Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chừng một phút sau, Vương phu nhân đột nhiên vỗ tay một cái, chỉ vào Cố Minh Tích, bộ dáng bừng tỉnh hiểu ra:

“Tôi, tôi nhớ ra rồi, cô là tiểu thư của Cố gia?”

Cố Minh Tích nhẹ nhàng gật đầu một cái, vẫn duy trì phong thái thục nữ,
chỉ là gương mặt sưng to, phù thũng giống như cái bánh bao làm giảm mỹ
cảm.

Nguyễn Mộng nhìn từ trên lầu xuống, trong lòng không nhịn
được bội phục người phụ nữ này có tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ, nếu
như là cô…, chỉ sợ gặp hoàn cảnh như vậy đã xấu hổ muốn chết rồi, đâu
còn có thể tiếp tục ở lại đó như thế.

Nghĩ thế, tư cách và tố chất ở phương diện này mình cũng đã lĩnh giáo, kiếp trước bại bởi Cố Minh Tích, cô không mất mặt.

“Đường đường là đại tiểu thư của Cố gia, sao lại có thể ở cùng một chỗ với chồng tôi chứ?”

Hiện tại Cố gia đã xuống ngựa, Vương phu nhân cũng không cần phải nể mặt họ, huống chi chính là con gái nhà bọn họ làm chuyện như vậy, cô ta cũng
không biết xấu hổ, bà còn có hảo tâm làm việc tốt làm gì.

“Thế nào, không quen sống không có quần áo sang trọng, thẻ tín dụng để ngày ngày quẹt, giờ muốn câu dẫn người giàu có hay sao?”

Bà thổi thổi móng tay xinh đẹp mình vừa mới làm xong không bao lâu, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.

“Vài ngày trước, chuyện của tiểu thiếu gia Vệ gia đã gây xôn xao rất lớn,
mặc dù nói là không có chứng cớ, nhưng mọi người đều biết là ai làm. Cố
gia cũng vì vậy mà rơi xuống đường cùng, về sau muốn leo lên, rất khó
khăn.

Cố tiểu thư, cô và Vệ phu nhân giành đàn ông bị thua, liền muốn qua đây tiếp tục phân chia với tôi sao?”

Lão chồng nhà bà là do 1 tay bà đề bạt lên, năm đó không có tiếng tăm,
không người nào biết đến, hiện tại công thành danh toại, lại có phụ nữ
dám đến phân chia chén canh với bà.

Đáng tiếc, Vương gia tám chín phần đều nằm trong tay bà, lão chồng có nhảy ra cũng không có kết quả gì tốt.

Ông ta còn phải dựa vào bà mà sống, sao có thể vì tiểu tiện nhân này mà ra mặt chứ?

Vừa nghe Vương phu nhân nhắc tới Vệ gia, sắc mặt Cố Minh Tích nháy mắt biến đổi.

Từ sau khi sự tình bại lộ, cô đã biết mình sẽ thê thảm, chỉ là trong lòng
còn sót lại 1 chút hy vọng, cho là Vệ Cung Hyền sẽ nể 1 chút tình cũ,
không làm gì với cô.

Sự thật lại không như cô dự đoán, Vệ Cung Hyền không làm gì với cô, nhưng anh lại giao tất cả cho Ôn Dư Thừa!

Người kia tâm địa quá hung ác, đuổi tận giết tuyệt cô và Cố gia, mà Vệ Cung
Hyền chẳng những không ngăn cản, thậm chì còn cảm thấy chưa đủ tàn nhẫn, lại buộc tất cả bạn bè của cha cô trên thương trường không được phép
đưa tay giúp đỡ.

Lại còn đối với công ty đối địch của gia đình
cô, nâng đỡ không kiêng nể gì. Đục khoét Cố thị đến mức trống rỗng còn
chưa tính, còn khiến cho nhà bọn họ thiếu nợ tiền tỷ, nhiều tiền như
vậy… Nhà bọn họ sao còn có thể vực dậy?

Sau đó cha còn bỏ thuốc, đưa cô đến trên giường 1 lão già, dùng cái này để đổi lấy chi phiếu một trăm vạn!

Cô trị giá một trăm vạn…. Cô trị giá một trăm vạn!

Về sau, cô cũng không còn quá cố chấp, dù sao cũng đã dơ bẩn, cũng không
sợ bẩn thêm vài lần. Cô vẫn có thể cự tuyệt người mà cha giới thiệu, bản thân tự chọn lựa.

Bất quá không nghĩ tới cha có thể độc ác như vậy, vì một trăm vạn, lại đưa cô cho lão già biến thái Vương Thủ Quý này!

Năm nay tuổi đã lớn, mất đi năng lực tình dục, nhưng lão lại đam mê mấy

loại phương thức ân ái ly kỳ cổ quái. Cùng lão ta làm cả đêm, cô phải ở
trong bệnh viện 1 tháng!

Nếu như không phải nhờ thủ đoạn của
mình rất cao, cố gắng vui cười để lấy lòng lão, nói không chừng đã sớm
bị ông ta làm cho chết!

Tại sao? Cô không hiểu tại sao? Tại sao cô chỉ rời đi mấy năm, sau khi trở lại tất cả đều thay đổi?

Vệ Cung Hyền sao không còn yêu cô nữa, lại yêu 1 người phụ nữ khác?

Coi như vì trước đó cô không từ mà biệt, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không thay đổi phần thâm tình kia!

Cố Minh Tích hung hăng cắn môi dưới, cô thật sự muốn hỏi Vệ Cung Hyền, cô rốt cuộc kém Nguyễn Mộng ở chỗ nào?

“Cố tiểu thư, cô đang nghĩ gì vậy?”

Vương phu nhân đã sống mấy chục năm, trên thương trường có tiếng là Thiết
Nương Tử (người vợ sắt), làm chuyện gì từ trước đến giờ không bao giờ
chừa một đường sống cho đối phương.

Đối với con hồ ly tinh Cố
Minh Tích có ý đồ phá hủy gia đình bà ta, uy hiếp đến cuộc hôn nhân của
bà, bà càng không thể xuống tay lưu tình được!

“Ánh mắt lập lòe bất định, đang suy nghĩ làm sao dụ dỗ người khác sao?”

Cố Minh Tích sửng sốt, vừa định nói chuyện, lại thấy ánh mắt từ bốn phía
của đám đông xung quanh, càng ngày càng tập trung nhiều đến trên người
mình.

Cô rốt cuộc cũng cảm thấy xấu hổ, cho dù cô thấy mình
không làm gì sai. Là do bị ép, là vì theo đuổi tình yêu của mình, nhưng
cô cũng không cho là mình có chỗ nào không đúng. Là do những người này
quá bức người, muốn đến gây sự, không muốn cho cô đường sống.

Cô vẫn cho rằng mình vô tội, là người bị hại lớn nhất trong tất cả những chuyện này, mà ông trời lại quá ưu ái kẻ địch.

Nhưng bây giờ, trong phòng ăn này, khi ánh mắt mọi người đặt lên người cô,
thì cái cảm giác xấu hổ từ trước đến giờ chưa từng hiện hữu lại xuất
hiện.

Cô cảm thấy mất mặt, cảm giác mình vì tiền đi theo một lão già thì thôi, dù sao thì xã hội này cười người nghèo, không cười kỹ nữ.

Nhưng bây giờ, vợ của người ta xuất hiện, mình đang ở trong bộ dạng hèn mọn
bị bắt quỳ trên đất, giống như phạm nhân thời cổ đại bị phá án chém đầu
thị chúng.

“Buông tôi ra!!”

Vương phu nhân kinh ngạc nhếch hai lông mày vừa được vẽ cực kỳ tỉ mỉ, tỏ vẻ vô cùng khinh thường thái độ của Cố Minh Tích.

