Đun xong hai bình cao sơn trà thì ánh trăng đã tưới khắp sân vườn như sương.
Tinh Trầm vừa mới uống xong bát thuốc mà Bạch Chỉ tiên quân sắc cho hắn.
Hắn đang ngồi dưới gốc hải đường trong sân, không biết suy nghĩ điều gì.
Bát thuốc để trên bàn đá, còn chưa cất đi.
Ta mang gương mặt luyện mãi mới được lớp da dày như thép, bất khuất kiên cường đi tới trước mặt hắn làm trò con bò.
Ta đặt một bình cao sơn trà trong tầm tay hắn, ngoan ngoãn nói: “Sư huynh, đây là cao sơn trà xuyên bối mẫu do muội tự tay đun, có công dụng thanh nhiệt hạ sốt tốt lắm ạ.
Muội tặng huynh một bình nếm thử.”
Tinh Trầm nhìn lướt qua chiếc bình dương chi bạch ngọc trong tầm tay mình, phá lệ không cười nhạo ta, cũng chẳng chèn ép ta, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
(Dương Chi Bạch Ngọc: Về mặt khoa học, Dương Chi Bạch Ngọc được gọi là Nephrite trắng.
Bởi bên trong ngọc có chứa hàm lượng chất khoáng và các hạt tinh tế cực kỳ cao.
Với cấu trúc chủ yếu về mặt hóa học là Ca₂Mg₅(OH)2(Si₄O₁₁).
Đây là yếu tố tạo nên màu trắng ngà đẹp mắt cũng như độ trong trẻo của viên ngọc.)
Ta thấy hôm nay hắn có vẻ mát tính, nên xích đến gần ghế đá của hắn, tự mời bản thân ngồi xuống.
Thấy hắn cũng không có ý vỗ mông chạy thẳng lấy người, ta bèn được nước lấn tới, hỏi: “Sư huynh, huynh có biết lễ tế truyền đăng lần này có tổ chức nữa không ạ?”
Tinh Trầm lắc đầu nói: “Không biết.”
Không biết thì không biết, dù gì ta cũng chỉ tới tiếp cận bắt chuyện thôi, hắn có nói sẵng nói ngọt gì cũng chẳng sao.
Ta lại hỏi: “Sư huynh, đại ma kia rốt cuộc có địa vị gì, sao lại gây sóng to gió lớn vậy ạ?”
Tinh Trầm khẽ nhăn mày, như thể đang có điều kích động.
Ta còn tưởng mình lại lỡ lời chỗ nào khiến hắn không vui, đang định nịnh hắn mấy câu để dỗ ngọt, nhưng hắn lại thản nhiên mở miệng nói: “Kẻ đó và chúng ta, thật ra có chút sâu xa.”
Ta tò mò hỏi: “Sâu xa gì ạ?”
Tinh Trầm chậm ngẫm ngợi rồi đáp: “Nhắc mới nhớ, chúng ta có lẽ phải gọi kẻ đó là sư tổ.”
Ta ngạc nhiên.
Sư tổ, sư tổ, chẳng lẽ tên đại ma này là sư phụ của sư phụ và Sở Dao tiên quân ư?
Ta vội vàng hỏi: “Vậy hắn ta là sư phụ của sư phụ mình ạ?”
Tinh Trầm gật đầu, không nói gì nữa, nhưng cũng không có ý định bỏ đi.
Ta lẩm bẩm: “Sao các tiên gia trên Cửu Trùng Thiên lại gửi gắm con cháu mình cho một tên đại ma đầu dạy dỗ nhỉ?”
Tinh Trầm ngó ta.
Ta cực kỳ quen thuộc với hàm ý trong ánh mắt ấy.
Hắn đang muốn hỏi mấy câu linh tinh như có phải đầu ta bị cửa kẹp, hay từng bị lừa đá, vân vân và mây mây không.
Ta đã quen phỏm quá rồi nên chỉ coi như không thấy, hồ hởi ngước mắt mong chờ hắn giải thích nghi hoặc.
Tinh Trầm đành phải dằn cơn tức lại nói: “Ban đầu người đó đương nhiên không phải đại ma.”
Ta gật đầu nói: “Hóa ra sư tổ là một hảo hán nửa đường rời núi.”
Tinh Trầm cạn lời nhìn ta, vẻ mặt như kiểu bị bắt nói thêm nửa câu cũng là nhiều.
Ta đành phải lầm bầm lầu bầu: “Không biết thần tiên thành ma, với yêu tinh thành tiên, cái nào khó hơn nhỉ.”
Không ai trả lời ta, ta đành tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Sư tổ đang làm thần tiên yên lành, sao tự dưng phải làm ma, chẳng lẽ là muốn khiêu chiến giới hạn của bản thân sao?”
Huyệt thái dương của Tinh Trầm giần giật, hình như hắn hơi đau đầu.
Ta tưởng hắn lại tính nói móc ta mấy câu, sau đó nghênh ngang bỏ đi, nhưng hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, bất động như núi.
Cũng không thể để cả hai cùng im thin thít nhìn nhau lom lom, bất động như núi tại chỗ mãi được.
Ta đành tiếp tục độc diễn chính, hóa giải bầu không khí xấu hổ hiện tại bằng cái lưỡi không xương của mình: “Muội nghe Mạn Mạn sư tỷ nói, đá Côn Luân còn cứng cáp hơn cả núi Ngũ Chỉ, vậy chẳng phải sư tổ còn oách hơn cả Tề Thiên Đại Thánh sao ạ…”
Tinh Trầm có vẻ đã bị sự vô tri ngu muội và mấy lời xàm xí của ta k1ch thích.
Không đợi ta nói tiếp, hắn bỗng nhiên cất lời, vừa mở miệng là thao thao bất tuyệt không ngừng: “Sư tổ vốn là một vị thượng thần… Cô cũng biết thượng thần là thế nào chứ?”
Ta lắc đầu, thượng thần nghe tên là biết lợi hại rồi, nhất định phải là một thần tiên lợi hại hơn chúng tiên hời hợt.
Nhưng rốt cuộc họ phân giai cấp thế nào, thì thật tình ta không hiểu được.
Tinh Trầm bèn giải thích cho ta nghe: “Thượng thần, tức là thần của trời, cũng là đại thần từ thượng cổ, có mặt từ thuở trời đất mới sinh hỗn độn sáng lập, đến nay đã hơn 3 triệu năm.
Những thượng thần trong trời đất này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tam Hoàng Ngũ Đế đời đầu, hoặc đã mất hoặc quy ẩn rồi, nay không còn biết tung tích.
Trong mấy triệu năm sau, cũng có vài thượng thần, nhưng đó đều là đồn đoán, chưa ai thấy thật bao giờ.
Cho đến một triệu năm về trước, tổng cộng có bốn thượng thần trong cung đình.
Ngoài bốn vị này, thì không còn ai khác bước lên được chức thượng thần nữa.”
Ta tò mò hỏi: “Chẳng lẽ sư tổ là một trong bốn vị thượng thần này ạ?”
Tinh Trầm gật đầu, mắt ta gần như b4n ra hoa đào: “Sư tổ đáng nể ghê đó.”
Hình như Tinh Trầm sợ ta lại nói ra điều gì làm hắn đau đầu, nên hắn chẳng dám thở mạnh, tiếp tục kể liến thoắng: “Trong bốn vị thượng thần, ba vị phải củng cố linh căn, trải qua vạn năm bãi bể nương dâu, kinh hết chín vạn lần trời giáng sét xuống thì mới có thể thành thần.
Vị còn lại là thai linh của trời, nghe nói không biết xuất hiện từ đâu, gây dựng chỗ nào.
Tóm lại khi người đó hiện thân thì đã là thượng thần rồi.
Khi xuất hiện ở Phong Lăng, ngài còn từng lánh đời trăm vạn năm tại vùng đất này.
Mà Phong Lăng lại là nơi chôn xương của đại thần thượng cổ Nữ Oa.
Tiên giới ngày xưa có rất nhiều phỏng đoán, có kẻ nói thực ra ngài được hoá hình từ thần thức còn sót lại của Nữ Oa.
Trong các thượng thần còn tại thế, ngài là vị có dòng máu gần với đại thần thượng cổ nhất.
Vả lại cũng vì ngũ cảm lục thức của ngài có thể tùy ý hóa thành thần binh thiên khí, gần như có thể sáng tạo thoả thích, nên lại có lời đồn thai linh của ngài chính là một phần nhận thức được sinh ra ngẫu nhiên từ đạo trời, chính là sự hiện diện chân chính của trời cao.
Tóm lại người ta bàn tán đồn đãi xôn xao, nhưng vẫn chẳng ai biết gì về ngài.”
Ta nghe mà ngỡ ngàng kinh ngạc, thích thú mê say, rất muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái tuyệt thế của ông cụ.
Tưởng tượng đến việc sau này gặp được ngài, ta càng thấy khó hiểu hơn, “Một khi đã lợi hại như thế, còn lánh đời trăm vạn năm, vì sao ngài lại đột nhiên chạy tới núi Lưu Ba dạy đồ đệ ạ?”
Tinh Trầm cũng hơi hoang mang lắc đầu nói: “Ngài sống lánh đời ở Phong Lăng, gần như chưa có ai ở Tiên giới thấy được mặt thật của ngài.
Nhưng bỗng một năm nọ, ngài bay vào núi Lưu Ba, đến rồi thì không đi nữa.
Khi đó Lưu Ba mới thành lập môn phái, toàn nhận các tiểu bối từ các gia tộc trên Cửu Trùng Thiên.
Lúc ấy chức sư tôn chưởng môn Lưu Ba là do Văn Khúc Tinh Quân Huyền Minh kiêm nhiệm.
Văn Khúc Tinh Quân thứ nhất là nhiều công lắm việc hỗn tạp, thứ hai là kính thượng thần như thầy, nên đã nhờ ngài giữ chức chưởng môn Lưu Ba.
Ngài vui vẻ nhận lời, vậy nên ngài chính là sư tổ của ta và cô.”
Cụ sư tổ đây quả thực là người đại thần luôn có lối đi riêng, thảo nào nếu xếp mấy thế hệ đệ tử của Lưu Ba với nhau, lại tạo thành một câu “Tiêu dao tự tại lãng.”
Vậy thì cách đặt tên chữ này, chắc chắn là ý của ông sư tổ kia rồi.
“Sau này sư tổ rơi vào ma đạo như thế nào ạ?”
Sự tò mò trong lòng ta càng đậm sâu hơn.
Tinh Trầm ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: “Việc này nếu không để tự ngài nói ra, thì không ai có thể giải thích nội tình trong ấy được.
Ta chỉ nghe nói tình hình năm đó cực kỳ bất ổn, đầu tiên là tộc người ở núi Vu nhân lúc chủ mới của cung Tử Vi đăng cơ, không có thời gian bận tâm quá nhiều về việc ở cõi phàm, nên đã san bằng một số thành trì ở nhân gian, tu luyện tà thuật bằng xác và máu người.
Đế tôn tân nhiệm của cung Tử Vi lúc đó, cũng là chú của ta, nghe được việc này thì nổi trận lôi đình, đích thân dẫn năm vạn thiên quân xuống trần bao vây mạch núi Vu, yêu cầu tộc người núi Vu giao những dân chúng đã bị tàn sát để tu luyện quỷ thuật trong thành ra.
Nhưng sau này không biết tại sao, tộc người núi Vu bắt được đứa con trai độc nhất mới sinh của chú ta, lấy nó làm tin, ép chú ta lui binh.
Chú ta không chịu bị ép buộc, ra lệnh cho thiên quân tấn công thành.
Khi đó thím ta cũng chạy tới trận tiền, tận mắt nhìn thấy đứa con chưa đầy tháng của mình bị người núi Vu cắt đầu, ném dưới chân bà.
Lúc ấy bà phát điên, rút kiếm vọt lên…”
Ta nghe mà kinh hồn táng đảm, “Sau… Sau đó thì sao ạ?”
Tinh Trầm cụp mắt xuống, mặt như sương tuyết dưới ánh trăng.
Lòng ta hơi tê dại, không biết có phải bị đông lạnh vì sắc mặt buốt giá của hắn không…
Hắn nói nhẹ tênh: “Chết rồi.
Thím điên cuồng giết chóc, chém cả chú ta.
Chú ta không bảo vệ được chân thân của bà, nên muốn bảo vệ thần thức của bà.
Nhưng bà lại chẳng còn luyến lưu gì nữa, chết sạch sẽ, thần thức mất sạch chẳng còn…”
Từ khi có linh thức tới nay, ta chưa từng nghe câu chuyện nào thảm thiết thế này, chỉ cảm thấy lòng mình quặn thắt vì buồn bã, gần như sắp không thở nổi.
Ta lẩm bẩm: “Nhưng… Nhưng chuyện này liên quan gì đến sư tổ chứ…”
Tinh Trầm nói: “Ta cũng không biết, nghe nói khi chú của ta bao vây diệt trừ tộc người núi Vu, sư tổ còn đang ở Lưu Ba, vẫn cách mấy ngày lại l3n đỉnh Mộ Vãn dâng hương giảng đạo như bình thường, hoặc tản bộ một mình trên núi, ngắm lá rụng sương giăng, không thấy ngài quan tâm gì với chuyện ngoài núi.
Chỉ đột nhiên một ngày nọ, ngài tự lên núi Vu mà không báo trước, cưỡi mây đến đó như đi dạo, phất tay tế một món Thần Khí ra, diệt sạch mạch núi Vu… không để lại dù chỉ một con ruồi bọ…”
Ta chết trân, sau đó, vẫn chết lặng…
“Tiêu diệt cả mạch núi Vu, tuy rằng quá tàn nhẫn, nhưng cũng coi như thay trời hành đạo, sao lại đọa vào ma đạo, còn bị đè dưới đá Côn Luân nữa ạ?”
Tinh Trầm lại trầm ngâm không nói, mãi sau mới gian nan cất lời: “Món Thần Khí mà sư tổ gọi ra kia… ngoại trừ diệt sạch mạch núi Vu… còn diệt luôn năm vạn thiên binh, và cả… chú của ta nữa.”
Ta hoảng sợ không nói nên lời, một lúc lâu sau vẫn hoảng sợ không thốt nên câu…
Cụ sư tổ này, chắc phải điên lắm…
“Thế thế thế thế này thì..”
Sửng sốt hồi lâu, mà ta vẫn chưa nói được tiếng nào.
Tinh Trầm đêm nay có vẻ hơi dịu dàng dưới ánh trăng ôn hòa.
Giờ khắc này ta không thốt nổi một câu hoàn chỉnh, nhưng hắn lại biết ngoài kinh hãi ra, lòng ta vẫn còn chút hoang mang chưa được giải đáp, hắn thong thả kể tiếp: “Sư tổ giết người xong thì lại thản nhiên về Lưu Ba.
Sau khi đuổi hết đệ tử đi, ngài chỉ ngày ngày uống rượu trên đỉnh Mộ Vãn lá đỏ ngợp núi đồi.
Lúc đó chỉ có một đệ tử quyết không chịu đi, đệ tử ấy chính là người phàm duy nhất phi thăng thành thần tiên trên núi Lưu Ba, được sư tổ ban tên là Tiêu Vân.
Đấy chính là sư phụ của chúng ta.”
Được rồi, ta cứ tiếp tục há mồm im lặng vậy…
Tinh Trầm nói tiếp: “Sau này phụ vương ta mang thiên quân tới núi Lưu Ba.
Phụ hoàng ta là đại đệ tử đời đầu của Lưu Ba, người thím đã chết của ta cũng là học trò trong môn phái của sư tổ.
Không biết khi phụ hoàng và sư tổ gặp nhau, họ cảm thấy thế nào.
Ta chỉ biết lúc ấy sư phụ bất chấp tất cả, không chịu cho phụ vương ta bước nửa bước lên điện Sương Hoa… Sau này sư tổ phải mở cửa điện, mời phụ vương ta vào.
Sư tổ nói với sư phụ, khi ngài mới tới Lưu Ba, ngài vốn không có ý muốn làm thầy kẻ khác, nhưng làm gương cho người đời bao nhiêu năm ròng, cũng nếm trải chút dư vị khó quên.
Vậy nên ngài hi vọng sư phụ buông bỏ chấp niệm, cố gắng tu hành, có lẽ một ngày nào đó có thể gầy dựng lại núi tiên Lưu Ba, cũng coi như thỏa được nỗi ăn năn trong lòng ngài.”
Một trăm năm sau, sư phụ ta đã dùng tấm thân không có linh căn, đi đến đại trí tuệ vô lượng, bước lên hàng ngũ Tiên Tôn.
Không biết trong khoảng thời gian đó thầy đã trải qua những chuyện ngàn khó vạn khổ gì.
Cũng không biết trong những năm tháng ấy, thầy đã kinh qua những việc khó quên suốt đời nào…
“Một trăm năm sau, núi Lưu Ba mở lại tiên môn.
Nghe nói việc xây dựng lại Lưu Ba đã gây ra sóng to gió lớn ở Cửu Trùng Thiên.
Ngoài những đệ tử từng tu hành tại Lưu Ba trăm năm trước, thì gần như không có chư tiên nào tán thành.
Lúc ấy chú của ta đã qua đời, phụ hoàng ta kế nhiệm ngôi vị đế tôn của cung Tử Vi, người tỏ rõ thái độ ủng hộ Lưu Ba kiến thiết lại, vì thế mà cãi nhau một trận to với mẫu hậu ta.
Không biết họ phải trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng rốt cuộc cũng xây dựng lại Lưu Ba bất chấp sự phản đối của đại chúng.
Tuy rằng chư tiên không thể không lui bước trong chuyện này, nhưng họ yêu cầu tuyệt đối không được nhắc đến tên sư tổ nữa, cũng phải hủy diệt hoàn toàn những gì ngài còn để lại ở Lưu Ba, thậm chí còn lấy tên sư tổ làm chú cấm ngôn, để không ai có thể nhắc tới được nữa.
Vậy nên thế hệ đệ tử Lưu Ba mới gần như không ai biết về đoạn sử này, trừ phi chính trưởng bối nhà họ kể cho họ nghe.
Nhưng các chư tiên trên chín phương trời đều giữ chuyện về sư tổ kín như bưng, chẳng có mấy người chịu kể cho hậu bối.
Hiện giờ phần lớn đệ tử Lưu Ba đều không biết, đại ma bị ép dưới đá Côn Luân kia, thật ra chính là sư tổ của mình…”
Ta càng nghe càng lấy làm cảm khái, không ngờ môn phái mình lại có quá khứ trắc trở khó khăn đến vậy…
Tinh Trầm nói tiếp: “Sau này núi Lưu Ba đã nhận con cháu đế tôn trên Cửu Trùng Thiên, cũng nhận cả những tiểu tiên lang thang không căn không cơ.
Sư phụ tuy ôn hòa từ ái, nhưng lại rất nghiêm túc khắt khe trong nghiên cứu học vấn.
Nề nếp lề lối của Lưu Ba sau trùng tu cũng rất khác trăm năm về trước, nhưng lại có một thứ được truyền xuống các đời…”
“Thứ gì ạ?”
Ta sốt sắng hỏi.
“Những chữ lung tung mà sư tổ định cho đệ tử…”
Khóe miệng Tinh Trầm cứng đờ: “Tiêu Dao Tự Tại Lãng…”
Ta suy tư gật đầu như giã tỏi, mãi tới tận lúc này, ta mới hiểu nguồn cơn tại sao lại có năm chữ cực kỳ không hài hòa với khí chất của sư phụ kia.
“Vậy sư tổ thì sao? Ngài lợi hại như thế, phụ vương huynh bắt được ngài thế nào ạ?”
Tinh Trầm duỗi tay xoay chuyển bình cao sơn trà mà ta đưa cho hắn, nói nhẹ tênh: “Không cần tốn nhiều sức, sư tổ nói mấy câu với sư phụ rồi đi theo phụ vương thôi…”
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Ta lẩm bẩm hỏi.
“Ừ, chỉ đơn giản vậy thôi…”
Tinh Trầm dừng một chút, ngẫm ngợi rồi nói: “Với kẻ đó mà nói, thì đơn giản thôi.
Nhưng với các tộc tiên trên Cửu Trùng Thiên, thì có lẽ không đơn giản vậy đâu…”
Ta nghi hoặc nghiêng đầu về phía hắn, hắn không nhìn thẳng vào ta nữa, quay đầu nhìn sang hướng khác.
“Ngài phải chịu phạt vì tội nghiệt của mình, nhưng cuối cùng chỉ bị đè dưới đá Côn Luân.
Ngày tru diệt mạch núi Vu hôm ấy, ngài đã gọi ra một món Thần Khí, người ta đồn ngài có tổng cộng bốn món thần khí hung ác nghịch thiên như thế, e là… chỉ cần ba hung khí còn lại vẫn chưa hiện thế, thì dù ngài muốn chết, cũng không thể chết được…”
Tinh Trầm nói xong câu cuối cùng, chậm rãi ngậm miệng lại.
[HẾT CHƯƠNG 28].