Sự tinh tế của A Phụ tựa như phù dung sớm nở tối tàn, giờ y lại quay về làm một cây chày gỗ chính hiệu, cố chấp hỏi gặng ta: “Ai mà lại tự gọi mẹ mình là mẫu hậu? Phinh Phinh, không phải cậu sư huynh này của cô là hậu duệ quý tộc trên Thiên đình đấy chứ?”
Ta ngượng ngùng nói: “Hậu… hậu duệ quý tộc trên Thiên đình nỗi gì, làm gì có chuyện đấy.”
A Phụ lại không chịu để ta qua truông lấy lệ dễ dàng như thế, y sắc bén nói: “Ban nãy cô sơ lý lỡ miệng, giờ lấp li3m không còn kịp nữa đâu.
Nếu cô muốn ta tận tâm tận lực cứu chữa cho cậu ta, thì phải nói thật với ta đi.”
Ta thấy khó mà đánh trống lảng cho xong chuyện được, đành van nài y đừng kể thân phận của Tinh Trầm cho người khác nghe.
A Phụ cười nói: “Một thầy lang lụn bại hành tẩu giang hồ như ta, dù có kể cho kẻ khác, thì ai mà tin chứ?”
Bấy giờ ta mới thoáng yên lòng, nói đúng sự thật: “Sư huynh ta là Tam điện hạ của cung Tử Vi, tên là Tinh Trầm.”
A Phụ ngoái đầu, nhìn Tinh Trầm chằm chằm một lúc lâu với vẻ rất lấy làm thích thú.
Lòng dạ ta cực kỳ thấp thỏm, thấy nãy giờ y không nói gì, thì không nhịn được hỏi: “Sư huynh ta rốt cuộc bị làm sao vậy?”
A Phụ cười nhạt nói: “Không sao, có phải mấy hôm nay cậu ta dùng rất nhiều linh lực không?”
Ta gật đầu, “Hôm nọ có ra vào một kết giới rất lợi hại, từ đó về sau huynh ấy có biểu hiện hơi mệt mỏi, lúc ấy ta không để ý…”
A Phụ nói: “Linh lực trên người cậu ta vốn không thuộc về cậu ta, dùng nhiều quá nên gặp phản ứng ngược, ngủ mấy hôm là sẽ tự nhiên tỉnh lại thôi.”
Ta không yên tâm, hỏi: “Không cần uống thuốc hay bổ sung linh lực cho huynh ấy sao ạ?”
A Phụ nói: “Có thể uống mấy loại canh thuốc bổ.
Còn linh lực ấy à, bình thường yếu gì thì bổ nấy.
Người bình thường tiêu hao quá nhiều linh lực, cho thêm ít linh lực là có tác dụng ngay.
Nhưng linh lực trong người sư huynh cô hơi kỳ quái, tuy cũng có thể bảo vệ cậu ta chu toàn, cho cậu ta sử dụng được, nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận ta đã phát hiện, luồng linh lực ngoại lai này vẫn chưa ngoan ngoãn thấm vào kỳ kinh bát mạch của cậu ta, ngược lại còn trông coi cậu ta như hổ rình mồi.
Nói ra chắc cô sẽ sợ, nhưng hôm nay luồng linh lực này có thể giúp cậu ta sống, ngày mai nó có thể khiến cậu ta chết, tất cả là tùy vào tâm trạng của người đã cho cậu ta linh lực.”
Ta lẩm bẩm: “Nhưng luồng linh lực này là do mẫu hậu huynh ấy cho mà…”
Lúc chưa nói câu này ra miệng, ta còn chưa thấy sợ lắm.
Nhưng vừa nói ra, trái tim ta bỗng như treo trước mũi dao.
Đúng vậy, luồng linh lực này là do mẫu hậu hắn cho mà, rốt cuộc người đàn bà điên khùng kia muốn gì đây?
Ta cuống quít hỏi: “A Phụ, có thể bỏ linh lực này đi được không?”
A Phụ nhìn ta đầy ẩn ý: “Trước kia luồng linh lực này đi vào cơ thể cậu ta, chắc hẳn là vì cậu ta bị mất nội đan đúng không…”
Ta gật đầu.
A Phụ cười nhạt nói: “Thật ra nếu mất nội đan, vẫn có nhiều cách để bảo vệ mạng sống.
Dù phải bảo vệ tính mạng, cũng chẳng cần đến linh lực mạnh mẽ thế này.
Khi sư huynh cô mất đi nội đan, thì chính là lúc Linh Hải khô kiệt.
Đột nhiên bị một luồng linh lực ngoại lai mạnh mẽ rót đầy vào, Linh Hải của cậu ta chẳng những rất khó hấp thu hết, mà còn tạo thành một lồng giam rất khủng khiếp.
Nói trắng ra, cậu ta không chỉ không thể kiểm soát được luồng linh lực ấy, ngược lại còn dễ dàng bị thế lực sử dụng luồng linh lực này chèn ép.
Nên bây giờ cách duy nhất có thể làm là để chính cậu ta chậm rãi khôi phục.
Nếu ta cho cậu ta một chút linh lực của mình, chẳng những không cứu nổi cậu ta, ngược lại còn làm kinh động đến luồng linh lực đang chiếm cứ cơ thể cậu ta, càng khiến cậu ta khổ sở hơn.”
A Phụ dừng lại, như để sắp xếp lại lời mình, sau đấy hỏi vô cùng thần bí: “Vậy nên Phinh Phinh à, cô chắc chắn người cho cậu ta linh lực là mẫu hậu cậu ta, chứ không phải kẻ thù của cậu ta hả?”
Ta bị y nói thế thì cực kỳ bất an, lẩm bẩm: “Sao… sao lại thế được, bà ấy lẽ ra phải sốt sắng bảo vệ con mình chứ…”
Nói xong, đến chính ta còn chẳng thấy tin tưởng lắm.
Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, vừa dùng nó để phản bác A Phụ, vừa để trấn an bản thân: “Bạch Chỉ, Bạch Chỉ tiên quân cũng biết chuyện này.
Ông ấy là thần y, nhưng chưa từng nói mẫu hậu của sư huynh ta làm thế có gì sai.
Chẳng lẽ ngài còn lợi hại hơn cả thần y ư?”
A Phụ tỏ vẻ khinh thường: “Ta còn tưởng cô tính nói ai.
Lão già lừa đảo Bạch Chỉ kia ấy hả, cùng lắm chỉ trị được bệnh đau đầu nhức óc thôi.
Sao cung Tử Vi lại tìm về một tên lang băm như thế chứ, ham rẻ hay gì, không đủ bạc để xài hả? Những người tinh thông y đạo và thuật luyện đan trên Cửu Trùng Thiên nhiều không kể xiết, làm gì có ai không giỏi hơn lão?”
Ta nghẹn trân, chẳng lẽ đây là kiểu chung nghề thì khinh nhau trong truyền thuyết đấy ư?
“Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?”
Ta lẩm bẩm hỏi.
A Phụ nói: “Kiên nhẫn chờ là được.”
Vì thế ta kiên nhẫn đợi một ngày một đêm.
Ban ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, ta sẽ chạy ra ngoài đường xem xét một vòng, mua một bức tượng đất nhỏ ít nói ít cười đặt bên gối của Tinh Trầm.
Càng nhìn vẻ mặt kiêu căng vô đối của thằng người nhỏ kia, ta càng cảm thấy nó giống ai đó.
Ban đêm ta bắt chước cách hắn từng chăm sóc mình, đắp một chiếc chăn mỏng lên người, bê chiếc ghế nhỏ ngồi trước giường hắn.
Nương ngọn đèn dầu đậu nành, ta lật mấy trang từ quyển sách mình đã mượn của A Phụ.
Tiếc thay ta tìm nhầm thú tiêu khiển, chưa đọc được mấy chữ đã buồn chán kê đầu lên mép giường ngủ thiếp đi mất.
Có thể vì ban ngày ưu tư, nên lúc ngủ ta liên tục gặp ác mộng.
Ban đầu ta vẫn mơ thấy Tiểu Thất, về sau lại mơ thấy Tinh Trầm hóa thành vô số mảnh vụn trong suốt trước mắt mình, bị gió thổi không còn tăm tích.
Lúc thức dậy, ta phát hiện mình đang vô cùng nghẹn ngào, khóc ướt một mảng chăn to.
Ta thấy Tinh Trầm mãi vẫn chưa tỉnh, lại chạy ra đường chơi nửa ngày, mua một cái chậu chứa nụ thủy tiên sắp nở, đặt nó lên cửa sổ.
