Cải trang thành ba con tiểu yêu xong, A Phụ vẫn chưa vội đưa chúng ta vào thành thám thính tin tức ngay, mà dẫn chúng ta đi vòng quanh sơn trại cả ngày.
Ta tận mắt thấy y sử dụng cái lưỡi dẻo quẹo, trình diễn cho các tiểu yêu đủ màu ra vào sơn trại một vở tuồng chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Tới sẩm tối, tin tức từ khắp 72 Trại đã nhét đầy đầu ta.
Lớn thì Yêu Vương nào đi tìm hồ ly tinh sau lưng vợ mình, nhỏ thì trong 72 Trại có bao nhiêu hang chuột, ta đều có thể kể rành rọt.
Tới đây A Phụ mới đưa chúng ta vào trong trại, ta vừa tò mò nhìn ngó xung quanh, vừa thì thào trò chuyện với Tinh Trầm.
“Sư huynh, ban nãy con tiểu yêu kia bảo mỗi đêm sư tổ phải thưởng thức 18 cô gái còn trinh trắng là sao ạ? Chẳng lẽ sư tổ còn ăn thịt người nữa ư?”
Tinh Trầm và A Phụ cùng ngậm chặt miệng câm như hến, một người nhìn trời một người ngắm đất, chẳng ai chịu giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc cho ta.
Lại đi thêm mấy bước, những tiếng vang ầm ầm bỗng phát ra từ con đường kỳ quái, mặt đất dưới chân cũng rung lắc liên tục.
Ta tò mò rướn cổ, thấy hai thiếu nữ mặc đồ trắng cực kỳ xinh đẹp cầm đèn lồng giấy bồi trắng toát đi trước mở đường, sau đấy là hai con trăn trắng to dài tới hai trượng.
Thân hình lấp lánh ánh bạc của con trăn gần như chiếm nửa mặt đường, chèn ép đám người qua lại trên đường ngã trái ngã phải.
Con trăn uốn lượn trườn về phía trước, từng viên lá xanh lát nền vỡ vụn dưới bụng nó, phát ra tiếng cọ xát và nứt toác làm người ta phải ê răng.
Ta ngơ ngác nhìn con trăn mỗi lúc một gần mình hơn, bấy giờ mới phát hiện một chiếc giường hết sức xa hoa bằng bạch ngọc đang đặt chắc chắn trên lưng trăn, đống trân bảo phỉ thúy khắc nạm trên ấy quả thực có thể chói mù mắt chó kẻ khác.
Một người đàn ông có cằm nhọn, mày mắt như tơ đang lười biếng nằm nghiêng trên giường, đôi môi đỏ tựa lửa cháy nhếch lên như cười như không.
Ta nhìn mà trợn tròn mắt há hốc mồm, không biết đây là đại yêu của trại nào, trông yêu khí hừng hực ngút trời ghê.
Nơi nào con trăn trườn qua, mặt đất rung chuyển như núi đến đấy.
Ta chỉ lo há hốc mồm hít hà xuýt xoa, không phòng bị nền đất nứt, suýt nhào vào đống vảy sắc như dao của con trăn lớn.
Tinh Trầm vươn một tay ra kéo ta đến bên cạnh.
Ta ngã phịch xuống, làm người đàn ông trên giường bạch ngọc cụp mắt nhìn về phía ta.
Gã quẳng bừa một nhành hoa trắng nhỏ về phía ta, phong lưu cười nói, “Hôm nay có rượu nay say khướt, tặng nàng một đóa giải nỗi sầu…”
(Hôm nay có rượu nay say khướt: 1 câu từ bài Tự Khiển của La Ẩn thời Đường, dịch thơ của Phụng Hà hai câu cuối là “Hôm nay có rượu nay say khướt, Ngày mai buồn đến lại mai buồn”.
Link đọc thơ, giải nghĩa:.)
Ta bắt bông hoa mà đại yêu ném tới, lập tức hắt xì mấy cái vì mùi hoa ngào ngạt nức mũi, suýt bay cả đôi tai thỏ trên đầu.
Người nọ nháy mắt vài cái với ta, rồi lại nghênh ngang phá hoại đường sá bỏ đi.
A Phụ đợi con trăn khổng lồ đi xa, rồi mới nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vị này chắc hẳn là Yêu Vương của trại 38, biệt hiệu là Bạch Nương Tử, hành sự vô cùng ph0ng đãng phong lưu.
Ban nãy hắn thảy cho cô cái gì thế?”
“Một bông hoa trắng nhỏ ạ.”
Ta giơ thứ mình đang cầm lên cho A Phụ xem, nhưng lại phát hiện đóa hoa trắng nhỏ đã biến mất biệt tăm.
Ta đột nhiên cảm thấy tim mình như bị một sợi lông vũ phất nhẹ qua, ngứa ngáy không nói nên lời.
Ta ngẩng đầu liếc Tinh Trầm, ánh mắt dừng lại trên đôi môi góc cạnh rõ ràng của hắn.
Không biết vì sao, giấc mộng Xuân đã bị ta quên tiệt lại chợt hiện lên trước mắt.
Bao nhiêu ngày đã trôi qua, ta mới muộn màng biết đỏ mặt.
Tinh Trầm thấy thần sắc của ta là lạ, vội cúi đầu hỏi: “Muội sao thế?”
Ta vội vàng lẩn tránh ánh mắt quan tâm của hắn, sờ gương mặt tự dưng nóng lên của mình.
A Phụ đột nhiên nhíu mày nói: “Tinh Trầm, đêm nay bảo vệ sư muội của cậu cẩn thận đấy…”
Tinh Trầm lấy làm khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
A Phụ hơi cứng họng, hình như phải cân nhắc một thoáng thì mới nói: “Tên Bạch Nương Tử này tự xưng là tình thánh đứng đầu Yêu giới, chính là kẻ thiếu đứng đắn nhất.
Thứ hắn ném cho sư muội cậu hơi tà ác, tóm lại cậu cứ cẩn thận là được.”
Ta gãi cái mũi ngưa ngứa, không biết A Phụ đang nói linh ta linh tinh gì nữa.
Tinh Trầm ngẫm ngợi một lát rồi hỏi: “Nếu không cẩn thận, thì sẽ ra sao?”
A Phụ nháy mắt với Tinh Trầm, đột nhiên ghé sát tai Tinh Trầm nói gì đó.
Tinh Trầm chợt đỏ mặt, trừng mắt lườm A Phụ.
A Phụ cười lùi lại vài bước, phất phất tay với chúng ta: “Ta đẹp như cây ngọc đón gió thế này, tất nhiên không thể hiến thân vào hiểm cảnh rồi.
Ta đi xử lý chút việc trước, đến tảng sáng chúng ta lại tập hợp ở con đường nhỏ ngoài trại nhé.”
A Phụ nói xong là chạy nhanh như chớp.
Y để ta và Tinh Trầm lại ven đường.
Mãi lâu sau chúng ta mới định thần được.
Chắc hẳn lão ấy lại kiếm cớ bỏ hai đứa ta lại, tự mình đi chơi bời cho sướng đời rồi.
Rặng đỏ ửng trên má Tinh Trầm vẫn chưa tan hết, hắn ấp úng nói: “Đi thôi.”
Ta gật đầu, tò mò hỏi hắn: “Sư huynh, ban nãy A Phụ nói gì với huynh đó?”
Tinh Trầm tránh né ánh mắt ta, duỗi tay quay mặt ta qua chỗ khác, đáp nhẹ tênh: “Có gì đâu?”
Ta lại không cam lòng hỏi: “Vậy tại sao y lại bảo huynh phải cẩn thận?”
Tinh Trầm nói: “Muội tin lời lão bịp bợm ấy à?”
Ta ngẫm nghĩ, tất nhiên không thể tin hết những gì A Phụ nói được rồi, nhưng cũng không thể không tin hẳn.
Vì thế ta vừa rối như tơ vò, vừa tiếp tục đi dọc theo con ngõ nhỏ vô cùng náo nhiệt, bước về phía trước với Tinh Trầm.
Chưa đi được mấy bước, ta lại bị hút mắt vào một sạp hàng rực rỡ muôn màu, càng nhìn càng không dời chân nổi nữa.
Tinh Trầm bước lên trước vài bước, ngoái đầu thấy ta đứng ngơ ngác trước giá để hàng thì lại lộn về.
Chủ sạp là một bà thím béo quay mặc bộ váy đỏ thẫm cực kỳ bắt mắt.
Bà ta đang ngồi trên ghế, mỡ thừa nổi thành từng ngấn từ cằm đến bụng, nhìn xa như hoá thân của một xiên hồ lô ngào đường.
Hình người do bà thím tu ra trông rất đỗi bình dân, nhìn còn giống người thường hơn cả người thường.
Trừ đôi đồng tử dựng ngược màu hổ phách, nhìn từ trên xuống dưới thím ta chẳng giống yêu quái tẹo nào.
Thím vừa mở miệng, cảm giác quen thuộc đã làm ta suýt lệ nóng hoen mi.
“Kìa anh chồng ơi, mua cho chị vợ nhà mình một hộp phấn đi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dâu nhà cậu này, có xài bao nhiêu tiền để chiều chuộng cũng đáng mà.”
Ta ngượng ngùng phẩy tay cười, “Không đáng đâu, không đáng đâu ạ.”
Nói xong lại cảm thấy hình như không ổn lắm, ta vội vàng sửa lời: “Không đúng không đúng…”
Sao càng nói càng giống mình đang chột dạ giấu giếm gì trong lòng vậy nhỉ? Ta lại vô thức đỏ mặt, bước nhanh về phía trước.
Cơn gió lạnh đầu Đông phất qua mặt, đi được mấy bước hơi nóng mới dần tan đi.
Tiếng bước chân thong dong vọng lại từ đằng sau, đoạn, hắn tùy tay đặt món gì đó l3n đỉnh đầu ta.
Ta cầm xuống cúi đầu coi thì thấy, hóa ra là một cái túi tiền nhỏ thêu rất xinh, cầm hơi nặng, khi lắc còn có tiếng va chạm rất nhỏ.
Một giọng sang sảng chợt vang lên đằng sau: “Anh chồng thương vợ quá ta ơi, thôi, dọn quán về nhà nào.”
Ta chần chờ ngoái đầu liếc mắt lại, bỗng thấy giá hàng rực rỡ muôn màu ban nãy đã sạch trơn, bà thím mập đang gắng đứng dậy dọn sạp.
Ta há miệng, còn chưa kịp nói gì, Tinh Trầm đã bước nhanh lên trước, chỉ quẳng lại một câu nhẹ tênh, “Mụ yêu quái này giỏi chèo kéo quá…”
Bả chèo kéo huynh mấy câu, là huynh mua hết sạp cho bả hả…
Chậc chậc, đúng là đồ tiêu tiền như rác trên trời rớt xuống…
Ta vừa lắc đầu thở than về tên phá của mới ra đời kia, vừa vui vẻ rạo rực mở chiếc túi tiền nhỏ có bùa khuếch trương, lấy bừa một món đồ ra khỏi đó.
Đó là một cặp chuông nhỏ tỏa ánh vàng, trông rất đáng yêu.
Ta vội sải bước đuổi theo Tinh Trầm, giơ chuông quơ quơ trước mặt hắn, “Sư huynh, huynh xem cái này có đẹp không nè.”
Ai ngờ vừa dứt lời, sợi dây buộc hai quả chuông chợt tách ra, một quả chuông nhỏ đậu xuống ngực Tinh Trầm nhanh như chớp.
Hắn chần chờ nhặt chuông lên, lăn nó trong tay quan sát mấy lần, sau đó lại đưa cho ta, “Cho muội này.”
Ta đang định nhận lấy, chiếc chuông nhỏ trong tay bỗng như mọc cái miệng biết nói năng, reo lên một câu “Cho muội này.”
Đến cả tiếng nói và giọng điệu đều giống Tinh Trầm như đúc.
Hai chúng ta sửng sốt một lát, lại đồng thời hỏi: “Đây là cái gì?”
Hai chiếc chuông nhỏ thốt ra hai câu cùng lúc: “Đây là cái gì?”
Ta nhất thời vui như hoa nở.
Thú vị quá, hai chiếc chuông con này có thể truyền âm.
Vì thế ta xoay người chạy ra sau vài bước, cách Tinh Trầm xa hơn, giơ chuông lên bên môi gọi: “Sư huynh…”
Tinh Trầm nhìn ta dưới ánh đèn rực rỡ, tay kề sát môi.
Ta nghe thấy chiếc chuông mình đang cầm đáp một tiếng “Ừ” trầm thấp.
Vui ghê á, thú vị thật, ta lại chạy ra sau vài bước, sau đó gọi tiếng nữa: “Sư huynh…”
Gương mặt Tinh Trầm hơi mờ mịt trong màn đêm, dáng vóc lại càng thêm phần rờ rỡ loá mắt.
Chẳng rõ trái tim ta đang bị làm sao, mà cứ vui mừng mãi không giải thích nổi.
Chuông lại cất giọng trầm “Ừ” tiếng nữa.
Ta cười hỏi hắn: “Huynh đang làm gì đó?”
Chuông im lặng một lúc lâu, không nói một lời.
Ta ngẩng đầu liếc nhìn Tinh Trầm ở nơi xa.
Hắn đứng giữa bóng đêm mông lung, còn sáng tỏ hơn cả ánh trăng.
“Nhớ muội đó.”
Chuông thủ thỉ.
Ta nhất thời bật cười đến độ ngả người về sau, “Muội đang đứng đối diện với huynh đây, huynh không có mắt à?”
Chuông im lặng một lát, nói nhẹ tênh: “Ngốc kinh lên được…”
Đi hết nửa phố phường náo nhiệt, rốt cuộc Tinh Trầm cũng không chịu nổi cái chuông ồn ào này nữa, đút thẳng nó vào ngực áo.
Chậc chậc, xem ra hắn không định trả ta đây, nhưng thôi cũng được, đợi bữa nào gió lộng trăng mờ, ta sẽ giả ma dọa hắn lúc nửa đêm vậy.
Khi tới một ngã rẽ, ta thấy ngọn cờ của quán rượu phất phơ trong gió, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội nói với Tinh Trầm: “Sư huynh, huynh có cảm thấy A Phụ hơi lấm lét không?”
Tinh Trầm gật đầu, “Lão già không đứng đắn này giấu chúng ta rất nhiều chuyện.
Nhiều lần ta thấy lúc khám bệnh cho kẻ khác, lão đã lén phù phép mê hồn cho người đó.
Ai từng được lão chữa bệnh, sau khi ra ngoài sẽ bắt đầu bô bô đồn đại về hành tung của thượng thần Phong Lăng, hành tung ấy hoàn toàn theo hướng chúng ta đi.”
Ta kinh ngạc há hốc mồm, thật ra cái ta định nói là, hành động lấm lét của A Phụ, chắc là lén đi uống rượu sau lưng chúng ta rồi…
Tinh Trầm không để ý biểu cảm á khẩu không thốt nên lời của ta, nói tiếp: “Mỗi khi nhắc tới thượng thần Phong Lăng, lúc nào lão cũng dùng giọng mỉa mai châm biếm, nhưng chính lão lại ngầm hao tổn tâm sức lan truyền hành tung giả của thượng thần Phong Lăng, hành tung này còn giống cung đường chúng ta đi như lột, rõ ràng lão muốn dẫn ai đó tới.
Lần này lão đi đường vòng tới thăm 72 Trại, rõ ràng cũng vì muốn nghe ngóng tin tức về thượng thần Phong Lăng ở đây.
Ta đoán giữa lão và thượng thần Phong Lăng ắt hẳn phải có bí mật gì không thể cho ai khác biết…”
Ta hé miệng ra, càng thấy nghẹn họng hơn.
Thật ra ban nãy ta chỉ định lôi Tinh Trầm cùng đi xách A Phụ về từ quán rượu thôi mà…
Tinh Trầm tự tin bảo: “Ta đoán lão đi tìm thượng thần Phong Lăng rồi.”
Ta suýt cả kinh rớt cằm trước suy đoán của Tinh Trầm.
Vì thế ta hoang mang váng vất theo hắn đi vào một con đường nhỏ, tới miền núi rừng hoang vu.
Trời âm u cả ngày, tới tối vẫn chưa quang đãng hơn tẹo nào.
Một tầng mây dày vẫn phủ kín bầu trời, như đang nỗ lực tích cóp những bông tuyết to như lông ngỗng.
Trăng ẩn sau mây, không thấy chút ánh sáng nào.
Đi hết những phố hẻm đèn đóm lộng lẫy tới vùng núi đen kìn kịt.
Chỉ nương ánh đèn dầu nơi xa mới có thể loáng thoáng thấy bóng dáng mơ hồ của cảnh vật.
Ta chần chờ hỏi: “Sư huynh, huynh biết A Phụ đi đâu không?”
Tinh Trầm nói: “Tất nhiên là đi tìm thượng thần Phong Lăng rồi.”
Ta lại hỏi: “Thượng thần Phong Lăng ở đâu, làm sao y biết được?”
Tinh Trầm đưa ta đi vòng qua vòng lại mấy lần trong rừng núi, cuối cùng chỉ về hướng ngọn núi dốc đứng nơi Oán Tăng hóa hình, thì thào bảo: “Chắc là hướng kia.”
Ta khó hiểu hỏi: “Sao lại là hướng đấy ạ?”
Tinh Trầm nói: “Ban ngày khi chúng ta quan sát nơi này, tòa cung điện dưới đỉnh Oán Tăng là nguy nga nhất.
Thượng thần Phong Lăng này không rõ là hàng thật hay hàng giả, nhưng có vẻ đúng là sống vô cùng xa xỉ, bằng không cũng chẳng tới nỗi đêm nào cũng thưởng thức những…”
Tinh Trầm đang nói dở chừng lại đột nhiên không nói nữa, hắn xấu hổ húng hắng, chỉ về hướng núi Oán Tăng, bảo: “Tóm lại chắc là chỗ đấy đó, đi thôi, ta dẫn muội đi xem thử.”
[HẾT CHƯƠNG 65].