Ta những tưởng lúc ngủ mình sẽ mơ thấy mấy thứ máu me be bét, rồi sẽ hốt hoảng chạy trốn, hoặc là gào thét khóc lóc trong giấc mộng.
Nhưng sự thật lại không phải vậy.
Tuy cả đêm ngủ đứt quãng, nhưng ta không bị mộng mị quấy nhiễu.
Khi thức dậy trái tim ta vẫn khổ sở, nhưng không còn cảm giác như bị khoét đi một mảnh nữa.
Một thoáng áy náy chợt nảy lên trong lòng ta.
Bởi vì khi mở mắt ra, ánh nắng rạng ngời màu vàng kim nhàn nhạt ở cửa hang rọi vào mắt ta, cảm giác xuất hiện trong lòng ta trước hết là nắng đẹp quá.
Cảm giác này chẳng hề khác gì mỗi sáng thức dậy khi xưa.
Phải một lát sau, ta mới dần ngấm được chuyện đã xảy ra hôm qua.
Ánh nắng đang rót đầy trái tim ta đột nhiên tan biến sạch sẽ.
Chỉ một chuyện thầm phào ấy thôi, mà ta dần hiểu ra rằng, tuy hôm qua phải đối mặt với gió rét mưa thảm, nhưng ta vẫn có thể tiếp tục bước về phía trước.
Có lẽ ban đầu sẽ khổ sở, sẽ hoài niệm, sẽ tức giận bất bình, nhưng rồi ta sẽ lại tiếp tục tiến bước, vẫn thấy vui những nỗi vui xưa, vẫn cảm động vì những điều đáng cảm động.
Ta nằm trên chiếc lá mềm mại, một vạt nắng chói chang nhuộm lên mi mắt, mở hay nhắm mắt đều thấy ấm áp.
Sự áy náy trong lòng dần trộn lẫn với nỗi buồn man mác.
Có lẽ những cơn đau khắc cốt ghi tâm đó, những cõi lòng tan nát không thể hàn gắn lại được đó, chỉ tồn tại giữa máu mủ ruột già và những trái tim yêu.
Ngày xưa hình như ta đã xem nhẹ dũng khí đối đầu với vui buồn tan hợp của mình.
Hang động im ắng.
Không rõ Lục Bạch mất ngủ cả đêm hay là dậy sớm, cậu ta đang ngồi một mình bên đống lửa đã hoá tro tàn, toàn thân vẫn không có sinh khí như trước.
Ánh mắt ta dừng lại ở Tinh Trầm ngồi cạnh cậu ta.
Hắn nhắm mắt tĩnh tọa, bộ áo trắng được nắng mạ một viền vàng.
Ta chớp chớp mắt, không rõ tại mình hoa mắt hay do váng đầu, mà bỗng nhiên cảm thấy cơ thể hắn hơi trong suốt, tựa như một đụn khí trôi nổi ngưng tụ thành hình người, gió thổi là sẽ tan đi.
Chẳng hiểu sao lòng ta bỗng thấy sợ hãi, ta vội bò dậy bằng cả tay lẫn chân, bấy giờ mới phát hiện mình đang đắp chiếc áo ngoài to rộng của hắn trên người.
Ta hoảng loạn ném áo choàng đi, cúi người xuống túm tai hắn giật giật.
Là thật, có da thịt, vành tai hơi lạnh.
Không phải ảo ảnh, không phải không khí.
Trái tim đã nhảy lên tới cổ họng của ta lại chui tọt về chỗ cũ.
Tinh Trầm mở mắt ra, nhìn ta mà không nói gì, ánh mắt kia có vẻ kìm nén và bất đắc dĩ.
Bấy giờ ta mới phát hiện giờ phút này mình đang thân chim chích mà lại ghẹo bồ nông.
Ta vội buông tay ra, đành ngượng ngùng ngập ngừng bảo: “Sư huynh, tai huynh có lạnh không, muội sưởi ấm cho huynh.”
Tai hắn có vẻ cực kỳ nhạy cảm, bị ta kéo nhẹ một cái mà đã đỏ ửng.
Hắn dịch người qua một bên, cách xa ta, thì thầm: “Không cần.”
Hắn quay đầu hỏi Lục Bạch: “Cậu đã tính làm gì chưa?”
Lục Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Trầm, ánh mắt hơi hoang mang, “Ban đầu tôi tính lén chữa trị cho bà ấy, sau này tôi mới biết đó chỉ là hy vọng hão huyền.
Tiếp đến tôi muốn giết bà ấy để giải thoát cho bà ấy, nhưng vẫn không thể làm được.