“Cố tiểu thư, tốt nhất bây giờ cô nên biết rõ mình đang là thân phận gì, nơi này đến phiên cô quơ tay múa chân với tôi sao?”

Ngoại hiệu Thiết Nương Tử của bà cũng không phải tùy tiện đặt, huống chi… Bà
còn nhận được 1 chút ám hiệu của 1 nhân vật lớn, muốn bà chém tận giết
tuyệt với người phụ nữ này, tốt nhất là nên diệt trừ hậu họa.

Khiến 1 người phụ nữ thân bại danh liệt, có rất nhiều cách, hơn nữa bà cũng có thù riêng, dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.

Bà phất phất tay, ngay sau đó Cố Minh Tích bị kéo đến trước mặt bà. Vương
phu nhân trước kia cũng là nhà giàu mới nổi, mặt mũi phong độ cái gì.
Giờ cái gì cũng coi thành cái rắm, Cố Minh Tích đã dẫm vào ranh giới
cuối cùng của bà, bà chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Một bạt tai quạt tới, vừa nhìn đã thấy vị Vương phu nhân hòa ái dễ gần trong nháy mắt đã hóa thân thành mẫu quỷ Dạ Xoa.


“Cô là đồ kỹ nữ ti tiện, còn nhỏ tuổi không lo học, vì ít tiền đi câu dẫn chồng tôi, cô cho rằng có thể giấu giếm mãi sao?

Cô có còn thấy nhục nhã hay không?, không biết xấu hổ à? Tôi muốn giết chết cô, cô cho rằng ông ta có thể bảo Vệ cô sao?”

Vừa một bạt tai, Nguyễn Mộng ở trên lầu theo bản năng rụt vai lại. Thấy
Vương phu nhân không cố kỵ chút nào, xung quanh còn có rất nhiều nhiều
vây xem.

Một cái tát, một cái tái lại buông xuống, Cố Minh Tích
đau muốn chết, muốn đánh trả lại lại bị ấn chặt, gương mặt như hoa như
ngọc đã sớm biến thành đầu heo to.

Nguyễn Mộng chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, cô chui vào trong ngực Vệ Cung Hyền, che lỗ tai.

“Đi thôi.”

Anh vỗ vỗ gương mặt của cô, 1 tay ôm cô, 1 tay xốc con trai Tiểu Trư, 1 nhà ba người ngay cả chào hỏi cũng không để ý, trực tiếp đi ra cửa.

Ôn Dư Thừa vừa ngẩng đầu đã thấy cả nhà bọn họ bỏ đi, miễn cưỡng đè lại
tâm trạng hưng phấn, lưu luyến không rời nhìn lại màn trình diễn đặc sắc dưới lầu rồi hỏi:

“Mấy người không xem sao? Vô cùng đặc sắc, sao không xem chứ?”

Đối với tính tình vị Ôn phó tổng chỉ sợ thiên hạ không loạn này, Nguyễn
Mộng vẫn cho rằng anh bị thiếu hụt tính cách, cô lắc đầu 1 cái.

“Không xem, tôi muốn về nhà!”

Ôn Dư Thừa dĩ nhiên không muốn đi, nhưng vừa nghĩ tới việc nếu không đi
thì mình sẽ phải trả tiền, vì vậy khẽ cắn răng, dứt khoát, không xem
nữa, chạy đuổi theo.

Ba người lớn mang theo 1 đứa nhỏ, một tổ
hợp vô cùng quái dị, hơn nữa bất kể người lớn hay đứa nhỏ đều cực kỳ
xuất sắc. mặc dù màn kịch náo nhiệt trong phòng ăn vô cùng hấp dẫn
người, thế nhưng từ lúc bọn họ từ trên cầu thang đi xuống, vẫn có không
ít người hướng mắt tới.

Đôi khi bị dồn đến bước đường cùng, người ta sẽ không quan tâm gì đến mặt mũi và tự trọng nữa.

Từ trước đến nay Cố Minh Tích chưa bao giờ phải chịu hình phạt đau đớn như vậy. Khi còn bé, chỉ cần có người khi dễ cô, sẽ luôn có Vệ Cung Hyền ra mặt thay cô.

Gia thế của anh tốt, vóc dáng rất đẹp, người cũng thông minh, thầy giáo và bạn học đều thích anh, không ai không nể mặt anh.

Nhưng sau đó cô lại rời anh đi, không nói tiếng nào mà đến nước Mỹ xa xôi du
học. Trải qua mấy năm, mới nhận ra rằng mình thật ra cũng chẳng cao quý
cỡ nào, còn rất xa mới với tới cuộc sống công chúa.

Mặc dù anh
không đả kích, áp bức Cố gia, nhưng chỉ cần lạnh lùng không quan tâm đến đã đủ khiến Cố gia không có đất để đặt chân rồi.

Cho nên, hiện
tại ngoại trừ mong muốn gây dựng lại sự nghiệp cho gia đình, Cố Minh
Tích cũng có mong muốn riêng. Cô muốn cùng Vệ Cung Hyền trở lại như
trước kia, để cho anh lại lần nữa nâng đỡ Cố gia, như vậy cô mới có thể
quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, kiêu ngạo mà nói mình là công
chúa độc nhất vô nhị của anh.

Nói đến hiện tại, dù cô chỉ làm đồ chơi của Vương Thủ Quý, nhưng trong lòng vẫn hy vọng nếu như mình có
thể kiếm được đủ vốn giúp cha gầy dựng giàu có trở lại. Cô cũng sẽ có tư cách đứng trước mặt anh, nói với anh là cô yêu anh, từ trước đến giờ
cũng chưa bao giờ thay đổi.


Mà khi người đàn ông cô vẫn luôn
mong nhớ xuất hiện trước mặt cô, Cố Minh Tích lại cảm thấy mơ hồ. Giờ
phút này trừ việc muốn nói với anh rằng cô yêu anh, thì còn có niềm hy
vọng lớn hơn là anh sẽ cứu mình.

Từ góc độ mí mắt bị đánh sưng
nhìn sang, Cố Minh Tích vừa đúng lúc nhìn thấy Vệ Cung Hyền đang dắt tay Nguyễn Mộng đi xuống, bây giờ cô cũng không thèm nghĩ đến nỗi hận thấu
xương của mình với Nguyễn Mộng. Cô chỉ muốn thoát khỏi tình trạng quẫn
bách lúc này, dù đối mặt là Vệ Cung Hyền cũng không sao.

“Huyền… Huyền, cứu em, cứu em đi!”

Giọng nói thê lương kia khiến Nguyễn Mộng không nhịn được phải rùng mình, cô
theo bản năng nhìn sang Vệ Cung Hyền, lại thấy anh từ từ xoay đầu đến
chỗ Cố Minh Tích.

Vương phu nhân và Vương Thủ Quý mắt tinh liền
nhìn thấy anh, vội vàng đi tới chào hỏi, Vệ Cung Hyền khách khí hàn
huyên cùng bọn họ, khóe miệng khẽ mang theo nụ cười, nhưng thủy chung
vẫn không liếc nhìn Cố Minh Tích, giống như người phụ nữ xấu xa kia
trong mắt anh chỉ là đống rác rưởi.

Thật ra Nguyễn Mộng vẫn luôn tin anh, nhưng nhìn thấy Cố Minh Tích, cô lại suy nghĩ như 1 phản xạ có điều kiện, anh có thể sẽ lại bị cô ta cướp đi không?

“Vị này chính là Vệ phu nhân sao? Thật là trăm nghe không bằng một thấy, xinh đẹp như vậy. Vệ tổng thật là có phúc khí.”

Vương phu nhân nhìn lên nhìn xuống đánh giá Nguyễn Mộng một phen, lại nói:

“Vệ tổng nổi danh chung tình, chúng tôi thật ghen tỵ Vệ phu nhân có thể gặp được người chồng tốt như vậy. không giống như lão già nhà tôi, quanh
năm suốt tháng không đàng hoàng, luôn có suy nghĩ không đứng đắn, đi
khắp nơi quyến rũ rồi mang về vài thứ dơ bẩn.”

Nói xong còn ngụ ý nhìn Cố Minh Tích một cái, ngụ ý là, Vệ tổng nếu vì tình cũ ra mặt,
đừng nói Vệ phu nhân không nhẫn tâm, người suýt chút nữa bị cướp chồng
như bà cũng không nhịn được.

Vệ Cung Hyền dĩ nhiên nghe ra được ý của bà ta, vốn là anh cũng không muốn ra mặt cho người không quan hệ gì với mình.

“Vương phu nhân nói đúng lắm, thật sự tôi rất may mắn.”

Vệ tiểu bảo trong ngực anh quơ mua hai cánh tay nhỏ, không ngừng vỗ mặt
anh. Vệ Cung Hyền tránh qua, cười như không cười với Cố Minh Tích.

Nụ cười kia, chính xác mà nói là nhu hòa như gió xuân, nhưng đáy mắt lại lãnh khốc như trời đông giá rét.

Cố Minh Tích đột nhiên thấy đông cứng cả người, lại quên mất lời muốn nói, trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu mang theo 1 người phụ nữ khác
nghênh ngang rời đi trước mặt mình.

Cái loại cảm giác đó, so với việc bị giết cô còn cảm thấy thống khổ hơn.

Anh đã không còn yêu cô, thậm chí anh còn chán ghét cô, thái độ đó giống
như trước kia anh thích cô thì chán ghét những người phụ nữ khác.

Nước mắt Cố Minh Tích từng giọt, từng giọt rơi xuống. Nếu như bình thường sẽ khiến người khác nhìn mà thương cảm, đáng tiếc mặt cô bây giờ sưng to
như đầu heo, cho dù là Tây Thi cũng không cách nào khuynh quốc được.

Ra khỏi phòng ăn, Nguyễn Mộng hít thở sâu một cái, sau đó quay đầu nhìn Vệ Cung Hyền nở nụ cười rạng rỡ.

Vệ Cung Hyền đưa tay vuốt nhẹ cái trán mềm mại của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, nói:

“Cao hứng?”

Nguyễn Mộng chỉ hé miệng cười, cũng không trả lời, tay nhỏ bé lướt qua ngũ quan như khắc của anh, hỏi:

“Anh đoán xem bây giờ em muốn nói gì?”

Vệ Cung Huyền cũng cười theo, trong tay còn ôm Vệ Tiểu Bảo đang gặm đầu
ngón tay, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào vẻ tuấn mỹ tiêu sái của anh.

Anh nhìn về phía Nguyễn Mộng lắc đầu một cái, tỏ ý là mình không biết, Nguyễn Mộng cười càng thoải mái, cô lại gần anh,
nhỏ giọng nói:

“Anh thật đẹp trai.”

Vệ đại thần đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày, anh còn tưởng rằng sẽ là em yêu anh… Lời tâm tình anh mong đợi như vậy, chỉ là câu nói này thôi sao Thôi kệ, có còn hơn không.


“Còn nữa không?”

“Không còn.”

Nguyễn Mộng lắc tay ý nói không có, nhưng bất giác lại nở một nụ cười ngọt ngào.

Vệ Cung Huyền nhìn dáng điệu cô như là con chuột nhỏ trộm được hũ mật liền cảm thấy buồn cười, tâm như bị hoà tan, căn bản không cách nào có thể
sưng mặt lên mà nói gì nữa.

Hai người cứ như vậy ôm đứa nhỏ ở giữa rồi nhìn nhau cười, khiến Ôn Dư Thừa đứng sau nhìn đến nổi da gà phải thốt lên:

“Hai người này ban ngày ban mặt ngẩn ngơ như vậy là sao thế? Không sợ người vô tội giống tôi đây nhìn đến mức muốn nôn mửa à?”

Làm ơn kiềm chế một chút được không, dù gì anh cũng thích bánh bao, còn
muốn kích thích một người thất tình đáng thương như anh sao?

Nghe Ôn Dư Thừa nói xong, Nguyễn Mộng mới chú ý bây giờ là ban ngày, mặc dù
bọn họ ở bên trong đó đùa giỡn rất lâu, nhưng trời còn chưa tối, mới đến chiều.

Nhìn xung quanh, quả nhiên đã có rất nhiều người đang
nhìn bọn họ, mặt lập tức đỏ lên, thật là kỳ lạ, cộng thêm cả những năm
cô đã sống từ kiếp trước mà vẫn còn ngây thơ như vậy, chỉ thử một cảnh
trong phim thần tượng như vậy thôi cũng thấy quá xấu hổ rồi.

“Khụ, đi thôi.”

Để dời đi sự chú ý cô còn ôm lấy Vệ Tiểu Bảo từ trong ngực Vệ Cung Huyền làm lá chắn khuôn mặt non mềm đỏ ửng.

Vệ Cung Huyền đứng ở phía sau cô cười, cũng không biết là cười cái gì. Ôn
Dư Thừa đâm anh vài cái cũng không có phản ứng, đợi đến anh phản ứng
kịp, lão Ôn đã chuẩn bị cho anh một giò rồi.

Lúc đang chuẩn bị
ra tay tiếp thì bị người ta nhìn, Ôn Dư Thừa sợ hết hồn, tay dường như
bất động giữa không trung, khóe miệng co quắp hai cái, hỏi:

“Cậu cười cái gì đấy?”

“Cậu sẽ không hiểu được.”

Vệ Cung Huyền dùng mấy chữ này chính là để đáp trả anh.

‘Phi’, cậu ta cho là anh không hiểu à, không nói thì thôi đi.

“Lão Vệ, cậu nói, vừa rồi có phải cậu cố ý muốn cho Cố Minh Tích thấy cậu hay không?”

Vệ Cung Huyền vừa đi vừa hỏi:

“Sao lại nghĩ như vậy?”

“Cậu thôi đi, cậu chỉ có thể lừa gạt viên bánh bao ngốc đó, tôi còn không biết bụng

dạ đen tối của cậu hay sao?”

Ôn Dư Thừa tỏ vẻ ‘hừ’ một tiếng, tiếp tục nói:

“Nếu cậu không muốn Cố Minh Tích nhìn thấy chúng ta, đã đi xuống từ cầu
thang nhỏ, tội gì phải đi từ trên cầu thang chính giữa nhà hàng xuống?”

Vệ Cung Huyền chỉ cười một tiếng, không để ý tới anh, bước nhanh lướt qua
chạy lên trước, tới bên cạnh Nguyễn Mộng, giúp cô đặt con trai xuống
đất, hai tay nho nhỏ mềm mại mập mạp chia ra mỗi bên cầm một ngón tay
của hai người, bóng lưng ba người dưới ánh nắng chiều mùa hạ dường như
được kéo ra dài thật dài.

Ôn Dư Thừa nhìn một lúc, từ đáy lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nhàn nhạt mất mát.

Nhưng anh cũng rất nhanh liền bình thường trở lại, cúi đầu không nói tiếng
nào rồi cười, vắt áo khoác lên vai, đi ngược hướng với ba người nhà Vệ
gia.

Bánh bao là của lão Vệ, anh không giành.

Nhưng tối nay, anh sẽ không say không về.

Hoàn chính văn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận