Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

"Thất tiên hiệp liên sao? Ha ha, Đan Tuyết Liên...Không nghĩ tới cư nhiên là một nữ nhân ngu ngốc, vì theo đuổi nam nhân mà làm đến mức độ này." Trong góc cách đó không xa, một huyền y nam tử thoạt nhìn hai mươi bảy-hai mươi tám tuổi, đem một màn vừa rồi thu hết vào đáy mắt, khóe môi gợi lên ý cười khinh miệt, trong mắt có quang mang hung ác nham hiểm lóe ra.

Sở Dật Phong nhanh chóng xuất hiện bên người Tần Lạc Y. Dưới chân Đan Tuyết Liên nhẹ nhàng, đứng trong bóng tối của cây cột chiếu xuống, nhìn Tần Lạc Y trên lầu, sau đó ánh mắt dừng trên người Sở Dật Phong, khuôn mặt ngạo nghễ lạnh như băng, mặt không chút thay đổi.

Khuôn mặt Sở Dật Phong tuấn mỹ vừa rồi đối mặt với chính mình lộ vẻ hờ hững, lúc này bên môi gợi lên độ cong làm cho người ta hoa mắt, trong mắt hẹp dài lóe ra quang mang sáng quắc, gió đêm thổi qua, tử y bay bay, chỉ đứng ở nơi đó, cũng mang theo phong lưu tiêu sái.

Sau một lát, ba người trên lầu trở về nhã gian, lúc này Đan Tuyết Liên mới từ trong bóng tối đi ra ngoài, nhấc chân chậm rãi đi lên lầu.

"Đan cô nương." Đúng lúc này, một thanh âm mỉm cười tiếp đón đột nhiên từ phía sau nàng truyền đến, mang theo vui mừng thấp thoáng: "Nguyên lai nàng cũng ở nơi này a, thực trùng hợp."

Đan Tuyết Liên nhìn lại, người tới là Động Thiên Phúc-Hạ Tử Thần, cũng là một trong những người theo đuổi nàng. Hạ Tử Thần là nhi tử chưởng môn Động Thiên Phúc-Hạ Chung Ly, thân phận tương đương nàng, tu vi đã đạt đến ngọc phủ bát giai...

Bất đồng khi đối đãi với những người khác, Đan Tuyết Liên nhìn đến hắn, trên mặt tuyệt mỹ lãnh ngạo, rất khó lộ ra một chút lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Ngươi chừng nào thì đến Thông Cẩm thành?"

Hạ Tử Thần đi đến trước mặt nàng, ánh mắt vô cùng thân thiết lại mang theo một tia sủng nịch nhìn nàng: "Vừa mới đến Thông Cẩm thành, đang chuẩn bị ngày mai tới tìm nàng, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp được nàng."

Nhìn ánh mắt hắn, lòng tự trọng của Đan Tuyết Liên bởi vì bị Sở Dật Phong đả kích đột nhiên dễ chịu hơn không ít.Hạ Tử Thần một thân bạch y, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, cũng coi như là tuấn tú lịch sự, đối với nàng lại thâm tình, đáng tiếc nàng vẫn luôn không có cảm giác với hắn.

Khi nhìn đến Sở Dật Phong, lại nhìn đến hắn, liền cảm thấy giữa hai người rõ ràng khác nhau một trời một vực...Trong mắt rất nhanh hiện lên một chút mất mát.

Hạ Tử Thần vẫn luôn theo đuổi nàng nhiệt liệt, mặc kệ là thiên phú tu luyện, hay gia thế, diện mạo cũng không kém, nàng từng lặng lẽ quyết định, như gần như xa đợi hắn thêm một thời gian, đến lúc đó sẽ đồng ý cùng hắn song tu.

Chỉ là ngày ấy Sở Dật Phong ở trong pháp khí phi hành từ trên trời giáng xuống, nàng cảm thấy tần suất tim chính mình đột nhiên nhảy lên lợi hại, chỉ liếc mắt một cái, nàng liền ái mộ hắn...Hạ Tử Thần đương nhiên sẽ không nằm bên trong suy xét của nàng.

Nguyên tưởng rằng dựa vào diện mạo chính mình, thiên phú tu luyện, chỉ cần nàng hơi chút ngỏ ý, Sở Dật Phong cũng sẽ giống như những nam nhân đó, dễ dàng yêu nàng. Không nghĩ tới. Cư nhiên nửa đường nhảy ra một Tần Lạc Y.

Nàng mỉm cười nhìn chằm chằm Hạ Tử Thần, trong đầu lại không tự chủ được nghĩ đến Sở Dật Phong vừa rồi vội vàng bỏ lại chính mình đi lên lầu, còn có lúc trước ăn cơm hắn đối với Tần Lạc Y săn sóc khắp nơi...Nhịn không được trong lòng phẫn hận đố kỵ đến cực điểm.

Hạ Tử Thần tự nhiên không nhìn sai nàng thất thần, trong lòng cười lạnh, một nữ nhân cố tình lãnh ngạo mà thôi, thật đúng là cho rằng chính mình có bao nhiêu ghê gớm, nghĩ nam nhân khắp thiên hạ đều sẽ quỳ gối dưới váy nàng.Quả thực là si tâm vọng tưởng!

Nếu không phải vì thất tiên hiệp liên, còn có linh thực hiếm thấy hi thế trên Tuyết Sơn đỉnh của Dao Trì tiên cảnh, hắn sẽ dùng mọi cách lấy lòng nàng sao? Khuôn mặt kia lớn lên đủ xinh đẹp, bất quá bộ dáng lạnh như băng, nhìn thấy liền khiến cho người mất hứng.

Dư quang khoé mắt liếc nhìn phía trên lầu hai một cái.Đáy mắt nhanh chóng hiện lên một chút nóng rực, nữ tử trên lầu hai vừa rồi, tuy rằng chỉ kinh hồng thoáng nhìn, có ánh đèn chiếu mông lung, hắn cũng sớm thấy rõ bộ dáng của nàng.

Mặt tựa phù dung, làn da nõn nà, phượng mâu liễm diễm...Kia mới chân chính là nhân gian tuyệt sắc, như cửu thiên tiên nữ hạ xuống thế gian, làm cho người ta liếc mắt một cái khó quên, trong lòng nhiệt huyết sôi trào, thầm nghĩ đem nàng đặt trong lòng bàn tay, đặt ở dưới thân, mọi cách trìu mến.

Đan Tuyết Liên nhìn thấy trong mắt hắn nóng rực chợt lóe rồi biến mất, lại hiểu lầm, ánh mắt loé nhẹ, trong lòng vừa động, đột nhiên tươi cười, sau đó mời hắn cùng chính mình tiến lên lâu.Lời này đúng tâm ý Hạ Tử Thần.Hai người vừa nói vừa đi vào nhã gian lầu hai.


"Nha, đây không phải là Hạ huynh sao? Ngươi cũng đến Thông Cẩm thành." Bên trong nhã gian, trừ bỏ Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong không biết Hạ Tử Thần, mọi người còn lại đều nhận thức hắn, thấy hắn cùng Đan Tuyết Liên tiến vào, đều mỉm cười chào hỏi hắn.

Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc nhìn nhau, bọn họ thân là đệ tử Ổ Sơn, về chuyện Động Thiên Phúc biết nhiều hơn so với Bạch Triệt bọn họ, cũng biết bọn họ từng phái không ít người đuổi giết tiểu sư muội.Cho nên hai người bọn họ tuy rằng cũng cùng hắn đánh thanh tiếp đón, vẻ mặt lại thản nhiên, cũng không thân thiện.

Khoé môi Tần Lạc Y cong nhẹ, trong phượng mâu có lãnh ý chợt lóe rồi biến mất.

Hạ Tử Thần mỉm cười tiến vào, ánh mắt dạo qua trước mặt mọi người một vòng, nhanh chóng thấy được Tần Lạc Y ngồi bên cạnh Sở Dật Phong, lúc này cách gần, nhìn xem rõ ràng hơn một chút, chỉ cảm thấy nàng so với ở xa càng đẹp hơn.

Biết nàng chính là Tần Lạc Y sau, dù là tâm cơ hắn thâm trầm, cũng hơi hơi biến sắc.Hai mắt híp lại,cười nhạt nói: "Đã sớm nghe nói Tần cô nương tuổi còn trẻ có thể luyện chế cửu giai cực phẩm đan dược, là một người kinh tài tuyệt diễm, từ sớm đã muốn gặp mặt..."

Đám người Lâm Hướng Nam đều biết vài năm trước Tần Lạc Y thắng thiên tài luyện đan sự Mộ Dung Tuyệt-Động Thiên Phúc, còn chiếm được tử đan lô của Động Thiên Phúc, tính lên Hạ Tử Thần là sư huynh Mộ Dung Tuyệt.

Để tránh không khí xấu hổ, bọn họ không dấu vết nói sang chuyện khác: "Hạ huynh lần này đến Thông Cẩm thành chuẩn bị ở lại bao lâu? Tình huống Động Thiên Phúc bên kia như thế nào?"

Trong phòng có thêm một cái ghế, Hạ Tử Thần ngồi xuống, an vị bên người Đan Tuyết Liên.Bên còn lại là Yến Nam Thiên.

"Ở lại không được bao lâu, nhiều nhất là nửa tháng...Yêu thú nơi đó càng ngày càng nhiều, yêu thú triều hẳn là rất nhanh sẽ đến, chỉ là bây giờ còn không biết sẽ đổ bộ từ Thông Cẩm thành nơi này hay là từ phía nam." Hạ Tử Thần nói tình huống hải lý Động Thiên Phúc một phen.

Hắn đến Thông Cẩm thành muốn đem tình huống phiến hải lý Động Thiên Phúc kia báo cho Cát chưởng môn cùng những trưởng lão tọa trấn Thông Cẩm thành biết, tiếp tục đem động tĩnh Thông Cẩm thành bên này mang về Động Thiên Phúc, mọi người tổng hợp lại hướng đi của yêu thú một chút, tìm ra khả năng, thời gian, địa điểm chính xác nhất của chúng nó, để làm tốt chuẩn bị trước.

......

Mọi người từ Tiên Hạc Lâu đi ra, đêm đã rất trầm.Mặc dù Đan Tuyết Liên có Hạ Tử Thần bồi bên người, ánh mắt lại thường thường dừng trên người Sở Dật Phong.Nhìn đến Tần Lạc Y rời đi, Sở Dật Phong cũng cáo từ, bồi bên cạnh người ả mà đi, không khỏi càng thêm phẫn nộ, thiếu chút nữa cắn chặt răng.

Hạ Tử Thần nhếch môi một cái.Có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn bóng dáng Sở Dật Phong một cái, suy đoán khi nào thì Bồng Lai tiên đảo xuất hiện một nhân vật như vậy, có lẽ hắn căn bản không phải tu sĩ Bồng Lai tiên đảo, mà đến từ Huyền Thiên đại lục?

Đi đến tiểu viện ngoại ô, Tần Lạc Y mở cửa ra, Sở Dật Phong đang muốn theo vào, Tần Lạc Y chắn cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

"Y nhi, nàng không mời ta đi vào ngồi xuống sao?" Sở Dật Phong nhích lại gần, ánh mắt híp lại, trong nóng rực mang theo tà tứ, tràn ngập mị hoặc, mùi rượu thản nhiên từ trên người hắn tản ra, đưa tay muốn ôm thắt lưng nàng.

"Quá muộn, ngươi vẫn nên trở về sớm một chút đi." Tần Lạc Y thản nhiên nói, lần này nàng sớm có chuẩn bị, biết tu vi Sở Dật Phong sợ là tiến nhanh, không đợi tay hắn dừng trên người chính mình, dưới chân nàng vừa động, nhanh chóng lui về phía sau, "cạnh" một tiếng, đóng cửa lại trước mặt hắn.

