Ta nằm trằn trọc hồi lâu trên giường, nghe tiếng ngáy đều đều của Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh, trái tim như đang chơi đánh đu, lúc thì ngọt ngào, khi lại lắng lo.
Nhưng thứ vẫn quanh quẩn mãi không biến mất lại là câu nói kia của A Phụ, “Con không biết nó phải chịu tra tấn cỡ nào đâu…”
Ta chìm trong cơn mơ giữa bao rối ren hỗn loạn, ngọt ngào như đường phèn rồi lại trộn lẫn với lo lắng bất an.
Ánh nắng trong mộng rực rỡ khác thường, cuối cùng vẫn kết thúc bằng hình ảnh Tinh Trầm hóa thành hàng vạn đốm sáng biến mất trước mắt ta.
Ta tỉnh lại, gần như nghẹt thở.
Ngay cả sau khi hoảng hốt mở mắt dậy, nỗi sợ tựa như bị bóp nát tim phổi trong giấc mơ vẫn còn chiếm cứ mãi trong lòng ta.
Ta tựa đầu giường bình tâm lại một lúc lâu, cái kết đáng sợ tan thành tro bụi trong mơ mới dần dần phai nhạt.
Rửa mặt xong ra khỏi phòng, ta liếc mắt một cái là thấy người tuyết đứng lẻ loi dưới cửa sổ nay đã thành hai con.
Ta tò mò lại gần nhìn, người tuyết mình đắp ẩu tả hôm qua đã được trau chuốt lại cẩn thận, đang nắm tay một người tuyết khác.
Thay vì hòn đá ta tiện tay nhặt bừa hôm qua, miệng người tuyết được làm từ hai múi quýt.
Múi quýt cong cong tựa vầng trăng non, hai người tuyết cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời.
Trên bụng một người tuyết là chữ Phinh Phinh, bụng người tuyết kia viết chữ Tinh Trầm…
Không cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của ai…
Ta gia nhập với hai người tuyết đang cười ngây ngô, cũng toét miệng cười ngớ ngẩn.
Cười một lúc lòng lại chợt thấy lạnh lẽo, bao giờ thời tiết ấm lại, sớm muộn gì hai người tuyết này cũng sẽ tan thôi…
Nghĩ tới chuyện này, một đụn khói báo điềm gở lại dâng lên trong lòng ta.
Nụ cười ngây ngô dần biến thành cười khổ.
Người vô tư vô tâm như ta, sao lại học được thói nghi thần nghi quỷ nhỉ…
Tới gần buổi trưa, đoàn người chúng ta chào tạm biệt đế hậu và nữ thần Vương Ốc, cùng đáp mây bay đến thành Biện Lương.
Hôm nay là Giao Thừa, tâm đăng của Mạn Mạn sư tỷ sẽ hoá thành muôn vàn mồi lửa phân phát hết nhân gian vào tối nay, hoàn thành nghi thức cuối cùng trong lễ tế truyền đăng lần này.
Cảnh Húc sư huynh và Sở Dao tiên quân quyết định cùng đi Biện Lương với chúng ta, đợi đến khi nghi thức truyền bá tâm đăng đêm Giao Thừa kết thúc rồi sẽ về Lưu Ba chung với chúng ta.
Người vui mừng về quyết định này nhất không ai khác chính là Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh.
Hai đứa nói luôn mồm suốt quãng đường, dạt dào hứng thú bàn nhau xem nên chơi bời thoả thích ở thành Biện Lương phồn hoa nhất nhân gian thế nào.
Chúng ta hạ mây ở ngoài thành Biện Lương, hóa thành tướng mạo người phàm.
Sở Dao tiên quân sử dụng tiên thuật, biến Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh thành hai bé gái 11-12 tuổi.
Hai con nhóc mừng rỡ như điên, đúng kiểu chỉ cần buông tay là chúng sẽ chạy như ngựa thoát cương.
Ta phải đe chúng nó mãi, rằng người đi lại trong thành Biện Lương đông như mắc cửi, rời xa ta là sẽ không tìm được nhau nữa đâu, hai con nhóc mới hơi tém lại.
Chúng ta đi vào Biện Lương khi trời nhá nhem.
Tuy ở dân gian giao thừa là đêm đoàn viên, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ ồn ào náo động phồn hoa của buổi đêm tại đế đô này.
Rất nhiều quán rượu treo biển bán suốt đêm không nghỉ, tiếng hô hoán cười nói vang lên không dứt bên tai.
Pháo trúc nổ đì đùng khắp nơi, đèn lồng đỏ thẫm trên phố xá nối nhau như sông dài, uốn lượn đến trời đêm vô biên, cùng hô ứng với biển sao trên trời.
Chúng ta đi theo chỉ dẫn của Sở Dao tiên quân, vào một quán rượu lớn nghe nói cực kỳ nổi danh.
Sở Dao tiên quân lẩm bẩm: “Người phàm có thơ làm chứng, Nhớ thời niên thiếu bao thú lạ, đêm dài đèn thắp chốn lầu son.
Đã tới đây rồi, tất nhiên phải trải nghiệm hồng trần náo nhiệt một lần chứ.”
(Câu này là từ “Hai mươi bài ký sự Biện Kinh”.
Bản dịch câu gốc là: Ca múa Lương Viên đủ phong lưu, rượu ngon như kiếm giải nỗi sầu.
Nhớ thời niên thiếu bao thú lạ, đêm dài đèn thắp chốn lầu son.)
A Phụ lẩm bẩm: “Náo nhiệt tốt hơn, náo nhiệt tốt hơn…”
Lầu gác lấp lánh khắp nơi, cầu cong như dải cầu vồng, những chiếc thuyền hoa trôi nổi tới lui trên dòng sông Biện ở đằng xa.
Phố xá phồn hoa phản chiếu trên mặt sông phẳng lặng, thành cảnh sắc rực rỡ lung linh.
Ta chưa từng thấy thắng cảnh phồn hoa rực rỡ sắc màu thế này bao giờ, chỉ sợ hai con mắt cũng chẳng đủ để dùng.
Đầu ta xoay như trống bỏi, chỗ nào cũng muốn nhìn, nơi đâu cũng liếc thật nhanh.
Tinh Trầm kéo ta lại từ đằng sau, đợi mọi người lên tầng hai quán rượu hết, chàng mới thì thầm bên tai ta: “Muội đừng sốt ruột, sau này ta sẽ đưa muội đi ngắm từ từ.”
Ta gật đầu, cười nói: “Nhân gian hay quá, muội không muốn về thì biết làm sao?”
Chàng cũng cười: “Vậy thì ta cũng không về nữa…”
Mạn Mạn sư tỷ thò đầu ra từ chỗ ngoặt cầu thang, chun mặt với ta, “Tối nay không để phần mứt hoa quả cho muội nữa, ăn thêm chắc ngọt khé cổ mất…”
Bữa tiệc rượu quả thật khiến người ta hoa cả mắt, A Phụ uống mấy chén, cười ha hả móc một đống tiền đồng ra khỏi ngực áo, phát cho mỗi đứa chúng ta một đồng.
Ta nhận một đồng tiền, nhìn A Phụ với vẻ khó hiểu.
A Phụ dặn dò: “Năm mới phải phát tiền mừng tuổi chứ, chúc các con năm nào cũng bình an…”
Chậc chậc, lão này ki bo thật đấy.
Nhưng thôi, đây là món tiền mừng tuổi đầu tiên ta được nhận trong đời, dù chỉ có một đồng, nhưng ta vẫn cực kỳ vui mừng.
Ta cất đồng tiền thật cẩn thận vào trong ngực áo.
A Phụ nhìn mọi người cất hết tiền đồng vào ngực áo, rồi mới tiếp tục vui sướng hài lòng chén chú chén anh với Sở Dao tiên quân.
Mạn Mạn sư tỷ chỉ vào những điểm sáng mỗi lúc một nhiều thêm trên sông Biện, nói với ta rằng bá tánh ở đó đang thả đèn trôi sông, mời ta và với tỷ ấy qua xem.
Ta ăn linh tinh một lát, báo với Tinh Trầm một câu là mình đi một chốc rồi về liền, đoạn đưa cả Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh theo, cùng Mạn Mạn sư tỷ chạy xuống lầu.
Chúng ta mua đèn sông ở ven đường, đi đến bãi sông thả đèn.
Ta hỏi Mạn Mạn sư tỷ: “Tại sao dân chúng ở đây lại thả đèn trôi sông ạ?”
Mạn Mạn sư tỷ nói: “Dân gian có câu tục ngữ rằng, Thả đèn trôi sông ba ngàn dặm, năm tháng về sau ngọt như mật.
Hầu hết các cô gái trẻ đều gửi gắm tâm tư của mình vào trong đèn, khẩn đầu thần linh giúp đỡ.”
Ta cười nói: “Thế thì thần tiên thả đèn trôi sông chẳng hóa làm điều thừa sao?”
Mạn Mạn sư tỷ nói: “Nhập gia tùy tục thôi… Vả lại chưa chắc thần tiên đã không cần cao xanh phù hộ mà…”
Ta bắt chước những người khác châm đèn lên, chậm rãi thả nó xuống mặt sông rộng lớn.
Một cơn gió phất qua, ánh nến lắc lư, đèn từ từ dạt theo nước sông về nơi xa.
Ta ngơ ngác nhìn nó một lát mới chợt nhớ ra một chuyện, lẩm bẩm: “Chết thật, quên đọc thầm điều ước ba lần rồi…”
Ta quay đầu nhìn Mạn Mạn sư tỷ, chỉ thấy tỷ ấy thành kính nhắm mắt lại, mãi lâu sau mới thả chiếc đèn nhỏ vào trong sông.
Ta không nhịn được phải bật cười, không rõ sư tỷ còn nhớ thân phận sứ giả truyền đăng của mình không? Tâm đăng của tỷ ấy đang chở mồi lửa thuần khiết nhất từ Tu Di, đủ để đốt hết đống đèn đang trôi trên sông Biện đó…
Ta quay đầu nhìn về phía Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh.
Hai đứa cùng mặc váy áo đỏ thẫm như nhau, khoác áo choàng lông xù, ngồi xổm ven sông như thật, nhìn chững chiếc đèn trôi xa dần.
Ta hỏi Tiểu Thạch Lựu: “Ban nãy muội ước gì thế?”
Tiểu Thạch Lựu trịnh trọng nói: “Muội ước cho Phinh Phinh sớm ngày trả hết nợ nần vướng thân, xin cho ước mơ không phải qua lại với Tinh Trầm cả đời của tỷ trở thành sự thật.”
Ta: “…”
Đúng là ấm lòng ghê…
Ta ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn tấm lòng của muội, nhưng ước mơ…đôi khi sẽ thay đổi…”
Ta lại hỏi Thiên Thanh: “Muội ước gì thế?”
Thiên Thanh cất cao giọng nói: “Điều ước của muội là Sở Dao tiên quân và Phinh Phinh sớm ngày tu thành chính quả…”
Ta cứng họng, nghiêm túc lo lắng về độ tinh ý của hai con nhóc bình này…
Ta lại hỏi Mạn Mạn sư tỷ, “Sư tỷ, điều ước của tỷ là gì thế ạ?”
Mạn Mạn sư tỷ mỉm cười không nói.
Ta âm thầm cảm thán một chữ “tình” huyền diệu dữ dội thật, có thể biến một cô nhóc khùng điên suốt ngày chọc chó nghịch mèo thành một người con gái thùy mị soi bóng dưới sông…
Mạn Mạn sư tỷ hỏi: “Muội thì sao?”
Ta cười khổ, “Tâm nguyện nhiều quá, cuối cùng quên ước mất rồi…”
Đúng vậy, tâm nguyện của ta cực kỳ nhiều.
Ta ước mình có thể sớm ngày trả lại nội đan cho Tinh Trầm, ước rằng trả nội đan cho chàng rồi ta vẫn còn sống sót trên cõi đời này, ước sao có thể ở bên chàng dài lâu.
Điều mà ta mong mỏi nhất lúc này chính là mỗi ngày không còn gặp phải cơn ác mộng thấy chàng biến mất nữa…
Mạn Mạn sư tỷ đột nhiên nâng tay, dán lòng bàn tay lên trán ta, chớp chớp mắt cười với ta.
Tỷ ấy nói: “Thân là sứ giả truyền đăng, sến sẩm một tí cũng chẳng bớt phong nhã đâu.”
Ta đang kinh ngạc, thì chợt nghe thấy tỷ ấy lẩm bẩm thì thầm: “Chia một sợi tâm đăng cho tiểu sư muội thân thương nhất của tỷ, mong rằng nó sẽ mãi mãi bảo vệ muội.”
Một sợi ấm áp chui vào trán ta theo lòng bàn tay tỷ ấy, ta bỗng cảm thấy quanh người mình thật ấm áp.
Trái tim cũng cảm thấy ấm áp.
Ta đang định mở miệng cảm ơn sư tỷ, thì chợt nghe ai đó ho nhẹ đằng sau mình.
Ngoái đầu nhìn lại, ta mới thấy hóa ra là Tễ Nguyệt sư huynh, ta cười liếc mắt nhìn sư tỷ.
Sư tỷ đỏ mặt hỏi: “Huynh tới đây làm gì?”
Tễ Nguyệt sư huynh ấp úng nói: “Muội theo ta đi, ta có lời muốn nói với muội.”
Dứt lời, anh ta túm ngay Mạn Mạn sư tỷ, kéo tỷ ấy chạy xuyên qua đám đông rộn ràng nhốn nháo bên bờ sông, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh lẩm bẩm: “Tễ Nguyệt sư huynh trông quái quái á, sao có vẻ không giống ngày thường lắm nhỉ?”
Ta cười nói: “Mạn Mạn sư tỷ cũng quái quái, không giống ngày thường còn gì.”
Ta đưa Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh đi dạo một vòng quanh phố, nếm mấy món ăn vặt bên đường, lại mua một đống đồ vụn vặt linh tinh rồi mới quay lại quán rượu, đụng trúng Tinh Trầm đang đi ra ngoài.
Ta quả thực chẳng biết phấn đấu gì, vừa thấy chàng là nỗi vui đột nhiên trào dâng ngay.
Ta gắng trấn tĩnh lại, gọi chàng: “Sư huynh, huynh đi đâu đó?”
Hàng lông mày đang chau lại của chàng thoáng giãn ra, “Thả đèn mà sao lâu thế…”
Ta hơi bối rối, “Lâu á? Hình như còn chưa tới nửa canh giờ mà…”
Chúng ta đang nói chuyện dở, Tễ Nguyệt sư huynh cũng đi xuống từ lầu trên.
Anh ta nhìn lướt qua ta, cau mày hỏi: “Sư tỷ của muội đâu?”
Ta hơi kinh ngạc nói: “Không phải sư tỷ đi theo huynh à?”
Mặt Tễ Nguyệt sư huynh chợt biến sắc, anh ta cất bước chạy thẳng ra ngoài.
Ta chẳng hiểu gì cả, nhìn về phía Tinh Trầm.
Chàng hỏi ta: “Muội nhìn thấy Tễ Nguyệt ở đâu?”
Ta chỉ về phía bãi sông thả đèn đằng xa: “Ở ngay đó ạ, huynh ấy bảo có chuyện muốn nói với sư tỷ, rồi kéo sư tỷ chạy mất.”
Chàng trầm giọng nói, “Ban nãy Tễ Nguyệt chẳng đi đâu cả, luôn ở cạnh chúng ta.”
Dứt lời, chàng sải bước chạy theo.
Tiếng bước chân vội vã của A Phụ và Sở Dao tiên quân vọng lại từ đằng sau, họ cũng đuổi theo ngay không nói một lời.
Ta cuống quít dặn dò Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh ngoan ngoãn ở trong quán rượu, không được đi đâu hết, rồi nhanh nhanh chóng chóng đuổi theo họ.
Đèn đóm sáng như ban ngày, đám đông nườm nượp như biển rộng.
Ta chỉ vào chỗ Mạn Mạn sư tỷ biến mất, lòng nóng như lửa đốt nói: “Chính là nơi này, họ chui vào đám đông, sau đấy không biết đã đi theo hướng nào rồi.”
Tễ Nguyệt tựa một con thú bị nhốt trong lồng, hừng hực lửa giận khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Tinh Trầm duỗi tay túm anh ta lại, né mấy đứa trẻ đang giơ trống bỏi vui cười chạy tới đây.
Biển người mênh mang, biết tìm từ đâu? Ta đang lo ngay ngáy như kiến bò trên chảo nóng thì bỗng nghe A Phụ nói: “Đi theo ta.”
Mấy đứa chúng ta lòng như lửa đốt, bối rối hoang mang, vội vàng xuyên qua biển người đông đúc với A Phụ.
Tiếng pháo trúc bùm bùm vang lên không dứt xung quanh, hình như có tiếng sấm rền đì đùng vọng lại từ nơi xa…
Ta sải bước chạy đuổi theo A Phụ, thở hổn hển hỏi người: “A Phụ, người biết Mạn Mạn sư tỷ ở đâu ạ?”
A Phụ không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, một sợi chỉ vàng nhàn nhạt chợt hiện lên trước mặt chúng ta, lan tràn về phía bóng đêm mênh mang sâu không lường được đằng trước.
Người nhẹ nhàng nói: “Mấy đứa phải giữ tiền mừng tuổi ta cho thật kỹ vào đấy.”
Hóa ra đồng tiền người cho chúng ta ban nãy không biết đã được phù phép gì trên đó, còn có thể truy lùng được hành tung của Mạn Mạn sư tỷ.
Chẳng lẽ A Phụ đã nhận ra điều khác thường từ sớm, nên mới lặng lẽ phát cho chúng ta những đồng tiền được phù phép đó, để vào thời khắc nguy cấp có thể tìm được chúng ta ư?
Ta cảm kích nhìn người, thì thầm gọi người một tiếng: “Sư tổ…”
Người quay đầu liếc nhìn chúng ta, hơi mệt lòng nói: “Lũ nhóc ngốc nghếch, bị hai đám người theo dõi lâu như vậy mà không phát hiện ra…”
[HẾT CHƯƠNG 77].