Người khó đối mặt nhất trên cuộc đời này là chủ nợ, nếu có ai còn khó đối mặt hơn chủ nợ, thì đấy là chủ nợ đã từng bị mình từ chối thành hôn.
Hai bữa nay, tuyết lớn lấp đường, chúng ta ở lại một quán trọ nhỏ trong ngôi làng hoang vắng.
Chỗ này chỉ bé bằng bàn tay, ngẩng lên không gặp thì cúi đầu gặp thôi.
Mỗi khi thấy gương mặt có thể so sánh với mặt mẹ kế của Tinh Trầm, ta lại cảm thấy món nợ trên lưng nặng hơn một chút, thực sự khiến ta rất buồn rầu.
Điều làm ta càng buồn rầu hơn chính là, lần đầu tiên trong đời ta được thấy trận tuyết mênh mang thế này, thực ra lòng ta lấy làm hưng phấn lắm.
Ta rất muốn kéo Tinh Trầm ra ngoài rải hoa trên tuyết, còn muốn kéo hắn cùng đi đắp người tuyết ngoài cửa sổ, nhưng ngày nào cũng lúng túng gượng gạo với nhau như thế, quả thực ta chẳng có cách nào mở miệng vòi hắn chơi với mình.
Nhịn hai ngày, cụp mi cụp mắt ra chiều đau đớn các kiểu, thấy hắn không có vẻ gì là định ăn tươi nuốt sống mình, ta dần lấy hết can đảm, muốn thử làm lành với hắn.
Vì thế ta chạy ra nền tuyết, đắp một người tuyết nhỏ, hà một hơi tiên khí, người tuyết miễn cưỡng duỗi được cánh tay tí hin của nó là hết nấc.
Chịu thôi, tiên lực có hạn, chỉ có thể làm ra thứ sứt sẹo này.
Ta chạy về phòng, xé một mẩu giấy nhỏ, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, viết lên tờ giấy “Sư huynh, đừng giận nữa được không?”.
Ta cuốn tờ giấy lại thành một cuộn nhỏ, nhét vào tay người tuyết, rồi lại đặt người tuyết lên kệ cửa sổ trước phòng Tinh Trầm, giơ tay làm động tác gõ cửa từ rất xa.
Người tuyết nhỏ trông mèo vẽ hổ giơ tay gõ gõ cửa sổ phòng Tinh Trầm.
Một lát sau, cửa sổ mở ra từ bên trong, để lộ một gương mặt tuấn tú ốm yếu.
Người tuyết lại trông mèo vẽ hổ co rúm người lại, sau đó lấy hết can đảm đưa tờ giấy nhỏ mình đang cầm cho Tinh Trầm.
Tinh Trầm nhận tờ giấy, mở ra xem, sau đó đóng cửa sổ lại.
Chậc chậc, lòng dạ hẹp hòi.
Ta ngồi xổm trên nền tuyết vẽ thỏ một lát, bỗng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ bếp, bèn quẳng cành cây nhỏ đang cầm đi, chạy ra sau bếp xem chưởng quầy đang nấu món gì mà ngon thế.
Hóa ra mấy gã sai vặt đang nướng khoai lang trong bếp lò.
Thấy ta thò đầu vào nhìn, một gã sai vặt vội vàng lấy hai củ khoai đượm lửa nhất ra khỏi bếp, bọc trong một chiếc khăn dày, đỏ mặt đưa cho ta.
Ta cười hì hì nói lời cảm ơn, ôm khoai lang về phòng mình.
Đang tính lột lộc người ta cho để ăn, ta đột nhiên nghĩ tới oan gia phòng kế bên.
Ta lại gói khoai thật kỹ vào trong khăn, chạy đến trước phòng hắn gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cửa kẽo kẹt mở ra, Tinh Trầm nhìn ta với khuôn mặt không cảm xúc, trong ánh mắt chỉ có một ý, “Có gì thì tấu, còn không mau cút”.
Ta nhét khoai lang vào tay hắn, sau đó chạy bán xới.
Đến khi trời tối, căn phòng kế bên vẫn luôn im ắng, không rõ hai củ khoai nướng của ta có giúp hắn vui lên tẹo nào không.
Ta khe khẽ thở dài, nằm vật ra chiếc giường mềm mại, gối đầu lên cánh tay ngẩn ngơ nhìn tấm màn trên đỉnh đầu.
Chẳng biết vì sao, ta lại nhớ tới ánh mắt khiếp sợ xen lẫn chút tuyệt vọng của hắn.
“Muội… không thích ta ư?”
Ta ngẫm ngợi thật lung về câu này, sờ l0ng nguc đang trào dâng cảm giác kỳ quái của mình.
Nếu bình tĩnh xem xét, thì với nhan sắc của anh chàng cách vách kia, e rằng chẳng có cô gái nào trên cõi đời này lại không động lòng.
Nhưng động lòng là một chuyện, có dám thích hay không, lại là một chuyện khác.
Dù các cô gái khác có dám thích hắn không, thì ta cũng chẳng dám đâu.
Từ khi bị hắn bắt l3n đỉnh Thần Chung, điều đầu tiên ta nghĩ tới mỗi sáng mở mắt thức dậy luôn là liệu hôm nay hắn có lấy mạng mình không.
Mỗi đêm khi khép đôi mắt mơ màng sắp ngủ, điều ta đau đáu vẫn là liệu ngày mai hắn có lấy mạng mình không…
Sống lo lắng hãi hùng ngày lại qua ngày như thế, dù có cho ta mượn một trăm lá gan chó, ta cũng chưa bao giờ tơ tưởng đến chuyện khao khát hắn.
Cho nên ngày ấy khi nghe hắn nói hắn muốn cưới ta, cảm giác của ta như một người phải chịu đói ngày ngày, đói mốc đói meo ngồi phơi nắng dưới chân tường.
Lúc ấy bỗng dưng có kẻ tới hỏi anh ta, trưa nay anh muốn ăn tổ yến, hay là vây cá?
Ngoại trừ vớ vẩn, thì chả có cảm tưởng gì nữa.
Vả lại… Hắn còn chưa nói thích ta bao giờ, mà mở mồm ra là đòi ta phải lấy hắn ngay, sống là người của hắn, chết là ma nhà hắn.
Hắn tưởng cưới vợ về cũng đơn giản như tóm phạm nhân vậy hả?
Ta nhắm mắt vào, rồi lại bất đắc dĩ mở ra.
Từ đêm tuyết rơi chẳng hiểu sao lại hôn hắn về sau, chỉ cần nhắm mắt lại, là gương mặt tươi cười hào sảng phóng khoáng của hắn lại ngoan cố hiện lên trước mắt ta, có làm cách nào cũng không quẳng đi được.
Ta khe khẽ thở dài, chẳng lẽ đây là trúng tà trong truyền thuyết đấy sao…
Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị ai đấy gõ vài cái.
Ta đứng dậy ra mở cửa, A Phụ xách theo một vò rượu, cười hì hì quơ quơ nó trước mặt ta.
Ta vừa thấy y cầm rượu, là lại quen thói muốn cướp về.
Nhưng giơ tay ra nửa chừng, ta bỗng nhớ tới cảnh tượng A Phụ dễ dàng xử lý tay thượng thần Phong Lăng giả mạo ở 72 Trại đêm đó, vừa xa lạ lại vừa đáng sợ…
Ta ngượng ngùng rụt cái tay đã đưa ra một nửa về.
Hai hôm nay chỉ lo giận dỗi với Tinh Trầm, từ lúc về tới giờ ta còn chưa nói được câu nào tử tế với A Phụ.
Thật ra ta cũng không biết nên nói gì với y, từ đêm đó trở đi, hình như ta không thể coi y và A Phụ suốt ngày cười hì hì không nói được câu nào đứng đắn ngày xưa là cùng một người được nữa.
A Phụ nghiêm trang nói: “Hôm nay ta giở hoàng lịch ra xem, cô đoán thế nào?”
Ta không khỏi tò mò hỏi: “Thế nào ạ?”
A Phụ đột nhiên cười tới nỗi mặt đầy nếp nhăn, “Hôm nay hợp ăn lẩu, lại đây uống mấy ly với cha nào.”
Ta phì cười, sự câu nệ ban nãy đã mất tăm mất tích, “Lão già chết tiệt, mặc kệ ngài ba hôm là ngài định leo lên nóc nhà lật ngói đấy hử? Lẩu thì ăn được, nhưng rượu phải nộp đây.”
Ta xị mặt vươn tay ra với y.
A Phụ vội giấu rượu sau lưng, thì thào bảo: “Cho cậu nhóc sư huynh của cô uống đấy…”
Tim ta như ngừng nửa nhịp, ta lúng ta lúng túng rụt tay về.
A Phụ cười ha hả né đi, được mấy bước lại quay đầu.
Thấy ta hẵng còn đứng ở cửa, y bèn vẫy tay với ta, “Thất thần làm gì? Dỗi sư huynh cô à?”
Nghe thấy hai chữ sư huynh, lòng ta lại giật thon thót.
Ta vội đóng cửa lại, sải bước đuổi theo A Phụ.
Cõi lòng ta vừa thấy hơi sợ nếu phải gặp hắn, lại vừa hơi muốn nhìn thấy hắn.
Chỉ trong một đoạn đường ngắn ngủi, mà ta đã khổ sở trăm bề.
Cuối cùng cũng đi tới cửa phòng A Phụ, mùi hương nồng nàn của nồi lẩu cay ập vào mặt.
Làn hơi trắng bốc lên từ nồi sưởi ấm một nửa cửa sổ nhuộm sắc tuyết.
Tinh Trầm ngồi quay mặt vào cửa, ở giữa luồng hơi nước mịt mùng, vừa hay chạm phải mắt ta.
Không biết có phải nhìn thoáng qua nên thấy ảo giác không, mà hình như trông hắn mảnh khảnh hơn nhiều.
Hắn chợt cụp mắt xuống, nghiên cứu đĩa đậu phụ mịn màng trước mặt mình.
Ta lia mắt từ mặt hắn qua chỗ khác, không biết tại sao mình lại căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi.
A Phụ cười mời ta ngồi xuống, ta vốn định ngồi cạnh Tinh Trầm, để lát nữa đỡ phải nhìn nhau lom lom với hắn, nhưng A Phụ lại nhanh tay lẹ mắt cướp chỗ ngồi của ta, ta đành ngượng ngùng ngồi đối diện Tinh Trầm.
A Phụ mau mắn ủ ấm một bầu rượu, bỏ thêm mấy cục than vào bếp lò bằng đồng nhỏ.
Ngọn lửa vui vẻ li3m lên, như đang nghịch ngợm làm mặt ngáo ộp với ta.
Ta cầm một quả quýt lên bóc bừa ăn thử.
Ăn một miếng mà không thấy vị gì, ta lại cầm quả khác đưa cho Tinh Trầm, “Sư huynh, huynh nếm thử đi, quýt này ngon lắm ạ…”
A Phụ đổ nửa số rượu ra bàn, cười tới nỗi vai run bần bật, “Con gái à, có phải cha không cho con rể tương lai của con đâu, con căng thẳng nỗi gì?”
Ta lét lút trừng mắt lườm A Phụ, lão này đúng là không biết nói điều hay, chỉ biết bàn chuyện dở, ai đời lại ăn nói như thế bao giờ.
Tinh Trầm nhướng mày quét mắt nhìn ta, tỏ vẻ khá là cạn lời.
May mà đang ở trước mặt A Phụ, chung quy hắn vẫn chưa vô liêm sỉ tới mức dồn ép ta tại trận.
Hắn lưỡng lự một lát rồi vẫn nhận quả quýt ta đưa.
Ta lén thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm ăn hết bữa này chắc phải bỏ ăn nửa năm.
A Phụ đùa nghịch chén rượu nhỏ, ta bèn bỏ hết đống rau thịt xanh đỏ trên bàn vào trong nồi.
Ngửi mùi thơm bay khắp phòng, lòng dần thấy sướng vui.
Một đêm gió tuyết, hai ba người bạn tốt quây quần bên nồi lẩu nóng, vô cùng ấm áp vui vầy.
Tuy một trong những người bạn kể trên còn chưa xuôi cơn tức, có nguy cơ lật bàn chạy lấy người bất cứ lúc nào.
A Phụ xách vò rượu đã ủ ấm lên, tính rót một ly cho Tinh Trầm.
Tinh Trầm lại đột nhiên nhận bầu rượu từ tay y, nói một câu “Không dám”, rồi tự tay rót đầy chén rượu, cung kính đặt trước mặt A Phụ.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, quên cả nhai miếng quýt trong mồm.
Ba ngày không gặp, sao đột nhiên cha nội này còn biết kính trọng trưởng bối nữa vậy…
A Phụ cũng hơi giật mình, bình thường y đã quen cái thói châm chọc mỉa mai của Tinh Trầm, bỗng dưng thấy sắc mặt cung kính của hắn, chắc hẳn y lấy làm lạ lẫm lắm.
A Phụ ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Có rượu có nồi, còn cả tuyết trắng ngoài cửa sổ, chỉ thiếu trò chơi lúc nhắm rượu, hay là chúng ta chơi ném xúc xắc nhé?”
Tinh Trầm ngoan ngoãn gật đầu, “Đúng là thiếu trò chơi thật.
Nhưng theo ý vãn bối, ném xúc xắc chẳng có gì thú vị, chi bằng chúng ta chơi trò khác đi ạ.”
Ta sờ lớp da gà nổi đầy cánh tay mình, lẩm bẩm trong lòng: “Còn xài tới cả từ vãn bối, thằng cha này ăn phải thuốc chuột hay gì?”
A Phụ cũng hơi kinh ngạc nhìn Tinh Trầm, cười ha hả nói: “Được, cậu nói xem nên chơi trò gì?”
Tinh Trầm đáp: “Chơi trò nói thật.
Vãn bối nói mấy câu trước, nếu tiền bối cảm thấy thú vị, thì chúng ta sẽ chơi tiếp.
Đêm nay chỉ nói thật, tiền bối sống tới thời đại bây giờ, nếu đã đồng ý chơi trò này, chắc hẳn sẽ không lừa gạt chúng con.”
A Phụ nhướng chân mày, tỏ vẻ hứng thú, “Được, mời cậu nói.”
Ta hóng hớt nhìn hai người, không biết tại sao, bầu không khí đột ngột trở nên hơi kì lạ.
Tinh Trầm dứt khoát lưu loát cất lời: “Người mà tiền bối đang tìm, tên là Lục Bạch, là đứa con trai thứ sáu của Lục Tầm ở động hồ ly tại núi Không Tang, từ nhỏ đã được Uyển Quý phi của Cung Tử Vi nuôi bên cạnh, trùng hợp thay lại là người quen cũ của con…”
Các khớp xương trên ngón tay đang cầm ly rượu của A Phụ hơi bợt đi, y bình tĩnh nhìn Tinh Trầm, cười như không cười nói: “Hai đứa quỷ con này, tối hôm đấy bám đuôi ta hử?”
Tinh Trầm gật đầu: “Thứ cho vãn bối mạo phạm.”
A Phụ cười lắc đầu: “Già rồi… Dùng hết tiên lực trói thứ hàng giả kia lại, nên không còn tiên lực để nhận ra động tĩnh xung quanh nữa… Hai đứa nghe được bao nhiêu rồi?”
Tinh Trầm nói: “Gần như tất cả…”
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, mặt lộ vẻ lúng túng, nhìn lướt qua mặt ta như có như không.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua nhẹ nhàng bâng quơ ấy, mà lại như đốt hai ngọn lửa trên má ta.
Lửa vừa lên, là nướng cho ta đứng ngồi không yên.
Ta vội vàng gắp một miếng thịt bò chín tới, cúi đầu ăn hết sức chuyên chú.
A Phụ cười nói: “Trò chơi này thú vị đấy, ta sẽ chơi với cậu vậy.”
Tinh Trầm gật đầu, đứng dậy cung kính hành đại lễ với A Phụ, gọi một tiếng: “Sư tổ.”
Đôi đũa trong tay ta rơi lộp bộp trên bàn, ta há hốc cái miệng đỏ ửng vì cay, nhìn về phía A Phụ.
Tinh Trầm thản nhiên liếc ta, tiện tay đẩy một ly nước đến trước mặt ta.
Ta không rảnh uống iếc gì nữa, chỉ ngơ ngác nhìn A Phụ, nỗ lực tiêu hóa cụm “sư tổ” long trời lở đất ban nãy của Tinh Trầm.
A Phụ ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Tinh Trầm một lúc lâu, sau đó cười nói: “Sao lại nói vậy?”
Tinh Trầm hỏi: “Sư tổ tự phù phép che mắt lên bản thân đúng không ạ?”
A Phụ kinh ngạc nhướng mày, cười nói: “Con cũng tinh mắt đấy, làm sao con phát hiện ra?”
Tinh Trầm trả lời: “Thủ thuật che mắt của sư tổ, người khác làm sao hóa giải nổi.
Có điều không biết vì sao, thủ thuật che mắt của người hình như lại không có tác dụng với Phinh Phinh.”
[HẾT CHƯƠNG 68].