu a a vô cùng vui vẻ.

Vật nhỏ mặc dù sạch sẽ hơn, nhưng vẫn gầy giống như khỉ con, chỉ có cặp mắt to như tinh linh kia vẫn như trước lấp lánh có hồn.

Bấm bấm khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.

“Mẹ đâu rồi?”

Vệ Tiểu Bảo y y nha nha kêu, đưa cái miệng nhỏ nhắn chảy nước miếng đến
mặt Vệ Cung Huyền gặm, đại thần vội vàng ôm tiểu tử từ bụng mình xuống,
ngắt nhẹ cái mũi nhỏ, lúc này tiếng nước chảy vang lên.

Anh
thuận tay cầm lấy con ếch nhỏ trên đầu giường nhét vào trong ngực Vệ
Tiểu Bảo, mang dép vào, buộc lại dây áo choàng đi vào phòng tắm.

Đẩy cửa đã nhìn thấy bà xã của mình ngồi trên bồn cầu, toàn thân trên dưới
không mảnh vải che thân, thân thể mềm mại hiện ra trước mắt, đang hít
hít mũi nhỏ giọng khóc sụt sùi.

Vệ Cung Huyền vừa thấy Nguyễn
Mộng khóc liền gấp gáp, hiện tại cũng liền quên phía dưới của mình đã
đứng thẳng khó chịu, vội vàng quăng dép chạy tới ôm người trong ngực ôn
tồn dụ dỗ:

“Sao lại thức dậy sớm như vậy? Đói bụng? Đau bụng? Tại sao không trả lời?”

Theo lý thuyết mỗi lần làm thật kịch liệt xong cô sẽ ngủ thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai mới miễn cưỡng nâng eo ngồi dậy, ngày hôm qua anh làm rất
mãnh liệt, cô hơi sức ở đâu ra mà bò dậy đây?


Nguyễn Mộng căm
giận trừng mắt nhìn anh một cái, đẩy anh ra, mới vừa dùng sức liền rên
rỉ một tiếng, hai chân run rẩy, nước mắt to bằng hạt đậu từng giọt từng
giọt rơi xuống.

Vệ Cung Huyền sốt ruột đau lòng muốn chết, vội
vàng vừa hôn vừa dụ dỗ, mặc kệ anh thế nào dụ dỗ Nguyễn Mộng cũng không
chịu nói chuyện với anh, anh cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là cường ngạnh đẩy hai chân cô ra, Nguyễn Mộng muốn phản
kháng, nhưng đành chịu bị vũ lực trấn áp.

Phía dưới cô sưng vô
cùng lợi hại, mặc dù đã bôi thuốc, thế nhưng hai bên thịt non vẫn vừa đỏ vừa sưng, non nớt nhét chung một chỗ, Vệ Cung Huyền dùng tay đụng vào
một chút Nguyễn Mộng sẽ khóc.

“Bảo bối ngoan, rất đau phải không?”

Nguyễn Mộng tiếp tục im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm Vệ đại thần càng thêm oán hận. Vệ Cung Huyền thấy cô không nói lời nào, trong lòng lo lắng, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mặc dù so với trước kia sưng nghiêm
trọng hơn một chút, nhưng rốt cuộc là đau nơi nào đây? Chẳng lẽ là? Ngón tay thon dài lập tức cẩn thận từng li từng tí tách ra hai mảnh thịt
non, đầu ngón tay tham tiến vào:

“Có phải còn rất căng đầy không?”

Ngày hôm qua anh làm thật quá hung mãnh rồi, bên trong rót đầy, cũng biết đào không sạch sẽ.

Nhìn hình dáng cánh hoa nhỏ sưng, chảy chảy không ra được, đào lại sợ đau, không trách được bánh bao yếu ớt muốn khóc như vậy.

Bên trong cô đích xác là còn có rất nhiều tinh dịch, trải qua cả đêm đã pha loãng không ít, nhưng vừa nhiều vừa nồng, làm cho tay Vệ Cung Huyền đầy tinh dịch, trong lúc Nguyễn Mộng ôm bờ vai của anh đau kêu hừ hừ, phía
dưới còn co quắp, người vừa nhạy cảm, theo tinh dịch bị đào ra ngoài,
còn dẫn theo không ít giọt nước trong suốt.

