Chúng ta được sắp xếp vào ở trong một tiểu viện yên tĩnh, liền kề với nơi ở của nhóm tới trước là Cảnh Húc sư huynh và Mạn Mạn sư tỷ.
Sở Dao tiên quân trò chuyện với A Phụ suốt quãng đường.
Khi tiễn chúng ta tới cổng viện, ngài đột nhiên nói với A Phụ: “Nếu huynh đài không chê, thì bao giờ rảnh mời đến phòng đệ làm mấy chén rượu xoàng nhé, đệ… vừa gặp huynh đài mà cảm thấy như quen thuộc đã lâu, tựa như đôi mình đã quen biết nửa đời.
Cảm giác này thật kỳ diệu…”
Ta âm thầm tán thưởng trực giác nhạy bén của Tiểu Dao Dao, vị huynh đài này là sư phụ ruột của ngài đó, đương nhiên phải vừa gặp mà như đã quen lâu rồi…
A Phụ vui vẻ gật đầu, nháy mắt với ta nhân lúc ta còn chưa kịp chuẩn bị, cười rồi bỏ đi với Sở Dao tiên quân.
Cảnh Húc chào hỏi ta xong thì kêu Tinh Trầm và Tễ Nguyệt tới phòng huynh ấy nói chuyện.
Tinh Trầm theo Cảnh Húc mấy bước, đột nhiên quay lại đi tới trước mặt ta, bảo ta rằng: “Ta đi rất nhanh rồi về thôi…”
Nói xong thì cứ ngơ ngác đứng đực ra trước mặt ta, như thể ta phải gật đầu đồng ý hắn mới dám đi vậy.
Ta đành gật đầu, thầm cảm thấy vô cùng buồn cười.
Huynh đi thì cứ đi đi, mắc gì phải thông báo tường tận với muội?
Mạn Mạn sư tỷ theo ta vào tịnh thất, đột nhiên cười hì hì nói: “Hơn một tháng không gặp, Tinh Trầm sư huynh càng ngọt ngào sến súa với muội hơn.
Khai mau, có phải muội đã giấm giúi làm trò gì sau lưng tỷ rồi không?”
Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh nằm trong lòng ta cũng rướn cổ, mở to đôi mắt tròn xoe chờ ta mở miệng, rất ra dáng chuẩn bị hóng chuyện hay.
Mấy hình ảnh nhi đồng không nên thấy đột nhiên hiện lên trong đầu, mặt ta không khỏi nóng lên, ta vội cụp mắt nói qua loa lấy lệ: “Ngọt chỗ nào đâu, cái tên ấy chỉ chuyên bắt nạt…”
Mạn Mạn sư tỷ chớp chớp mắt với ta, hỏi: “Bắt nạt kiểu gì cơ?”
Ta sửng sốt một lát mới hiểu ra sư tỷ đang nói gì, mặt lại lập tức nóng phừng phừng, cáu kỉnh trừng mắt lườm tỷ ấy.
Mạn Mạn sư tỷ thoải mái ngồi xuống, tiện tay xách Tiểu Thạch Lựu ra khỏi lòng ta, đặt nó lên đầu gối mình chơi đùa với con bé.
Tiểu Thạch Lựu sợ nhất là khi Mạn Mạn sư tỷ cù nách nó.
Nhân lúc Mạn Mạn sư tỷ không để ý, nó vội ù té chạy.
Ta đặt Thiên Thanh lên giường, móc mấy món vụn vặt mình tích cóp ven đường cho hai đứa ra từ túi tiền.
Hai con nhóc hưng phấn nhảy nhót lung tung, nằm trên giường bới móc nhặt nhạnh.
Ta quay lại ngồi xuống cạnh Mạn Mạn sư tỷ, vội liến thoắng hỏi tỷ ấy: “Sư tỷ, quãng đường tới đây của tỷ thế nào? Tỷ có biết lời đồn về thịt tim của tỷ là từ đâu không?”
Mạn Mạn sư tỷ lắc đầu, mặt tỏ vẻ buồn bực, “Trong những khoá trước, được làm sứ giả truyền đăng là một chuyện rất vui, du sơn ngoạn thủy nhàn hạ thoải mái.
Sao đến lượt tỷ lại thành núi đao biển lửa chảo dầu chiên rán thế này?”
Ta cũng rất đồng cảm với tình cảnh của sư tỷ, vội hỏi xem tỷ ấy có gặp phải hiểm nguy gì không.
Sư tỷ thở vắn than dài nói: “Đương nhiên là có, không ngờ địa phận của người phàm lại lắm yêu quái như thế, còn toàn là yêu quái đầu thai từ quỷ chết đói, nhìn thấy tỷ là chỉ chăm chăm đòi ăn tim tỷ.
Một thục nữ yểu điệu như tỷ, mà lại bị kẻ khác thèm rỏ dãi hệt cái chân giò kho tàu.
Chậc chậc, số phận y như Đường trưởng lão vậy…”
(Đường trưởng lão ý chỉ Đường Tăng.)
Mạn Mạn sư tỷ quả là một cô gái lạ thường, phải trải qua những chuyện đáng sợ thê thảm như thế, ấy vậy mà qua dăm ba câu miêu tả của tỷ ấy, ta lại cảm thấy buồn cười.
Sư tỷ liếc nhìn gương mặt dở khóc dở cười của ta, cảm thán nói: “Tỷ phải đi nửa đường thì mới gặp được Tễ Nguyệt sư huynh.
Ban đầu tỷ lên đường một mình, chưa biết mình đã trở thành đồ ăn nổi tiếng ở Yêu giới, đi đến đâu cũng bô bô tên tuổi gia đình môn phái, năm lần bảy lượt bị yêu quái túm lại, một lần suýt bị nấu thành bún thịt, một lần suýt biến thành súp tiêu cay.
May thay sau này gặp được Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, ngài ấy thấy tỷ bơ vơ ngơ ngác còn bị yêu quái bắt làm đồ ăn, nên đã phái một thiên binh dưới quyền âm thầm bảo vệ tỷ trên mây.
Từ đó trở đi tỷ mới thuận lợi hơn một chút.
Về sau tỷ lại gặp được Tễ Nguyệt sư huynh, nên đã từ biệt thiên binh đại ca kia cùng hôm đấy.”
Mạn Mạn sư tỷ lấy một quả lê từ đĩa đựng trái cây, cắn một miếng, vừa nhai vừa nói: “Bao giờ gặp cha mẹ, tỷ nhất định phải kêu họ cảm ơn Ngưỡng Sơn Tiên Tôn cẩn thận.”
Nghe thấy cái tên này, ta lại nhớ tới Tiểu Thất, nhớ tới miền tiên cảnh Không Tang nay đã thành trăm dặm đất khô cằn.
Nỗi phẫn uất trong lòng khó yên được, nên ta không ca ngợi Ngưỡng Sơn Tiên Tôn mấy câu hùa theo sư tỷ.
Mạn Mạn sư tỷ nhận ra sắc mặt ta không được thoải mái lắm, vội vàng quan tâm hỏi han ta làm sao thế.
Ta chần chờ một lát, vẫn kể hết những chuyện đã gặp phải ở núi Không Tang cho tỷ ấy nghe.
Mạn Mạn sư tỷ ban đầu còn trêu ghẹo ta tốt số hơn tỷ ấy, bị tiểu yêu ép thành hôn còn đỡ hơn bị tiểu yêu nấu lên làm súp tiêu cay.
Nhưng nghe một lúc, sắc mặt sư tỷ dần nghiêm lại.
Cuối cùng tỷ ấy ngơ ngác nhìn xà nhà trên đỉnh đầu mình, chảy hai hàng nước mắt.
“Cớ sao Tiên Tôn phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ…”
Tỷ ấy lẩm bẩm với vẻ mặt đượm nỗi u sầu.
Ta cũng không biết tại sao ông ta phải đuổi cùng giết tận như thế.
Có lẽ chính như lời trăn trối trước lúc lâm chung của Ngũ ca nhà Tiểu Thất, ông ta đang sợ hãi gì đó.
Có lẽ vị tiên tử bị đế hậu tàn phá thành một cục thịt nát nhưng không được giải thoát kia đang cất giấu bí mật xấu xa của họ.
Ngày nào còn chưa tìm được tiên nữ ấy, thì ngày ấy họ còn chưa thể an tâm ngơi nghỉ.
Mạn Mạn sư tỷ túm vạt áo lẩm bẩm: “Nhưng mà, nhưng mà Tiên Tôn thật sự là một người rất tốt tính.
Nếu không nhờ ngài ấy, có lẽ tỷ đã trở thành một nồi súp tiêu cay…”
Đề tài này không có lời giải đáp, ta và Mạn Mạn sư tỷ chẳng ai nói gì nữa, cả hai cùng lặng đi.
Tiểu Thạch Lựu đột nhiên ồ lên.
Ta liếc hai con nhóc trên giường, chỉ thấy Tiểu Thạch Lựu giơ một cái gương lên để soi, sau đấy lại bối rối ra mặt đưa gương cho Thiên Thanh.
Thiên Thanh soi gương, mặt cũng nghệt ra.
“Phinh Phinh, sao cái gương này lại không soi ra bóng?”
Thiên Thanh quơ quơ chiếc gương mình đang cầm với ta.
Ta đi đến trước giường, nhận cái gương từ tay Thiên Thanh, liếc mắt một cái là thấy một túi tiền xinh xẻo mở miệng nằm giữa những món vụn vặt trên giường.
Đó là thứ Tinh Trầm bị người ta lừa mua ở 72 Trại, bên trong để hết số đồ chơi của cả một sạp hàng.
Hầu hết chúng nó đều được yểm phép thuật.
Thi thoảng lúc nhàn rỗi ta lại móc ngẫu nhiên một món đồ nhỏ trong túi ra để chơi.
Mỗi lần ta chỉ lấy một thứ, lần nào cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
Vậy nên ta không vội xem hết những món bảo bối trong túi tiền, giữ lại để bao giờ thấy chán thì tự tìm thú tiêu khiển cho mình.
Ta chỉ vào túi tiền đã mở miệng, hỏi: “Muội lấy cái gương này ra từ đấy à?”
Tiểu Thạch Lựu gật đầu, đẩy đẩy cánh tay ta, nói: “Phinh Phinh, tỷ soi thử đi, tại sao muội và Thiên Thanh đều không soi ra gì cả?”
“Những đồ vật trong túi tiền này đều được yểm phép, chiếc gương này chắc hẳn không phải gương bình thường.”
Ta giơ gương lên soi, một lớp sương mù nhàn nhạt chợt nổi lên trên mặt gương, sương mù dần hóa thành gương mặt của một người đàn ông.
Ban đầu chỉ có hình dáng mơ hồ, sau đấy những đường nét tuấn tú dần hiện lên trên khuôn mặt nọ.
Ta càng nhìn càng cảm thấy người trong gương rất quen, bèn giơ gương nói với Mạn Mạn sư tỷ: “Sư tỷ, tỷ xem thử người trong chiếc gương này có phải là Cảnh Húc sư huynh không ạ…”
Mạn Mạn sư tỷ chạy tới nhìn vào mặt gương, hưng phấn kêu lên: “Đúng là Cảnh Húc sư huynh thật.
Gương này là kiểu gì thế, sao lại chiếu ra hình Cảnh Húc sư huynh nhỉ?”
Ta đưa gương cho Mạn Mạn sư tỷ, “Tỷ cũng soi thử xem.”
Sư tỷ giơ gương lên soi.
Gương mặt của Cảnh Húc sư huynh trong gương lại hóa thành một cụm sương, ngay sau đó làn sương kia biến ra gương mặt của một người đàn ông khác, đường nét cương nghị mặt mày khí thế, thì ra là Tễ Nguyệt sư huynh…
Ta và Mạn Mạn sư tỷ đều chẳng hiểu ra làm sao cả, soi đi soi lại chiếc gương thần kỳ này, không biết nó được yểm yêu thuật gì.
Cuối cùng vẫn nhờ Tiểu Thạch Lựu tinh mắt, thấy ba chữ bé như hạt mè trên một cái khe lõm nhỏ ở tay cầm của gương: Bói Nhân Duyên.
Ta nhìn ba chữ kia chằm chằm một lúc lâu, chỉ cảm thấy đây đúng là trò hề to oạch.
Cái gương yêu quái này ghép đôi xàm xí quá thể, ta với Cảnh Húc sư huynh còn chẳng thể coi là quen biết, cộng hết những câu từng nói với nhau cũng chưa quá mười câu, sao lại nên nhân duyên được?
Hay là cái gương này nhận nhầm Cảnh Húc sư huynh thành Tinh Trầm nhỉ…
Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, mặt ta chợt đỏ lên.
Ta ngẩng đầu liếc Mạn Mạn sư tỷ với tâm trạng phức tạp, lại thấy hai hàng lông mày thanh tú của tỷ ấy gần như xít lại làm một.
Tỷ ấy nói ra chiều phiền muộn lắm: “Cái gương rách gì đây, ta muốn lấy Cảnh Húc sư huynh lắm kia mà.
Phinh Phinh, hay là chúng mình đổi cho nhau đi?”
Ta mệt lòng xua tay với tỷ ấy, “Cho tỷ hết cả hai đó, cho tỷ hết…”
Mạn Mạn sư tỷ chun mặt với ta, cười nói: “Muội có Tinh Trầm sư huynh rồi, sắc đẹp khắp thiên hạ chia làm mười đấu, một mình muội độc chiếm chín đấu, thảo nào muội lại hào phóng như thế.”
Bây giờ đề tài này khiến ta cực kỳ chột dạ, ta không có tự tin biện bạch với tỷ ấy, tiện tay ném chiếc gương lên giường.
Nhân duyên do gương bói ra quá sức vớ vẩn, ta chẳng để tâm tẹo nào, nhanh chóng quên tiệt chuyện đó.
Mãi tới lúc ta đang ngủ trưa dở chừng, thì bỗng bị tiếng đập cửa ruỳnh ruỳnh đánh thức.
Ta hẵng còn ngái ngủ mở cửa phòng ra, thấy Tinh Trầm đứng ngoài đấy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ta không thèm nghĩ ngợi, tính đóng cửa lại từ chối tiếp khách, nhưng hắn đã mau mắn giữ cửa phòng len người vào, tiện tay đóng cửa.
“Huynh làm gì đấy?”
Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó, ta cảnh giác lui ra sau một bước, tim lại vô thức đập nhanh hơn.
Tinh Trầm đưa một chiếc gương cho ta, giọng điệu không lấy gì làm vui vẻ: “Đây là cái gì?”
Ta nhận lấy nó thì thấy, hóa ra là cái gương yêu quái chọn uyên ương linh tinh, vì thế đáp ngay: “Đây là một chiếc gương được yểm phép yêu, huynh mua nó ở 72 Trại.
Sao lại ở chỗ huynh thế?”
Tiểu Thạch Lựu đột nhiên đẩy cửa đi vào, ấm ức kêu lên: “Phinh Phinh, tỷ quản Tinh Trầm ca ca đi, huynh ấy cướp gương của muội, không cho muội bói nhân duyên cho người khác nữa.”
Dứt lời nó ngẩng đầu lên liếc thấy Tinh Trầm ở trong phòng, thế là không nói hai lời xoay người nhấc chân chạy thẳng.
Tinh Trầm đóng cửa phòng lại, tiện tay cài chốt luôn.
Mí mắt ta giựt giựt, chỉ cảm thấy có gì đấy không ổn lắm.
Ngặt nỗi hắn đã chặn cửa lại rồi, muốn trốn cũng chẳng thoát nổi.
Ta đành nhịn nhục nói: “Huynh bắt nạt Tiểu Thạch Lựu làm gì, ỷ mình cao hơn nó à?”
Hắn nhìn ta, mãi sau vẫn chẳng nói gì.
Ta đành gắng giữ khí thế, chất vấn hắn tiếp: “Đánh thức muội dậy là để xem huynh đứng đực mặt ở đây đấy hả?”
Hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói hơi khô khốc, “Người mà muội thấy ở trong gương… là huynh trưởng của ta sao?”
Ta vốn định tiếp tục chỉ trích hắn mấy câu, nhưng vào khoảnh khắc chạm phải mắt hắn, ta lại không thể thốt ra bất cứ lời nào.
Ta chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn như thế, vẻ cao ngạo lạnh lùng cũng không giấu nổi sự hoảng loạn và hoang mang, ta thậm chí còn cảm nhận được chút tuyệt vọng trong ánh mắt nặng nề của hắn…
“Muội… Muội thích huynh trưởng ta à?”
Giọng hắn chua xót khàn khàn, đâm vào tai ta, hơi đau.
Không biết là do câu hỏi này vớ vẩn quá đáng, hay vì người hỏi đáng ghét quá thể, mà ta đột nhiên giận sôi máu.
Ta mặc xác kính già với chả thương trẻ, giơ thẳng tay lên vỗ vào trán hắn một cái, tức tối nói: “Mắt huynh mù hay đầu huynh hỏng rồi thế, muội còn chẳng quen biết Cảnh Húc sư huynh, huynh tính thử xem muội thích huynh ấy kiểu gì?”
Tinh Trầm sờ sờ trán, ngơ ngác nhìn ta, nhưng lại không tính sổ tội đại nghịch bất đạo với ta.
Nét cười lưu luyến như qua mưa trời lại sáng dần hiện lên trên khóe môi.
Hắn cúi đầu, cẩn trọng hỏi: “Muội đang giải thích với ta sao?”
Hàng lông mày mảnh dài, khóe môi mỏng thanh tú, gương mặt xưa kia lạnh lùng biết bao.
Không rõ vì đâu, trong giờ phút này, ta chợt cảm thấy người này đang rất cẩn trọng, dùng hết khả năng có thể để đối xử dịu dàng với ta.
Ta vội cụp mắt xuống, trái tim lại được chẳng biết phấn đấu mà nhảy dựng lên.
Tên này chẳng cần tà thuật mê hoặc lòng người, chỉ cần cụp mắt nghiêm túc nhìn đằng ấy thôi, là đã có thể khiến đằng ấy bước một chân vào vực sâu vạn trượng, không thể quay đầu lại nữa.
Suy nghĩ trong lòng ta rối loạn cào cào, nhất thời không biết nên nói gì.
Tinh Trầm lấy chiếc gương ra khỏi tay ta, bóp nhẹ một cái, gương lập tức tan thành bột mịn biến mất bặt tăm.
Ta lẩm bẩm: “Món đồ đang yên đang lành, sao huynh lại phá nó đi.”
Hắn rụt rè nâng ngón tay ta lên, trầm giọng nói: “Yên lành gì đâu, suýt làm ta sợ chết khiếp đây này.”
Ta đột nhiên thấy hơi buồn cười, lại nghiêm mặt kìm nén, “Huynh mà cũng biết sợ à?”
Hắn gật đầu, nhìn vào mắt ta, nói rất nghiêm túc: “Ta sợ muội chạy theo người khác.”
Ta: “…”
Ta biết rõ ý hắn là gì, nhưng lại không kìm được lòng mình chỉ muốn trêu hắn, nên cố ý nói lạnh lùng: “Huynh yên tâm, muội sẽ không ôm nội đan của huynh bỏ trốn đâu…”
Hắn bị ta làm cho nghẹn họng, gân xanh trên thái dương giừn giựt, như sắp nổi cáu.
Ta cảnh giác lùi về sau một bước.
Hắn lại bất đắc dĩ cười cười, rướn người lên trước, thì thầm: “Nội đan là của muội, người cũng là của muội luôn.
Muội có muốn không…”
Ta hơi váng đầu hoa mắt, gắng giữ gương mặt lạnh lùng, nói: “Nội đan tạm thời mượn dùng ké tí thôi, người thì muội chả cần…”
Hắn nhếch môi lên, cười đến là dịu dàng, “Người không có tác dụng gì đâu, không cần là không được…”
Lòng ta hơi hoảng loạn, ta ấp úng nói: “Mạn Mạn sư tỷ hẹn muội xuống núi đi dạo sau giờ nghỉ trưa, muội phải đi rồi.
Huynh… đừng đi theo muội…”
Ta nói xong thì đẩy hắn một cái, nhưng lại bị hắn thuận thế tóm được ngón tay, đưa đến bên môi đặt một cái hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Da đầu ta tê rần, ta cuống quít quẳng tay hắn ra, luống cuống mở cửa chạy trối chết…
[HẾT CHƯƠNG 73].