Đã bái sư, lại có tên của môn phái Lưu Ba, thì ta không thể ăn không ngồi rồi đi dạo như mấy hôm trước được nữa.
Tuy ta không thích học hành, nhưng may thay mọi chuyện trên núi vẫn khá mới lạ với ta.
Hôm nay Mạn Mạn sư tỷ kéo ta đi nghe kinh Phật ở sảnh Thảo, ngày mai lại học làm phép ở điện Quỳnh, ngày kế đi chơi tước trúc ở núi Thúy, mỗi ngày đều rất vui.
Cứ cách vài hôm sư phụ lại dâng hương giảng đạo ở điện Sương Hoa trên đỉnh Mộ Vãn.
Người hướng dẫn chúng ta học bài tập võ thường ngày là ba đệ tử nhập thất của sư phụ.
Nhưng dạo này ta chỉ mới gặp hai trong số ba đệ tử ấy là Cầm Tịch và Nam Du sư huynh.
Còn đại đệ tử tên Cảnh Húc mà sư phụ tự hào nhất, Đại điện hạ của cung Tử Vi, thì vẫn chưa về núi Lưu Ba vì bị thương từ lần trước.
Mạn Mạn sư tỷ nói Cảnh Húc sư huynh là một chàng trai như ngọc tạc, hiếm có khó tìm trên trời, ta rất ngóng trông được sớm ngày nhìn thấy phong thái của huynh ấy.
(Đệ tử nhập thất: Các sư phụ thời xưa thường tự nhận nuôi đồ đệ.
Trò ở trong nhà thầy, thầy nuôi thầy dạy bằng tiền của thầy, coi trò như người thân của mình, nên gọi là đệ tử nhập thất – học trò ở trong nhà.
Học trò kính thầy như cha.
Đệ tử nhập thất khác đệ tử thường ở chỗ đệ tử nhập thất là dòng chính, được sư phụ tận tình giảng dạy tự tay, hay có thủ tục bái sư rất nghiêm khắc.)
Sư phụ già nhà chúng ta oai lắm, thi thoảng còn mời được thần tiên từ mọi nơi tới đây để truyền thụ tiên pháp cho chúng ta.
Nghe Mạn Mạn sư tỷ kể, Bắc Đẩu Thất Tinh Quân từng ở Lưu Ba khoảng một năm.
Năm ngoái Tề Thiên Đại Thánh còn tới chỗ chúng ta.
Tiếc là tỷ ấy không chen được lên hàng trước, cũng chẳng xin nổi chữ ký.
Hôm nay là mùng Một, ta và Mạn Mạn sư tỷ cùng bay l3n đỉnh Mộ Vãn nghe sư phụ giảng đạo.
Trước khi tới cửa điện Sương Hoa, một tiên nữ đứng sau chúng ta không xa bỗng dưng gọi Mạn Mạn sư tỷ lại.
Mạn Mạn sư tỷ xua tay bảo ta vào trong tìm chỗ ngồi rồi chờ tỷ ấy, ta bèn nghe lời cất bước vào điện.
Vào tới điện, ta thấy một chỗ ngon lành phong thủy rất khá, nằm ngay dưới ô cửa sổ to nhất trong điện.
Vùng trời ngoài cửa sổ xanh ngắt như được gột rửa, mây trắng như nét vẽ xinh.
Một chùm nắng chói lọi rọi lên tấm chiếu trúc xanh biếc, vừa ấm áp vừa thoáng đạt, ta nhìn mà mắt sáng ngời lên.
Trùng hợp thay, chỗ ngon phong thủy đẹp như thế lại chỉ có duy nhất một người.
Trên chiếc chiếu trúc đủ chỗ cho 20 người ngồi ngay ngắn, ngoài một anh chàng trông hơi ngả ngớn thì không còn ai khác nữa.
Quả thực may mắn thay, may mắn lắm thay.
Ta gần như lao thẳng tới đó, sợ bị kẻ khác cướp chỗ trước.
May mà chẳng ai tranh giành với ta, ta đặt mông ngồi lên chiếc chiếu trúc cạnh anh chàng kia.
Có lẽ tiếng ta hơi to, nên ông anh kế bên quay đầu lại liếc ta.
Chỉ một cái liếc mắt này thôi, mà ba hồn bảy phách của ta đã suýt bị ông anh câu mất.
Một người đẹp tuyệt trần thế này, sao đến hôm nay ta mới được gặp.
Lúc này Mạn Mạn sư tỷ cũng đã vào đại điện.
Tỷ ấy đứng trước cửa điện ngó nghiêng bốn phía tìm ta.
Ta giơ cánh tay lên vẫy điên cuồng với tỷ ấy, thầm nghĩ: “Coi muội kiếm được chỗ ngon phong thủy tốt cho tỷ nè.”
Mạn Mạn sư tỷ nhìn về phía ta, ánh mắt đột nhiên vô cùng kinh hãi.
Tỷ ấy điên cuồng nháy mắt ra hiệu với ta, sau đó hoảng hốt chọn bừa một chỗ ngồi xuống, ngồi xong còn không ngừng quay đầu lại ra hiệu bằng mắt nhìn ta.
Tỷ ấy dùng khẩu hình cực kỳ khoa trương, lặp đi lặp lại hai chữ, rất giống như đang nói: “Chạy mau…”
Tại sao phải chạy?
Mà sao mọi người xung quanh lại lén lút nhìn ta bằng ánh mắt giống hệt sư tỷ, cứ như ta sắp gặp tai vạ đến nơi thế nhỉ?
Ta đang định đứng dậy đến chỗ Mạn Mạn sư tỷ hỏi cho rõ, thì lại thấy sư phụ chậm rãi đi vào trong.
Đại điện lập tức lặng ngắt như tờ, những kẻ xung quanh đang nhìn lén ta cũng đồng loạt quay lên ngồi nghiêm chỉnh.
Ta đành tạm gác mối nghi hoặc trong lòng mình lại, ngồi ngay ngắn tại chỗ, nghe sư phụ giảng đạo.
Hôm nay còn có một sư huynh nho nhã tuấn tú đi cùng sư phụ vào điện.
Huynh ấy dong dỏng thanh thoát, ung dung không nhiễm bụi trần.
Sau khi vào điện, huynh ấy đốt một lò hương Cửu Chuyển cho sư phụ, sau đó ngồi xuống chiếc chiếu trúc cheo chéo đằng sau thầy.
Ta trông mấy tiên nữ phía trước mặt ửng hồng hết lên khi thấy sư huynh nọ, lén xì xào vài câu với nhau.
Ta đoán đây chính là Cảnh Húc sư huynh mà Mạn Mạn sư tỷ đã kể, đương kim Đại điện hạ của cung Tử Vi.
Ta tặc lưỡi, quả nhiên là một chàng trai như ngọc hiếm có.
Ông anh bên cạnh nghe thấy tiếng, quay đầu lại liếc ta.
Ta thấy ông anh nhìn mình, nghĩ bụng có qua có lại mới toại lòng nhau, nên cũng nhìn thẳng lại hắn ta.
Dù sao người có nhan sắc như hắn, ngắm thêm mấy lần cũng chẳng thiệt gì.
Biểu cảm trên mặt ông anh nọ dần trở nên kì quái, ánh mắt hắn nhìn ta có vẻ hơi kinh ngạc, trong kinh ngạc còn có tí hứng thú.
Sau khi nhìn nhau chòng chọc với ta một lát, hắn đưa mắt qua chỗ khác, một tay chống má, lười biếng nghiêng người tựa vào chiếc bàn nhỏ bằng ngọc xanh trước mặt mình.
Thái độ lười biếng hơn cả lúc nãy của hắn khiến hắn nổi bần bật giữa đám học trò ngồi ngay ngắn trong điện, tựa hạc giữa bầy gà.
Người cùng chia sẻ 20 chỗ ngồi xung quanh với hắn là ta đây, cũng được hưởng tí cảm giác như hạc giữa bầy gà…
Phải tới lúc tan học, ta mới biết mình vừa gặp phải chuyện gì…
“Phinh Phinh, gắng nha.”
Mạn Mạn sư tỷ đưa ta về phòng, chốt cửa cẩn thận, hạ cửa sổ xuống.
“Tỷ sẽ xin nghỉ hộ muội mấy ngày, muội chịu khó ở trong căn phòng này đừng ra ngoài, tránh rùm beng.
Bao giờ tên sát tinh Thập Điện Diêm La kia quên chuyện này, muội hẵng đi ra.”
(Thập Điện Diêm La theo tín ngưỡng Phật giáo Á Đông, trong đó có Việt Nam, là các vị thần linh cai quản cõi chết và phán xét con người ở Địa ngục căn cứ vào công hay tội họ đã tạo ra khi còn sống.)
Ta thấy Mạn Mạn sư tỷ lo lắng cho ta như thế thì lấy làm cảm động lắm.
Nhưng cảm động thì cảm động, ta vẫn thấy tỷ ấy hơi chuyện bé xé ra to.
“Muội chỉ ngồi ở chỗ dành riêng cho sư huynh ấy thôi mà, làm gì đến mức khiến huynh ấy ghim lâu…”
Ta thật lòng trấn an sư tỷ.
Màu trắng bệch trên mặt Mạn Mạn sư tỷ còn chưa tan hết, nghe ta nói thế, tỷ ấy suýt điên tiết vì sự ngây thơ ngốc nghếch của ta.
Tỷ ấy ngồi bệt mông xuống mép giường ta, ân cần dạy dỗ ta.
“Tiểu sư muội, muội vừa mới tới, lại tới đúng vào lúc ông tướng kia không lên núi Lưu Ba gần ba tháng, nên biết rất ít về hắn, chưa bị hắn dọa cho nát gan cũng là bình thường.
Bây giờ sư tỷ xin được nhắc nhở muội, trên núi Lưu Ba này, muội chọc ai cũng được, thân với ai cũng được, nhưng chỉ riêng ông tướng này này muội không được chọc, cũng chẳng được thân.
Muội đã nhớ lời tỷ nói chưa?”
Ta gật đầu, nhớ thì nhớ rồi, nhưng lại thấy khó hiểu.
Ta nói với sư tỷ: “Muội thấy huynh ấy rất đẹp, là người đẹp nhất mà muội từng gặp trên đời.
Ban nãy được sánh vai ngồi chung với huynh ấy, lòng muội vui phơi phới.
Lần sau lên lớp nghe sư tôn giảng bài, muội còn muốn ngồi chung với huynh ấy tiếp…”
Sư tỷ làm như vừa nghe thấy điều gì vô lý nhảm nhí lắm, tỷ ấy ngửa mặt lên trời thét dài ngắt lời ta: “Tiểu sư muội, muội tuyệt đối không được để vẻ ngoài của tên ấy mê hoặc bản thân.
Ngày xưa sư tỷ của muội là tỷ đây cũng từng si mê nhan sắc của hắn, đã viết không biết bao nhiêu dòng chữ triện thể hiện tình cảm thiếu nữ dạt dào, viết nhiều tới nỗi suýt gãy cả 5 ngón tay ngây thơ khờ dại của tỷ.”
(Chữ triện)
Hình như sư tỷ cảm thấy mình hơi lạc đề, nên ho nhẹ một cái, lại quay về đề tài cũ: “Tên ấy thân là đệ tử của Lưu Ba, nhưng lại chiếm trọn nguyên đỉnh Thần Chung, còn oách hơn cả đỉnh Mộ Vãn của sư phụ già nhà mình, đúng là kiêu căng chảnh chọe hoành hành chẳng kỵ một ai.
Tiếng xấu về đỉnh núi nguy hiểm của hắn lan xa, hắn chẳng những đặt kết giới đáng sợ ở đấy, mà còn từng làm tổn thương tình cảm của một tiên nữ, dẫn đến cái chết của người nọ.
Tiên tử đã chết kia là sư tỷ của chúng ta, tên Lãnh Mi Khê.
Năm đó tỷ ấy là người xinh đẹp có tiếng trên núi tiên Lưu Ba, từng khiến vô số công tử phong lưu trẻ trung phải khom lưng cúi đầu.
Nhưng Lãnh sư tỷ chỉ ngưỡng mộ tên sát tinh bảnh chọe kia.
Một đêm nọ, trên vách Vọng Ba, tỷ ấy dùng huyễn pháp, lấy ánh sao rợp trời làm mực, viết tên ông tướng kia lên bầu trời khoáng đạt không mây trên núi Lưu Ba để bày tỏ tình yêu…”
Bầu trời rợp sao năm ấy, tựa như đang chiếu rọi đôi mắt lúng liếng của Mạn Mạn sư tỷ.
Tỷ ấy mơ màng lẩm bẩm: “Biển cả dịu êm, ngân hà tĩnh lặng, màn đêm tựa tấm rèm che.
Hai chữ Tinh Trầm lộng lẫy như ánh lửa, chiếu cả núi Lưu Ba rực rỡ hệt ban ngày…”
Giọng Mạn Mạn sư tỷ dần ỉu xìu, ánh sáng trong mắt tỷ ấy như cũng dần tan đi, tựa cái tên đã nhạt nhòa trong bầu trời đêm năm ấy…
“Tinh Trầm… Tinh Trầm…”
Ta lẩm bẩm đọc lại cái tên này, không biết nó bắt tai hay hớm ở đâu, chỉ là muốn nhẩm lại thêm một lần.
“Rồi sao nữa ạ?”
Ta lại lẩm bẩm hỏi.
Mạn Mạn sư tỷ buồn bã nói: “Bọn tỷ đều kháo nhau đêm ấy Tinh Trầm sư huynh quả nhiên đã động lòng.
Một kẻ luôn cô đơn lẻ bóng như hắn lại ngầm đồng ý cho Lãnh sư tỷ theo cạnh mình, lúc ấy bao nhiêu tiên tử đã tan nát trái tim.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, hóa ra hắn vẫn không khác gì lúc xưa, không hề để tâm tới Lãnh sư tỷ.
Ít lâu sau đó Lãnh sư tỷ đã tự hủy tiên duyên, ngọc nát hương tan ở vực Vọng Ba.
Trái tim của Tinh Trầm sư huynh… quả thực còn cứng rắn lạnh lùng hơn vực băng.”
Ta gật đầu phụ họa: “Cứng rắn ghê.”
Mạn Mạn sư tỷ đã lên cót, thì phải phát liên tục một lúc.
Thấy mặt ta có vẻ xuôi xuôi, tỷ ấy mới nói tiếp: “Chúng ta tạm gác việc hắn phụ lòng ruồng rẫy vô số tiên tử qua một bên đã.
Nếu muội không chọc phải hắn, thì tất nhiên cũng không bị gì đâu.
Tỷ bắt muội tránh hắn, bởi vì tên đó thực sự là một gã điên…”
Sư tỷ kể một lúc, tự dưng rùng mình, như bị ký ức cũ làm cho khiếp hãi.
Ta nhớ tới cách Tinh Trầm sư huynh nhìn ta ban nãy.
Cũng ấm áp lắm mà, có thấy giống đứa khùng điên hâm dở gì đâu, không khỏi nghi hoặc nói: “Muội thấy đầu óc huynh ấy có vẻ không chập cheng mà.”
Sư tỷ tức tối lườm ta: “Muội chưa tận mắt chứng kiến, làm sao biết được đầu óc tên ấy có chập cheng hay không.
Năm trước hắn đánh chết đồng môn ngay trước mắt bao người, lý do chỉ là kẻ đó không có mắt, chiếm chỗ ngồi của hắn…”
Mông ta đột nhiên bứt rứt, đứng ngồi không yên.
“Thật… Thật… Thật á?”
Ta lắp bắp hỏi.
Sư tỷ giận dữ nói: “Lừa muội làm chi, giờ muội đã biết sợ chưa?”
Ta hoảng hốt gật đầu, sống lưng lạnh toát.
“Chỉ… Chỉ vì một chỗ ngồi thôi sao?”
Quả thực không thể tin nổi.
Sư tỷ gật đầu nói: “Chuyện này xảy ra ở điện Toái Ngọc, hơn 200 đệ tử trên núi Lưu Ba tận mắt nhìn thấy, muội nói thử xem thế đã thật chưa.”
Ta đưa tay sờ chốt cửa, đảm bảo nó đã chốt cứng, “Vì… Vì… Vì sao ạ?”
Sư tỷ nhún vai: “Nếu ai biết được tên đó nghĩ gì, hẳn kẻ ấy cũng điên rồi.
Hắn thực sự đã giáng từng cú đấm, đánh chết tươi đồng môn kia.
Cảnh tượng máu thịt bay tung tóe ấy, đến giờ nghĩ lại tỷ vẫn thấy rợn hết cả người.
Gã điên kia dựng tiên chướng ngăn mọi người lại, đấm một cú nát bét linh hạch của sư huynh nọ, sau đấy tay đấm chân đá lấy mạng huynh ấy.”
Ta nghe mà rét run cầm cập, hối hận vì bản thân đã có mắt không tròng.
Bao nhiêu kẻ đi ngang qua chỗ rộng rãi thoáng đãng ấy nhưng không dám ngồi, chứng tỏ khu đấy phải nguy hiểm lắm.
Thế mà ta lại cho rằng mình vớ được của hời to.
Đúng là hồ đồ, quá sức hồ đồ.
Ta chợt nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Giết người phải đền mạng, thần tiên cũng theo đạo lý ấy.
Tên đó đã giết người, tại sao hôm nay vẫn có thể ngồi yên lành ở đây?”
Sư tỷ cười khẩy: “Phạt thì có phạt, nhưng nghe đồn chỉ bị phạt nửa cái mạng thôi, nghỉ ngơi một năm hắn lại về núi Lưu Ba.
Không thể lấy mạng đổi mạng được, vì kiểu gì cha mẹ của kẻ bị giết cũng không dám bắt tên sát tinh ấy đền mạng đâu.”
Ta lại cảm thấy khó hiểu: “Vì sao ạ?”
Sư tỷ lạnh lùng đáp: “Cha hắn là đế tôn trên Cửu Trùng Thiên, đã về cõi tiên nhiều năm trước.
Hiện giờ mẫu hậu hắn đang quản lý cung Tử Vi, thống lĩnh các thần tiên trong chín phương trời mười phương đất.
Muội nói thử xem, còn vì sao nữa?”
Ta cứng họng…
Có oan khuất mà chẳng thể kêu ai, hoá ra bầu trời cũng chẳng khác gì mặt đất…
Sư tỷ thấy mặt ta lập tức xám xịt như tro, thì đành phải an ủi lần nữa: “Muội cũng đừng tự hù dọa bản thân quá đáng làm gì, ban nãy sát tinh không giở chứng ngay, chắc là qua chuyện thôi.
Coi như lần này số muội may, sau này gặp hắn, muội phải tránh đi thật xa.”
Ta gật gật đầu, thầm nghĩ gặp nạn lớn mà không chết, tất có hạnh phúc tương lai đang đợi mình…
[HẾT CHƯƠNG 11].