Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

Tròng mắt Đại Hắc xoay chuyển, có Thanh Y khôi lỗi ở đây, lại có Bảo Lam chiến thuyền trong người, số yêu thú còn lại không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với Tần Lạc Y, vì thế gật gật đầu, xoay người cùng Hắc Đế hướng tới chỗ tiểu đảo Quý Huyền chạy vội mà đi.

"Quý sư thúc, hai dị thú kia trở lại!" Còn chưa chạy tới gần tiểu đảo, người trên tiểu đảo đã phát hiện chúng nó, không khỏi kinh hô ra tiếng.

"Không có Tần sư thúc...Tần sư thúc đi đâu vậy? Chẳng lẽ..." Chúng tu sĩ thì thào, thần sắc ám trầm, lo lắng Tần Lạc Y xảy ra chuyện.

Yến Nam Thiên giật mình, tâm không thể ức chế đau đớn, mâu quang sắc bén như đao.Mâu quang Ninh Thù cũng tối sầm.Lúc trước ở bên trong Băng Vực, nếu không phải nàng khuyên bảo, chính mình cố ý đi vào, không lấy được Tiên Sáo không nói, sợ là tính mạng cũng khó bảo toàn, cho dù may mắn bảo vệ tính mạng, trên con đường tu luyện về sau sẽ khó tiến xa.

Mâu quang Quý Huyền chợt lóe, hắn nghe sư phụ nói qua, Đại Hắc cùng tiểu sư muội là khế ước linh hồn.

"Phanh!"

"Phanh!"

Đại Hắc cùng Hắc Đế chạy vội tới trên tiểu đảo, không nói một câu, trực tiếp giơ móng vuốt động thủ, nháy mắt đánh cho hơn mười con yêu thú bị thương, cũng có gần mười con yêu thú tu vi thấp trực tiếp đi tìm Diêm Vương gia báo danh.

Đàn yêu thú nóng nảy lên:"Giết chúng nó!" Tiếng rống giận dữ vang thành một mảnh.Nháy mắt có hơn ba trăm con yêu thú hung tợn hướng về phía chúng nó đánh tới, Đại Hắc cùng Hắc Đế vừa đánh vừa lui, nhanh chóng chạy cách tiểu đảo.

Dẫn dắt lũ yêu thú đuổi theo là một con yêu thú Song Đầu Ngạc thập nhất giai hình thể thật lớn, tu vi cường đại, da nó cứng rắn như chiến giáp, thân thể trời sinh thập phần cường đại.Yến Nam Thiên nhịn không được muốn lao ra.Quý Huyền mạnh mẽ kéo hắn lại.

Hơn hai năm trước Yến Nam Thiên từng đến Phiêu Miểu Tông, hơn nữa còn theo tiểu sư muội cùng nhau đến, hắn sớm đã ẩn ẩn phát hiện Yến Nam Thiên đối với tiểu sư muội khác thường.Nhẹ giọng ghé vào lỗ tai Yến Nam Thiên nói nhỏ một câu, trong mắt Yến Nam Thiên đột nhiên sáng ngời.

Không lâu sau, Đại Hắc cùng Hắc Đế lại chạy trở về, vẫn giống như lúc trước, đứng giữa không trung, nâng móng vuốt hướng về phía đàn yêu thú đánh tới.

Mọi người trên tiểu đảo khiếp sợ mở lớn miệng, tràn đầy nghi hoặc thì thào: "Chúng nó như thế nào lại trở lại, đến tột cùng yêu thú đã đi đâu?"

Quý Huyền cũng thực giật mình.Đàn yêu thú thú cũng giật mình nhìn chúng nó, kinh nghi bất định, cư nhiên quên đánh trả.

"Phanh!"

"Oanh!"

Đại Hắc cùng Hắc Đế thừa dịp chúng nó sững sờ, quấy đảo linh lực trong thiên địa, không chút khách khí công kích lần nữa.

Thoáng chốc lại có hơn mười con yêu thú bị thương trình độ bất đồng.Yêu thú nổi cơn điên, giống như nổ tung. Số yêu thú còn lại đều công kích hướng chúng nó, vì giết chúng nó, thậm chí tạm thời dừng lại công kích tiểu đảo.

Đại Hắc cùng Hắc Đế nhìn nhau, muốn phóng đi lần nữa.Một con Huyền Quy thật lớn là con mạnh nhất trong số toàn bộ yêu thú, đôi mắt nhỏ của nó lóe ra tinh quang tàn nhẫn, quát chói tai một tiếng, nói: "Không cần lo chúng nó, đem những nhân loại này giết chết trước!"


Trận pháp đã lung lay sắp đổ, những tu sĩ nhân loại dùng phủ đệ tử trong cơ thể bổ sung năng lượng trận pháp cần, sớm đã là nỏ mạnh hết đà.Giết những nhân loại này mới là việc cấp bách.Chờ thời điểm bộ tộc cường giả Huyền Quy, mang theo càng nhiều yêu thú cường đại đến, nó sẽ đem hai hỗn đản không ngừng đến gây rối bầm thây vạn đoạn.

Đại Hắc cùng Hắc Đế chạy ra hơn mười dặm, gặp yêu thú không đuổi theo phía sau, không khỏi hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc nói: "Sách, nguyên tưởng rằng chúng nó chỉ tứ chi phát triển, không nghĩ tới còn điểm đầu óc a."

Tần Lạc Y nhìn chúng nó chạy trở về, phía sau không thấy đàn yêu thú, cũng có chút kinh ngạc, sau khi minh bạch cũng không quá để ý cười nói: "Đã giết hơn phân nửa, nơi đó nhiều nhất còn hơn ba trăm con yêu thú, nếu chúng nó không đến, chúng ta trở về tìm chúng nó!" Trong phượng mâu tối đen lóe ra quang mang giảo hoạt, ngự thần hồng, hướng tới tiểu đảo tật như tia chớp phóng qua.

"Ách...Chúng nó đã trở lại!"

"Còn có Tần cô nương! Tần cô nương không có việc gì!"

"Thanh y nam tử kia là ai?"

Thân ảnh một hàng Tần Lạc Y từ nơi xa phóng đến, mọi người trên đảo không khỏi kinh hô lên, ngực Yến Nam Thiên phập phồng kịch liệt, vừa cao hứng lại lo lắng.

"Đến tột cùng Tần cô nương muốn làm cái gì? Chẳng lẽ các nàng cố ý dẫn dắt yêu thú rời đi...Muốn cứu chúng ta sao?" Tán tu Lâm Hướng Nam nhịn không được kích động suy đoán.

Quý Huyền nhíu tuấn mi.Sợ là tiểu sư muội muốn cứu bọn họ! Tuy rằng hơn năm trăm con yêu thú bị dẫn đi rồi, nhưng ở đây còn hơn ba trăm con yêu thú cường đại...Yêu thú bị dẫn đi, ai cũng nói không chính xác khi nào thì trở về.

"Tiểu sư muội, ngươi như thế nào còn chưa đi? Đi mau, trở về Thông Cẩm thành đi." Trên tuấn nhan ôn nhuận của Quý Huyền là tàn khốc hiếm thấy, cao giọng quát to với Tần Lạc Y.

"Sư huynh, ta tới cứu ngươi." Tần Lạc Y hướng về phía hắn cười cười, liền xuất Càn Khôn Chung ra, hướng về phía đàn yêu thú đánh qua.

"Hồ nháo!" Quý Huyền đang muốn mặt lạnh tiếp tục khiển trách, lại phát hiện tiếng chuông du dương vang lên, phương hướng miệng chuông, có rất nhiều yêu thú bị thương không nhẹ.

Đại Hắc khống chế pháp khí Vòng Tròn Kim Sắc, kim quang vạn trượng, sát khí sắc bén sát nhập vào đàn yêu thú, nơi đi qua, máu tươi cùng xương trắng bay tứ tung, vừa nhìn liền cảm thấy ghê người.