Lúc chập choạng, một người bán kẹo hồ lô đi ngang qua lầu dưới, ta chạy xuống mua một xiên to cắm trong bình hoa.
Vỏ đường phèn trong suốt bọc những quả cây đỏ thắm, còn bắt mắt hơn cả nhành mai hương thầm đang nở rộ.
Buổi tối A Phụ vẫn bưng một bát thuốc y tự sắc tới theo lệ thường.
Y vừa vắt chéo chân chơi bời lêu lổng ba hoa khoét lác, vừa chờ ta luống cuống đút hết bát thuốc cho Tinh Trầm rồi đánh cờ với y.
Người ta bảo quân tử chân chính hay im lặng lúc xem cờ.
Không biết khi chơi cờ liệu có quy tắc này không, vì nếu mà có, thì chẳng rõ A Phụ sẽ bị ghét bỏ đến mức nào.
Kẻ chơi cờ dở ói như ta, lại thêm cái ngữ hay lảm nhảm như y, e rằng mấy hôm nữa sẽ ép đống quân cờ khắp bàn tức quá phải đạp đất thành tinh, xếp thành hàng lối phất tay áo bỏ đi chẳng thèm ngoái đầu lại.
Nhưng đầu Đông chợt đến, gió lạnh cuốn lá khô đập nhẹ vào song cửa sổ.
Đêm dài triền miên một bình trà nóng một ván cờ tệ, lại thêm một kẻ ba hoa chích chòe dấm da dấm dớ, bất ngờ thay cũng có chút hương vị ấm áp.
A Phụ đặt quân trắng xuống, tợp một hớp từ bầu rượu nhỏ y luôn mang theo mình, xấu tính nhắc nhở ta: “Nếu cô còn không nhìn ra nước cờ nữa, thì đừng trách ta ra tay độc ác…”
Ta lườm y, kẹp một quân đen trong đầu ngón tay, do dự không biết nên đặt nó vào đâu.
A Phụ cười nhìn vào một góc bàn cờ.
Ta liếc theo mắt y, nhắm chắc chỗ sơ hở, đang định đặt cờ, thì A Phụ lại nhìn qua một góc khác với vẻ mặt cao thâm khó đoán.
Ta chần chờ nâng tay lên, chuyển tay qua đấy theo ánh mắt muốn nói lại thôi của y.
Cờ chưa kịp xuống bàn, ông cố nội này lại cười xấu tính lia mắt qua chỗ khác…
Bấy giờ ta mới nhận ra thẳng chả đang dắt ta di chuyển vô ích khắp bàn cờ như dắt chó vậy…
Ta cáu kỉnh đặt bừa quân cờ xuống, nhướng mày lặng lẽ khiển trách y.
A Phụ cười hì hì đặt quân trắng, rồi ra tay khoắng hết non nửa một vách giang sơn của ta chẳng khách khí chút nào.
Y vừa bận rộn đến mức bốn vó tung bay, vừa giả mù sa mưa tặc lưỡi, “Đã nhắc nhở cô rồi, sao còn đuểnh đoảng thế…”
Ta cắn răng hàm, đột nhiên cảm thấy cái tài thiên bẩm của A Phụ trong phương diện chọc tức người khác hình như còn trội hơn cả ai kia nữa.
Nghĩ đến người nào đó, ánh mắt ta lại lướt tới mặt hắn.
Thấy hắn vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự, như muốn nằm ngủ mãi mãi đến khi trời đất chẳng còn, ta không yên tâm hỏi A Phụ: “Sư huynh ta còn phải ngủ mấy ngày nữa thì mới tỉnh được ạ?”
A Phụ nhướng mày lên nhìn ta đầy sâu xa, mỉm cười, “Sao, canh cánh trong lòng à?”
Nói thế thì cũng đúng thật, nhưng sao nghe cứ quái quái sao đó, ta gật đầu: “Giờ đã là ngày thứ ba rồi, chúng ta còn phải lên đường đi tập hợp với hội Mạn Mạn sư tỷ nữa.”
A Phụ lại nhếch nửa bên mày lên, gian như kẻ trộm, hỏi với vẻ mặt bà tám: “Chỉ thế thôi hả?”
Ta nghe y hỏi thế thì lấy làm khó hiểu, thuận miệng hỏi ngược lại: “Chẳng thế thì sao?”
A Phụ liếc Tinh Trầm, thuận miệng khen: “Cậu sư huynh này của cô đẹp trai phết nhỉ.”
Ta gật đầu, nghĩ thầm, đẹp trai thì có ích lợi gì, chả phải vẫn ế sưng ế sỉa, ai gặp cũng sợ đấy à.
Ai ngờ A Phụ lại hỏi thêm một câu sát sườn: “Cô có ưng ý cậu ta không?”
Ban nãy ta vừa hớp một ngụm trà nóng, suýt phì hết lên mặt y.
Ta vội lắc đầu như trống bỏi, ho sặc sụa nói: “Không dám không dám, có cho mượn gan chó cũng xin thôi.”
A Phụ buồn cười nói: “Có gì phải sợ, cậu ta ăn cô được chắc?”
Ha hả, cũng chẳng khác ăn ta là mấy đâu.
Người ta gởi viên nội đan ở chỗ ta, chỉ là tạm thời chưa biết lấy về thế nào, nên tạm giữ lại cái mạng cho ta thôi.
Ta sống thêm ngày nào là dồn hắn vào thế bí ngày đó, sao dám nảy sinh ý nghĩ xằng bậy kia chứ.
Tuy ta là một chiếc bình nhỏ nhoi không đáng kể, nhưng cũng hy vọng người khiến mình xuyến xao sau này cũng sẽ toàn tâm toàn ý xao xuyến trước mình.
Không có sợ hãi, không cần nịnh nọt, không vương nghi kỵ, không phải mệt lòng, chỉ rung động trước ta đơn giản vậy thôi, mà ta cũng rung rinh với người ấy.
Cái loại chủ nợ duỗi ngón tay ra là có thể nghiền chết ta như sư huynh, ta quả quyết không thể mơ ước cho nổi.
A Phụ thấy ta không đáp, thì sự tinh tế như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi của y lại cưỡi mây về từ đâu chẳng rõ.
Y rướn cổ cố chấp nói: “Ta thấy cô ưng cậu ta thật đó, chứ không sao lại để tâm đến cậu ta như thế.”
Ta gần như sắp chết trân nghẹn họng.
Cha nội A Phụ này chẳng những mồm loa hơn cả Mạn Mạn sư tỷ, mà hình như trong lòng còn chứa bảy bà cô tám bà dì.
Chỗ nào có đề tài để hóng hớt, là y sẽ hùng hục xồ vào như tổ ong.
Ta than nhẹ một tiếng, mệt lòng nói: “Ta còn nợ huynh ấy…”
A Phụ gật đầu, cái hiểu cái không, ánh mắt chế nhạo dần trở nên đầy ẩn ý sâu xa.
Rốt cuộc y cũng bỏ qua cho ta, không gặng hỏi vấn đề ban nãy nữa.
Y nhẹ nhàng thích ý nhấc một quân trắng lên đặt xuống bàn cờ.
Ta vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe thấy y chuyển qua câu chuyện khác: “Cậu sư huynh này của cô không phải là con ruột của mẫu hậu cậu ta đúng không…”
Ta nhất thời thấy đầu mình to ra gấp đôi.
Chúng mình có thể chơi tử tế cho hết ván cờ dở ói này được không ạ…
Ta bắt chước giọng điệu hôm qua của A Phụ, nói móc y một câu: “A Phụ ơi, ăn linh tinh thì được, nói bậy bạ là không được đâu nha.”
A Phụ cong mắt cười, lời y nói lại như một cây gậy nanh sói có gai, gõ nhẹ một cái là ra sự thật da tróc thịt bong: “Luồng linh lực kia, thật sự không phải là việc mà mẹ ruột có thể làm.”
Ta bị y ép cho tới nỗi chẳng biết đáp gì, tim như nổi gai ốc trước lời y.
Ta lúng ta lúng túng hỏi: “Y thuật của ngài giỏi như thế, liệu ngài có thể nghĩ cách khác giúp huynh ấy được không? Bỏ linh lực trong người huynh ấy đi không được sao?”
A Phụ lắc đầu, “Mời thần về thì dễ, tiễn thần đi mới khó…”
[HẾT CHƯƠNG 61].