Câu này cực kỳ không đầu không đuôi, quả thực sắp tra tấn trái tim khao khát học hỏi của ta đến chết.
Ta đành tiếp tục nhẫn tâm rạch miệng vết thương đã liền sẹo của hắn: “Tại sao, sao sư huynh lại là sao chổi ạ?”
Sáng nay đúng là ta hỏi gì Tinh Trầm đáp nấy ngay.
Hắn nhìn triền núi ngoài xa lá đỏ sặc sỡ, nhẹ nhàng nói: “Vào sinh nhật mười tuổi của ta, các chư tiên trên Cửu Trùng Thiên đều tới chúc mừng, phụ hoàng và mẫu hậu bận thiết tiệc đãi khách tối mắt tối mũi, không có ai quan tâm tới ta.
Hồi còn bé ta rất ham chơi, bình thường bị phụ hoàng mẫu hậu quản cực nghiêm, đã mười tuổi mà vẫn chưa được ra khỏi cung Tử Vi bao giờ.
Sau khi tàn tiệc rượu, phụ hoàng và mẫu hậu còn phải xã giao nhiều, ta bèn thừa dịp họ không có thời gian để ý đến mình, lén chạy khỏi cung Tử Vi giương oai một mình, nào ngờ bị Tễ Nguyệt bắt quả tang.”
Ta chết lặng vì ngỡ ngàng, bé Tinh Trầm mười tuổi và bé Tễ Nguyệt chỉ hơn hắn cùng lắm là mấy tuổi đã thích đánh nhau từ hồi đó rồi sao?
“Tễ Nguyệt hồi bé là vua mách lẻo, còn hay thích lấy thân phận anh trai để dạy dỗ ta.
Bề ngoài và tính tách của hắn không bằng Đại ca ta, vì hơn ta mấy tuổi nên, cũng bị ta cướp mất vai nũng nịu.
Hắn bị kẹp giữa ta và Đại ca, cao không phải thấp cũng chẳng xong, tính tình còn khó ưa trời sinh, chẳng được phụ hoàng và mẫu hậu ta ưu ái tẹo nào.
Nên từ bé hắn đã coi ta như cái đinh trong mắt, cho rằng chính ta đã cướp hết sự yêu chiều phụ hoàng mẫu hậu dành cho hắn.”
Ta thầm tặc lưỡi trong lòng, thảo nào hai người này cứ gặp nhau là không tránh được việc mặt mũi bầm dập.
“Hôm ấy gặp phải Tễ Nguyệt, ta biết chắc chắn hắn sẽ cưỡi bánh xe lửa về mách lẻo với phụ hoàng ta, kiểu gì ta cũng phải chịu phạt.
Vậy nên ta quẳng lại một câu huynh là đồ vua mách lẻo nhát cáy, rồi nghênh ngang bỏ đi, nghĩ bụng chơi cho đã rồi về lãnh phạt sau.
Nào ngờ Tễ Nguyệt lại nằng nặc đuổi theo ta, một hai bắt ta phải nói cho rõ ai mới là vua mách lẻo nhái cáy, ai suốt ngày vẫy đuôi khoe mẽ trước mặt phụ hoàng mẫu hậu.
Hai chúng ta đánh nhau một hồi đến tận Đá Côn Luân.
Khi đó chúng ta đã bị luồng gió bên ngoài thổi rách áo quần, nhưng chẳng đứa nào trong cả hai chịu chùn bước, đều cố đấm ăn xôi đi đi vào trong.
Qua được vùng gió quét, chúng ta đã te tua không ra hình dạng.
Ta tiếp tục đi vào lôi trận, Tễ Nguyệt dừng lại ngay trước khi bước tới lôi trận.
Giữa những tiếng sấm ầm ĩ, ta quay lại hỏi hắn ai mới là đứa nhát gan, còn chưa dứt lời đã bị một con thú dữ gần núi ngoạm đi.”
Ta nghe mà trợn tròn mắt há hốc mồm, cảm thấy không còn lời lẽ gì trước cặp thú quý hiếm tên là trẻ trâu này.