Trên người Hắc Đế tản ra một cỗ uy áp khủng bố, nâng móng vuốt lên, liền thấy trên bầu trời hiện lên một đạo trảo ấn thật lớn, hướng về đàn yêu thú che trời lấp đất mà đi.

Thần sắc thủ lĩnh yêu thú Huyền Quy đại biến, mạnh mẽ nhảy dựng lên, thẳng hướng Hắc Đế mà đi, Hắc Đế hừ nhẹ một tiếng, hai mắt khinh thường nhìn nó, chưởng ấn vừa lật, liền hướng nó trấn áp xuống.Thân thể Thanh Y khôi lỗi linh hoạt chui vào đàn yêu thú, vẻ mặt hờ hững, mặt không chút thay đổi đại khai sát giới.

Mọi người trên đảo thấy ngoài trận pháp hỗn chiến thành một mảnh, trợn mắt há hốc mồm, sau khi phản ứng lại, lại kích động không thôi,mỗi người ma quyền sát chưởng, muốn nhảy ra ngoài trận.

"Tần cô nương cẩn thận!" Có yêu thú đánh lén Tần Lạc Y, Ninh Thù vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Tần Lạc Y cũng không quay đầu lại, triệu ra ngọc phủ, giống như lúc trước, ở trên người thêm vào một tầng phòng ngự bảo hộ, một bên tiếp tục dùng Càn Khôn Chung công kích, một bên đem ngọc phủ tản ra hơi thở khủng bố hóa thành một phen trường kiếm cực lớn, sát nhập trong đàn yêu thú.

"Tu sĩ ngọc phủ! Tần cô nương cư nhiên là tu sĩ ngọc phủ!" Cằm Lâm Hướng Nam thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, không thể tin trừng mắt nhìn không trung.

Tần Lạc Y...Hẳn là tấn giai huyền phủ chỉ mất ba năm đi? Như thế nào có thể là tu sĩ ngọc phủ! Hắn nhịn không được nâng tay, dùng sức xoa xoa mắt...Đập vào mắt vẫn là quang mang ngọc sắc, ngọc quang vạn trượng, uy thế kinh người.


Thần sắc Yến Nam Thiên phức tạp nhìn nàng.Ánh mắt Quý Huyền sáng kinh người, khóe môi trào ra một tia mỉm cười, sau đó hướng về mọi người phía sau nói: "Ta đi ra ngoài trợ chiến, lực lượng trong cơ thể các ngươi tiêu hao vô cùng lợi hại, trăm ngàn lần không cần đi ra ngoài."

"Ta đi cùng với ngươi." Lâm Hướng Nam cùng là tu sĩ ngọc phủ rốt cục phục hồi lại tinh thần, dị thường hưng phấn nói.

Yến Nam Thiên không nói một lời đi theo.Ninh Thù là tu sĩ huyền phủ, giật giật chân, lại thở dài một hơi, ngừng lại, hắn biết tu vi chính mình quá thấp, đi ra ngoài không giúp được gì, ngược lại chỉ có thể thêm phiền toái.

Thủ lĩnh yêu thú Huyền Quy trải qua mấy hiệp sau, đã bị Hắc Đế chụp chết, lại lấy yêu đan của nó ra, xoá đi thần thức, để vào trong trữ vật giới.

Chỉ một lát công phu, mấy chục con yêu thú bị giết, gần trăm con bị thương trình độ bất đồng, lúc này ngay cả thủ lĩnh Huyền Quy cường đại nhất đều bị giết, lũ yêu thú không khỏi rối loạn trận tuyến, có không ít yêu thú mắt thấy không ổn, vội vàng muốn chạy trốn.

Tần Lạc Y tự nhiên không đồng ý.Trận chiến này đã không thể trì hoãn, yêu đan đưa đến bên miệng, nàng sẽ không từ bỏ, cùng Đại Hắc, Hắc Đế, Thanh Y khôi lỗi, còn có mấy người Quý Huyền, Yến Nam Thiên nhảy khỏi tiểu đảo, đứng ở bốn phương hướng, đem chúng nó chặn lại, đại khai sát giới.

Thời điểm đợi Nguỵ trưởng lão mang theo hơn hai ngàn cường giả từ Thông Cẩm thành đến, chiến đấu đã kết thúc, trong biển thi thể khắp nơi, nước biển bị máu tươi nhiễm hồng, tản ra một cỗ khí huyết tinh nồng đậm.

Ngụy trưởng lão liếc mắt một cái liền thấy được Tần Lạc Y, còn có Quý Huyền, tuy rằng trên người hai người đều dính đầy máu tươi, nhưng tinh thần rất tốt, tâm tình treo cao từ khi nghe được tin tức rốt cuộc buông xuống.

Gần hai ngàn người chậm rãi mà đến, cư nhiên không kịp tham chiến, không khỏi có chút nổi giận, lại có chút kinh ngạc mấy người người còn sống sót trên đảo, đàn yêu thú bị giết chết như thế nào...Bọn họ có thể sống được đến bây giời thật sự là kỳ tích!

"Nơi này có gần ngàn con yêu thú? Xem thi thể hẳn là không nhiều như vậy đi? Nhiều nhất chỉ có ba-bốn trăm con!" Có người mắt sắc phát hiện yêu thú không nhiều như lời Tiêu Hồng nói, không khỏi nghi hoặc liếc mắt nhìn Tiêu Hồng một cái.

Tiêu Hồng nhìn đến mọi người trên đảo, Quý Huyền sư thúc cùng Tần sư thúc đều tốt, còn có gần hai mươi đệ tử Phiêu Miểu Tông, không khỏi vừa kích động vừa thương cảm.Đệ tử Phiêu Miểu Tông thương vong gần một nửa.

Đang thương cảm, nghe được thanh âm nghi hoặc chung quanh, không khỏi đỏ mặt lên, thời điểm phá vây, tuy rằng không đếm kỹ, nhưng đại khái không sai.Nàng cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, cắn môi nói: "Các vị đạo hữu, ta không nói sai, không tin các ngươi tùy tiện tìm một người tới hỏi, lúc ấy yêu thú vây quanh chúng ta, không đến một ngàn cũng có tám trăm!" Thanh âm trảm đinh tiệt thiết, chỉ kém không nhấc tay lên thề chứng minh lời nói của chính mình không sai.

"Thật sự có rất nhiều yêu thú, chẳng qua hơn phân nửa đều bị Tần cô nương cùng hai dị thú dẫn dắt rời đi." Một bạch y nam tử đứng bên cạnh Tiêu Hồng lên tiếng, lần này bị vây

khốn trên đảo, vẻ mặt hắn hưng phấn kích động nói với mọi người sự tình trải qua.

"Cái gì...Phần lớn yêu thú đều do Tần cô nương bọn họ dẫn dắt rời đi?" Mọi người nghe vậy kinh hãi, ánh mắt nhìn phía Tần Lạc Y sáng quắc sinh huy, dị thường nóng rực: "Nghe nói Tần cô nương là tu sĩ huyền phủ."

Một tu sĩ huyền phủ, một thanh y nam tử, cùng hai dị thú, cư nhiên thành công dẫn dắt mấy trăm con yêu thú cường đại rời đi, lại chém giết gần ba trăm con yêu thú...Chuyện này thật sự làm cho người ta bất khả tư nghị!

"Tần cô nương là tu sĩ ngọc phủ, phủ đệ của nàng có màu xanh ngọc!" Thời điểm mọi người ở đây vô cùng khiếp sợ, tên tu sĩ kia lại tuôn ra tin tức kinh thiên.

"Như thế nào có khả năng, nàng mới đến Phiêu Miểu Tông vài năm?"

"Đúng vậy! Thời gian tu luyện ra huyền phủ mới ba năm mà thôi, không nhanh như vậy đã tu luyện đến ngọc phủ đi?"


Mọi người kinh nghi bất định hai mặt nhìn nhau, lại nhìn về phía thân ảnh hồng y thong dong đứng thẳng trên đảo, ở trong rất nhiều người, bọn họ liếc mắt một cái liền có thể nhìn đến nàng, nàng giống một vật sáng, đứng ở chỗ nào cũng đều khiến người ta không thể bỏ qua.

"Đây là sự thật!" Đám người thấy được bằng hữu thân thích, sư huynh đệ tỷ muội của chính mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, đang đứng trên tiểu đảo, vô cùng hưng phấn kể ra sự tình đã phát sinh.

Chúng tu sĩ sôi trào.Tiếng kinh hô liên tiếp, ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y cùng hai dị thú bên cạnh nàng càng thêm nóng rực, còn mang theo sùng bái cuồng nhiệt, thanh y nam tử bên cạnh nàng, bọn họ chưa từng nhìn thấy qua, đối với thân phận của hắn, cũng thập phần tò mò.

"Cách Thông Cẩm thành hơn mười vạn dặm cư nhiên xuất hiện nhiều yêu thú như vậy, đàn yêu thú này thật sự giảo hoạt, nếu đến đây, chúng ta phải đi hỏi Tần cô nương một chú, rốt cuộc đàn yêu thú đi đâu, chúng ta nên đem bọn nó tiêu diệt mới được." Một ít cường giả trong tông môn đều dừng trên đảo, các đệ tử được cứu đều nhiệt tình tiến lên tỏ vẻ cảm tạ Tần Lạc Y, lại hỏi yêu thú bị dẫn dắt rời đi, đi về phía nào.

"Sớm đi gặp Diêm Vương rồi!" Đại Hắc cười tủm tỉm nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, còn tưởng rằng nó đang nói giỡn mà thôi.Có người cách hơn ngàn dặm phát hiện một mảnh lớn thi thể yêu thú, lúc này mới biết lời nó nói là sự thật...Gần ngàn con yêu thú, thật sự bị đám người Tần Lạc Y giết!

Nhiều yêu thú như vậy, cư nhiên vô thanh vô tức đi tới cách Thông Cẩm thành gần mười vạn dặm, Nguỵ trưởng lão cảm thấy việc này thập phần kỳ quái, tự mình mang theo người xem xét chung quanh phạm vi mấy vạn dặm, trừ bỏ mấy con yêu thú linh tinh, cũng không phát hiện khác thường.

Đại đội nhân mã chậm rãi trở lại Thông Cẩm thành, bất quá một lát, chuyện tình đệ tử quan môn Tần Lạc Y của Phiêu Miểu Tông-Cát chưởng môn hơn ba năm từ huyền phủ tấn giai ngọc phủ, mang theo hai Viễn Cổ dị thú, cùng một thanh y nam tử liên thủ giết chết gần ngàn con yêu thú truyền khắp toàn bộ Thông Cẩm thành.

Thông Cẩm thành oanh động.Mỗi người đều kích động đàm luận Tần Lạc Y, hai dị thú của nàng hai, còn có thanh y nam tử thần sắc thanh lãnh đi theo bên người nàng.Thân phận thanh y nam tử kia bí ẩn, hỏi thăm lẫn nhau mới phát hiện, cư nhiên trước kia không ai gặp qua hắn.

Trên Bồng Lai tiên đảo khi nào thì xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy? Chúng tu sĩ càng thêm tò mò, đáng tiếc từ tiểu đảo trở về sau, thanh y nam tử không biến mất khi nào.Quý Huyền cũng thập phần tò mò, liền trực tiếp mở miệng hỏi Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn một cái, cười đến thần bí, sau đó kéo hắn đến một góc yên lặng, đem Thanh Y khôi lỗi phóng xuất ra.Tinh thạch trên người Thanh Y khôi lỗi đã không còn linh lực, sau khi bị Tần Lạc Y triệu ra, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặt không chút thay đổi, thần sắc hờ hững, mí mắt thật lâu sau cũng không chớp một chút.

"Cư nhiên là khôi lỗi!" Bởi vì cách thật gần, Quý Huyền rất nhanh nhìn ra khác thường, khuôn mặt ôn nhuận tuấn dật có vẻ tái nhợt tràn đầy khiếp sợ, tuấn mi hơi nhíu.Còn có Càn Khôn Chung kia...Tiểu sư muội quả nhiên có phúc duyên.

Tần Lạc Y cười híp mắt, gật gật đầu, rất nhanh đem khôi lỗi thu vào trong vòng tay không gian, sau đó quan tâm nói: "Tam sư huynh, thương thế trên người ngươi không nhẹ, nhanh đi chữa thương đi." Nâng tay cầm bình đan, đổ ra một viên chữa thương đan đưa tới trên tay hắn.

Quý Huyền mỉm cười, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng con ngươi tối đen lại sáng lạn như sao trời, không chối từ, trực tiếp đưa tay nhận lấy, chữa thương đan trên người hắn đều dùng hết trên tiểu đảo:"Sư huynh đa tạ tiểu sư muội trước."

Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, cố tình buồn bực oán giận nói: "Bất quá một viên đan dược mà thôi. Sư huynh ngươi cư nhiên còn muốn nói cảm tạ với ta, thật sự là khiến ta thương tâm."

Ý cười trong mắt Quý Huyền càng đậm, mỉm cười nói: "Cũng không phải riêng một viên đan dược, sư huynh cảm tạ ân cứu mạng của sư muội hôm nay, nếu không phải sư muội đuổi tới đúng lúc, đại phát thần uy, sợ là sư huynh hiện tại đã táng thân trong bụng yêu thú." Không có nàng, căn bản Tiêu Hồng không trở lại Thông Cẩm thành được.

Bên trong phượng mâu Tần Lạc Y hiện lên giảo hoạt, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt hắn ôn nhuận tuấn dật cười nói: "Ân cứu mạng mà chỉ nói một câu cảm tạ? Sách, sư huynh ngươi không khỏi quá không có thành ý đi!"

"Vậy như thế nào mới kêu là có thành ý?" Khoé mắt Quý Huyền cong nhẹ, trong mắt có ánh sáng nhạt lóe ra, bình tĩnh nhìn nàng.

"Muốn biểu hiện thành ý...Ít nhất phải mời ta đến Tiên Hạc lâu ở Thông Cẩm thành ăn một bữa no nê mới được." Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu nói.

"Ha ha" Quý Huyền nhịn không được cười lớn tiếng, lại tác động thương thế trên người, nhẹ nhàng khụ hai tiếng, sau đó nói: "Sư muội yên tâm, hôm nào ta nhất định sẽ hảo hảo biểu hiện thành ý của chính mình."

"Được, ta chờ!" Tần Lạc Y hướng về phía hắn khoát tay áo, xoay người rời đi.

Quý Huyền nhìn bóng dáng nàng, nghĩ đến một chuyện, liền gọi nàng lại, hỏi nàng hiện tại ở nơi nào.Yêu thú triều sắp bộc phát, tu sĩ ở Thông Cẩm thành lui tới rất nhiều, khách điếm trong Thông Cẩm thành đã sớm chật kín, vì để cho tu sĩ tham chiến có chỗ đặt chân, phía bắc Thông Cẩm thành có một khu vực đất trống lớn, làm khu vực lều trại, hắn biết tiểu sư muội hôm nay vừa mới đến, sợ là không dễ tìm nơi đặt chân.

Tần Lạc Y đang chuẩn bị đến khu lều trại nhìn xem.


"Bằng hữu của ta ở Thông Cẩm thành có một tòa nhà, vài năm trước đã dọn đi rồi, địa thế có chút hẻo lánh, muốn bán nhưng chưa bán được, sau liền dứt khoát bỏ đấy, ngươi có thể tới đó ở." Quý Huyền nói, sau đó tự mình mang nàng đến vùng ngoại ô Thông Cẩm.

So sánh với Thông Cẩm thành rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, nơi này thực u tĩnh, một cái sân nho nhỏ, trồng mấy cây ngô đồng, phòng không lớn, chỉ có một gian nội thất, một gian phòng khách, một gian tu luyện thất, bên trong hoàn toàn trống không, đồ vật đã sớm bị dọn đi rồi, bên ngoài là tường vây màu xám nhạt.

Khoé môi Tần Lạc Y gợi lên một chút tươi cười yếu ớt, hiện tại Thông Cẩm thành có chỗ như vậy xem như cực kỳ không tệ, quyết định ở lại nơi này.Gian phòng thật lâu không có người ở, trong phòng rất nhiều bụi, Quý Huyền nâng tay muốn thu thập, Tần Lạc Y tự nhiên không đồng ý, thúc giục hắn nhanh chóng đi chữa thương, chờ hắn đi rồi, tự mình động thủ, xử lý phòng trong phòng ngoài, một chỗ tu luyện tốt liền hiện ra, sử dụng khiết tịnh thuật, trong phòng rất nhanh rực rỡ hẳn lên.

Trời dần tối, nàng nghỉ ngơi một đêm.Ngày hôm sau rời giường, lại hưng trí bừng bừng treo màn, sắp đặt bàn ghế.Thậm chí còn rất nhàn hạ thoải mái bày chút hoa cỏ trong viện.Bất quá thời gian nàng nhàn nhã cũng dừng ở đây.

Sau vài ngày, nàng bận rộn đến mức chân không chạm đất, Tứ sư huynh Dung Vân Hạc xuất môn còn chưa trở về, Tam sư huynh Quý Huyền đang bế quan chữa thương, xảy ra việc gần ngàn con yêu thú đánh lén, Nguỵ trưởng lão tọa trấn Thông Cẩm thành gọi nàng vào tổng bộ liên minh diệt yêu, hiệp trợ hắn xử lý rất nhiều sự vụ quan trọng.

Trong liên minh tổng bộ có rất nhiều tu sĩ lui tới, đều là cường giả các tông môn, hoặc tán tu cường đại, mặc kệ nhận thức hay không nhận thức, nhìn đến nàng đều thập phần thân thiết lại đây cùng nàng hàn huyên một phen, mà loại hàn huyên này, đều dẫn đến chuyện tình nàng mang theo Đại Hắc cùng Hắc Đế diệt gần ngàn con yêu thú, khiến cho Tần Lạc Y xuất nhập tổng bộ liên minh, đều phải cẩn thận tìm nơi yên lặng đi đường vòng.

Năm ngày sau, Quý Huyền rốt cục xuất quan, thương thế trên người khôi phục hoàn toàn, Tần Lạc Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói chính mình muốn đem yêu đan luyện đan, liền đem tất cả sự vụ hiệp trợ Nguỵ trưởng lão đều ném cho hắn.

Quý Huyền bật cười.Tiên Hạc Lâu ở bên cạnh quảng trường Thông Cẩm thành, là tửu lâu tốt nhất Thông Cẩm thành, đến giữa trưa cùng ngày xuất quan, Quý Huyền muốn dùng thành ý cảm tạ, như nàng mong muốn mời nàng ăn cơm ở Tiên Hạc Lâu.

Yến Nam Thiên cùng Ninh Thù vừa lúc tiến đến Tiên Hạc Lâu, nhìn đến bọn họ ở trên lầu, Ninh Thù mỉm cười đi tới chào hỏi nàng, ánh mắt Yến Nam Thiên sáng quắc nhìn nàng.

Tần Lạc Y nhíu mày nhỏ đến khó phát hiện, tránh ánh mắt hắn.Nếu đụng phải, mọi người đều quen biết, Quý Huyền liền cười tiếp đón bọn họ cùng nhau ngồi xuống, bốn người ngồi một bàn, Yến Nam Thiên ngồi đối diện Tần Lạc Y.

Bàn của bọn họ vừa hay ở vị trí sát cửa sổ Tiên Hạc Lâu, tầm nhìn vô cùng tốt, phương hướng nàng ngồi lệch về một bên, toàn bộ quảng trường đập vào mắt.

Một đạo ngân quang ở không trung chợt lóe mà qua, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt một con thuyền dài mấy chục thước, cả vật thể ngân sắc thoạt nhìn cực kỳ xa hoa từ phương hướng cửa thành phóng lại đây, dừng trên quảng trường.

Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm, không phải chiến thuyền, mà là pháp khí phi hành...Suy nghĩ xem đây là pháp khí tông môn nào, tu sĩ bình thường ngự hồng mà đi, pháp khí phi hành khổng lồ như vậy, ở trên Bồng Lai tiên đảo chỉ có một ít tông môn cường đại mới có.

Trên quảng trường khác thường, khiến cho Quý Huyền bọn họ chú ý, đều ngẩng đầu nhìn lại, dư quang khoé mắt Tần Lạc Y thoáng nhìn trên mặt bọn họ kinh ngạc, liền biết pháp khí phi hành này không chỉ chính mình không gặp qua, sợ là bọn họ cũng không gặp qua.

Mười mấy tên tu sĩ từ trên pháp khí phi hành đi ra, thần sắc có chút tiều tụy.Tần Lạc Y ở bên trong thấy được mấy gương mặt quen thuộc, là đệ tử Phiêu Miểu Tông.Ninh Thù phát ra một tiếng kinh hô nhỏ.Hắn ở bên trong thấy được đệ tử Thái Hạo Môn.

Ở sau bọn họ, lại có hơn mười người đi ra, cùng người lúc trước đi ra bất đồng, bọn họ một thân hắc y chỉnh tề, tinh thần sáng láng, hơi thở trên người thập phần cường đại.Hắc y nam tử đi ra sau, cũng không rời đi, vẻ mặt cung kính đứng một bên, tạo ra đường đi ở giữa, một bạch y nam tử từ bên trong đi ra.

"Tứ sư huynh?" Tần Lạc Y giật mình, kinh ngạc thì thào.Bạch y nam tử đúng là Tứ sư huynh Dung Vân Hạc, nàng nhịn không được quay đầu cười khẽ hỏi Quý Huyền: "Tứ sư huynh khi nào thì có pháp khí phi hành như vậy?"

Quý Huyền lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.

"Lại có người đi ra." Yến Nam Thiên híp tuấn mi lại: "Người này vô cùng lạ mắt."

Là một tử y nam tử.Tử y nam tử thoạt nhìn cực trẻ tuổi, dáng người thon dài, khí vũ hiên ngang, trong khuôn mặt tuấn mỹ mang theo tà khí, trong tà khí mang theo phong lưu, trong phong lưu lại mang theo quý khí hoa lệ bức người.

Hắn từ pháp khí phi hành ngân sắc hoa lệ đi xuống, tao nhã vô song, mọi người chung quanh quảng trường đều nhịn không được bị hắn hấp dẫn, rất nhiều nữ tu bất chấp rụt rè, hai mắt nhìn hắn chằm chằm, gò má phiếm hồng, không thể dời ánh mắt.

Tần Lạc Y ngẩng đầu nhìn qua, nháy mắt kinh sợ. Sở Dật Phong! Như thế nào có khả năng, hắn như thế nào lại ở chỗ này? Nhấp mím môi, chỉ cảm thấy khí huyết cả người đột nhiên mạnh mẽ xông tới cổ họng, tim đập lợi hại...Sở Dật Phong ở Thánh Long đại lục, hắn là thái tử Sở quốc, tại sao lại xuất hiện ở Bồng Lai tiên đảo?

*(Cuối cùng thì Sở Dật Phong lại được lên sàn rồi!!!)*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận