Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

Tóc đen như mực chỉ búi bằng một cây trâm nạm minh châu, da thịt trắng nõn, trong suốt oánh nhuận, dung nhan tuyệt mỹ diễm lệ, mặt mày thanh lệ tuyệt luân, môi đỏ mọng hơi hơi cong lên, độ cong tự nhiên tốt đẹp.Phượng mâu tối đen, trong mắt lóe ra quang mang ngọc lưu ly sáng rọi, ở giữa lại ẩn chứa một cỗ khí chất thanh lãnh bễ nghễ thiên hạ.

Trong lòng Đan Tuyết Liên sóng gió phập phồng.Trong nhã gian chỉ có hai nàng là nữ tu.Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng ngạo nghễ hiếm khi hiện ra một chút thần sắc tò mò.Nàng nhận thức Liễu Khuynh Thành, tuy rằng quan hệ giữa hai người không thể nói là quá tốt, nhưng cũng không kém, gặp mặt cũng sẽ nói được nói mấy câu.

Bởi vì nàng ta ghen tị mà phái người ám sát Tần Lạc Y, cuối cùng âm mưu bại lộ bị trục xuất khỏi Phiêu Miểu Tông, nếu không phải Liễu gia có thanh mộc lệnh, thiếu chút nữa ngay cả mệnh cũng không giữ được...Việc này đã sớm truyền khắp Bồng Lai tiên đảo.

Nàng vẫn rất ngạc nhiên, người có thể làm cho thiên chi kiêu nữ Liễu Khuynh Thành tự phụ không ai bì nổi như vậy đều đố kỵ đến mức muốn bóp chết, đến tột cùng có bộ dáng gì!

Hôm nay rốt cuộc nhìn thấy, bất quá không thể không thừa nhận, bộ dáng Tần Lạc Y quả thật rất đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho nàng cũng nhịn không được đố kỵ. Nữ nhân này, chính là một vật sáng, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không làm gì, cũng sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt người khác dừng trên người nàng.Gia nhập Phiêu Miểu Tông vài năm liền tu luyện ra ngọc phủ, thiên phú tu luyện như vậy làm cho nàng đuổi theo không kịp.

Nghĩ đến Đan Tuyết Liên nàng cũng là thiên chi kiêu nữ, thân là nữ nhi duy nhất của chưởng môn Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng, từ nhỏ thiên phú tu luyện hơn người, cho tới bây giờ đều là đứng trên Tuyết Sơn đỉnh, được người nhìn lên, hôm nay nhìn thấy Tần Lạc Y, nàng có một loại cảm giác, nếu chính mình đứng trên Tuyết Sơn đỉnh được người nhìn lên, nhận vô số ánh mắt nữ nhân hâm mộ, nam nhân cúng bái, như vậy Tần Lạc Y chính là đứng trên chín tầng mây.

Trách không được cuối cùng Liễu Khuynh Thành nhịn không được động thủ.Mím môi, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng lạnh, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình có điểm lý giải nàng ta.Ánh mắt lại chuyển qua trên người Sở Dật Phong một bên, đối với Tần Lạc Y có thể ngồi bên người Sở Dật Phong, trong lòng nàng thập phần khó chịu.

Ả dựa vào cái gì?

Ả có tư cách gì ngồi bên người Sở đại ca?

Nửa tháng này, nàng biết Sở Dật Phong cùng Dung Vân Hạc còn có Quý Huyền ở cùng một chỗ, ba người bọn họ quen biết, hôm nay Tần Lạc Y mới từ hải lý trở về...Nghĩ đến ả không biết xấu hổ đi lên, chiếm vị trí bên người Sở Dật Phong.

Sở Dật Phong cùng Dung Vân Hạc nói cười cao hứng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sung sướng, cũng không quan tâm Tần Lạc Y bên người, nghĩ đến chính mình vừa rồi ở dưới lầu chủ động tiếp đón hắn, nhưng chỉ nhận được hắn đạm mạc tiếp đón, cuối cùng trong lòng có chút thoải mái.


Thời điểm nâng yêu thú Cự Giải đã nấu nướng tốt vào, Tần Lạc Y cùng Quý Huyền đang đứng dưới bức hoạ tu sĩ đại chiến yêu thú.Quý Huyền khẽ mỉm cười nói về điển cố của bức hoạ này, Lâm Hướng Nam ngẫu nhiên quay đầu nói hai câu, một phòng người trừ bỏ thần sắc Yến Nam Thiên hơi ảm đạm, có chút lười biếng, còn có Đan Tuyết Liên lạnh như băng ngạo nghễ không nói chuyện, mọi người còn lại tươi cười đầy mặt, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, không khí thân thiện.

Yêu thú Cự Giải so sánh với yêu thú khác, hình thể không coi là quá lớn, chỉ lớn như bàn tròn, tám cái chân cua, toàn bộ thân mình cùng đầu còn nguyên, không bị cắt ra, xác cua màu màu đỏ, bộ giáp cứng rắn trên người nó bị gõ ra không ít lỗ nhỏ, ở thời điểm nấu nướng mới có thể càng thêm ngon miệng, trên bụng có một khối tương đối mềm bị cắt ra, bỏ không ít gia vị vào, một cỗ hương vị nồng đậm tràn ngập, còn chưa ăn, chỉ ngửi mùi, liền hấp dẫn mọi người thèm ăn.

Bạch Triệt tiếp đón mọi người an vị. Ôn Lăng Thiên không ở nhã gian, hắn đi tiếp đón chúng tu sĩ khác.Lần đầu tiên Tần Lạc Y kiến thức yêu thú Cự Giải, tò mò đem toàn thân nó đánh giá, cũng không vội vã động thủ.Sở Dật Phong lười biếng ngồi ở chỗ kia.

"Nấu nướng yêu thú Cự Giải, thủ pháp Tiên Hạc lâu Thông Cẩm thành là đệ nhất thiên hạ, tu sĩ rất xa giết yêu thú Cự Giải, đều lấy đến nơi này.Thịt cả người nó đều tinh tế tươi ngon, đặc biệt ngon nhất là thịt chân cua." Đan Tuyết Liên liếc mắt nhìn Sở Dật Phong một cái, sau đó dừng trên người Tần Lạc Y đang tò mò đánh giá, trong ánh mắt bắt đầu khởi động quang mang, khẽ mỉm cười, ngữ thanh réo rắt như châu rơi trên bàn ngọc.

Tần Lạc Y nâng mắt nhìn nàng một cái, không nhìn sai trong mắt nàng chợt loé ánh sáng lạnh rồi biến mất.

"Ha ha, Đan cô nương nói không sai, đại tiệc yêu thú Cự Giải hôm nay, liền ăn từ chân cua là ngon nhất." Bạch Triệt cao giọng cười, sau đó ý bảo tiểu nhị một bên động thủ, đem chân cua cắt ra, phân đến trên bàn mỗi người.Chân cua rất lớn, lớn như hai tay người gom lại, phân chia mỗi người như nhau, đặt trong đĩa.

Mùi thơm mê người kia, Tần Lạc Y làm theo Quý Huyền bên cạnh,cũng lấy một phen chuỷ thủ sắc bén, tay trái đặt một bên, đang muốn dùng chủy thủ lột mặt trên để lấy thịt cua, đột nhiên một bàn tay bên cạnh vươn đến, đem chuỷ thủ trong tay nàng cầm đi.Lấy chủy thủ trong tay nàng trừ bỏ Sở Dật Phong, không có người khác.

Tần Lạc Y phải buông tay.Hơi hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"

"Để ta làm, không muốn tay nàng toàn dầu mỡ." Sở Dật Phong nắm chủy thủ, hướng nàng cười cười, trong con ngươi hiện ra một tia gợn sóng như lưu tinh, sau đó nghiêng người lại đây, tao nhã đem đĩa cua trước mặt nàng lấy đến chỗ chính mình.

Hắn làm cực kỳ cẩn thận, ném xác cua xuống sau, hắn còn đem khối thịt cua cắt thành từng khối nhỏ.Nhìn đến động tác hắn cực kỳ tự nhiên, bên trong nhã gian đột nhiên im lặng, hơn mười đều đem ánh mắt kinh ngạc hướng bọn họ nhìn lại.Sở Dật Phong tiếp tục cắt, giống như không hề cảm giác được ánh mắt mọi người kinh ngạc khiếp sợ.

Tần Lạc Y lại nhịn không được khóe mắt co rút, nàng thực sự không ngờ, Sở Dật Phong sẽ làm ra hành động này, bất quá trước mắt bao người, nàng đương nhiên sẽ không đem chuỷ thủ cùng đĩa cua đoạt lại, bị những người khác chế giễu.


Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc nhìn nhau, vẻ mặt hơi có chút cổ quái.Hai người đều nhìn đến một màn buổi chiều trong tiểu viện ngoại ô, khi vào trong viện nhìn đến hai người thân mật ôm nhau, Sở Dật Phong lau mồ hôi cho tiểu sư.Đối với Sở Dật Phong, bọn họ rất hiếu kì.

Đan Tuyết Liên thiếu chút nữa cắn chặt răng, trong mắt thanh lãnh ngạo nghễ có quang mang lạnh như băng chớp động, tay nắm chủy thủ cắt lung tung một phen, thiếu chút nữa đem một khối thịt cua hoàn cắt thành cua bùn.

Lòng tràn đầy không thể tin.Tại sao có thể như vậy...Vì cái gì Sở Dật Phong đối với nàng lạnh lùng lãnh đạm như vậy, đối với Tần Lạc Y lại ân cần như thế? Không tự chủ được nghĩ đến Liễu Khuynh Thành.Trong tay cầm chủy thủ thật chặt.

Vẻ mặt Bạch Triệt cũng thực cổ quái.Nghĩ tới trận đấu ở Kim Đỉnh Sơn lúc trước, một màn Giản Ngọc Diễn thuần thục vì nàng lột thịt cua.Trừ bỏ Yến Nam Thiên cùng Đan Tuyết Liên, những người khác đều cố tình lơ đãng nhanh chóng đem ánh mắt dời đi, mọi người tiếp tục chè chén nói giỡn.

Sở Dật Phong cắt xong, đem đĩa đẩy lại trước mặt Tần Lạc Y. Thịt cua có hương vị gì, Đan Tuyết Liên không nếm ra, bữa cơm này đối với nàng quả thực chính một trận tra tấn, nhìn đến Sở Dật Phong thỉnh thoảng mỉm cười với Tần Lạc Y, vì nàng châm rượu gắp đồ ăn, quan tâm đầy đủ...Ban đầu ánh mắt mắt băng hàn dừng trên người Tần Lạc Y, cuối cùng cơ hồ toát ra hoả diễm.

Ăn mỹ vị, uống linh tửu, mọi người nói giỡn một hồi, thời gian bất tri bất giác liền trôi qua gần một canh giờ, có lẽ là uống quá nhiều, dần dần có người liên tục đi nhà tiêu.

Sở Dật Phong đứng dậy đi ra ngoài không lâu, Đan Tuyết Liên cũng đi ra.Tần Lạc Y liếc mắt nhìn bóng dáng nàng nhanh chóng đi ra một cái, vẻ mặt có chút đăm chiêu, trong phượng mâu hiện lên một chút ẩn ẩn sắc bén.

Sở Dật Phong đi đến góc dưới lầu, đụng phải Đan Tuyết Liên khóe môi cong nhẹ, tràn ra ý cười tự cho là tuyệt mỹ nhất:"Sở đại ca."

Sở Dật Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt thản nhiên, tuấn nhan dưới ánh trăng mông lung, có vẻ càng thêm tuấn dật vô song, dưới chân chưa dừng lại, tiếp tục trên lầu đi đến.

Mắt thấy Sở Dật Phong sắp đi qua bên người chính mình, Đan Tuyết Liên thập phần không cam lòng, dưới chân nàng vừa động, đã đứng đi ra đứng giữa, vừa lúc chắn trước mặt Sở Dật Phong.


Nam tử này vô cùng tuấn mỹ, quanh thân tản ra khí chất tôn quý, toàn thân khí phái kia, trong lúc giơ tay nhấc chân đều hiện lên vẻ tao nhã, khiến cho nàng bất chấp hình tượng cao ngạo lạnh như băng lúc trước, cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy, trong mắt mang theo từng đợt tình ý kéo dài.

"Ngày đó may mắn đụng phải Sở đại ca, bằng không Tuyết Liên sớm đã hồn phi phách tán.Lúc trước Tuyết Liên luôn luôn bế quan, còn chưa kịp hướng tới Sở đại ca tỏ vẻ cảm tạ...Gia phụ là chưởng môn Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng, người mang theo trưởng lão Dao Trì đi hải lý, ngày hôm qua trở về, nghe nói huynh đã cứu ta, còn có đệ tử Dao Trì, nói muốn gặp Sở đại ca, tự mình cảm tạ ân cứu mạng của huynh đối với Tuyết Liên."

Khoé môi Sở Dật Phong mang theo ý cười kỳ dị, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn nói: "Đan cô nương nói quá lời, ân cứu mạng Sở mỗ không đảm đương nổi, bất quá là đúng dịp mà thôi, yêu thú triều đột kích, mọi người đều kết minh cùng nhau diệt yêu thú, chỉ là minh hữu, việc nhỏ như vậy Đan cô nương không cần để trong lòng." Sau khi nói xong, hắn lại nhấc chân lần nữa, vòng qua người nàng hướng tới trên lầu.

"Sở đại ca!" Thấy hắn muốn rời khỏi, Đan Tuyết Liên nóng nảy, lại ngăn trước mặt hắn lần nữa: "Sở đại ca, ân cứu mạng sao có thể là việc nhỏ? Dao Trì tiên cảnh chúng ta có thù báo thù, có ân báo ân, huynh cứu Tuyết Liên, cùng gần mười đệ tử Dao Trì tiên cảnh ta, huynh nói như vậy, cả đời chúng ta về sau sẽ không an tâm."

Ngừng lại một chút, trong mắt nàng hiện lên một tia do dự, sau đó trở nên kiên định, lại gần hắn, dò xét chung quanh không ai, liền hạ giọng nói: "Phía trên Dao Trì Tuyết Sơn, sinh trưởng không ít linh thực hiếm thấy trên Bồng Lai tiên đảo, vô cùng hữu ích đối với tu luyện...Qua mấy tháng nữa, thất tiên hiệp liên trên Tuyết Sơn đỉnh nở rộ, thất tiên hiệp liên hai ngàn năm mới nở rộ một lần......"

Sở Dật Phong híp mắt lại.Hắn không biết thất tiên hiệp liên của Dao Trì tiên cảnh là cái gì, bất quá hiện tại nghe Đan Tuyết Liên nói ra, còn nói cái gì mà ngàn năm mới nở một lần, hiển nhiên là đồ vật tuyệt hảo.

"Ý tứ Đan cô nương là...Đan chưởng môn nguyện ý dùng thất tiên hiệp liên của Dao Trì đến cảm tạ ta?" Bạc môi hoàn mỹ hơi hơi cong lên, tựa như đang mỉm cười.Nhưng nếu nhìn cẩn thận, sẽ phát hiện trong hắn dấu diếm sắc thái lạnh lùng, lóe vài phần nghiền ngẫm.

Đan Tuyết Liên thấy thế, trong lòng cao hứng, khóe môi mỉm cười, trong mắt có tia sáng hiện lên: "Cha ta nói ta có thể sống sót, đều dựa vào Sở đại ca, nhất định phải cảm tạ Sở đại ca, thất tiên hiệp liên sinh trưởng trên Tuyết Sơn đỉnh, hấp thu linh khí thiên địa hai ngàn năm mới nở rộ, có đồ vật này, về sau tu luyện đến ngọc phủ đỉnh, có thể gia tăng cơ suất thành công ngưng tụ tử phủ, Sở đại ca gặp cha ta, chỉ cần nói một tiếng, cha ta nhất định sẽ cho huynh."

Nguyên bản thời điểm nhắc đến thất tiên hiệp liên có chút không yên, bởi vì không gặp qua hắn xuất thủ, không biết hắn có phải tu sĩ tử phủ hay không...Thất tiên hiệp liên không biết có thể làm cho hắn tâm động hay không.

Lúc này thấy hắn dừng cước bộ, mỉm cười nhìn chính mình, trong lòng không khỏi vui vẻ, đột nhiên nhiều hơn vài phần nắm chắc, khẽ nhếch cằm, trong mắt thanh lãnh ngạo nghễ lóe sáng, cười nhìn hắn.

Dao Trì tiên cảnh không chỉ có thất tiên hiệp liên, nơi đó linh khí nồng đậm, đặc biệt Tuyết Sơn đỉnh, sinh trưởng rất nhiều linh thực thiên hạ kì trân, nhìn đến hắn dùng pháp khí phi hành, còn có rất nhiều hắc y nhân tu vi cường đại bên cạnh, nàng chỉ biết bối cảnh hắn tất nhiên không bình thường

Cách thất tiên hiệp liên nở còn mấy tháng, buổi tối hôm nay nàng trở về nhất định phải thuyết phục phụ thân, đem thất tiên hiệp liên đưa cho Sở Dật Phong, đến lúc đó nàng tự mình bồi hắn đi hái, lần này vừa đi, ít nhất cũng hơn nửa năm, tiếp tục để cho hắn nhìn đến Dao Trì tiên cảnh có không ít kỳ trân hi thế xuất thế, hắn nhất định sẽ không tiếp tục lãnh đạm đối với chính mình!

Tần Lạc Y...Thiên phú tu luyện của ngươi tốt thì như thế nào? Bất quá là đệ tử Cát chưởng môn mà thôi.Cát chưởng môn cũng không chỉ có một mình nàng là đệ tử.


Mà phụ thân chính mình thân là chưởng môn một môn phái, lại chỉ có duy nhất một nữ nhi là nàng, nếu nàng cùng hắn song tu, nàng có thể lấy cho hắn càng nhiều thứ.

Tần Lạc Y mỹ mạo, nàng cũng không kém, không phải là một cửu giai cực phẩm luyện đan sư sao? Dao Trì tiên cảnh các nàng cũng có.Tần Lạc Y có thể cho hắn, nàng cũng có thể cho, Tần Lạc Y không thể cho hắn, nàng cũng có thể cho hắn, dựa vào thiên phú tu luyện của nàng, vị trí chưởng môn Dao Trì tiên cảnh, là vật trong lòng bàn tay nàng!

"Thất tiên hiệp liên thể giúp người ngưng kết tử phủ, ha ha, quả nhiên là thứ tốt a, bất quá...Theo như lời nói của Đan cô nương, ta cứu tính mạng ngươi, Đan cô nương lại để cho ta tới cửa mở miệng tìm Đan chưởng môn đòi thất tiên hiệp liên...Đan cô nương, ngươi coi Sở mỗ là loại người nào? Sở mỗ không nuối trôi được khẩu khí này." Nói tới đây, trào phúng trong mắt hắn càng đậm, khóe miệng lại hiện lên một chút tươi cười tà tứ.

Đan Tuyết Liên giật mình, sắc mặt biến đổi.Nàng hiểu được ngụ ý hắn...Muốn cảm tạ hắn, liền tự mình đem thất tiên hiệp liên đưa đi, như vậy cũng có thể biểu hiện thành ý của Dao Trì.Chỉ là hái cho hắn thất tiên hiệp liên, đem đồ vật đưa đến tay hắn...Nàng còn cùng hắn bồi dưỡng tình cảm như thế nào?

Sở Dật Phong vẫn không trở về, vị trí Đan Tuyết Liên cũng bỏ trống, Tần Lạc Y cùng người nói chuyện, ánh mắt không tự chủ được lưu ý ngoài cửa, cảm giác không thoải mái trong lòng hiện lên lần nữa.

Khi cùng người nói chuyện cũng có chút thất thần, một lát sau nàng đứng lên, hướng tới bên ngoài nhã gian đi ra, đứng ở vị trí lan can lầu hai, rất nhanh thấy được thân ảnh Sở Dật Phong.

Ở bên cạnh hắn là Đan Tuyết Liên.Đan Tuyết Liên đưa lưng về phía nàng, nàng nhìn không rõ ràng vẻ mặt nàng ta lắm, khoé môi Sở Dật Phong cong nhẹ, hàm chứa ý cười yếu ớt, hai người đều mặc một thân tử y, khoảng cách rất gần, ánh trăng dừng trên người bọn họ, hiện lên quang mang chói mắt.

Thấy một màn như vậy, Tần Lạc Y nổi giận, ngực kịch liệt phập phồng, môi nhệc lên, trong phượng mâu có hoả diễm nóng rực.

"Sở đại ca hiểu lầm, trên Tuyết Sơn đỉnh không chỉ có linh thực thất tiên hiệp liên, phụ thân lén nói cho ta biết, có lẽ những thứ khác Dao Trì tiên cảnh không lấy ra được, nhưng có không ít linh thực, không biết Sở công tử có phải tu sĩ tử phủ hay không, cần dùng thất tiên hiệp liên hay không...Qua mấy tháng nữa chờ thất tiên hiệp liên thành thục, Tuyết Liên ngắt lấy nó tự mình đưa cho Sở công tử, lấy thành ý Dao Trì tiên cảnh cảm tạ huynh." Lời đã nói ra, nhưng không cách nào mời hắn đi hái cùng, Đan Tuyết Liên chỉ có thể nhịn đau nói, hy vọng chính mình ở trong lòng hắn không cần lưu lại ấn tượng không tốt.

Thần sắc Sở Dật Phong lạnh lùng.Dao Trì tiên cảnh đến tột cùng muốn cho hắn thất tiên hiệp liên hay không, hắn cũng không để trong lòng, hắn không phải hướng về phía thất tiên hiệp liên, bất quá...Nếu bọn họ thật sự hai tay dâng lên, hắn cũng không có lý do cự tuyệt? Y nhi hiện tại là ngọc phủ lục giai, dựa vào tốc độ tu luyện của nàng, có lẽ thời gian tới nàng có thể dùng đến đồ vật kia.

"Sở đại ca." Đan Tuyết Liên còn muốn nói chuyện, sắc mặt Sở Dật Phong đột nhiên biến đổi, không nhìn nàng, ánh mắt dừng trên lầu hai Tiên Hạc lâu, ánh mắt híp lại, sau đó không nói một câu, vòng qua người nàng bước đi.

Đan Tuyết Liên giật mình.Quay đầu, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng hắn vừa nhìn lên...Tần Lạc Y đang đứng gần lan can lầu hai, bên cạnh nàng là Yến Nam Thiên một thân huyền y-Thiếu chủ Trích Nguyệt Cung.

Đan Tuyết Liên nhịn không được nắm chặt hai tay, con ngươi vốn thanh lãnh ngạo nghễ càng thêm lạnh như băng, mặt không chút thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận