Ta và Tinh Trầm đi đến một con đường nhỏ ven núi yên ắng, thấy xung quanh không có ai, bèn cưỡi mây bay một quãng.
Hôm đó, lúc chúng ta xông ra khỏi động hồ ly thì đêm đã khuya, ta và Tinh Trầm bay một đoạn rất xa bất kể Đông Tây Nam Bắc, nửa đường lại mắc mưa nên phải trú bừa ở một ngôi làng nhỏ dọc đường, không biết ngôi làng ấy có thuộc địa phận dưới quyền cai quản của động hồ ly không.
Hôm nay đứng trên không trung nhìn xung quanh, chúng ta mới phát hiện đêm đó mình đã bay xa khỏi vùng núi Không Tang rồi, ít nhất phải đi trên trăm dặm về hướng Tây.
Ta nhìn theo hướng núi Không Tang từ đằng xa, lại thấy một rặng mây đen nhỏ đè ngay trên đầu núi Không Tang chẳng lệch tẹo nào, không biết đang ấp ủ một cơn mưa xối xả đến đâu.
Ta vừa bay, vừa kể lại thật sinh động những chuyện phố phường náo nhiệt trong động hồ ly cho Tinh Trầm nghe.
Kể được một lúc, ta bỗng cảm thấy hình như mình đã quên gì đó, càng bay xa, lòng càng thấy bất an.
Đột nhiên, ta luống cuống sờ bên hông mình, lúc này mới nhận ra mình đã quên thứ gì.
Ta rên lên: “Sư huynh, chết rồi.”
Tinh Trầm tái cả mặt đẹp vì tiếng gào của ta.
Hắn tưởng ta lại lên cơn ốm, nên đưa tay ra xem xét trán ta.
Ta vội xua tay nói: “Muội để túi tiền Tiểu Thạch Lựu may cho muội trước khi xuống núi ở lại động hồ ly rồi.”
Mặt Tinh Trầm thả lỏng ra, hắn thuận miệng nói: “Một cái túi tiền thôi mà, sao phải làm quá lên thế?”
Ta lo lắng đến độ mắt đầy sao xẹt, “Thẻ bài của muội, thẻ bài sư phụ khắc tên cho muội ở trong túi tiền ấy.”
Nghe ta nói thế, sắc mặt Tinh Trầm cũng thay đổi, “Món đồ quan trọng như vậy, sao muội không mang theo người?”
Ta khóc không ra nước mắt.
Đêm Tiểu Thất lừa ta bái đường, Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo thay bộ áo cưới cho ta, quần áo cũ và những vật mang theo người của ta đều để trong phòng.
Sau này đi vội quá quên lấy, tiếp đến ta lại ngủ nửa tháng, nên đã quên sạch sành sanh chuyện này.
Quần áo và những vật khác trong túi tiền đều không quan trọng, duy chỉ miếng thẻ ngọc kia là nhất định không thể mất được.
Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải đổi đụn mây khác bay về hướng núi Không Tang.
Trên đường đi, lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ ước chi có thể gọi Cân Đẩu Vân bay xa vạn dặm.
Tiếc rằng tuy trong bụng có viên nội đan tốt nhất, nhưng ta lại không biết khống chế nó thế nào.
Trong tình cảnh hiểm nghèo, ta chỉ có thể kéo áo choàng của Tinh Trầm, giục hắn bay nhanh hơn.
Tinh Trầm bị ta bắt vạ nhưng vẫn chẳng nói năng gì, đưa ta bay về nhanh như điện chớp…
(Cân đẩu vân là 1 trong 72 phép thần thông của Tôn Ngộ Không được truyền dạy bởi Bồ Đề sổ sư.
Theo lời sư phụ đầu tiên của Tôn Ngộ Không thì với phép Cân Đẩu Vân, chỉ cần nhún người là có thể có thể đi được 108.000 dặm (xấp xỉ 13.468 dặm ngày nay, tương đương khoảng 21.675 km))
Đến khi rốt cuộc cũng tới núi Không Tang, hai chúng ta lại cùng ngây ra như phỗng vì cảnh tượng trước mắt.
Ta lẩm bẩm hỏi: “Sư huynh, có phải mình đi nhầm đường không ạ?”
Tinh Trầm bình tĩnh nhìn khói lửa khắp núi đồi, trầm giọng nói với ta: “Chính là nơi này.”
Lòng ta chợt lạnh đi, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi thôi mà.
Trước khi ta rời khỏi chốn này, khắp nơi đây vẫn là quang cảnh tươi vui núi xanh nước lặng dã thú vui vầy, sao chỉ trong nháy mắt dường như nó đã biến thành địa ngục giữa nhân gian thế này?
Ta bối rối nhìn dãy núi bị bao phủ trong mây dày.
Cảnh đẹp trăm dặm tựa trong tranh, lá đỏ lá vàng mây trắng lặng trôi mà Tiểu Thất đưa ta đi chơi thuyền hôm ấy hẵng còn rõ như in trước mắt, mà nay thứ đập vào mắt ta lại là một đỉnh núi cháy đen thui loang lổ.
Gió núi lạnh thấu xương lùa thẳng vào, cuốn làn khói nhẹ và tro tàn còn chưa tan hết lên trời cao, vặn vẹo thành một hình ảnh dữ tợn.
Luồng gió núi lạnh lẽo thấm vào lòng ta, ta lẩm bẩm: “Tiểu Thất… Tiểu Thất và những người khác…”
Ta vừa nói, vừa tính bay về hướng động hồ ly.
Tinh Trầm túm ta lại, nhanh chóng thả mây bay xuống, kéo ta đi trốn sau một tảng đá lớn trên đỉnh đồi.
Gần như cùng lúc đó, tiếng sấm đì đùng vọng ra từ sâu trong tầng mây dày cuồn cuộn trên đỉnh núi Không Tang.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy hai hàng thiên thần áo đen giáp bạc bước ra từ trong đụn mây đen kia.
Họ chừng khoảng trên dưới trăm người, ai nấy đều cực kỳ cao lớn oai phong, mang luồng sát khí lạnh buốt quanh thân.
Tuy mặt những người này không mang biểu cảm hung thần ác sát, nhưng tầm một trăm vị tướng dũng mãnh chiến bào tung bay phần phật trong gió cuốn, khí thế uy hiếp như đổ ập xuống đầu này gần như khiến dãy núi họ đang nhìn xuống phải run sợ chấn động.
Tới lúc nhìn rõ thứ mà những thiên thần giáp bạc kia đang cầm, ta suýt hoảng sợ gào thành tiếng.
Tinh Trầm nhẹ nhàng túm ta lại ở đằng sau, ta mới gian nan nuốt tiếng kêu sợ sệt về được.
Ta thấy hai cô nhóc tiểu yêu Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo bị một thiên thần mặc giáp bạc xách mỗi tay một đứa.
Đầu và người chúng mềm oặt rũ rượi, không biết còn sống hay đã chết…
Mây đen như tấm rèm, mỗi thiên thần đều xách mấy con cáo không rõ sống chết trong tay.
Một số đã bị đánh về nguyên hình, một số vẫn giữ được hình người.
Ai nấy đều chật vật tơi tả, mặt xám như tro tàn.
Ánh mắt ta dõi ra đằng sau Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo, lại nhận ra mấy gã sai vặt trong gia trang của Tiểu Thất, còn cả mấy người mà ta với Tiểu Thất từng gặp lúc chúng ta chạy như điên qua cánh đồng.
Khi ấy chúng ta đã cười vào chào hỏi họ, còn được họ cho hai củ khoai nướng đỏ thẫm họ vừa nướng ở đầu ruộng.
Họ chỉ là mấy con hồ ly hiền hòa, đam mê cuộc sống của người phàm, giấu trời cao thực hiện chút yêu thuật mê hoặc lòng người thôi, có đáng phải mang cả chiến trường như núi sụp đất nứt đến đây không?
Đến khi ánh mắt ta dừng lại ở hai người cuối cùng, ta không khỏi hít vào một hơi.
Họ đã bị đánh tới nỗi gần như không ra hình dạng, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng ngẩng đầu.
Đó là Tứ ca và Ngũ ca của Tiểu Thất, tại sao hai người đó cũng ở đây…
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở nơi này vậy?
Ta quay đầu nhìn Tinh Trầm, dùng ánh mắt hỏi hắn thế này là thế nào?
Tinh Trầm cau mày lạnh lùng ngước lên không trung, hiển nhiên cũng không hiểu ra sao.
Đúng lúc này, hàng thiên thần giáp bạc ở rìa ngoài đụn mây dày đột nhiên tách thành hai hàng ngay ngắn.
Theo tiếng sấm vang rền, một vị thần mặc áo bào dáng dài màu đen và vàng kim bước ra từ mây, đầu chụp mũ vấn tóc, gương mặt phúc hậu tươi cười.
Ta cảm thấy sắc mặt Tinh Trầm đột nhiên cứng đờ, ánh mắt bỗng tràn ngập vẻ nghiêm trọng và cảnh giác.
Ta hỏi Tinh Trầm: “Huynh nhận ra ông ta à?”
Tinh Trầm gật đầu, biểu cảm nhất thời trở nên hơi phức tạp.
Ta thì thào hỏi: “Ông ta là ai?”
Tinh Trầm chậm rãi đáp: “Ngưỡng Sơn Tiên Tôn…”
Sao ta lại cảm thấy cái tên này nghe quen quen nhỉ…
Đúng lúc này, tiên quân có gương mặt trông rất hiền từ kia đột nhiên mở miệng nói: “Lục Tầm, ngươi có giao ra đây không?”
Mây đen che đầu, cửa lớn từ đường nhà Tiểu Thất đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông trung nhiên điển trai nhã nhặn đi ra.
Ta kéo nhẹ tay áo Tinh Trầm, lặng lẽ liếc nhau với hắn.
Người đi ra chính là cha của Tiểu Thất.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi không gặp, vị chủ nhân của gia tộc hồ ly ở núi Không Tang này gần như đã tiều tụy giống một chiếc lá khô trong gió.
Hai bên tóc mai nhiễm đầy hoa sương, những nếp nhăn trên gương mặt xương xương cũng trở nên sâu hoắm, tựa như bị một con dao nhỏ khắc thêm vào những hoa văn có sẵn.
Ta nhìn mà hãi hùng khiếp vía, rốt cuộc phải chịu tra tấn cỡ nào, mới có thể biến một người đàn ông hừng hực sức sống thành dáng vẻ tàn tạ thế này.
Mối quan hệ giữa Ngưỡng Sơn Tiên Tôn và động hồ ly rốt cuộc là gì?
Ta thì thào hỏi Tinh Trầm: “Ngưỡng Sơn Tiên Tôn là ai?”
Tinh Trầm có vẻ ngập ngừng một lát, rồi mới nhẹ nhàng đáp: “Ông ta quản lý mười vạn thiên binh ở cung Tử Vi, là người mà mẫu hậu ta nể trọng nhất.”
Ta cau mày cẩn thận nhớ lại, cái tên này quen quá, rốt cuộc mình đã từng nghe tới nó ở đâu rồi nhỉ…
Ta đang suy nghĩ rất lung, thì bỗng nghe Tinh Trầm thì thào một câu: “Là cha của Nguyên Lại…”
Ta bất chợt nhận ra, khi chúng ta chìm xuống cung Thủy Tinh của Nhược Thủy tiên tử trong mê trận, Nhược Thủy tiên tử từng đưa chúng ta vào kính Ba Thước để xem hồi ức của Tinh Trầm.
Lúc mẫu hậu Tinh Trầm tức giận mắng mỏ Tinh Trầm tại đài quỳnh từ đường cung Tử Vi, bà ta đã từng nhắc tới cái tên Ngưỡng Sơn Tiên Tôn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, Tinh Trầm tự tay đánh chết thằng con cả của Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, chắc hẳn rất không muốn chạm mặt với Ngưỡng Sơn Tiên Tôn rồi…
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn tuy có gương mặt tươi cười, nhưng không rõ là tại trên dưới một trăm thần binh giáp bạc uy phong lẫm liệt đằng sau ông ta, hay là vì bản thân ông ta có một luồng khí thế nguy hiểm cực kỳ không tương xứng với tướng mạo, mà ông ta chỉ cần đứng giữa không trung liếc mắt nhìn động chủ động hồ ly dưới đất một cái, là ta đã cảm nhận được một cơn lạnh lẽo trào dâng trong lòng, chẳng hiểu sao lại thấy run sợ.
Ông ta thấy cha của Tiểu Thất im lặng không nói gì, thì lại cười khẩy mà rằng: “Lục Tầm, trái tim ngươi tàn nhẫn thật.”
Lục Tầm không để ý tới Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Tứ ca và Ngũ ca của Tiểu Thất.
Ánh mắt trống rỗng của ông tựa như một vùng nước lặng buồn bã, chỉ khi nhìn hai đứa con đầy thương tích của mình, thì mới thoáng nổi lên chút gọn sóng.
Ông mở miệng cất tiếng, giọng nói tang thương và khản đặc: “Lão Tứ, lão Ngũ, các con có oán cha không?”
Tứ ca lảo đảo, nhưng lại nỗ lực đứng thẳng lên, nghẹn ngào đáp: “Cha từng dạy con, đời dài hay ngắn chẳng khác gì nhau, sống hơn ngàn năm cũng có đại nạn chờ phía trước, con đây chỉ đi sớm hơn một chút thôi.”
Ngũ ca lau vết máu chảy ra từ khoé môi, cười nói: “Cha, cha có chuyện gì muốn nói với Đại ca và mọi người không ạ? Con nguyện cống hiến sức lực, không lấy tiền chạy việc đâu.”
Một nụ cười kỳ quái hiện lên trên nét mặt Lục Tầm, ông lẩm bẩm: “Thế thì con sẽ nghèo mất…”
Ông nói xong rồi lại nhìn họ thật sâu, đoạn xoay người đi vào nhà, đóng hai cánh cửa gỗ mun lại.
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn đột nhiên cao giọng, gằn từng câu từng chữ: “Lục Tầm, con trai ngươi đã đánh cắp vật báu của cung Tử Vi, len lỏi nửa năm ròng dưới nhân gian.
Ta niệm tình hắn không phải do ngươi tự mình nuôi nấng, nên vốn không muốn làm liên lụy động hồ ly núi Không Tang của các ngươi.
Vậy mà ngươi lại cố chấp không biết hối cải, bao che dung túng cho trọng phạm của Thiên Đình, phí hoài mấy ngàn năm tiên duyên của động hồ ly núi Không Tang các người, uổng cho tính mạng của mấy ngàn con dân trong tộc.
Ngươi vì một đứa con trai bất hảo như thế, mà không tiếc để toàn bộ dân chúng bị đồ sát, toàn tộc bị tru di.
Nợ máu này, ta muốn xem thử ngươi gồng gánh thế nào.”
Từng chữ Ngưỡng Sơn Tiên Tôn nói đều vô cùng hùng hồn, nhưng hai cánh cửa ấy vẫn lẳng lặng đóng kín, như đang lặng im khinh thường.
Một tiếng cười nhạo chợt vang lên đằng sau Ngưỡng Sơn, Ngũ ca của Tiểu Thất cười khẩy nói: “Đường đường là đại điện Tử Vi, mà lại coi một người phụ nữ đã bị hủy hoại thành quái vật là bảo bối, đúng là ăn mặn thật…”
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn nghe vậy thì nghiêm mặt lại.
Vầng hào quang từ hàng lông mày mỏng và mắt ông ta đột nhiên trở nên âm trầm tàn nhẫn như đại bàng.
Ông ta hét lớn: “Câm mồm! Súc sinh đúng là súc sinh, chết đến nơi vẫn còn muốn dùng lời yêu tiếng ma để mê hoặc dân chúng.”
Ngũ ca lại không để ý tới ông ta, vẫn đĩnh đạc nói: “Một con quái vật nửa người nửa quỷ như bà ấy, đánh rắm còn chẳng nổi, sao phải cần ông đao to búa lớn như thế tới đòi.
Tiên Tôn, ông đang sợ hãi điều gì? Hay là bà chủ sau lưng ông đang sợ hãi điều chi?”
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn đột nhiên nổi trận lôi đình, ông ta giơ tay chém ra một tia sét.
Gương mặt tuấn tú của Ngũ ca bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt ngay thẳng chỉ riêng thiếu niên mới có vĩnh viễn dừng lại trên ngọn Không Tang hoang tàn thương tích…
Tia sét kia đâm thủng một lỗ đen sâu không thấy đáy trên đỉnh đầu huynh ấy…
Ngưỡng Sơn nhẹ nhàng nâng ngón tay, đội thần binh giáp bạc mặt không cảm xúc đằng sau ông ta ném con mồi trong tay xuống chân, đều nhịp giơ tay chém xuống.
Ta ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, nhất thời không tin nổi vào mắt mình.
Đến khi một cơn đau muộn màng đâm vào trái tim ta, cổ họng chết lặng của ta mới đột nhiên phát ra một tiếng nghẹn ngào xa lạ.
Một bàn tay hơi lạnh chợt áp lên miệng ta, ngăn chặn tiếng gào nghẹn đứ của ta.
Ta ngoái đầu nhìn Tinh Trầm phía sau mình, lại thấy mặt hắn trầm như nước.
Hắn đã thấy tất cả cảnh tượng phía trước, mặt không chút gợn sóng nào.
Ta run rẩy, lại không kìm được bản thân, chỉ muốn cất bước đến nhìn.
Nhìn xem những chiếc đầu rơi xuống đất như mưa kia, có Tường Đầu Thảo, có Tùy Phong Đảo, còn có cả các anh của Tiểu Thất, và những người dân trong tộc ca hát hai đầu ruộng ngày xưa…
Ta không biết mình phải làm gì, nhưng không tự chủ nổi chỉ muốn bước đến.
Ta nhào lên phía trước, lại bị Tinh Trầm túm lại trong vòng tay hắn.
Ta bắt đầu giãy giụa, hắn càng ôm ta chặt hơn.
Ta nghẹn ngào chết lặng, vòng ôm của hắn tựa như gông cùm xiềng xích bằng gang thép.
Nước mắt ta rơi tí tách trên những ngón tay lạnh lẽo của hắn, chảy vào miệng ta theo khe hở trên ngón tay thon dài của hắn.
Hóa ra vị ấy lại đắng cay như thế…
[HẾT CHƯƠNG 54].