Mấy năm nay tôi từng thử rất nhiều cách, cuối cùng có lẽ chỉ còn một con đường,… chính là giết mẫu hậu ngài.
Không dám gạt ngài, tôi đã từng thử vô số lần, nhưng bà ta quá mạnh, tôi không giết nổi.
Dù có làm thế nào cũng không thể được…”
Tinh Trầm yên lặng lắng nghe, không đáp gì.
Lục Bạch nói tiếp: “Vì lúc đầu tôi không chịu kể thật, còn không màng sống chết xông đến đá Côn Luân một lần, nên cha tôi đã từng nổi cáu nói mát tôi là hãy đi thắp hương cầu khấn thượng thần Phong Lăng đi.
Khi đó tôi đã tuyệt vọng đến nỗi có thể thử mọi cách, nên tôi đã thực sự đến một nơi vắng lặng lập đàn thắp hương vái xin ngài ấy.
Tôi dâng hương cầu nguyện ngày ngày, nằm mơ cũng hy vọng ngài ấy có thể nghe được lời khẩn cầu của tôi.
Sau này, nghe nói ngài ấy đã trốn thoát khỏi đá Côn Luân, tôi nghĩ bụng dù phải đi chân trời góc bể cũng phải tìm bằng được ngài ấy.
Có lẽ ngài ấy thật sự có thể cởi bỏ ác chú của mẫu hậu ngài.
Dù không giải được, nếu ngài ấy có thể cho nương nương được giải thoát nhẹ nhàng cũng là chuyện tốt.”
Tinh Trầm nói: “Hiện giờ không ai biết tung tích của thượng thần Phong Lăng, lời đồn về việc ngài ấy chạy trốn ra ngoài gần như cũng chỉ là tin vịt.
Tam giới mênh mông vô biên, cậu biết đi đâu tìm ngài ấy?”
Lục Bạch cười khổ: “Tôi cũng không biết, nhưng chỉ cần ngài ấy còn tại thế ngày nào, thì tóm lại tôi vẫn có thể ôm hy vọng ngày đó.
Ngoài kia người ta đồn ngài ấy ở đâu, thì tôi sẽ đến nơi đó tìm ngài ấy…”
Tinh Trầm rằng: “Chi bằng cậu đồng hành với chúng ta đi, dọc đường cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”
Lục Bạch lắc đầu: “Tôi ngày ngủ đêm thức, toàn đi đường hẻo lánh ma quỷ, không cùng đường với các ngài.”
Chúng ta đã ở trong hang núi này một ngày, ban đêm Tinh Trầm đến núi Không Tang một mình.
Lúc về hắn thông báo với chúng ta rằng Ngưỡng Sơn tiên quân vẫn còn ở núi Không Tang, tự mình toạ trấn chờ kết quả tìm kiếm.
Lục Bạch không hỏi động hồ ly bây giờ thế nào.
Ta vốn muốn hỏi, nhưng lời lên đến miệng mới chợt nhận ra tại sao cậu ta lại không hỏi.
Lúc về Tinh Trầm không đề cập một chữ đến động hồ ly, thật ra đây chính là đáp án.
Cho nên ta cũng không hỏi lại nữa.
Trước bình minh, chúng ta từ biệt Lục Bạch ở đây.
Lục Bạch mang theo Uyển Duyệt tiên tử, bước đi trong bóng đêm chập choạng trước hừng đông.
Ta và Tinh Trầm đợi đến khi nắng rọi dần xuống cửa hang, rồi cũng bước tiếp về phía Tây.
Núi rừng sáng sớm thăm thẳm im lìm, ta và hắn yên lặng sóng vai đi chung với nhau.
Đi được tầm hơn một canh giờ mà hắn vẫn không nói câu gì, ta rốt cuộc không nhịn được nữa, cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, hỏi: “Sư huynh, huynh, Lục Bạch và cả Uyển Duyệt tiên tử thân nhau lắm ạ?”
Không biết vì sao, Tinh Trầm có vẻ hơi mỏi mệt, nhưng hình như hắn cũng không ghét việc người khác chủ động bắt chuyện với mình.
Hắn gật đầu, chậm rãi nhớ lại chuyện ngày xưa.
“Uyển Duyệt tiên tử là trắc phi của phụ hoàng ta, phong hào Uyển Phi, ta gọi bà ấy là Uyển nương nương.
Tính tình bà ấy ôn hoà hơn cả mẫu hậu ta, còn nuôi một chú cáo con cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy nên hồi bé ta thường thích vào chơi tẩm cung của bà ấy.
Có hôm ngủ trưa ta không chịu về tẩm điện của mình, nằng nặc đòi ôm cáo con mới bằng lòng đi ngủ.
Uyển nương nương đối xử với ta rất tốt, có món gì ngon có thứ gì hay đều sẽ tự mang tới cho ta.
Mẫu hậu là một người rất bận rộn, còn bận rộn hơn cả phụ hoàng, hồi nhỏ ta quấn bà ấy…”
Tinh Trầm đột nhiên không nói nữa, như bỗng dưng phát hiện mình đã bất cẩn nhắc tới việc không muốn đề cập.
Hắn im lặng một lát rồi mới kể tiếp: “Thời gian Uyển nương nương ở bên ta còn nhiều hơn… Nhưng hồi ta bé xíu, ta còn nhớ mình rất sợ bà ấy.
Không phải vì bà ấy đối xử với ta không tốt, mà là vì ánh mắt bà ấy nhìn ta.
Ta không thể nói rõ được đó là ánh mắt gì, nhưng bất kể muội đối mặt hay quay lưng về phía bà ấy, bất luận muội ở xa hay gần, thậm chí ngay cả khi muội không ở trong tầm mắt bà ấy, muội đều có thể cảm giác được hình như bà ấy đang ở đâu đó nhìn muội chăm chú.
Cho nên hồi còn nhỏ xíu, chỉ cần vừa thấy đôi mắt bà ấy, là không hiểu sao ta sẽ bật khóc thật to.
Sau này lớn lên chút đỉnh, ta vẫn cảm thấy gượng gạo khó chịu, nhưng không còn sợ hãi nữa, bởi vì bà ấy quả thực rất tốt với ta.
Dường như bà ấy có vô số thời gian để dành cho ta.
Mẹ ta… Người khác không thích chơi với ta, bà ấy sẽ chơi với ta mà không chê phiền lụy.
Người khác không có thời gian đưa ta đi đâu, bà ấy bảo đi là đưa ta đi liền.
Tới khi ta dần hiểu chuyện, biết được bà ấy có một đứa con chết trẻ, ta nghĩ có lẽ bà ấy nhớ nhung con mình quá, chắc hẳn ít nhiều cũng tìm thấy niềm an ủi ở ta, nên ta càng thân thiết với bà ấy hơn…”
Ta nghĩ đến cục thịt nhỏ đáng yêu trong giấc mơ, trái tim lại mềm nhũn vô bến bờ, “Hồi bé huynh béo chũn chĩn như thế, ai là phái nữ chắc cũng đều thích huynh lắm.”
Tinh Trầm kinh ngạc liếc ta, “Muội biết hồi nhỏ trông ta thế nào à?”
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, suýt thì lỡ miệng, ta vội lấp li3m: “Hồi bé làm gì có ai mà không béo chũn chĩn đâu?”
Tinh Trầm liếc mắt nhìn ta, nói cực kỳ kiêu căng lạnh lùng: “Mỹ nam 4000 năm mới gặp được một lần như ta, hồi bé chắc chắn cũng giống hiện tại như cùng một khuôn đúc, chẳng bao giờ béo chũn chĩn đâu nhé.”
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống đầu ta.
Được rồi được rồi, huynh nói gì thì là như thế đi.
Ta thấy hắn có vẻ cũng không ghét việc vừa đi vừa bàn chuyện cũ, bèn hỏi tiếp: “Vậy sau này thì sao ạ? Uyển Duyệt tiên tử đột nhiên biến mất, khi đó huynh không cảm thấy kỳ quái sao?”
Sắc mặt Tinh Trầm đột nhiên trở nên hơi lạ lùng, hình như hắn phải đấu tranh một chút rồi mới mở miệng nói: “Khi đó ta… gặp chút chuyện.
Sau này ta ở chỗ đại ca, không ra ngoài mất tầm 5 năm, 5 năm sau mới biết bà ấy không còn nữa.”
Ta hơi đau lòng, trộm liếc hắn.
“Chút chuyện” mà hắn nhắc đến, chắc thật ra là suýt bị mẹ ruột bóp ch3t chứ gì.
Sau này hắn được Cảnh Húc sư huynh mang về tẩm cung của huynh ấy.
Tiếp đến hắn suýt bị mẹ mình ra tay độc ác rất nhiều dịp, về sau Cảnh Húc nhốt luôn hắn trong tẩm điện.
Chỉ cần lúc nào không ở cạnh hắn, là huynh ấy sẽ bố trí tầng tầng lớp lớp kết giới bên ngoài tẩm điện, giấu hắn đi suốt 5 năm.
Quá khứ tựa như dòng nước đã trôi qua mà ta từng trông thấy trong hồi ức của hắn, nay lại hiện lên từng cảnh rõ ràng rành mạch trước mắt ta.
Ta thở dài thật khẽ, đột nhiên muốn bắt chước dáng vẻ của Cảnh Húc hồi hắn còn nhỏ, ôm hắn một cái, xoa đầu hắn, nói với hắn: “Không đau, không đau đâu, còn có muội mà, muội sẽ không để bất cứ ai làm huynh tổn thương nữa đâu.”
Tiếc rằng sau này lớn lên hắn cao quá, còn dữ dằn quá nữa, ta sợ mình còn chưa kịp sờ đến đầu hắn, đã bị hắn vả cho một phát bay đến trời Tây.
Tinh Trầm đương nhiên không biết cảm xúc phức tạp trong lòng ta lúc này, hắn nói tiếp: “Ta từng hỏi đại ca rồi, huynh ấy cũng không rõ Uyển nương nương đi đâu.
Ta đến thăm tẩm cung của bà ấy, nơi đó cũng đã hoang phế từ lâu…”
Ta lặng lẽ gật đầu, tất nhiên hắn sẽ không đi hỏi mẫu hậu mình về tung tích của Uyển Duyệt tiên tử.
Từ 5 năm trước hắn đã chẳng nói năng gì với bà ta nữa rồi.
“Sư huynh…”
Ta lẩm bẩm.
“Ừ?”
Hắn quay đầu nhìn ta, nhướng một bên lông mày lên.
Dù khuôn mặt mệt mỏi đến vậy, nhưng vẫn đẹp tới mức làm người ta không dời mắt ra nổi.
Ta gắng gom dũng khí, nhẹ nhàng hỏi hắn: “Đêm qua Lục Bạch nói… Cậu ta nói… Mẫu hậu huynh muốn bóp ch3t huynh.
Tại sao bà ấy lại làm thế?”
Tuy ta biết đề tài này thật sự rất gây tổn thương, nhưng vấn đề này đã tra tấn ta lâu lắm rồi, lòng hiếu kỳ điên cuồng gần như sắp khoan một một lỗ thủng trên đầu ta để chui ra.
Nếu hôm qua Lục Bạch đã nhắc tới chuyện này, mà bây giờ ta không hỏi, thì e rằng về sau sẽ không tìm được cơ hội thích hợp thế này để hỏi nữa.
Ta thấp thỏm nhìn hắn, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị hắn sạc cho một trận.
Nhưng cảnh gà bay chó sủa trong tưởng tượng lại không xảy ra, hắn chỉ thoáng ngẩn người, sau đó nói nhẹ tênh: “Muội tin sao?”
Ta cứng họng, ông tướng này giảo hoạt hay là không giảo hoạt vậy?
Một câu trả lời nhẹ như không, mà quả thực có hiệu quả như bốn lạng đẩy ngàn cân.
(Bốn lạng đẩy ngàn cân: dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực.
“Tứ lạng bát thiên cân” (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.)
Chuyện khó tưởng tượng như thế, người ngoài bất chợt nghe được, phản ứng tự nhiên nhất tất nhiên phải là đánh chết cũng chẳng tin.
Còn ta lại nhảy vọt qua giai đoạn khiếp sợ và hoài nghi tự nhiên đó, đi thẳng tới hỏi gặng.
Điểm kỳ cục khác lẽ thường bé xíu thế này, mà lại bị hắn nhạy cảm nắm bắt được ngay.
Ta đành tỏ vẻ như hoàn toàn không biết gì cả, nói: “Tất nhiên là không tin rồi, nhưng khi đó sư huynh không phản bác, muội cảm thấy rất kỳ quái.”
Chuyện nhỏ thôi, bổn bình đây sống đến bây giờ là nhờ vào một trái tim tinh tường khéo léo, sao có thể bị đằng ấy cho vào tròng chỉ trong một câu được.
Tinh Trầm bị ta nhẹ nhàng vặc lại như thế thì quả nhiên nghẹn họng không biết nói gì cho phải.
Nhưng hình như hắn chưa bực ta, cũng không có ý định ngậm miệng lờ ta đi.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đáp với vẻ tự giễu: “Mẫu hậu, quả thật rất ghét ta.”
Tuy tim đã ngứa ngáy vì tò mò lắm rồi, nhưng ta lại không đành lòng lắm.
Sau một cuộc đấu tranh tâm lý dài hơi, ta vô thức vê tay áo nhăn dúm dó lại.
Cuối cùng ta vẫn nhẫn tâm hỏi: “Sao sư huynh lại nói thế, một người mẹ sao lại ghét con của chính mình được?”
Tinh Trầm cụp mắt xuống, vẻ cô đơn nhạt nhoà lại hiện lên giữa hai hàng lông mày, “Có lẽ vì ta là sao chổi.”
[HẾT CHƯƠNG 58].