"Thực tàn nhẫn." Sở Dật Phong trừng mắt nhìn cửa đóng lại, nhịn không được thấp giọng thì thào, nếu không phải hắn lui mau, cửa này liền trực tiếp đập vào mặt hắn.

Tần Lạc Y đứng trong viện, trong mắt hiện lên một chút buồn bã, trầm mặc một lát, liền đi vào trong phòng, không hề quản nam nhân vẫn đang đứng ở bên ngoài không rời đi.Nằm ở trên giường trằn trọc, mãi khuya mới ngủ được.

Ngủ lâu tự nhiên tỉnh, thời điểm mở mắt mặt trời đã lên cao,bánh sáng chói lọi từ cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, rửa mặt chải đầu một phen sau, nàng đi ra ngoài phòng.

"Y nhi, nàng thật sự có thể ngủ." Thân ảnh tử sắc dựa vào cây tùng cao lớn ở ngoài viện, tuấn nhan mỉm cười, trong thanh âm mang theo trêu chọc, trêu tức nhìn nàng.


Nhìn nam nhân này tra tấn chính mình cả đêm, tâm tình Tần Lạc Y như thế nào cũng không tốt lên được, trầm mặt trừng mắt nhìn hắn nói: "Sao ngươi còn chưa đi?" Bởi vì tâm tình không tốt, khẩu khí có chút khó chịu.

Sở Dật Phong giật mình, ánh mắt híp lại, có chút nguy hiểm nhìn nàng, khóe môi gợi lên một chút tươi cười tà tứ, trong mắt có hoả diễm chợt lóe mà qua: "Đi? Nàng muốn ta chạy đi đâu?"

Tần Lạc Y mím môi, cũng hiểu được chính mình có chút không thể hiểu được, thần sắc hoà hoãn nói: "Theo như ngươi nói thì yêu thú triều sắp bộc phát...Ngươi vẫn nên mau chóng trở về Thánh Long đi."

Bộ dáng Đan Tuyết Liên thâm tình nhìn hắn, nàng thấy như thế nào cũng không vừa mắt, tâm tình nóng nảy lợi hại, tuy rằng biết rõ nam nhân này sớm hay muộn cũng sẽ cưới vợ sinh con, còn có tam cung lục viện, nạp không ít nữ nhân, bất quá Thánh Long đại lục cách xa nơi này, nàng mắt không thấy tâm không phiền.

Sở Dật Phong từ trên cây nhảy xuống, dừng trước mặt nàng, thấy thần sắc nàng hoà hoãn, trong lòng thầm thở dài một hơi: "Y nhi...Yêu thú triều sắp đến đây, lúc này, nàng kêu ta yên tâm rời đi như thế nào." Huống chi nguyên bản hắn cố ý đến tìm nàng, nếu hắn đi cũng muốn dẫn nàng cùng đi.

Nhìn thâm tình trong mắt hắn, trong lòng Tần Lạc Y run lên, thản nhiên nói: "Ngươi muốn ở đây đến khi yêu thú triều chấm dứt sao?" Mỗi lần xuất hiện yêu thú triều, nhanh thì một năm, chậm thì sẽ kéo dài đến mấy năm.

"Phải, Y nhi...Về sau đừng nói lời muốn ta rời đi nữa." Sở Dật Phong gật đầu, trong lòng lại tính toán, chờ yêu thú triều chấm dứt, hắn liền mang theo nàng cùng hắn rời đi.

Trong khoảng thời gian này, hắn vừa lúc có thể hảo hảo cùng nàng bồi dưỡng cảm tình một phen, nếu chính mình đã sớm yêu, không thể buông tay, hắn cũng muốn làm cho nàng yêu thương chính mình, yêu đến mức không thể rời khỏi hắn...Thời điểm ở Thánh Long đại lục, hắn bị nàng lừa gạt một lần, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi, mà lúc này đây, hắn có rất nhiều thời gian quấn lấy nàng.

Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.Tần Lạc Y đi qua mở cửa.Ngoài phòng là Tứ sư huynh Dung Vân Hạc.

"Tiểu sư muội, chưởng môn sư bá gọi ngươi đi qua một chuyến." Dung Vân Hạc nhìn đến Sở Dật Phong trong viện, trong mắt hiện lên một tia giật mình.Đêm qua Sở Dật Phong một đêm chưa về, không nghĩ tới cư nhiên ở nơi này của tiểu sư muội.

Sư phụ tìm chính mình, tất nhiên là có chuyện quan trọng, Tần Lạc Y không trì hoãn, lưu lại Sở Dật Phong cùng Dung Vân Hạc, tự mình nhanh chóng ngự hồng rời đi.

Đến liên minh tổng bộ, nhìn thấy Hạ Tử Thần cũng ở đây, trong lòng liền hiểu được vài phần.Hạ Tử Thần chủ động tươi cười chào hỏi nàng.Tuy rằng Tần Lạc Y cảm thấy bộ dáng Hạ Tử Thần lớn lên không tệ, nhìn như sang sảng hào phóng, ở thời điểm lơ đãng, lại làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ âm u.

Chính mình có ân oán sâu đậm với Động Thiên Phúc, không tự chủ được đề cao cảnh giác Hạ Tử Thần ngoài mặt nhìn như hoà hợp êm thấm, kì thực tâm cơ thâm trầm, bất quá trên mặt không biểu hiện ra ngoài chút nào, khóe môi cong nhẹ, cũng cười cùng hắn hàn huyên vài câu.

Ngụy trưởng lão, Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng, Yến Tề còn có một ít cường giả đứng đầu đang ở Thông Cẩm thành, dần dần cũng đến liên minh tổng bộ, đợi Cát chưởng môn tiến vào sau, mọi người không nói chuyện nữa, thần sắc đều nghiêm túc.

Cát chưởng môn ngồi ở thủ vị, sau khi hắn ngồi xuống, liền ý bảo Hạ Tử Thần đem tình huống hải lý Động Thiên Phúc nói một phen.

"Nhìn như phụ cận Động Thiên Phúc rất nhiều yêu thú, bất quá ta cảm thấy khả năng yêu thú lên bờ từ Thông Cẩm thành lớn hơn một chút." Nghe xong lời nói của Hạ Tử Thần, Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng cau mày, nói ra ý nghĩ của chính mình.

"Không sai, chúng ta có hai nhóm người bị yêu thú đánh lén, hơn nữa là khu vực gần đây, đến tột cùng yêu thú dưới mí mắt chúng ta trong vòng trăm dặm như thế nào, đến bây giờ còn không điều tra ra...Ta lo lắng lần sau chúng nó tiếp tục lặng yên không một tiếng động xuất hiện, sẽ không phải mấy trăm hay hơn một ngàn con, mà càng nhiều hơn!" Yến Tề cũng nhíu mày.

Lần trước yêu thú vây quanh, nếu không phải có Tần Lạc Y, nhi tử của hắn tất nhiên lành ít dữ nhiều...Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, thần sắc phức tạp. Hơn hai năm trước hắn cố ý đến Phiêu Miểu Tông đưa ra liên hôn, đáng tiếc cuối cùng không thành công.


Mọi người gật đầu phụ họa.

Hạ Tử Thần đã nghe nói sự việc lạ phát sinh ở hải lý Thông Cẩm thành, trong lòng hắn cũng hiểu được khả năng yêu thú lên bờ từ phương hướng Thông Cẩm thành lớn hơn.

Tuy rằng khiếp sợ Tần Lạc Y cư nhiên đã là tu sĩ ngọc phủ, hơn nữa sức chiến đấu của hai dị thú thập phần kinh người, bất quá trong lòng lại thoải mái không ít.

Cho dù nàng lợi hại thì như thế nào? Chỉ cần yêu thú lên bờ từ Thông Cẩm thành, luôn luôn có cơ hội đem hai dị thú bên người nàng dẫn dắt rời đi, tiếp tục lặng yên không một tiếng động diệt nàng.

Chỉ là đáng tiếc, tướng mạo bộ dáng nàng tốt như thế, nếu nàng không phải Tần Lạc Y, hắn không ngại hảo hảo cùng nàng chơi đùa một phen.

Buổi tối Đan Tuyết Liên trở về, liền thỉnh cầu phụ thân đem thất tiên hiệp liên lấy ra, để cảm tạ ân cứu mạng của Sở Dật Phong, Đan Hồng giận lớn, khó có khi trầm mặt giáo huấn nàng.

"Hồ nháo, thất tiên hiệp liên hai ngàn năm mới nở một lần...Ngươi cũng là tu sĩ ngọc phủ, chờ ngươi tu luyện đến ngọc phủ đỉnh, vừa lúc dùng tới, đừng nói ta không đồng ý, chúng trưởng lão Dao Trì tiên cảnh, cũng sẽ không cho ngươi đem đồ vật đưa cho một ngoại nhân." Nếu hắn không phải chưởng môn, thất tiên hiệp liên kia làm sao rơi vào tay Đan Tuyết Liên, trong tông môn đã có vài tu sĩ ngọc phủ đỉnh, vẫn không có cách nào đột phá, đến lúc đó bọn họ khẳng định là người đầu tiên nháo loạn.

"Hắn không phải ngoại nhân, là hắn cứu tính mạng nữ nhi, còn có tính mạng gần mười đệ tử." Đan Tuyết Liên nhìn phụ thân lôi đình giận dữ, vẫn chưa từ bỏ ý định, huống chi đến lúc đó các nàng kết thành song tu, sẽ không còn là ngoại nhân.

"Ta biết hắn cứu tính mạng ngươi, Tuyết Sơn đỉnh chúng ta còn không ít linh thực, tùy tiện chọn một thứ cũng đủ để báo đáp ân cứu mạng của hắn." Đan Hồng kiên quyết không đồng ý, sau khi nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Đan Tuyết Liên lại cảm thấy đây là cơ hội duy nhất có được tâm Sở Dật Phong, ở trong phòng ngồi thật lâu, mới trở về trong phòng chính mình.Trong lòng âm thầm quyết định, đợi nàng lấy được thất tiên hiệp liên, lặng lẽ cấp Sở Dật Phong là được, chính mình lấy thất tiên hiệp liên ngay cả có tiền cũng không mua được cho hắn, nhất định có thể làm cho hắn thay đổi suy nghĩ.

Về phần buổi tối Sở Dật Phong lãnh đạm với nàng, nàng liền quy tội Sở Dật Phong còn chưa nhìn đến thất tiên hiệp liên, hắn tất nhiên không tin chính mình có thể thật sự đem thất tiên hiệp liên cho hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau, đi ra phủ đệ ở tạm, Đan Tuyết Liên liền phái người nghe ngóng hướng đi của Sở Dật Phong, thẳng đến thời điểm buổi chiều, rốt cục thăm dò được hắn ở Tiên Hạc Lâu, trong lòng không khỏi vui vẻ, cố ý đem chính mình thu thập một phen, vội vàng chạy qua.

Hiện tại Tiên Hạc Lâu cũng không nhiều người.Một mình Sở Dật Phong ngồi ở vị trí sát cửa sổ Tiên Hạc Lâu, tay cầm chén ngọc tinh xảo, tự châm tự ẩm, từ rất xa nhìn lại, liền thấy bộ dáng hắn trong lạnh lùng lộ ra tôn quý, tao nhã vô song.

Đột nhiên tim Đan Tuyết Liên đập mất tần suất, âm thầm hít sâu hai khẩu khí, mới tao nhã cất bước hướng tới trên lầu đi đến, trên lầu hai, nhìn bóng dáng Sở Dật Phong tuấn dật, thật vất vả bình tâm trở lại, lại nhanh chóng nhảy dựng lên.

"Sở đại ca." Nàng vừa đi qua, một bên mở miệng gọi, trong mắt hàm chứa cười khẽ: "Trùng hợp như vậy, không nghĩ tới lại ở trong này đụng phải huynh."

Sở Dật Phong lười biếng ngồi ở chỗ kia, nghe được thanh âm nói chuyện, quay đầu nhìn thoáng qua, tuấn nhan đạm mạc, trong mắt hiện lên một chút trào phúng, lập tức quay đầu đi, đem chén bạch ngọc đặt trên mặt bàn.

Khuôn mặt Đan Tuyết Liên đỏ bừng, cũng may lúc này ở tửu lâu không nhiều người, bàn tay trong tay áo nắm chặt, trừng mắt nhìn, lại cố tình thong dong tiêu sái đi qua lần nữa, muốn ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn.

Cung Ly đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt của nàng, mặt không chút thay đổi nhìn nàng, thanh âm lãnh khốc hờ hững: "Cô nương, ngươi đi nhầm phương hướng."

Cư nhiên bị người ngăn lại.Hơn nữa không lưu tình như thế.Tươi cười trên mặt Đan Tuyết Liên hoàn toàn cứng đờ, thiếu chút nữa một chưởng chém qua, đem Cung Ly chụp bay.

Cũng may nàng còn một chút lý trí, nén giận nhịn xuống, không nhìn Cung Ly, chỉ nhìn chằm chằm Sở Dật Phong, khẽ mở môi đỏ mọng: "Sở đại ca, ta có thể ngồi ở chỗ này không?"

"Không thể." Sở Dật Phong quay đầu lạnh lùng nhìn nàng một cái, không chút khách khí cự tuyệt, sau đó một ngụm đem linh tửu trong chén uống cạn sạch: "Ta muốn ngồi một mình."

Đan Tuyết Liên không thể tin trừng mắt hắn, trên mặt hiện lên giật mình...Nhấp mím môi, nàng sâu kín nói: "Một khi đã như vậy, ta không quấy rầy huynh, nguyên bản muốn cùng huynh nói chuyện đêm qua,nlúc trước do ta nghĩ sai, ta đã nói với phụ thân..."

"Lấy thất tiên hiệp liên cảm tạ ân cứu mạng của ta với ngươi sao?" Sở Dật Phong đột nhiên mở miệng, đánh gãy lời nàng, liếc mắt nhìn nàng một cái.


Trong mắt Đan Tuyết Liên sáng ngời, nàng chỉ biết hắn sẽ cảm thấy hứng thú với thất tiên hiệp liên: "Phải." Nàng lại nhịn không được nhấc chân hướng hắn đi qua.

Cung Ly lại đem nàng ngăn lại lần nữa, thần sắc lãnh khốc.Đan Tuyết Liên giận dữ.Chỉ phải dừng chân, nhìn phía Sở Dật Phong.

Sở Dật Phong chuyển động chén bạch ngọc trong tay, không nói Cung Ly tránh ra, ánh mắt híp lại, nhìn chằm chằm nàng khẽ cười nói: "Chưởng môn Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng cũng quá khách khí...Bất quá nếu Đan chưởng môn nhất định phải cấp, ta tiếp tục cự tuyệt chính là không cho Đan chưởng môn mặt mũi."

Lúm đồng tiền của Đan Tuyết Liên như hoa.Đang muốn nói chuyện, Sở Dật Phong xoay người cười nói với Cung Ly: "Qua mấy tháng nữa Đan cô nương đem thất tiên hiệp liên lấy đến, ngươi thay ta thu là được, đây là một mảnh tâm ý của Dao Trì, chúng ta không thể cự tuyệt."

"Vâng." Tinh quang trong mắt Cung Ly chợt lóe, cung kính đáp ứng.

Khuôn mặt Đan Tuyết Liên vừa trắng lại hồng, vừa xanh lại đen, sắc mặt giống như bảng pha màu, xuất sắc ngoạn mục, thập phần đẹp mắt.

Nàng không tiếc mạo hiểm chọc giận phụ thân, cũng muốn đem thất tiên hiệp liên cho hắn...Đồ vật trân quý như vậy, cư nhiên hắn không chút để ý để cho chính mình giao cho một thị vệ!

"Sách, đi vào hai canh giờ, cuối cùng cũng đi ra." Thanh âm thản nhiên nỉ non từ trong miệng Sở Dật Phong truyền đến, trong ôn nhu mang theo sủng nịch, làm cho lòng Đan Tuyết Liên run lên, nhịn không được hướng hắn nhìn lại.

Trên bàn đã không còn thân ảnh Sở Dật Phong, thân ảnh bạch y ngự thần hồng, hướng về phía quảng trường đối diện, nơi đó có một đạo thân ảnh tây hồ thuỷ lục, đang từ liên minh tổng bộ đi ra.

Cung Ly gọi tiểu nhị Tiên Hạc Lâu tới, sau khi tính tiền liền từ trên lầu hai phóng xuống, giống Sở Dật Phong, không liếc mắt nhìn nàng một cái.

"Tần Lạc Y!" Trong mắt Đan Tuyết Liên lóe ra hàn quang lạnh như băng, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, nếu ánh mắt có thể giết người, khẳng định Tần Lạc Y đã bị giết trăm ngàn lần.

"Liên nhi." Một đạo thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến.

Đan Tuyết Liên mạnh mẽ quay đầu, trong mắt lạnh băng như đao còn không kịp che dấu.Hạ Tử Thần đứng bên cạnh người nàng, trên tuấn nhan mang theo thương tiếc, mang theo đau lòng, còn mang theo một tia thương cảm.

"Ngươi như thế nào lại ở trong này?"   Sắc mặt Đan Tuyết Liên thay đổi, không biết chuyện chính mình cùng Sở Dật Phong, hắn thấy được bao nhiêu, ánh mắt bén nhọn trừng mắt nhìn hắn, khi mở miệng thanh âm càng mang theo sắc bén: "Ngươi chừng nào thì đến Tiên Hạc Lâu?

Hạ Tử Thần đi đến bên người nàng, khẽ thở dài một hơi, sau đó nhìn quảng trường đối diện, Tần Lạc Y đang đứng ở nơi đó, nói chuyện cùng Sở Dật Phong vừa mới đi qua.

"Ta cùng Tần Lạc Y đi ra, từ rất xa liền nhìn đến nàng ở trong này, nên ta tới đây." Hạ Tử Thần quay đầu nhìn nàng, ôn nhu nói.

Cùng Tần Lạc Y đi ra.Như vậy hẳn là hắn không nhìn đến cái gì.Đan Tuyết Liên dẫn theo tâm rốt cục buông xuống.Nàng mím môi, rũ mi mắt xuống, không hề quan tâm hắn, xoay người chậm rãi tiêu sái đi xuống lầu.

Hạ Tử Thần yên lặng bồi bên cạnh người nàng, không mở miệng nói chuyện, đi đến địa phương vết chân rất thưa thớt, Hạ Tử Thần rốt cuộc mở miệng: "Liên nhi, nàng thật sự thích Sở công tử sao?"

Đan Tuyết Liên nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hắn: "Ánh mắt nào của ngươi nhìn đến ta thích hắn?"

Hạ Tử Thần đưa tay đặt trên vai nàng nàng, trong mắt mang theo chua xót, còn có một tia tự giễu: "Đêm qua khi rời đi, ánh mắt nàng nhìn hắn, ta chỉ biết nàng thích hắn...Tuyết Liên, nhiều năm qua như thế, ta vẫn luôn ngóng trông nàng có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta vẫn chờ...Không nghĩ tới, cuối cùng người nàng nhìn lại không phải ta."

Trong lòng Đan Tuyết Liên chấn động, đối mặt với Hạ Tử Thần ôn nhu, nàng cảm thấy tất cả của chính mình đều không thể che dấu, cũng không muốn tiếp tục che dấu.

Nàng dùng sức hất tay hắn ra, xoay người ngự hồng liền hướng tới nơi xa mà đi, hắn nhìn ra chính mình thích Sở Dật Phong, khẳng định cũng nhìn ra Sở Dật Phong lãnh đạm với chính mình, bản thân chật vật như vậy, nàng không muốn để cho hắn nhìn đến.

Hạ Tử Thần cong cong môi, theo sát đuổi theo phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận