Mấy hôm nay ngoại trừ tay còn có thể cử động, thì những chỗ khác trên cơ thể dường như đã dần dần đông cứng.
May mà ông trời mở mắt đoái thương, để lại một bàn tay cho ta nâng chén uống rượu được.
Ừm… Ta không biết tại sao mình lại mê uống rượu nữa.
Ban đầu Cảnh Húc sư huynh còn lo cho sức khỏe của ta, ngày nào cũng chỉ cho phép ta uống một hai ly.
Ta cảm thấy không đã ghiền, nói với huynh ấy: “Thân thể này, còn dưỡng sinh với chẳng dưỡng sinh gì nữa, mỗi ngày được sống sung sướng một chút mới là tốt nhất…”
Cảnh Húc sư huynh nghe vậy thì nói: “Ta uống với muội.”
Vì thế người đoan chính quy củ như huynh ấy, lại uống với ta từ sớm đến chiều, người lúc nào cũng đắm say trong hương rượu.
Câu mà huynh ấy hay hỏi ta nhất, là phải làm sao thì mới hết đau.
Ta bèn hỏi huynh ấy có muốn uống rượu không, để huynh ấy bớt lo lắng hơn.
Thân là Đại điện hạ của cung Tử Vi, huynh ấy muốn gì, là có thể có được thứ tốt nhất trên trời dưới đất.
Vì thế hương rượu tỏa ra từ tiểu viện trên đỉnh Thần Chung còn nồng đượm hơn mùi hương trong bữa tiệc của chúng tiên trên Dao Trì.
Tới nỗi toàn bộ dòng nước phía Đông đều chuếnh choáng men say…
Cảnh Húc sư huynh có lẽ đang cảm kích hoặc áy náy với ta đến cùng cực.
Tuy ngoài miệng huynh ấy không lên tiếng, nhưng chỉ cần ta liếc nhìn thứ gì lâu hơn một chút, hoặc nếm món gì nhiều thêm một miếng, là huynh ấy sẽ lập tức đưa hết những thứ quý báu cao cấp nhất trên đời đến đỉnh Thần Chung.
Vì thế ta đã nếm được loại đào kết trái từ cái cây duy nhất vạn năm mới nở hoa kết quả trong vườn đào tiên.
Còn cả nấm linh chi ba ngàn năm mới mọc được một gốc trên vực tuyết ở núi Thiên.
Tủy của phượng hoàng lửa ở non nước Ma Vực, cá vược bạc ở ao trời Tử Vi.
Các loại kỳ trân dị bảo ta không gọi tên được, càng được đưa vào viện nhiều như không cần tiền nữa.
Một ngày nọ, Mạn Mạn sư tỷ qua thăm hỏi nói chuyện với ta.
Tỷ ấy thấy một viên đá huyết đào bị quẳng lăn lóc trong tầm tay ta thì cả kinh suýt quỳ sụp xuống đất.
Tỷ ấy nói đây là gan ngọc của rồng xanh, chỉ có duy nhất một quả trên thế gian, bị ta tiện tay quẳng qua một bên như thế, quả thật phí phạm của trời.
Thảo nào người ta lại đồn khắp Cửu Trùng Thiên rằng, Cảnh Húc điện hạ mà chiều vợ, thì quả thực kinh thiên địa quỷ thần khiếp.
Ta cười ha hả không nói gì, bàn tay lại cẩn thận cất hòn đá huyết đào đã làm Mạn Mạn sư tỷ khiếp vía vào tráp… Thật ra ta cũng sợ hết hồn à…
Mạn Mạn sư tỷ đột nhiên ôm ngực đặt mông ngồi lên trường kỷ, sắc mặt hơi tái.
Ta vội hỏi tỷ ấy bị làm sao thế.
Mạn Mạn sư tỷ lắc đầu, cũng hơi khó hiểu: “Không biết tại sao lại thế, từ khi phát tán hết mồi lửa trong tâm đăng ở thành Biện Lương, cứ thi thoảng ngực tỷ lại cảm thấy hơi khác thường.”
Cảnh Húc sư huynh bưng trà ra từ trong phòng, đưa một chén cho Mạn Mạn sư tỷ, chén kia cầm trên tay mình, đút thẳng cho ta uống.
Mạn Mạn sư tỷ ngơ ngác nhìn ta, vẻ mặt vô cùng trầm trồ kinh ngạc.
Cảnh Húc sư huynh nói: “Ngực muội cảm thấy lạ thường, có lẽ là vì tâm đăng.
Sau khi rải hết mồi lửa, đèn vẫn ở lại trong tim, giữ một quầng sáng bảo vệ quanh muội.
Ta cũng từng làm sứ giả truyền đăng, cũng từng bị như muội, sau này dần dần sẽ không cảm nhận được gì lạ thường nữa đâu.”
Mạn Mạn sư tỷ gật đầu, ta cũng yên lòng.
Một cơn gió cuốn chợt nổi lên trên đầu ta, ta ngẩng đầu ngước lên, là con cú tuyết dạo trước cứ cách mấy hôm lại mang một phong thư tới cho ta.
Nó xoay một vòng quanh đầu ta, ném một cái hộp nhỏ lên đùi ta, rồi chợt giương cánh vọt vào tầng không xanh thẳm.
Ta chần chờ mở hộp ra nhìn, thấy trong đó là một hạt Thạch Lựu đỏ như màu máu to bằng ngón cái, lộng lẫy bắt mắt đẹp tươi ướt át.
Ta ngơ ngẩn nhìn món đồ trong hộp, Mạn Mạn sư tỷ đột nhiên gào lên, “Phu quân của muội còn chưa đủ hả, huynh ấy tìm được huyết lệ của phượng hoàng từ đâu vậy?”
Ta hoang mang nhìn tỷ ấy, nửa trái tim đã bay theo bóng dáng cú tuyết mỗi lúc một xa vời.
Mạn Mạn sư tỷ kích động nói: “Huyết lệ của phượng hoàng, một giọt có thể cho 500 năm tu vi.
Phinh Phinh, Cảnh Húc sư huynh muốn yêu chiều muội trên cả Cửu Trùng Thiên hay sao thế?”
Khóe môi ta mấp máy, cầm giọt lệ nhỏ từ mắt phượng hoàng này lên, nhẹ nhàng nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chàng từng nói với A Phụ, muốn đi tìm thứ còn tốt hơn cho ta ăn…
Hóa ra là thật…
Mấy hôm nay rốt cuộc Sở Dao tiên quân đã bế quan xong.
Vừa đi ra từ tiểu viện của sư phụ, ngài đã bị hương rượu dẫn dắt l3n đỉnh Thần Chung.
Lần trước cùng đón tết Thượng Nguyên với ngài ở chỗ A Phụ, vết thương nặng của ngài còn chưa khỏi hẳn, mặt ngài tái xanh tái xám.
Hôm nay gặp lại, ngài đã trở về làm Tiểu Dao Dao phong lưu phóng khoáng ngày xưa.
Sở Dao tiên quân thấy người bên cạnh ta biến thành Cảnh Húc sư huynh, lại biết ngày đại hôn của hai ta sắp tới, thì đờ đẫn mất một thời gian, còn chẳng thèm nhấp một ngụm rượu, mất hồn mất vía xuống núi.
Lâu lâu sau, ngài lại chạy tới như trước, ngồi trong viện nhà ta, lấy làm cám cảnh buồn bã lắm, trách ta không trung trinh chờ ngài lúc ngài đang bế quan.
Ngài cảm thấy nếu so Cảnh Húc sư huynh với ngài, thì huynh ấy kém hẳn đi nét phong lưu phóng khoáng.
Nếu ta quẳng Tinh Trầm rồi, thì sự lựa chọn tiếp theo phải là ngài mới đúng.
Cảnh Húc sư huynh chặn miệng ngài lại bằng một vò rượu quỳnh Dao Trì.
Ngài uống được một nửa, đột nhiên nằng nặc xin Cảnh Húc sư huynh thêm vò nữa, bảo muốn đưa sang cho sư tổ.
Ta nói với ngài: “Sư tổ đã đổi chỗ ẩn cư khác rồi, chúng ta chắc chắn không thể tìm được người nữa đâu.”
Sở Dao tiên quân buồn bã, hỏi ta vậy thì biết làm sao bây giờ.
Ta nói với ngài bằng vẻ cực kỳ thần bí, “Tôi có cách mang rượu cho người, ngài cứ yên tâm đi.”
Vì thế lúc Sở Dao tiên quân đi rồi, ta nhờ Cảnh Húc sư huynh thắp ba nén hương giúp mình, rồi đổ một vò rượu xuống nền đất, nói với thung núi trống trơn thấm đẫm ánh trăng: “A Phụ, đồ nhi của người mời người uống rượu này…”
Ta không biết người ra đi từ lúc nào, cũng không biết người đã ra đi thế nào, nhưng người lại để sư phụ và Sở Dao tiên quân nghĩ là mình vẫn còn trên cõi đời này.
Như thể người hy vọng họ sẽ cho rằng mình hẵng còn sống chung một gầm trời, không coi như sinh ly tử biệt…
Tối nay ánh sao rất đẹp, nghĩ đến chuyện lâu lắm rồi không ra vách đá ngoài sân ngắm cảnh, ta bèn nhờ Cảnh Húc sư huynh bế ta ra vách núi.
Huynh ấy lót gối mềm lên ghế mây, rồi lại đắp một chiếc chăn dày cho ta.
Huynh ấy vốn định ngồi cạnh ta, nhưng ta lại muốn ở một mình một lát, nên kêu huynh ấy về trước.
Vách đá im ắng, trước mắt là thung sâu tăm tối.
Còn nhớ trong hai đêm đầu tiên ở động hồ ly, suốt đêm ròng ta đều mơ thấy Tinh Trầm ngồi lẻ loi cô đơn bên vách núi, còn ta thì ngồi trong bụi cỏ cách đó không xa lẳng lặng nhìn chàng, nhìn chàng xuyên suốt giấc mộng.
Có lẽ khi đó ta đã thích chàng rồi, chỉ là bị nỗi sợ che khuất trái tim mà thôi.
Có lẽ còn sớm hơn thế, kể từ khi bị con chim khổng lồ trong mê trận thảy vào lòng chàng, ta đã đem lòng thích chàng.
Ta nhìn lên sao sáng đầy trời, nhấp nha nhấp nháy như đang tâm tình tâm sự.
Có lẽ còn phải sớm hơn chút nữa, từ lúc ta liếc thấy chàng lần đầu trong điện Sương Hoa nữa kìa.
Bầu trời ngoài cửa sổ xanh bích như được gột rửa, mây trắng như họa, một vạt nắng rực rỡ rọi lên tấm chiếu trúc xanh biếc.
Chàng ngồi lẻ loi ở đó, ta ngồi xuống cạnh chàng.
Ta còn nhớ như in lần đầu tiên thấy chàng, lòng ta đã nghĩ thầm, một người đẹp tuyệt trần thế này, vì sao hôm nay mình mới gặp được…
Một chuyện xa vời như thế, mà ngẫm lại như chỉ mới là ngày hôm qua…
Ta chậm rãi nâng ngón tay duy nhất còn có thể cử động lên, bắt chước dáng vẻ chàng lúc kéo một mảnh trời xanh sau mưa xuống cho ta, điều khiển chút linh lực mỏng manh trên đầu ngón tay, thử kéo một ánh sao xuống.
Những đốm sáng lấp lánh dần hội tụ trên đầu ngón tay ta, quả là thú vị thật.
Ta từ tốn cử động ngón tay, viết tên Tinh Trầm bằng ánh sao.
Hai chữ nho nhỏ này trôi nổi trong không khí, mãi mà không tiêu tan.
Ta bèn ngắm chúng thật lâu…
Một giọng nói dịu dàng mềm mỏng đột nhiên vang lên bên tai ta, “Có phải cô tên là Phinh Phinh không?”
Ta gian nan quay đầu, thấy một bóng người gần như trong suốt chợt xuất hiện cạnh mình từ lúc nào chẳng hay.
Mặt mũi cái bóng mơ hồ mờ mịt, nhưng trông hình dáng thì lại là một mỹ nhân yếu mềm.
Thật ra ta thấy hơi hai hãi.
Nhưng giọng nàng ta dịu nhẹ, dáng vóc lại thướt tha, dần dà ta không còn sợ nữa.
Ta hỏi nàng ta: “Xin hỏi tỷ tỷ là ai, sao tỷ lại biết tên của ta?”
Cái bóng ngồi xuống cạnh ta, nhẹ nhàng phất tay.
Màn đêm bỗng như vật đổi sao dời, ánh sao khắp trời uyển chuyển di động, cuối cùng ngưng tụ thành hai chữ.
“Tinh Trầm…”
Ta ngơ ngác ngước đầu lên, nhìn toàn bộ trời đêm đều hóa thành tên của chàng.
Ánh sao rọi vào đôi mắt, chắc hẳn đây phải là khoảnh khắc rực rỡ lung linh nhất kiếp này…
Giọng của chiếc bóng êm ái mà xa xôi, như thể bị chia cách giữa sự sống và cái chết với ta, “Ta tên là Lãnh Mi Khê, ngày xưa cũng là đệ tử Lưu Ba.”
“Lãnh Mi Khê…”
Ta thầm lẩm bẩm đọc cái tên này trong lòng, cứ cảm thấy dường như mình đã nghe nó ở đâu rồi…
“Hóa ra là sư tỷ ạ…”
Ta thân thiện nói.
Cái bóng quay gương mặt mơ hồ mờ mịt về phía ta.
Tuy ta không thể nhìn rõ đôi mắt của nàng ta, nhưng lại có thể cảm giác được nàng ta đang quan sát mình tỉ mẩn.
Ta không khỏi tò mò hỏi: “Sư tỷ đang nhìn gì vậy ạ?”
Giọng nói phẳng lặng hững hờ của cái bóng đột nhiên nổi chút gợn sóng, “Hóa ra người ấy đã dùng ánh sao viết tên của muội…”
Ta hơi sững sờ, hỏi nàng ta: “Sư tỷ đang nói tới ai ạ?”
Cái bóng đáp nhẹ tênh: “Tinh Trầm…”
Trái tim mà ta những tưởng đã đông cứng lại chợt nảy lên, khiến toàn thân đau đớn.
Ta lẩm bẩm: “Sư huynh ư… chuyện từ bao giờ…”
Cái bóng than nhẹ: “Mấy ngày trước, ta thấy đêm đêm chàng thường ngồi ở chỗ muội đang ngồi, thi thoảng lại kéo ánh sao xuống, viết hai chữ Phinh Phinh.
Ta đoán hai chữ này chắc hẳn là tên một người con gái…”
Ta không muốn nghe nàng ta kể tiếp lắm nữa, bèn hỏi nàng: “Sư tỷ quen sư huynh ta ư?”
Cái bóng thản nhiên ừ một tiếng, im lặng một thoáng rồi mới nói tiếp: “Một sợi phách tàn của ta chẳng biết vì sao thường xuyên trở lại nơi này, có lẽ là muốn xem thử liệu có bao giờ chàng cũng chung tình với một người con gái không.
Cô ta sẽ trông thế nào, liệu có đẹp hơn ta không…”
Ta chết trân, hóa ra sư tỷ đã không còn ở nhân thế.
Nhưng đã hàn huyên bấy lâu với nàng ta, lòng ta cũng không còn sợ hãi nữa rồi.
Ta dịu dàng nói: “Sư tỷ… thích sư huynh sao?”
Cái bóng gật đầu, dịu dàng nói: “Thích, cho nên ta đã viết tên chàng bằng ánh sao, treo lên màn đêm.”
Lòng ta hơi rung động, cảm thấy hình như câu chuyện này hơi quen tai.
Cái bóng tiếp tục thản nhiên kể: “Ta ngồi ngay dưới bầu trời ngợp ánh sao, chờ chàng tới tìm mình.
Hồi đó ta đẹp lắm, gã đàn ông nào từng gặp ta đều say như điếu đổ vì ta.
Nên ta cảm thấy chàng ắt hẳn cũng sẽ động lòng trước mình.”
“Lãnh Mi Khê…”
Ta cố gắng nhớ lại cái tên này, chẳng lẽ là câu chuyện mà Mạn Mạn sư tỷ từng kể cho ta đấy ư? Thời mới tới Lưu Ba, Mạn Mạn sư tỷ đã kể với ta rằng, ngày xưa Tinh Trầm từng phụ bạc một tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Cái bóng cười nhẹ, giọng nói mang theo chút lạnh lùng mờ nhạt, “Ta ngồi chờ chàng dưới ánh sao, sau đấy thực sự có người tới.
Ta đứng dậy nhìn về phía bóng người bước ra từ trong màn đêm, lòng nhất thời vui như hoa nở.”
Trái tim đã đông cứng của ta, lại bất giác phủ thêm một lớp sương lạnh hơi mỏng.
Bóng dáng lạnh lùng nói: “Kẻ đó đề nghị ái 4n với ta, ta bèn ho4n ái trắng đêm với người ấy, lấy kết giới làm bình phong, màn trời chiếu đất, gần như suốt cả đêm ròng.
“Hôm sau ta gặp được chàng trên điện Sương Hoa, chàng lại làm như chưa từng quen biết ta…
“Ta phẫn uất không thôi, mắng chàng là d0 c4m thú.
Không ngờ chưa kịp nghe ta mắng hết, chàng đã đối xử với ta như một người khác hẳn, ngầm đồng ý cho ta theo cạnh chàng.
Tuy không còn củi khô lửa bốc như đêm đó nữa, chàng còn chẳng chạm vào tay ta lần nào, nhưng ta nghĩ, rồi ngày ấy sẽ lại đến thôi.”
Giọng của chiếc bóng dần hóa thành từng mảnh vụn lạnh lẽo trong gió đêm, “Mãi đến một ngày nọ, ta nghe thấy một gã đồng môn tên là Nguyên Sênh khoe khoang với kẻ khác về một đêm phong lưu giữa gã và ta.
Lúc ấy ta mới chợt hiểu ra tất cả.
“Hóa ra đêm đó có kẻ đã hóa thành tướng mạo của chàng… Thảo nào hôm sau chàng lại đối xử với ta như hai người xa lạ… Bởi vì vốn đã là người xa lạ mà…”
Ta nín lặng.
Mãi lâu sau vẫn câm nín.
Cái bóng cười thê lương thảm thiết, nói nhẹ tênh: “Ta từng cảm thấy trái tim chàng làm bằng đá tảng, về sau mới biết chàng là một người rất tốt.
Chàng không đành lòng nói thật cho ta biết, nên đã ngầm đồng ý cho ta ở bên cạnh chàng.
“Hồi đó ngày nào lòng ta cũng mang u oán, hận chàng ngoài mặt lạnh lùng, trong tim còn lạnh lùng hơn, đã hứa sẽ cho ta ở bên cạnh, mà vẫn đối xử với như người xa lạ.
Nhưng ta lại không biết rằng, chàng đã trao cho một người không liên quan tới mình như ta, tất cả sự ấm áp mà chàng có thể trao tặng…”
Ta ngơ ngác nghe cái bóng kể chuyện, nước mắt vô thức chảy xuống theo gò má cứng đờ vì lạnh.
Ta nhớ lại cảnh chàng bị Cảnh Húc sư huynh quất roi gần chết trong từ đường ở cung Tử Vi, nhưng vẫn không chịu tiết lộ dù chỉ một chữ.
Ta nhớ lại hình ảnh chàng quật cường ngã vào vũng máu.
Hóa ra chàng cất giấu một phần lòng tốt chưa bao giờ nói ra ngoài miệng như thế, ở tận sâu thẳm đáy lòng…
Cái bóng nói: “Sau này ta đi tìm Nguyên Sênh.
Cuộc sống của ta không còn ý nghĩa nữa, ta muốn hẹn gã xuống địa ngục chung.
Tu vi của gã cao hơn hẳn ta, cuối cùng ta cô độc ra đi một mình…”
Ta đột nhiên cất lời: “Sau này sư huynh đánh chết Nguyên Sênh bằng tay không trên điện Sương Hoa… Mãi tới hôm nay chàng vẫn không chịu kể là vì sao…”
Cái bóng nọ hơi ngỡ ngàng, sau đấy nở một nụ cười xinh đẹp.
Tuy ta không thấy rõ mặt nàng, nhưng ta biết nàng nhất định đang cười rất đẹp.
Nàng vươn bàn tay tựa làn sương mù, nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt ta.
Lạnh lẽo, mà lại như muốn giao phó hơi ấm cho ta.
Nàng nói: “Cho nên muội phải đối xử với chàng thật tốt nhé…”
Ta gật đầu, nói vâng.
Cái bóng dịu dàng bảo: “Muội đẹp lắm, thảo nào chàng lại thích…”
Ta nở nụ cười khoe đôi má lúm đồng tiền với nàng, “Cảm ơn tỷ.”
Bóng dáng nàng dần nhạt đi, để lại một câu nhẹ bẫng, “Về sau có lẽ ta sẽ không đến nữa…”
Ta vâng khẽ, nghĩ thầm, muội cũng thế…
Về sau có lẽ sẽ không còn đến đây…
Hoa thơm cỏ lạ trên đỉnh Thần Chung dần tươi tắn hơn, nhưng trong tiểu viện lại chỉ còn một khóm trúc trước cửa sổ, và cái cây cao vút trong sân.
May mà mắt ta không còn tinh lắm, nên không lấy làm quá đáng tiếc.
Một đôi tay ấm áp vuốt v3 trán ta, ta cười với bóng dáng mơ hồ trước giường.
Giọng Cảnh Húc sư huynh vẫn ôn hòa như trước, “Nắng ngoài kia đẹp lắm, muội có muốn ra ngoài một lát không?”
Ta tựa người trên trường kỷ, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Ta miễn cưỡng giật giật ngón tay, sờ thứ huynh ấy đặt bên gối mình, “Là hoa ạ?”
Cảnh Húc sư huynh ừ một tiếng, “Có hoa đào, và cả hoa hạnh.
Hoa đào màu hồng, hoa hạnh có màu trắng, có cả màu hồng, còn có mấy đóa vàng nhạt nữa.”
Ta chợt thấy hơi buồn cười.
Từ khi đôi mắt không còn tinh tường nữa, rõ ràng Cảnh Húc sư huynh lắm lời hơn ngày xưa rất nhiều, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải kể cặn kẽ cho ta.
Thật ra ta vẫn chưa mù hẳn, vẫn có thể thấy loáng thoáng những thứ trước mặt.
Ta ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt, sau đấy được nâng dậy thật cẩn thận, tựa vào một v0m nguc ấm áp.
Giọng nói dịu dàng của Cảnh Húc sư huynh văng vẳng bên tai: “Rượu hoa hạnh ta tự ủ, muội nếm thử xem có ngon không.”
Ta nếm một chút rồi thôi, vì thực sự uống chẳng ra làm sao cả.
Tuy không thấy rõ gương mặt của Cảnh Húc sư huynh, nhưng ta lại có thể nghe rõ ràng nhịp thở hơi căng thẳng của huynh ấy.
Vì thế ta nói: “Ngon ạ, ngon lắm, rượu này có vị thơm như mùa Xuân tháng Ba.”
Cảnh Húc sư huynh cười nhạt, “Ngày xưa phụ hoàng thích tự ủ rượu uống, rượu hoa hạnh người ủ còn tinh khiết và thơm hơn rượu ngon trên Dao Trì… Đáng lẽ lúc đó ta phải học hỏi người…”
Ta vội vàng khích lệ, “Thêm ly nữa đi ạ.”
Cảnh Húc sư huynh lắc đầu, sau đó hình như còn nở nụ cười buồn bã.
Huynh ấy đỡ ta tựa người lên trường kỷ, bọc chăn thật kỹ cho ta, sau đó dịu dàng nói: “Muội chờ ta ủ được rượu ngon hơn rồi uống nhé…”
Ta thưa vâng, “Chờ huynh ủ được rượu ngon hơn ạ.”
Trong sân, ngoài tiếng chim kêu thảng hoặc, thì chỉ có tiếng gió xào xạc qua ngọn cây.
Ngoài những âm thanh này, thì không còn tiếng động nào khác.
Vừa yên tĩnh, thì lại cảm thấy như thiếu thứ gì đó bên cạnh.
Ta nói: “Không biết Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh ở chỗ Mạn Mạn sư tỷ có ngoan ngoãn nghe lời không…”
Cảnh Húc sư huynh đáp: “Hai con bé ngoan ngoãn đáng yêu, muội đừng lo lắng.”
Ta thấy hơi áy náy.
Lúc sắp không giấu nổi nữa, ta đành phải nói với Mạn Mạn sư tỷ rằng mình và Cảnh Húc sư huynh sắp ra ngoài một thời gian, nhờ tỷ ấy trông nom Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh giúp ta mấy bữa.
Ta nói: “Mấy bộ váy áo may cho hai đứa muội để ở ngăn tủ trong phòng ngủ, mỗi đứa bốn bộ, Xuân Hạ Thu Đông đủ cả.
Về sau huynh để hai đứa nó tự chọn nhé.
Thiên Thanh hẹp hòi hơn, cho con bé chọn trước đi ạ.”
Cảnh Húc sư huynh gật đầu trong tầm nhìn mờ nhoè của ta, ừ khẽ một tiếng.
Ta rằng: “Lần trước tới đây Sở Dao tiên quân nói làm mất quạt rồi, muội có vẽ một chiếc quạt cho ngài ấy, không đẹp đẽ gì… Cái nghiệp dạy vẽ tranh này… thực sự ngài ấy dạy dỗ chẳng ra làm sao…”
Có lẽ Cảnh Húc sư huynh không có thói quen bàn tán sau lưng thầy mình, nhưng vẫn ừ khẽ.
Ta bảo: “Quà tặng vào ngày đại hôn của Mạn Mạn sư tỷ và Tễ Nguyệt sư huynh, muội đành nhờ Cảnh Húc sư huynh tặng thay sau vậy.
Quà cũng để hết trong tủ, là hai chiếc yếm nhỏ cho trẻ mới sinh, một chiếc thêu tranh sóng vỗ, một chiếc thêu hình mặt trăng.
Mong rằng hai người có cả trai lẫn gái, hạnh phúc dài lâu.”
(Lưu Ba là sóng chảy, Tễ Nguyệt có chữ trăng.
Thật ra tên 3 anh em thì Cảnh Húc là ánh bình minh, Tễ Nguyệt là trăng sáng, Tinh Trầm là sao rơi.)
Cảnh Húc sư huynh gật đầu, một giọt gì đó lặng lẽ rơi trên vạt áo huynh ấy…
Từ khi ta không nhìn thấy gì nữa, dường như tai ta thính hơn rất nhiều.
Cũng may không nhìn được nữa…
Cảnh Húc sư huynh bỗng nhiên mở miệng nói: “Có muốn giao gì cho đệ ấy không?”
Ta chợt lặng đi, mãi lâu sau mới lẩm bẩm: “Không ạ…”
Mấy hôm sau khi mắt mù tai thính, hình như đôi tai ta cũng không sử dụng được nữa.
Mỗi lần nói chuyện, Cảnh Húc sư huynh phải ghé thật sát bên tai ta, ta mới nghe được đại khái.
Ta nghĩ bụng, chắc hẳn sắp kết thúc rồi, rốt cuộc…
Không bao giờ phải chịu đau đớn nữa…
Ta nằm dưới cái nắng đầu Hạ, gió ấm phất qua gò má, bàn tay lạnh lẽo được một đôi tay to lớn ấm áp bao lấy.
Ta hỏi huynh ấy: “Cảnh Húc sư huynh, huynh đã gửi thư gọi chàng về chưa?”
Hơi thở ấm áp phả bên tai, nhưng ta không nghe thấy tiếng huynh ấy trả lời.
Không biết huynh ấy đã viết gì nhỉ…
Chẳng rõ bao lâu nữa chàng mới về…
[HẾT CHƯƠNG 95].