Cô cắn răng chịu
đựng, cái bụng trắng nõn khẽ động, theo tinh dịch chảy ra từ từ thở bình thường, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ vẫn không giảm bớt chút nào.

Vệ Cung Huyền sốt ruột, rốt cuộc là nơi nào không thoải mái, lại không chịu nói lời nào, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

“Bảo bối ngoan, nơi đó khó chịu sao?”

Nguyễn Mộng hai chân run run, thật lâu mới thốt ra một chữ:

“Đau…”

Đau, anh biết cô đau, nhưng là đau chỗ nào?

“Nơi này đau?”

Đầu ngón tay nhẹ nh àng vuốt ve chỗ thịt sưng đỏ, câu dẫn ra phía trên dinh dính nước, Nguyễn Mộng lại lắc đầu một cái, khi lòng ngón tay Vệ Cung
Huyền không cẩn thận đụng phải âm hạch bởi vì đêm qua kịch liệt còn sưng to thì cô đột nhiên kêu một tiếng, nước mắt ầm ầm rơi xuống.

Vệ Cung Huyền cho là nơi này đau, vội vàng muốn ôm cô đi ra ngoài thoa
thuốc, Nguyễn Mộng bắt tay anh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to ngân
ngấn nước: “Không phải nơi đó… ô ô.”

Cô vừa khóc, lòng Vệ Cung
Huyền cũng nóng nảy lên, lúc này mới bắt đầu hối hận tối hôm qua mình
kích động quá mức, nhưng dù bây giờ nhìn tiểu huyệt của cô bị giày vò vô cùng thê thảm, anh vẫn nhịn không được mau cứng rắn rồi.

Cầm
lấy bàn tay ấm áp đặt trên bụng của mình, Nguyễn Mộng mang theo tiếng
khóc nức nở, cũng bất chấp mặt mũi, cô thật sự nhịn không được, sắp bộc
phát, hít mũi một cái, thút tha thút thít lắp bắp nói:

“Muốn xuỵt xuỵt… Không ra được…”

Bị làm quá ác, căn bản không tiểu được, mỗi khi đi tiểu liền đau rát, cô đã sắp nghẹn đến cực hạn.

Vệ đại thần anh minh thần võ sát phạt quyết đoán sửng sốt, chuyện như vậy
làm anh muốn cười to, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó oán trách
của Nguyễn Mộng lại đau lòng muốn chết, cuối cùng cứng ngắc ở nơi đó
cũng không biết làm gì cho tốt.

Nguyễn Mộng càng lúc càng khó
chịu, cô ở trong tay Vệ Cung Huyền giãy dụa cái mông tròn, muốn xuỵt
xuỵt mà không thể xuỵt xuỵt, bi ai lớn nhất trong cuộc sống cùng lắm
cũng chỉ như thế này thôi.

Cô thấy Vệ Cung Huyền cứng ngắc nhìn
mình ý muốn cười, chợt cảm thấy uất ức, nếu không phải tại anh, cô có
thể bị như vậy sao? Hiện tại thì tốt rồi, mình nhịn sắp chết, anh lại
còn nhìn có chút hả hê!

“Ô ô… Anh chỉ biết khi dễ em, anh chỉ biết khi dễ em! Em chán ghét anh!”

Nói xong liền run rẩy khép hai chân lại muốn đuổi người đi, bản thân vội vàng tìm một chỗ ngồi chữa thương.

Giọng điệu này nghe thế nào cũng không giống như đang tức giận, ngược lại như đang làm nũng. Chỉ là Vệ Cung Huyền không dám nói lung tung, anh thật
sợ bà xã đại nhân mất hứng ảnh hưởng tôi phúc lợi của mình sau này:

“Ngoan, anh giúp em sờ sờ, sờ sờ sẽ không sao.”

Nguyễn Mộng là nghẹn đến nóng nảy, thấy anh mặt mày thành khẩn, ai sẽ nghĩ tới bình thường nói năng thận trọng, Vệ đại thần sẽ tồn tại tư tưởng xấu
đây? Vì vậy ngoan ngoãn đem chân mở ra, thút thít hỏi:

“Có thật không?”

“Thật.”

Vệ Cung Huyền xác thực đau lòng muốn chết, đầu ngón tay ấm áp chạm nhẹ vào âm hạch sưng đỏ nhẹ nhàng vỗ về….

Nguyễn Mộng khàn giọng hít hơi, vừa thẹn vừa cáu trừng anh:

“Không phải nơi đó!”

Anh anh anh anh chẳng lẽ không phân biệt được chỗ nào dùng để đi tiểu chỗ nào là miệng âm đ*o sao? Căn bản là anh sờ lầm!

Vệ Cung Huyền vội vàng bày tỏ chân thành:

“Nơi này không đau sao? Cũng sưng lên, anh đều giúp em sờ sờ, rất nhanh sẽ hết đau.”

Nguyễn Mộng mím môi, quyết định gắng gượng lần nữa tin tưởng anh một lần, đáng tiếc người thông minh quả nhiên có hạn, cho dù ngươi là nữ chính tiểu

thuyết trọng sinh cũng không thể thay đổi được gì.

Vệ Cung Huyền rất dịu dàng, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp âm hạch đã lớn thành
hạt đậu phộng, nhẹ nhàng vân vê, Nguyễn Mộng phía dưới bắt đầu chảy
nước, cô hừ hừ, muốn giãy giụa, cái mông lại bị Vệ Cung Huyền nhấn ở
trên bồn cầu.

Nhưng mà anh rất nhanh liền thay đổi mục tiêu, mặc dù đau lòng bà xã, mặc dù biết mình không nên loạn tưởng, nhưng lực chú ý của Vệ Cung Huyền vẫn bị âm đ*o nho nhỏ phấn hồng bắt được.

Anh nuốt ngụm nước miếng, hầu kết chuyển động lên xuống hai cái, bà xã nhà
anh mặc dù thân hình thon dài, nhưng phía dưới cũng không giống như hình dáng trổ mã thành thục, miệng âm đ*o trong lỗ tiểu cũng nho nhỏ dường
như không nhìn thấy, nhưng thịt non màu hồng thỉnh thoảng co rúc lại,
đừng nói có bao nhiêu mê người, anh thật vất vả mới khắc chế mình không
đem bà xã áp đảo.

Xoa bóp thật lâu, cũng không biết là bởi vì Vệ Cung Huyền ở bên cạnh khiến cô khẩn trương hay là do quá đau đớn,
Nguyễn Mộng cũng không thể xuỵt xuỵt thành

công.

Đều nói con người có ba cái gấp, bị nghẹn nóng nảy, cái gì lễ nghĩa liêm sỉ
cũng không thèm để ý. Nguyễn Mộng cũng muốn bất kể trực tiếp buông thả,
nhưng thật đau, cô thậm chí không có can đảm động chân, bởi vì vừa động
nước tiểu liền muốn chảy ra, hai chân chua xót không nói, loại cảm giác
đó, thống khổ giống như khi bị Vệ đại thần đưa lên cao triều lơ lửng
trên không trung, muốn lên cũng không được muốn xuống cũng không xong.

Nhưng bây giờ anh xoa bóp lâu như vậy cũng vô dụng, Nguyễn Mộng lại khó chịu
vừa muốn khóc, miệng mếu mếu, “Oa” một tiếng khóc lên, vừa khóc còn vừa
chỉ trích Vệ Cung Huyền:

“Đều tại anh, đều tại anh á…, em nói
không muốn dùng sức như vậy…. Anh chết cũng không nghe, hiện tại hại em
thành ra như vậy anh vui rồi chứ? ô ô….”

Nhìn cô khóc đến thê
thảm đáng thương, Vệ Cung Huyền dở khóc dở cười, anh muốn hôn Nguyễn
Mộng, nhưng cô bị tức giận quay đầu không để ý anh, tính tình trẻ con,
anh sao có thể so đo với cô, cô đều là do anh cưng chiều mới như vậy.

Bàn tay đẩy ra hai chân trắng mịn, cúi đầu xuống.

Lần này thật đủ kích thích, Nguyễn Mộng bị dọa sợ tôi mức kẹp chặt hai
chân, nhưng vừa đúng, đem đầu đại thần kẹp thật chặt, lúc này Nguyễn
Mộng thật bị dọa phát khóc, cô vừa vung hai tay vừa kêu khóc:

“Tránh ra tránh ra anh mau tránh ra… a a a… Không cần hút nơi đó, bại hoại anh bại hoại!”

Cô nào dám xuỵt ra ngoài, nhịn đến cái trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, nước mắt ào ào chảy xuống.

Vệ Cung Huyền đầu lưỡi linh hoạt, liếm qua nho nhỏ trong lỗ tiểu, cảm giác ấm áp xác thực thoải mái rất nhiều, nhưng cũng thật quá bỉ ổi!

Nguyễn Mộng kêu gào không dứt, nhưng Vệ Cung Huyền không buông ra, cô cũng không dám buông lỏng, lưng bàn chân cũng căng thẳng.

Trong miệng tiểu hạch màu hồng rất mềm rất non, nhưng so với bình thường sưng to không chỉ một lần, đều là bị anh hung hăng làm sưng.

Vệ đại
thần trong lòng có loại cảm giác tự hào, nhưng đối với việc mình làm cô
thành ra như vậy lại đau lòng không thôi, miệng bên dưới càng thêm dịu
dàng, cho đến khi giữa hai đùi cô bị anh liếm ướt nhẹp một mảnh, cô gái
nhỏ cao triều, phun ra ở trong miệng anh, anh mới từ từ lui ra, sau đó
tốc độ cực nhanh ôm Nguyễn Mộng trong tay, giống như cho đứa bé đi tiểu
nhắm ngay bồn cầu.

Nguyễn Mộng đỏ mặt sắp nổ tung, cô bụm mặt,
thân thể phản ứng tự nhiên khống chế không được, rào rào tiếng nước chảy đến tai cô giống như dao cạo, có lẽ bởi vì có nước miếng thấm vào, đau
đớn giảm bớt rất nhiều, nhưng loại chuyện riêng tư này…. Làm sao có thể
chia sẻ với người khác?

Nguyễn Mộng thề, chờ hôm nay cửa hàng bánh bao trên phố bán xong bánh bao, cô liền lấy kim châm tiểu nhân nguyền rủa.

Đại thần vô cùng tỉ mỉ vô cùng dịu dàng, sau khi Nguyễn Mộng xuỵt xuỵt
xong, anh còn xé khăn giấy mềm mại giúp cô lau sạch sẽ, biết cô đau,
động tác nhẹ nhàng vô cùng giống như đang sờ vào khối trân bảo hiếm
thấy.

Nguyễn Mộng mất mặt muốn chết, cô bụm mặt không chịu ló
ra, toàn thân trần truồng cũng bất chấp, nếu như trên đất có một cái lỗ, cô nguyện ý cả đời trốn bên trong không bò ra ngoài.

“Bảo bối ngoan, còn đau không?”

Sau khi lau xong, tiện tay sờ nơi đào nguyên vẫn còn đang sưng đỏ.

Nguyễn Mộng xấu hổ muốn chết:

“Anh còn hỏi, còn hỏi!”

Hai bàn tay nhỏ bé không ngừng đấm vào lồng ngực người nào đó, nhìn thấy
anh trong mắt chứa nụ cười, càng cảm thấy mất mặt. Cuối cùng thật sự tức không chịu được, há miệng cắn lỗ tai Vệ Cung Huyền, phát tiết phẫn nộ.

Vệ Cung Huyền buồn cười, sờ sờ tay nhỏ bé của cô đang khoác trên người mình, rất rộng rãi cho cô cắn, sau đó cười to.

Cười, cười, cười con khỉ!

Nguyễn Mộng rất muốn dùng sức cắn anh, nhưng lại không nỡ, mắc cỡ chết người mắc cỡ chết người, cô không muốn sống nữa!

………Cứu mạng

Nhờ Vệ đại thần cưỡng ép ăn uống, hai mẹ con Nguyễn Mộng và Vệ Tiểu Bảo càng ngày càng mượt mà hơn.

Đứa bé dễ nuôi, chỉ cần ăn ngon mặc đẹp, dĩ nhiên là mập, nhưng người trưởng thành thì không dễ vậy.

Nguyễn Mộng ban đầu cực kỳ mập, đột nhiên giống như khí cầu bị đâm thủng rất
gầy gò, hiện tại muốn mập trở lại, không phải là chuyện dễ dàng, ngay cả chuyên gia dinh dưỡng nói có thể nuôi cô béo dường như là chuyện không
thể nào.

Vậy mà Vệ Cung Huyền lại làm được! So với lúc vừa trở
về gầy như que củi, Nguyễn Mộng đã béo hơn một chút, bởi vì gầy quá
nhanh nên gương mặt trở nên bén nhọn yêu mị, lại lần nữa nuôi thành đứa
trẻ mập mạp, mặc dù so sánh không hơn lúc ban đầu, nhưng ít ra lúc ôm
trong tay không còn cảm thấy xương cũng lộ ra ngoài.

Trừng mắt
nhìn cháo tổ yến, Nguyễn Mộng có cảm giác muốn nôn mửa, cô thật không
muốn ăn cái món này nữa, nhưng nhìn Vệ Cung Huyền ánh mắt mong đợi, cô
lại không dám nói không ăn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cầm muỗng lên từng miếng từng miếng đưa vào trong miệng.

Vệ Tiểu Bảo bây giờ đã có thể đi, nhưng không vững lắm, đại thần đeo trên lưng cho bé một cái móc treo, có thể nâng đỡ giúp bé đi lại.

Đi đứng quen rồi, nhưng
mồm miệng vẫn không thể nói rõ ràng, mặc dù phần lớn mọi người nói, bé
đa số nghe có thể hiểu, cũng có thể lắp ba lắp bắp nói vài chữ, đáng
tiếc nói không rõ.

Bây giờ nhìn mẹ đang ăn cháo, cái miệng nhỏ
nhắn bẹp bẹp tiến tới, giống như kẻ trộm, liếc ba đang làm việc một cái, cầm trong tay con khỉ bông nhỏ lảo đảo đi tới chỗ Nguyễn Mộng.

Nguyễn Mộng rất yêu thích việc con trai thích ở bên cô, nhất là con heo nhỏ
của cô rất thích ăn, cô cảm thấy chán ngấy cháo tổ yến, nhóc con lại ăn
say sưa ngon lành, chỉ là… Biểu tình kia có phải hơi khoa trương không?

Múc một muỗng đưa vào tới miệng nhỏ nhắn đang chờ đợi, sau đó dùng khăn

trên cổ Vệ Tiểu Bảo giúp bé lau, lại đút một muỗng, không quên chú ý
động tác của Vệ Cung Huyền, ngộ nhỡ bị phát hiện cũng không tốt.

Hai mẹ con bọn họ đều đang được vỗ béo, nhưng đại thần lại làm bọn họ hai
thực đơn dinh dưỡng không giống nhau chút nào, nói là làm theo thể chất
mỗi người, nhưng xác thực rất hữu hiệu, Nguyễn Mộng cảm giác mình mập
ra, tay vừa sờ sờ mặt đều là thit, bên hông càng rõ ràng, mềm mại non
nớt, chính cô cũng cảm thấy sờ thoải mái vô cùng.

Khó trách Vệ Cung Huyền rảnh rỗi sẽ sờ tới sờ lui khắp nơi trên mặt và trên người cô, chính cô cũng rất muốn sờ….

Ở nhà nghỉ ngơi khoảng hơn một tháng, Nguyễn Mộng và Vệ Tiểu Bảo, hai mẹ con vinh quang một lần nữa đi làm cùng đại thần.

Mỗi ngày Vệ Cung Huyền xem văn kiện, Nguyễn Mộng ở trên thảm chơi ghép hình cùng con trai, đợi đến lúc anh làm xong công việc, cả nhà sẽ đi chơi
khắp nơi trong thành phố, được ăn được đi chơi, mặc dù Ôn Dư Thừa nhiều
lần hét lớn muốn cùng đi, mỗi lần đều bị Vệ Cung Huyền lấy nhiều loại lý do uy hiếp và từ chối.

Dạ dày Vệ Tiểu Bảo thật là cái động
không đáy, Nguyễn Mộng có một dạo rất lo lắng tương lai con dâu sẽ phải
nuôi heo, bởi vì vật nhỏ ăn cơm còn nhiều hơn cô!

Mới vừa đút một muỗng, liền nghe thấy từ sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của Vệ Cung Huyền:

“Em lại không ngoan.”

Nguyễn Mộng sợ hết hồn, rất không cố khí phách cười gượng quay đầu, chân chó nói:

“Nào có, người ta thật biết điều.”

Vội vàng không để lại dấu vết lau chùi miệng Vệ Tiểu Bảo, hai mẹ con cùng
nhau làm chuyện xấu không phải lần đầu tiên, tiểu tử rất thông minh ngậm chặt miệng, phát hiện ba không chú ý đến mình mới dám nuốt xuống, sau
đó mắt to tiếp tục mong chờ, cuồng nhiệt nhìn chén trong tay Nguyễn
Mộng.

Vệ Cung Huyền lắc đầu một cái, thở dài, biết cô lại không
ăn được bao nhiêu, lúc anh đưa cho cô cũng chỉ là một chén nhỏ, vài hớp
là hết, cô không cần phải kín đáo đút cho con trai ăn.

Cầm lấy chén để qua một bên, ôm bà xã kéo đến trong ngực hôn rồi lại hôn:

“Tiểu hư hỏng, cũng biết gạt anh.”

Nguyễn Mộng bị hôn đến thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật lâu sau mới nói:

“Nào có, vậy anh không cần cho người ta ăn thứ như vậy, nơi này…”

Tay nhỏ bé vỗ vỗ bụng nhỏ phình to, bị Vệ Cung Huyền nhanh tay lẹ mắt cầm,
cô đáng thương nhìn anh, vừa yêu cầu anh vỗ về vừa cầu xin:

“No đến không chịu nỗi”.

“Nói bậy.”

Bế cô ngồi trên đùi mình, vừa định nói chuyện phát hiện không thấy con
trai, vừa quay đầu, thấy vật nhỏ đang nằm trên mặt đất cầm thìa nhỏ múc
cháo trong chén, trên mặt, xung quanh cái khăn… một đám hỗn độn.

Anh bó tay, tiểu tổ tông này, tự làm mình thành hình dạng gì đây. Thở dài,
vội vàng xách con trai trên mặt đất lên, vẻ mặt chán ghét:

“Tiểu quỷ dơ bẩn.”

Đối với việc Vệ Tiểu Bảo quậy như thế, Nguyễn Mộng tự đáy lòng bày tỏ cảm tạ, từ trong lòng ông xã đứng lên, nói:

“Em đi xả khăn lông”

Rồi tựa như chạy nạn, vọt vào phòng tắm.

Vệ Cung Huyền bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu cởi quần áo Vệ Tiểu Bảo, buổi
sáng mới vừa thay áo khoác nhỏ phim hoạt hình, tiểu tử này có thể trong
vòng mười lăm phút nhanh chóng làm thành đống vải rách, nếu như không ai trông chừng sẽ như thế nào đây.

Ba ba phiền não cũng mặc ba ba, dù sao mình vui vẻ là được.

Vệ Tiểu Bảo nghĩ như thế, thật cao hứng lấy tay nhỏ bé dính đầy thức ăn
của mình đưa đến miệng Vệ Cung Huyền, vừa đưa vừa kêu chi chi nha nha.

