Phinh Phinh, tóc mai của sư tổ màu gì?”
Tinh Trầm thản nhiên liếc ta, rồi lại hơi ngượng nghịu lia mắt đi.
Ta ngơ ngác nói: “Trắng ạ.”
Tinh Trầm quay sang A Phụ: “Đồ nhi lại thấy là tóc đen.”
A Phụ chợt hiểu ra, cười ha ha nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế, đấy là sơ suất của ta.
Nhưng chỉ thế thôi, sao con lại chắc chắn ta là sư tổ của con?”
Tinh Trầm thưa: “Mấy ngày trước, khi con và Phinh Phinh gặp được Lục Bạch ở núi Không Tang, chúng con đã nghe cậu ta kể lại lúc cùng đường mạt vận cậu ta từng hương khói cho sư tổ, ngày ngày cúng bái cầu sư tổ hiển linh, cứu chủ nhân của cậu ta thoát khỏi cảnh hiểm nghèo.
Đêm hôm trước chúng con nghe sư tổ nói chuyện với thượng thần Phong Lăng giả ở núi Oán Tăng, người nói có thời người bị một giọng nói quẫy nhiễu hằng ngày.
Giọng nói kia không biết đến từ đâu, cầu xin người cứu một ai đó giúp hắn.
Chuyện này trùng hợp thay lại khớp với lời Lục Bạch.”
A Phụ gật đầu, “Thì ra là thế…”
Ta gian nan há miệng, “Không phải… Thế này là thế nào… Hai người đang nói gì thế… Sao A Phụ lại là sư tổ được…”
A Phụ quay mặt đi, cười ha hả nhìn ta nói: “Nhóc Phinh Phinh, không phải con luôn muốn dập đầu với sư tổ sao?”
Ta lúng túng gật đầu, vẫn bối rối nhìn y.
A Phụ cười tới nỗi mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, “Vậy con còn thất thần làm gì?”
Tinh Trầm đi đến bên cạnh ta, nhẹ nhàng nắm tay ta qua lần tay áo, túm ta quỳ xuống trước mặt A Phụ cùng với hắn.
“Đồ nhi bái kiến sư tổ.”
Tinh Trầm nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ta chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, lòng còn hơi ngượng ngùng.
Nếu nghĩ thật cẩn thận, ta còn thấy tí xíu ấm ức.
Chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi, sư huynh không còn là sư huynh ngày xưa nữa, A Phụ cũng không phải là A Phụ ngày xưa.
Một cảm giác hụt hẫng cô đơn xa lạ lặng lẽ trườn vào lòng ta, khiến ta nhất thời không biết phải theo ai.
Ta ngơ ngác nói: “Bái kiến sư tổ…”
Nói xong ta lại ngước mắt nhìn A Phụ.
Không biết về sau còn có thể nói mỉa lẫn nhau không phân lớn nhỏ, quậy phá suốt dọc đường với người không.
Không rõ còn có thể đuổi người chạy khắp phố chỉ vì một ngụm rượu không…
Nỗi chua xót nhàn nhạt dấy lên trong lòng ta, ta bỗng chẳng thấy vui nổi dù đã tận mắt gặp được sư tổ.
Tinh Trầm dường như đã nhận ra nỗi niềm hụt hẫng và bối rối trong lòng ta, hắn nắm tay ta thật chặt cách một lớp tay áo.
Ta cảm nhận được nỗi niềm bối rối kiểu khác, lặng lẽ tránh tay hắn ra…
A Phụ đột nhiên nháy mắt với chúng ta, vẫn cười lấm la lấm lét như mọi ngày, “Mau đứng lên đi, ta không có tiền mừng tuổi cho mấy đứa đâu.”
Ta: “…”
Được rồi, có lẽ sư tổ vẫn là A Phụ ngày xưa, chẳng qua lúc người ba hoa chính choè như trước kia, ta không thể l0 mãng được nữa…
A Phụ uống một chén rượu, cười hỏi Tinh Trầm: “Đồ nhi ngoan, trò chơi này vẫn tiếp tục chứ?”
Tinh Trầm gật đầu: “Tất nhiên là vậy rồi ạ.”
A Phụ nói: “Con biết gì về chuyện của Lục Bạch thì kể hết cho ta, không được giấu giếm nửa lời.”
Tinh Trầm gật đầu mà rằng: “Hôm nay có duyên được kể hết từ đầu chí cuối chuyện này cho sư tổ nghe, là phúc phận mà Lục Bạch đã tu luyện được, đồ nhi cũng thấy vui thay cậu ta.
Nếu nghe hết chuyện của cậu ta rồi mà sư tổ vẫn muốn tìm cậu ta, thì chắc chắn đồ nhi sẽ dốc hết sức lực tìm kiếm tung tích cậu ta giúp sư tổ.
Đây là phần tâm ý cuối cùng mà đồ nhi dành cho cậu ta và Uyển nương nương.”
A Phụ nhẹ nhàng đáp một chữ được.
Tinh Trầm bèn kể hết những chuyện chúng ta từng trải qua ở động hồ ly tại núi Không Tang cho người nghe.
Khi kể đến đoạn Ngưỡng Sơn Tiên Tôn bày trận dẫn sét tiêu diệt tộc hồ ly ở Núi Không Tang, biểu cảm của A Phụ biến hoá hơi lạ kỳ.
Người liếc Tinh Trầm với vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nghe Tinh Trầm kể chuyện.
Lúc kể đến đoạn tộc cáo ở động hồ ly khẳng khái chịu chết để báo ân tình ngàn năm trước của tiên tử, A Phụ hơi xúc động.
Người tự rót một chén rượu cho mình, yên lặng uống một hơi cạn sạch.
Ta nghĩ đến Tiểu Thất, nghĩ đến Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo, nghĩ đến miền tiên cảnh ngoài nhân thế như thơ như hoạ kia.
Nỗi cay đắng vốn tưởng đã nhạt phai lại trào dâng, làm ngực ta nghẹn đứ.
Mũi ta chợt cay xè, hốc mắt cũng đỏ theo.
Ta rót một ly rượu cho mình, khụt khịt mũi, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Vị cay xộc thẳng từ yếu hầu xuống dạ dày, rốt cuộc cũng làm nước mắt chảy ra.
Tinh Trầm đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng liếc ta, dường như quên mất phải nói gì tiếp theo.
Ta cũng lạnh lùng nhìn hắn.
Sao, uống rượu mà cũng gây chướng mắt hắn hả? Chút việc cỏn con này còn không tha cho ta, thế mà còn bảo muốn cưới ta.
Cưới ta làm gì, để mỗi ngày bắt nạt một kiểu hả?
Hắn dường như đã hiểu ánh mắt ta chỉ trong nháy mắt, hơi ngượng ngùng nhìn qua chỗ khác, tiếp tục câu chuyện về động hồ ly.
Lòng ta bỗng thấy phiền não không đâu, ta cầm bầu rượu rót một ly nữa cho mình…
Tinh Trầm kể đến đoạn vì cứu thân thể không còn nguyên vẹn của tiên tử mà Lục Bạch đã ẩn núp như một cái bóng trong cung Tử Vi gần trăm năm, còn bất chấp sống chết xông tới đá Côn Luân một lần, luôn dâng hương cầu nguyện về hướng đá Côn Luân trong suốt khoảng thời gian cùng đường, ảo tưởng một ngày kia thượng thần Phong Lăng có thể nghe được giọng cậu ta…
A Phụ và ta đã cùng uống bao nhiêu ly không rõ.
Người lắc đầu, cười khổ nói: “Ngày xưa ta chỉ suy đoán có một người như thế, muốn dùng bí mật từ trận chiến núi Vu năm xưa làm lợi thế trao đổi với ta.
Tuy không biết những lời mơ hồ của kẻ đó đáng tin đến đâu, nhưng tâm trí ta vẫn rối loạn vì hắn, rốt cuộc không thể bình yên sống qua ngày kết liễu thân tàn dưới đá Côn Luân được nữa, vì thế ta đã ra ngoài.”
Ta đỡ cái trán đau nhâm nhẩm, xỉn quắc cần câu hỏi người: “A Phụ… à không… Sư tổ…”
A Phụ ngắt lời ta, “Về sau con cứ gọi ta là A Phụ đi, con đuổi đánh ta bao nhiêu lần như thế, đầu ta sắp bị con đập thành quả đào mừng thọ rồi.
Gọi ta là sư tổ ta lại sợ con khi sư diệt tổ, bị trời giáng sét đấy.”
Ta: “…”
Cách trấn an độc đáo thật…
Rượu giúp người ta can đảm hơn, vậy thì xin miễn cho kẻ bất tài này vậy.
“A… A Phụ, người ra khỏi đá Côn Luân vì Lục Bạch sao ạ?”
Không phải vì tự do tự tại, không phải vì món rượu ngon còn quý hơn mạng sống, mà chỉ vì một người xa lạ không biết chui ra từ xó xỉnh nào, khó phân biệt được thật giả cầu xin giúp đỡ ư?
Phải nói là ông sư tổ này của ta, quả thực không phải điên dạng vừa đâu.
A Phụ lại làm một hớp rượu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng không thể nói là vì cậu ta được, chắc hẳn là vì một câu nói của cậu ta.”
Tinh Trầm hỏi: “Là đoạn còn có bí mật khác trong trận chiến núi Vu sao ạ?”
A Phụ lại sửng sốt, sau đấy cười gật đầu: “Thằng tiểu quỷ, con tinh ranh thật.”
Ta đặt chén rượu xuống bàn, lòng không thấy phục lắm.
Ta và Tinh Trầm cùng biết những việc này, vì sao hắn có thể kéo tơ lột kén lật tẩy bí mật động trời như thế, mà ta lại suýt gõ đầu sư tổ thành quả đào mừng thọ chứ?
A Phụ vừa khen hắn là tiểu quỷ tinh ranh, là y như mài trí thông minh của ta dưới gót giày, làm người ta cú điên lên được.
Vì thế ta đặt một câu hỏi sắc bén, “Sư… A Phụ, đá Côn Luân lợi hại như thế, sao người chạy ra khỏi đấy được ạ?”
A Phụ há miệng, nhưng mãi lâu sau vẫn không thốt ra được tiếng nào, đành phải bất đắc dĩ nhún vai.
Tinh Trầm nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Sư tổ, chúng ta đã quy định là hỏi gì đáp nấy, phải trả lời hoàn toàn theo sự thật mà.”
Lưỡi A Phụ như bị nút lại, mãi sau người mới gian nan mở miệng lần nữa, “Không phải ta không muốn trả lời, chỉ là trước kia ta đã lập lời thề máu với người khác.
Cấm chú đã in vào cơ thể, không thể tiết lộ nửa chữ về những việc có liên quan đến chuyện vượt ngục.
Nếu phá cấm chú kể thật ra, thì sẽ bị ác chú dội ngược lại, phải chịu trừng phạt vì đã làm trái lời hứa khi đó.”
Ta và Tinh Trầm cùng trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn A Phụ.
Không ngờ chỉ hỏi bừa một câu, mà lại biết được bí mật lớn lao như thế, tuy rằng vẫn chưa rõ bí mật ấy là gì.
Ta thử thăm dò: “Chẳng lẽ sư tổ không tự chạy trốn khỏi đá Côn Luân bằng năng lực của bản thân sao ạ?”
A Phụ bất đắc dĩ nhún vai với ta, ta hít vào một hơi.
Với bản lĩnh của sư tổ, chẳng lẽ đến cả người cũng không thể thuận lợi thoát thân từ đá Côn Luân sao?
Ô, hình như có gì đấy sai sai, tình hình lúc sư tổ chạy thoát có phải là bí mật gì đâu.
Mẫu hậu và huynh trưởng của Tinh Trầm còn bị thương nặng vì ngăn cản người mà.
Tuy rằng đề cập chuyện này ngay trước mặt Tinh Trầm thì hơi xí hổ, nhưng nếu ta có thể nghĩ tới vấn đề này, thì cái đầu thông minh tuyệt đỉnh của Tinh Trầm tất nhiên cũng có thể nghĩ ra được.
Hắn trầm ngâm không nói lời nào, là đang do dự nên nhắc đến chuyện này thế nào sao?
Thôi cứ để ta nói sẽ đỡ xấu hổ hơn nhiều.
Ta bèn hỏi: “Nhưng A Phụ ơi, mẫu hậu và huynh trưởng của Tinh Trầm đều bị thương nặng vì ngăn người mà.
Họ tận mắt thấy người chạy trốn khỏi đá Côn Luân.
Dù tụi con không hỏi người, họ cũng biết được tình hình lúc đó, người lập lời thề máu làm gì?”
A Phụ vẫn cười nhạt, không nói một lời.
Ta chẳng hiểu ra làm sao cả, quay sang nhìn Tinh Trầm, lại thấy ánh mắt hắn bỗng nghiêm trọng hơn hẳn, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Tinh Trầm chợt hỏi: “Huynh trưởng con bị thương thế nào ạ?”
A Phụ nhìn Tinh Trầm, ngậm miệng không đáp.
Sắc mặt Tinh Trầm đột nhiên tái nhợt đi rất nhiều.
A Phụ duỗi tay giữ chặt cổ tay hắn, tập trung bắt mạch cẩn thận cho hắn.
Người chậm rãi mở mắt ra, ung dung giữa chốn xô bồ nói: “Tới lượt con rồi…”
Mắt Tinh Trầm bỗng lủi đi, A Phụ lại hỏi ngay không nể nang gì: “Tại sao mẫu hậu con lại hại con?”
Ta dỏng tai lên ngay, trời xanh đất dày ơi, rốt cuộc mình cũng chờ đến ngày này rồi.
Tinh Trầm lặng yên không nói gì một lúc lâu, trước ánh mắt xoi mói như tra tấn linh hồn của ta và A Phụ, hắn rốt cuộc cũng mở miệng: “Vì sao người lại hỏi vậy ạ?”
A Phụ cười nói: “Tuy rằng y thuật của ta đây gà mờ, nhưng cũng không phải loại lang băm như Bạch Chỉ, vẫn thấy được rõ ngọn nguồn trên người con.
Luồng chân khí mà mẫu hậu con cho con có thể lấy mạng con bất cứ lúc nào, chỉ cần bà ta muốn thôi…”
A Phụ nhìn chăm chú vào mắt Tinh Trầm, lại hỏi gặng: “Tại sao mẫu hậu con lại hại con?”
Ta chớp chớp mắt, gần như không dám nhìn thẳng vào biểu cảm hiện tại của Tinh Trầm.
Bỗng dưng ta cảm thấy mình cũng không ham hố muốn biết ngọn nguồn chuyện này lắm.
Hay là hỏi sang chuyện khác đi, đừng bắt hắn phải khổ sở về vấn đề này nữa.
Ta vừa định chuyển qua đề tài khác, thì lại thấy Tinh Trầm cụp mắt xuống nói nhẹ tênh: “Con cũng không rõ tại sao bà ấy lại đối xử với con như vậy nữa.
Từ sinh nhật mười tuổi của con trở đi, thì con không biết nữa.
Con nghĩ tới tận giờ, mà vẫn không nghĩ tường tận được.”
Gương mặt buồn bã của một bé trai đột nhiên hiện ra trong đầu ta.
Thằng bé nằm cuộn tròn trong hốc sâu của đại điện lạnh lẽo vắng vẻ, cuộn mình trong góc tối tăm mà ánh nắng không chạm tới được.
Từ một cục thịt béo vô tư hay cười, hắn dần biến thành thiếu niên lạnh lùng.
Thời gian đã vô thức mang đi chút ấm áp cuối cùng của hắn…
Tim ta hơi nhói lên.
Ta vội nhặt đũa lên, gắp một bát đầy thịt chín đỏ au và rau xanh đậu phụ để trước mặt hắn, rụt rè nói: “Sư huynh, huynh ăn đi.”
Tinh Trầm nhướng mày, liếc ta hơi kinh ngạc, sau đó hắn cầm đũa lên, thật sự ăn từng miếng một.
Ta nhìn mà hơi ngây ngẩn.
Bởi vì hắn như thế này, trông… ngoan quá…
[HẾT CHƯƠNG 69].