“Sau… Sau đấy thì sao ạ?”
Ta cất tiếng hỏi, cực kỳ mệt tim.
Giọng Tinh Trầm dần trở nên hơi cay đắng, “Sau đó… Sau đó ta bị con thú dữ kia làm gãy một chân, bị đuổi rất nhiều vòng quanh đá Côn Luân như chơi thả diều.
Ta những tưởng mình sẽ toi đời tại đây.
Lúc ấy ta vẫn còn có tâm trạng an ủi mình rằng, chí ít đã tiêu diệt được khí thế của Tễ Nguyệt rồi mới chết, âu cũng coi như chết có ý nghĩa…”
Ta cạn lời, ông tướng này mới tí tuổi đầu mà đã ngang bướng gan lì ngang trời, đúng là thú hiếm 4000 năm khó gặp.
“Vậy… Vậy làm sao huynh sống sót được ạ?”
Ta nơm nớp lo sợ hỏi.
Tinh Trầm cười khổ, “Nhắc mới nhớ, ta còn từng gặp sư tổ một lần…”
Trái tim ta như bị hắn mang lên trời xuống đất, sắp phát rồ vì tiết tấu kể chuyện của hắn.
“Đúng lúc con thú kia sắp chơi chán, chuẩn bị nuốt trọn ta vào bụng nó, thì một tiếng cười nhẹ nhàng ung dung giữa chốn xô bồ chợt vang lên đằng sau.
Con mãnh thú nghe thấy giọng cười ấy, lập tức quỳ rạp xuống đất không thể động đậy.
Người nọ ngoắc ta một cái, ta thoát thân khỏi miệng thú dữ ngay, bay vút lên trời, đáp xuống trước mặt người đó.”
Ta nghe mà suýt giậm chân: “Sau đấy thì sao? Người ấy là sư tổ đúng không? Huynh có nói chuyện với ngài ấy không?”
Tinh Trầm lắc đầu, “Ta đập đầu xuống đất trước tiên, ngất xỉu.”
“Vậy làm sao huynh ra được khỏi đá Côn Luân?”
Tinh Trầm im lặng một thoáng, hơi gian nan mở miệng: “Phụ hoàng ta và Ngưỡng Sơn Tiên Tôn cùng đến cứu ta, phụ hoàng… chết trong lôi trận.”
Ta hoảng sợ: “Sao lại thế được, phụ hoàng huynh lợi hại như thế, ông ấy là đế tôn của cung Tử Vi mà, sao ông ấy có thể chết trong chính lôi trận mà mình bày bố tại cung Tử Vi được?”
Có lẽ ký ức khắc cốt ghi tâm kia đã quá xa xăm, Tinh Trầm không kích động như ta, hắn chỉ ảm đạm nói: “Đá Côn Luân ban đầu cũng không phải là một cục đá, mà là khí độc căm hờn còn sót lại trong trời đất khi Bàn Cổ bổ đôi cõi mênh mang mờ mịt.
Mưa gió sấm sét xung quanh đều do trời đất tạo thành, thú dữ trong ấy cũng có từ xưa.
Người thường phá tầng gió cuốn đầu tiên là đã tè ra quần biết khó mà lui, nên ở đấy không cần lính gác.
Gia tộc ta có một vị tổ tiên, cũng là đế tôn có công đức cái thế nhiều đời của cung Tử Vi.
Thần thú tá mệnh của ông ấy là Chúc Long chuyển thế.
Sử sách truyền rằng Chúc Long do thân hình của Bàn Cổ biến thành.
Vị tổ tiên ấy của ta không phụ sự mong đợi của mọi người, đã thu phục được khí độc kia, hóa khí độc nọ thành đá Côn Luân, trở thành nhà tù kiên cố nhất không ai phá nổi trong đất trời.
Tổ tiên đã đặt bốn cổng Huyền môn vào bốn lá chắn mưa gió sấm chớp quanh đá Côn Luân, cũng truyền lại lời chú bí mật để mở tảng đá cho đời sau.
Lời chú bí mật này được giấu trong từ đường của cung Tử Vi.
Chỉ có đế tôn và thiên hậu các đời của cung Tử Vi là được biết.
Tuy họ có thể lợi dụng đá Côn Luân, nhưng chưa bao giờ là chủ nhân của đá.
Nếu mở Huyền môn không đúng cách, họ vẫn có nguy cơ cửu tử nhất sinh.
Phụ hoàng ta… nghe nói trong quá trình đi qua cánh cổng trong lôi trận ấy, bị một tia lửa sấm sét thình lình xuất hiện đánh trúng.
Lúc ấy phụ hoàng bế ta, người không hề nghĩ ngợi, lấy lưng chắn cho ta ngay…”
Hắn cúi đầu, yên lặng nhìn thảm lá vàng.
Ta nhẹ nhàng túm tay áo hắn, rụt rè nói: “Sư huynh, huynh đừng tự trách bản thân, phụ hoàng huynh hy vọng huynh sống thật tốt.
Huynh vui vẻ mỗi ngày, vậy mới xem như là sống tốt.”
Tinh Trầm dừng chân lại, ngoái đầu nhìn ta, như thể có điều gì đấy trịnh trọng muốn nói với ta.
Nhưng hắn nghiêm nghị một lúc lâu, mà vẫn chưa thốt ra được chữ nào.
Hắn đành xoay người bước tiếp.
Ta hóng hớt đi đằng sau hắn, cun cút theo đuôi, như thể nếu đi thật ầm ĩ nhốn nháo theo bước hắn, thì sự cô độc vắng lặng luôn thường trực quanh hắn có thể bớt đi một chút.
Hắn đi phía trước ta, đột nhiên nói rất nhẹ: “Ngày xưa ta không biết vui vẻ là gì…”
Một trận gió thổi qua, làm đống lá đỏ dưới đất xôn xao, thổi tan nửa cuối lời hắn nói.
“Sư huynh, huynh nói gì thế? Muội không nghe được ạ…”
Ta đuổi theo hắn hỏi.
Hắn đột nhiên quay sang, đôi móng vuốt của hắn bẹo hai bên má ta, kéo ra nhè nhẹ, biến mặt ta thành một cái mặt xấu nực cười.
Hắn cười như không cười, mở miệng nói: “Thế này, là ta vui rồi.”
Thú vui quái ác của tên này đúng là khinh người quá đáng…
Quãng đường tới thành Biện Lương này, chúng ta phải xuống núi theo cách của sứ giả truyền đăng từ những khóa trước, trà trộn với người phàm, trải nghiệm trăm vị ở nhân gian.
Ta vốn tưởng đây là một chuyện cực kỳ thú vị, nhưng sau khi đi đau chân mỏi gối trong núi rõ lâu, ta chỉ ước chi có thể cưỡi mây đạp mưa bay đến một vùng phồn hoa, sau đó ở lại đấy tùy thích.
Bao giờ chơi sướng đời ở đấy xong, ta sẽ bay thẳng tới thành trì hoa lệ tiếp theo, tiếp tục sống phê pha sa đọa như thế mấy ngày.
Đi hết con đường sang phương Tây như vậy, mới không uổng công mình sứt đầu mẻ trán tranh cướp cơ hội đi du lịch này.
Tinh Trầm tựa vào một cây táo, tiện tay hái những quả táo đỏ thẫm, thảy một quả cho ta, sau đó hất một gáo nước lạnh vào đầu ta không chút khách khí, “Trước khi xuống núi, huynh trưởng đã dặn riêng chúng ta chỉ được dùng tiên lực trong thời điểm cấp bách cần kíp, nếu không tâm đăng sẽ cảm nhận được chúng ta làm ăn chày cối có lệ, nó sẽ tự tắt.
Muội không nghe câu nào huynh ấy dặn hay sao?”
Ta ôm quả táo ngơ ngẩn nói: “Ông trời ơi, sao cái thứ tâm đăng này cũng là đốc công giống hệt Như Mộng vậy… Cảnh Húc sư huynh dặn dò chúng mình bao giờ nhỉ?”
Tinh Trầm ngắm trời xanh không nói gì, ánh mắt hắn trông như thể ta là thất bại to lớn nhất của tạo hóa vậy.
Hắn đáp đầy vẻ bất đắc dĩ: “Lúc huynh trưởng ta tiễn chúng ta đến cửa núi theo lệnh sư phụ, huynh ấy đã dặn dò chúng ta vào lúc chia tay mà.”
Ta cố gắng nhớ lại, hình như Cảnh Húc sư huynh từng dặn dò chúng ta gì đấy, nhưng khi đó ta chỉ lo lưu luyến chia tay, chẳng nghe được gì cả.
Ta cắn một miếng táo to, lè lưỡi li3m nước táo bắn lên môi mình.
Mắt của cha nội Tinh Trầm như bị ta châm chích, hắn hoảng loạn nhìn qua chỗ khác, bộc lộ hết sự ghét bỏ ra ngoài.
Ta lặng lẽ lườm hắn.
Suốt ngày nhăn nhó cau có, uổng cho nhan sắc thượng đẳng này.
Có đôi khi ta lại không khỏi nghĩ thầm, không biết sau này một người con gái thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của hắn, e rằng chắc phải hoàn hảo lấp lánh từ sợi tóc trở đi thì mới được quá.
Bình thường ý nghĩ này không tồn tại bao lâu trong đầu ta, vì chỉ cần suy nghĩ một lát, là dạ dày ta đã như ăn phải một sọt mận chua lè.
Vị đắng ngắt chua xót sẽ xông thẳng l3n đỉnh đầu, chẳng hiểu sao lại làm ta sặc sụa khó chịu.
Ta ôm quả táo, lại cắn một miếng to thì mới đè nén được nỗi chua xót chợt trào dâng này.
Tuy chẳng muốn bước thêm bước nào, nhưng sợ ngọn đèn trong tim Mạn Mạn sư tỷ thật sự sẽ tắt ngúm vì thủ đoạn gian dối của mình, ta đành chịu đựng cái chân đau, bước từng bước một xuống núi với Tinh Trầm.
May mà xuống núi không bao lâu là có trấn nhỏ.
Chúng ta tìm một quán trọ sạch sẽ, thuê hai phòng trọ tốt nhất.
Bôn ba mấy ngày ròng, rốt cuộc cũng được ngâm bồn nước nóng, đắp chiếc chăn mềm xốp, ngủ một đêm thoải mái dễ chịu trên giường.
Ta vô cùng hài lòng.
Ta ngâm mình trong bồn tắm đến khi toàn thân mềm nhũn, thiếp đi từ sớm.
Nhưng tối nay nằm trên đệm ấm chăn thơm, mà ta lại mơ một giấc mơ gió rét mưa lạnh suốt đêm.
Ta mơ thấy Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo đội cơn mưa tầm tã đứng trước cửa sổ, hỏi ta có thấy bông hoa kết bằng ngọc mà ta đã tặng hai đứa ở đâu không.
Ta lục tung phòng trọ lên, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Bỗng nhiên ta chợt nhớ ra, không phải mình đã tặng hoa ngọc cho hai con bé từ lâu rồi sao…
Tiếp theo ta lại mơ thấy Tiểu Thất.
Cậu ta mặc bộ áo cưới đỏ thẫm đứng chờ ta trước cửa.
Chờ một lát chưa thấy ta ra, đợi chút nữa vẫn chẳng thấy ta bước, Tiểu Thất bèn hì hì nói: “Phinh Phinh, tỷ còn không đi, là đệ đi trước này.”
Ta vô cùng sốt ruột, muốn bước ra ngoài tìm cậu ta, nhưng dường như trong phòng có thứ gì đó ta không thể không lấy đi.
Ta lại lục lọi kiếm tìm một lát, nhưng vẫn không tìm thấy nó.
Lòng ta hoang mang rối loạn, trong tình thế cấp bách, ta gào lên: “Sư huynh, sao muội không tìm thấy huynh?”
Ta đột nhiên nhận ra mình đang tìm Tinh Trầm.
Ta tìm hắn làm gì, chẳng phải ta chỉ ước gì không phải qua lại với hắn cả đời hay sao?
Ta nhớ ra hắn ở ngay phòng cho khách kế bên, vì thế ta đẩy cửa vào luôn không thèm hỏi han gì.
Ta thấy hắn đứng trước cửa sổ, ngoái đầu lại cười nhạt với ta, cơ thể bỗng trở nên trong suốt.
Lòng ta hoảng loạn quá đỗi, ta luống cuống chạy về phía hắn, nhưng lại bị vấp vào ngưỡng cửa, ngã dập mặt xuống.
Tinh Trầm bị cơn gió ta mang vào phòng thổi thành làn khói nhẹ.
Ta trơ mắt nhìn hắn biến mất ngay trước mặt mình.
Trái tim ta dường như bị ai ngắt mất trong khoảnh khắc này.
“Sư huynh…”
Ta bỗng bừng tỉnh, ngồi bật dậy, thật sự nghe thấy tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ.
Ta khoác áo đứng dậy, vô thức đi đến trước cửa phòng Tinh Trầm.
Gã hầu bàn của quán trọ đang xách ấm nước nóng đi ngang qua hành lang, mỉm cười chào ta buổi sáng tốt lành.
Ta hẵng còn buồn ngủ, hỏi anh ta bây giờ là giờ nào, hầu bàn cười nói: “Giờ Tỵ (9-11h sáng), bữa sáng ở dưới bếp còn chút cháo và bánh bao, nếu cô nương cần thì tiểu nhân sẽ bưng lên cho cô.”
Ta lắc đầu, cảm ơn anh ta, hầu bàn đưa ấm nước nóng cho ta, nhanh nhẹn đi xuống lầu.
Ta nhìn bầu trời âm u bên ngoài, vốn tưởng trời còn chưa sáng, nào ngờ mình đã đánh một giấc tới gần giữa trưa.
Ta gõ cửa phòng Tinh Trầm, không thấy có tiếng động gì bên trong.
Ta nghĩ bụng, chẳng lẽ tên này còn ham ngủ hơn cả mình? Ta thử đẩy cửa phòng, cảm nhận được một lá bùa mảnh cuốn qua khe cửa biến mất, cửa tự động mở ra.
Có lẽ ông tướng này lười xuống giường khóa cửa, nên đã huơ tay bỏ bừa phù chú để khóa lại.
Có điều chẳng hiểu sao ta vừa chạm một cái là mở được ngay.
Nếu đã thế, thì ta không khách khí nữa.
Ta xách ấm nước vào phòng hắn.
Vì sáng sớm ngày ra đã vào phòng hắn gây chuyện, nên ta giơ ấm nước lên bảo: “Sư huynh, muội mang nước ấm cho huynh nè.”
Ai ngờ người trên giường lại không động cựa gì.
Ta bỏ ấm xuống, đi đến trước giường gọi hắn: “Sư huynh mau dậy đi, sắp trưa rồi…”
Tinh Trầm đang đắp chăn ngủ ngon lành, một cánh tay để bên ngoài, bàn tay túm góc ga giường nhăm nhúm.
Ta vươn một ngón tay ra chọc nhẹ lên má hắn.
Chọc thích thật. “Sư huynh, mau dậy đi ạ.”
Hắn vẫn không nhúc nhích, hơi thở đều đều và trầm thấp, ngủ say tít mít.
“Mệt như chó thế này…”
Ta to gan hơn, búng một cái lên vầng trán xinh đẹp của hắn.
“Được rồi… Huynh ngủ tiếp đi.”
Ta cẩn thận kéo ga trải giường ra khỏi tay hắn, rồi bỏ cánh tay hắn vào trong chăn, sau đấy chu đáo dém chăn cho hắn, đoạn mang ấm ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
[HẾT CHƯƠNG 59].