Vệ Cung Huyền chịu không nổi lòng thành như vậy của con trai, anh ho nhẹ
mấy tiếng, không nỡ đánh, lại không thể ăn, làm thế nào đây?

Vừa lúc khóe mắt loé sáng liếc thấy Nguyễn Mộng cầm khăn lông ướt đi tới, nhất thời như trút được gánh nặng:

“Bảo bối ngoan, mau tới lau tay cho con.”

Vừa nhìn Vệ Tiểu Bảo tay nhỏ bé đầy thức ăn, Nguyễn Mộng cả người cũng cứng lại, làm mẹ, cô chẳng lẽ không rõ con trai thế nào sao?

Vật nhỏ này thích nhất cầm thức ăn đút cho người khác, khi nhỏ còn đỡ, không
biết đi không biết bò, hiện tại biết bò biết đi sẽ gây sự, nhét vào
trong miệng người khác thứ gì đó bẩn thỉu, nhưng cũng không thể không
ăn, nếu không vật nhỏ sẽ khóc rất to.

Vút khăn lông xuống trên
đầu Vệ Tiểu Bảo, Nguyễn Mộng chớp đúng thời cơ, ngay lúc Vệ Tiểu Bảo
không nhìn thấy vội vàng chạy về phòng ngủ trốn, còn tìm một lý do đường hoàng:

“A, em đi lấy quần áo sạch cho Vệ Tiểu Bảo.”

Nhìn con trai không ngừng quơ tay nhỏ về phía miệng mình, Vệ Cung Huyền mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng, anh lấy khăn lông trên đầu con trai đưa tới
tay, hai chân co lại, để Vệ Tiểu Bảo trên đầu gối, sau đó cái tay rãnh
rỗi còn lại bưng chén cháo.

Vật nhỏ quả nhiên mắt to di chuyển
theo, vì vậy thừa lúc này, lau sạch sẽ đôi tay bẩn thỉu của con trai,
thở phào nhẹ nhõm, không để ý bé nữa.

Vệ Tiểu Bảo bị kẹp trong
đầu gối của ba, bắt đầu muốn đứng lên, nhưng bé chân ngắn bị Vệ Cung
Huyền nhẹ nhàng ấn chặt, vì vậy bé lựa chọn bò, nhưng thế nào bò không
ra, gấp gáp đến không chịu được.

Vệ Cung Huyền nhìn buồn cười,
duỗi ngón tay chọt chọt ót trắng noãn của bé, con trai còn vụng về chưa
vững vàng trong nháy mắt ngã ra sau, vừa lúc ngã trên bắp chân anh.

Cửa phòng ngủ mở hé ra, Nguyễn Mộng lén lút nghiêng đầu nhìn, sau khi xác
định con trai đã được lau sạch sẽ mới dám đi ra, thời điểm nhìn Vệ Cung
Huyền nở nụ cười lấy lòng, đôi tay kẹp dưới nách Vệ Tiểu Bảo, ôm tiểu
tử, vội vàng thay quần áo sạch.

Vệ Cung Huyền sau khi hôn Nguyễn Mộng một cái cũng nhanh chóng cầm chén dọn xuống phòng bếp nhỏ, thấy
không được ăn, Vệ Tiểu Bảo tự nhiên cũna không náo loạn nữa.

Bọn họ vốn là quyết định buổi tối đi ăn món Quảng Đông, nhưng Ôn Dư Thừa
không biết từ xó xỉnh nào chui ra, sống chết muốn đi theo.

Nào
có ai cả nhà người ta đi ra ngoài ăn cơm, ngươi người thứ tư mặt dày mày dạn muốn đi theo, lại nói Vệ đại thần còn nhớ rõ người nào đó từng nói
với anh thích bảo bối ngoan nhà anh, mang theo anh ta cùng mới lạ.

Ôn Dư Thừa bị cự tuyệt và khinh bỉ, nhìn về phía bóng lưng đã đi xa của ba người Vệ gia giơ ngón giữa, luôn miệng mắng hậu di chứng của thói tư
bản chủ nghĩa, thói hư tật xấu của gia đình có tiền bla bla bla…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận