Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y ngồi trong toà tửu lâu nơi phố xá sầm uất ở Ráng Sắc thành, tay cầm chung trà, một bên uống trà một bên nhìn đường cái người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Cách đó không xa chính là đại lâu bán đấu giá của Ráng Sắc thành, đại lâu bán đấu giá có tất cả ba tầng, chiếm địa thế cực rộng, nóc nhà ngói lưu ly màu vàng dưới ánh mặt sáng lên lấp lámh, có vẻ kim bích huy hoàng, hết sức xa hoa, có không ít người quần ba tụ năm đứng trên quảng trường ngoài đại lâu bán đấu giá.

Lúc này trong tửu lâu có không ít người, mọi người một bên uống rượu một bên nói chuyện phiếm, Ráng Sắc Thành ba năm mở đại hội bán đấu giá một lần, đương nhiên bọn họ đàm luận rầm rộ đại hội bán đấu giá nhiều nhất.

Đại hội bán đấu giá tổng cộng cử hành ba ngày, ngày hôm qua đã cử hành một ngày.Hôm nay là ngày thứ hai. Nhà bán đấu giá là một nghề cực vơ vét của cải, mỗi một kiện đồ vật bán đấu giá thành công, đều sẽ rút ra 2% tiền thuê, đại lâu bán đấu giá là sản nghiệp của Thác Bạt gia, có thể lấy đến nơi này bán đấu giá, đều là đồ vật thập phần hi hữu, từ công pháp, tinh thạch, đến các loại pháp khí cái gì cần có đều có, hơn nữa phẩm giai không thấp, đương nhiên giá trị cũng không rẻ.

Nhà đấu giá ngày thường cách vài ngày sẽ xuất ra đồ vật đến bán đấu giá, nhưng không thể so sánh với sự kiện ba năm bán đấu giá một lần, ở Huyền Thiên đại lục, Ráng Sắc Thành thành ba năm cử hành đại hội bán đấu giá một lần thập phần nổi danh, cơ hồ tất cả tu sĩ đều biết.

"Đáng tiếc không có bạch ngọc đài." Phượng mâu Tần Lạc Y hơi loé, âm thầm thở dài một hơi, hiện tại nàng cần nhất, chính là bạch ngọc đài.

Chỉ là loại đồ vật bạch ngọc đài, không nói đến nguyên liệu luyện chế thập phần trân quý hi hữu, càng không dễ dàng luyện chế, nếu tu sĩ có bạch ngọc đài, đều để lại chính mình sử dụng, căn bản không lấy ra bán đấu giá.Phải biết rằng bạch ngọc đài qua sông hư không, nếu gặp được tình huống khẩn cấp có thể sử dụng đào tẩu.

Một đạo bóng dáng quen thuộc xinh đẹp đi vào hội trường bán đấu giá, là Liễu Khuynh Thành. Đi bên cạnh nàng là một nam tử trung niên, gương mặt nam tử nghiêm nghị, tuy rằng không coi là tuấn dật phi phàm, lại thắng ở nho nhã, mang theo một cỗ khí chất cương trực công chính.

Gương mặt Liễu Khuynh Thành cùng nam tử trung niên thoạt nhìn có vài phần tương tự, Tần Lạc Y nhịn không được nhìn thêm vài lần, không biết vì cái gì, nhìn đến hắn nàng liền nghĩ đến nguỵ quân tử Nhạc Bất Quần trong "Tiếu Ngạo Giang Hồ".

Trên mặt Liễu Khuynh Thành mỉm cười, có vẻ thập phần hưng phấn, khẽ nhếch cằm, mâu quang ngạo nghễ nhìn bốn phía, nơi nào còn nửa phần tái nhợt nản lòng như mấy ngày trước, hai gò má hồng nhuận, trước hội trường bán đấu giá hiển nhiên không ít người nhận biết hắc y nam tử kia, thời gian một lát, có nhiều người tiến lên cùng hắn chào hỏi.

Thác Bạt Nguyên Hủ quay lại rất nhanh.nHắn không lấy bạch ngọc đài đến, nguyên nhân là phụ thân hắn, gia chủ Thác Bạt gia tộc-Thác Bạt Tiêu Dao không ở Ráng Sắc thành, ra ngoài làm việc hai ngày mới trở về.

Tần Lạc Y có chút thất vọng nho nhỏ.Hiện tại trên người nàng có không ít tinh thạch, còn có rất nhiều yêu đan, những cao giai yêu đan đó, tùy tiện xuất ra một viên, cũng đổi được mấy viên tinh thạch, nếu có bạch ngọc đài hồi Thiên Long sơn mạch, sẽ bớt không ít chuyện, nàng đã nghe được Liễu Khuynh Thành phải về Hàm Dương thành, mặc dù nàng không sợ Liễu Khuynh Thành, nhưng dù sao Hàm Dương thành cũng là địa bàn Liễu gia, chỉ sợ một đường đi sẽ không thái bình.Hắc y nam tử kia chín phần là người Liễu gia.

Nhìn trong mắt Thác Bạt Nguyên Hủ áy náy, nàng chỉ phải phất tay cười nói không quan hệ, quên đi, mặc dù khoảng thời gian này Ma Kiêu không thể xé rách hư không, nhưng ngẫu nhiên triển lộ thực lực, vẫn thập phần khủng bố.


Một đường có hắn làm bảo tiêu miễn phí, nàng cũng không e ngại Liễu gia sẽ đùa giỡn loại thủ đoạn gì, chỉ cần trở lại Thiên Long sơn mạch thì tốt rồi, Giản Ngọc Diễn đã là tu sĩ tử phủ đỉnh, lại ngưng tụ ra một đóa linh hoa, nàng tự tin hơn nhiều, lá gan Liễu Khuynh Thành lớn, cũng không dám đuổi giết nàng đến trung vực.

"Chờ thêm hai ngày ta đưa nàng hồi Thiên Long sơn mạch, vừa lúc hội đấu giá còn hai ngày." Ngón tay Thác Bạt Nguyên Hủ gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn, nghiêng đầu cười nói: "Trì hoãn một-hai ngày hẳn là không quan hệ đi?"

Đến Ráng Sắc thành, Lệ Phong không tiếp tục đi theo bên người hắn, nơi này là căn cơ Thác Bạt gia, trong thành có rất nhiều cường giả Thác Bạt gia ở, cho dù có người muốn giết hắn đoạt Hỗn Độn Chi Nguyên có lẽ có, cũng không dám động thủ trong này.

Tần Lạc Y vui vẻ đồng ý hắn đề nghị, có bạch ngọc đài sớm hồi Thiên Long sơn mạch là tốt nhất. Về phần Thác Bạt Nguyên Hủ sẽ chủ động lấy bạch ngọc đài đưa nàng trở về, nàng cũng không nghĩ nhiều, dù sao nàng cứu mạng hắn hai lần, nàng đương nhiên đem tất cả cho rằng Thác Bạt Nguyên Hủ cảm kích ân cứu mạng của chính mình, trong lòng hoàn hảo nghĩ đến, Thác Bạt Nguyên Hủ tri ân báo đáp, nàng quả nhiên không cứu nhầm hắn.

Thác Bạt Nguyên Hủ ôn nhu nhìn mặt nàng, trong mắt có ánh lửa nóng rực chợt lóe rồi biến mất, lập tức khôi phục ôn nhuận ban đầu, nâng chén nhẹ uống một hớp nước trà.

Liễu Khuynh Thạn đứng trên quảng trường hội đấu giá thấy được Thác Bạt Nguyên Hủ ngồi sát cửa sổ, tiếp tục chuyển qua sườn mặt người ngồi đối diện, ý cười khóe môi đột nhiên cứng đờ, trong mắt hiện lên ánh lửa âm lãnh, cho dù chỉ một bên sườn mặt, nàng cũng nhận ra đó là Tần Lạc Y.

Từ khi Thượng Quan Vô Ưu bị người mang đi, mấy ngày nay nàng không nhìn thấy hắn một lần, chỉ nghe nói mảnh vải lưu lại trong phòng Tiếu Lương quả thật trên người Thượng Quan Vô Ưu, không chỉ như thế, viết thương trí mạng trên người Tiếu Lương, cũng do phi kiếm trên người hắn tạo thành, dưới chứng cớ vô cùng xác thực, hung thủ giết chết Tiếu Lương đã xác định là hắn, Thượng Quan Vô Ưu bị mang về Thác Bạt gia.

Lúc trước nàng cũng chắc chắn Thượng Quan Vô Ưu giết chết Tiếu Lương, từ ngày biết tu vi Tần Lạc Y là tử phủ, bản thân còn tính kế rõ ràng làm cho ả cùng Hiệp Phi Phi chung một chỗ, cuối cùng ở trong phòng chính là nàng... Nàng càng nghĩ càng không thích hợp.

Chỉ sợ giết chết Tiếu Lương có liên quan đến Tần Lạc Y. Nhưng nàng không thể tìm ra chứng cớ. Huống chi có Thác Bạt Nguyên Hủ vì ả chứng minh, nếu lúc ấy người khác nói như vậy, mọi người trên phi hành thuyền có lẽ còn có điều hoài nghi, nhưng Thác Bạc Nguyên Hủ ở bắc vực cực có uy vọng nói ra lời này, mọi người đều tin tưởng.

"Làm sao vậy?" Hắc y nam tử ở bên cạnh nàng chú ý tới nàng khác thường, hơi nhíu mày, theo ánh mắt nàng nhìn lại, liếc mắt một cái liền thấy được một đôi nam nữ trên tửu lâu ngồi đối diện nhau.

Nam tử một thân cẩm bào huyền y, thanh nhã phiêu dật, khóe môi mỉm cười. Nữ tử theo phương hướng hắn nhìn lại, chỉ nhìn đến sườn mặt thướt tha.

"Phụ thân, nữ tử kia chính là Tần Lạc Y làm hại con bị trục xuất Phiêu Miểu Tông." Ngực Liễu Khuynh Thành phập phồng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi nói, thù mới hận cũ, hiện tại nàng càng hận Tần Lạc Y.

"Nàng chính là Tần Lạc Y?" Hắc y nam tử híp mắt lại, ý cười khóe môi chưa giảm, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y lạnh hơn không ít, hắn là phụ thân Liễu Khuynh Thành, thân đệ đệ gia chủ Liễu gia Liễu Hàn Phi- Liễu Hàn Tình.

"Hừ, lá gan nàng thật lớn, dám đến Huyền Thiên đại lục." Nữ nhi bị trục xuất Phiêu Miểu Tông, làm cho hắn ở trong tộc thật mất mặt, nếu không phải ca ca hắn ám chỉ nhiều lần, kêu hắn không thể đến Bồng Lai tiên đảo tìm người gây phiền toái, hắn đã sớm phái người giết nàng.


Sống hơn hai nghìn năm, hắn chỉ có một nữ nhi bảo bối là Liễu Khuynh Thành, không nghĩ tới đến Phiêu Miểu Tông, Tần Lạc Y làm hại nữ nhi chính mình thiếu chút nữa bị phế hết tu vi, nếu không phải có thanh mộc lệnh, đã bị ném xuống Sư Hổ Nhai.

Sư Hổ nhai hung hiểm, không ai so với hắn rõ ràng hơn, thời điểm tuổi trẻ từng cùng người kết bạn đi qua, thiếu chút nữa ngay cả mệnh đều bồi ở nơi đó, lấy tu vi nữ nhi hắn, nếu thực sự bị ném xuống dưới một tháng, chỉ sợ ngay cả tro cốt cũng không lưu lại.

Bàn tay Liễu Khuynh Thành trong tay áo nắm chặt, nàng hy vọng phụ thân giúp chính mình giết chết Tần Lạc Y, tu vi nàng hiện tại muốn giết Tần Lạc Y khẳng định không thành, Tần Lạc Y ngắn ngủi vài năm tu luyện ra tử phủ, tốc độ tu luyện quá mức khủng bố, nếu không còn sớm bóp chết nàng, về sau chờ tu vi nàng lớn mạnh, muốn giết nàng càng khó.

Nghiêng đầu nhìn phía phụ thân. Nhìn đến hàn ý trong mắt, hơi do dự, nàng đem chuyện xảy ra trên phi hành thuyền nói ra.Đương nhiên nàng chưa nói chính mình muốn thiết kế Tần Lạc Y, mà ám chỉ Tần Lạc Y thiết kế hãm hại chính mình, nên chính mình mới cùng Hiệp Phi Phi chung một chỗ, còn bị rất nhiều người trên phi hành thuyền thấy được.

Liễu Hàn Tình càng thêm giận dữ. Trong nháy mắt ánh mắt trở nên thập phần hung ác nham hiểm, cũng may hắn còn biết chính mình đứng ngoài hội đấu giá, ở đây người đến người đi, nhanh chóng đem hung ác nham hiển trong mắt liễm đi.

Nữ nhi nhà mình thích Phượng Phi Ly, hắn đã sớm biết, gia nhập Phiêu Miểu Tông cũng bởi vì liên quan đến Phượng Phi Ly, tuy rằng hơn hai năm trước, nàng bị Phiêu Miểu Tông trục xuất, nhưng đối với việc liên hôn cùng Phượng gia, hắn còn ôm vài phần hy vọng, lời nói Liễu Khuynh Thành hiện tại đem vài phần hy vọng đánh nát hoàn toàn.

Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, không bao lâu, chuyện này sẽ truyền khắp Huyền Thiên đại lục, Phượng gia căn bản không có khả năng để cho nhi tức nháo ra tai tiếng vào cửa, đừng nói Phượng gia, cho dù gia tộc khác thế lực cường đại chút, cũng không có khả năng tiếp nhận nữ nhi chính mình, mà tất cả chuyện này đều do Tần Lạc Y ban tặng!

Càng nghĩ càng giận, khuôn mặt nho nhã trở nên vặn vẹo, nhấc chân muốn đi qua, nên vì nữ nhi xả giận. Liễu Khuynh Thành vội vàng giữ chặt hắn lại. Ghé sát vào bên tai hắn thấp giọng nói vài câu, thần sắc Liễu Hàn Tình trở nên khiếp sợ hơn, thất thanh nói: "Nàng là tu sĩ tử phủ...Con xác định?"

Hỗn Độn Chi Nguyên bên trong Hoả Vực mất tích, Liễu Thanh đã chết, hai tin tức này đều làm cho hắn thập phần giật mình, nhưng Tần Lạc Y là tu sĩ tử phủ, càng làm cho hắn giật mình không thôi.

Thác Bạt Nguyên Hủ đứng lên, hướng phía sau tửu lâu đi đến. Ánh mắt Liễu Hàn Tình thẳng tắp dừng trên người Tần Lạc Y, khi Tần Lạc Y quay đầu đến, hắn thấy rõ ràng mặt Tần Lạc Y, thân thể mạnh mẽ chấn động, sau một lát mới nhịn không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: "Thời gian vài năm tu luyện đến tử phủ..." Trong mắt tối đen có chút hào quang cực nóng dị thường chói mắt lóe ra.

"Phụ thân, người nhất định phải vì nữ nhi báo thù." Kéo tay áo hắn, vẻ mặt Liễu Khuynh Thành ủy khuất làm nũng, lời nói của nàng rất nhỏ, trừ bỏ Liễu Hàn Tình, những người khác không nghe thấy, bộ dáng nàng xinh đẹp dậm chân làm nũng, dẫn tới không ít người ghé mắt.

Ánh mắt nam tu sĩ cực nóng, nhưnh ngại Liễu Hàn Tình ở một bên, không dám tùy ý đánh giá, một ít nữ tu thấy vậy, âm thầm phiết môi, ở trong lòng thầm mắng hồ ly tinh, trước mặt đông người không biết xấu hổ quyến rũ người.

Liễu Hàn Tình thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ tay nàng nói: "Không vội, việc này bàn bạc kỹ hơn, yên tâm, ta sẽ không công để cho con bị người khi dễ." Mang theo nàng đi vào đại lâu bán đấu giá.


Ánh mắt Tần Lạc Y vẫn lưu ý bọn họ thu hồi, bàn tay chống cằm, có chút đăm chiêu nhìn đối diện. Một đạo bóng dáng mặc sắc từ góc đường đi qua, tốc độ không nhanh không chậm, chuyển vào trong ngõ nhỏ một bên.

Hơi thở quen thuộc làm cho Tần Lạc Y giật mình, ánh mắt lập tức hiện lên một chút kinh hỉ, cũng bất chấp chờ Thác Bạt Nguyên Hủ đi ra, trực tiếp từ trên lầu hai nhảy xuống, đuổi theo. Dựa vào tốc độ nàng, đuổi tới mặc y nam tử phía trước rất nhanh, thân thể ẩn nấp trên cây đại thụ, từ xa đánh giá hắn.

Khuôn mặt thanh nhã tuấn dật, da thịt trơn bóng như bạch ngọc, hai đạo mày kiếm anh tuấn, mũi thẳng như điêu khắc, lông mi đen nồng đậm...Trong lúc giơ tay nhấc chân, lộ vẻ tao nhã cùng tự tin. Kia không phải đại ca tiện nghi của nàng sao?

Phượng mâu càng sáng, khóe môi cong lên, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, thân thể từ trên cây nhanh nhẹn nhảy xuống.

Dưới chân mặc y nam tử dừng lại, trong mắt có tinh quang sắc bén xẹt qua, đợi khi thấy rõ ràng người ngăn trước mặt, mày hơi nhíu, nở nụ cười, bước nhanh hướng nàng đi tới.

"Y nhi." Thanh âm réo rắt thập phần dễ nghe.

"Đại ca, sao huynh lại ở chỗ này?" Đã hơn năm năm không gặp đại ca, Tần Lạc Y khó nén kích động, trực tiếp mở hai tay ra hướng hắn xông đến, sắc mặt bởi vì kích động nổi lên ửng hồng mỏng manh.

Không nghĩ tới ở trong này ngoài ý muốn đụng phải đại ca Tần Thiên. Sở Dật Phong từng nói qua, đại ca đi theo lão gia tử Tần gia tu luyện, luôn luôn bế quan, nàng còn tưởng rằng cho dù chính mình tìm được Tần gia, chỉ sợ không dễ dàng nhìn thấy hắn, không nghĩ tới hôm nay ngoài ý muốn gặp được ở đây, hoàn hảo nàng không ở trên phi hành thuyền, bằng không sẽ bỏ lỡ hắn.

Tần Thiên bị nàng hưng phấn ôm lấy chặt chẽ thân thể cứng đờ, lập tức khôi phục bình thường, nâng nhẹ tay ôm lấy người nàng. Một cỗ hương thơm thản nhiên chui vào chóp mũi hắn, rũ mắt đánh giá nàng, hơn năm năm không gặp, trên mặt nàng thiếu vài phần non nớt, càng thêm trở nên xinh đẹp, da thịt như tuyết, trong suốt oánh nhuận, mặt mày thanh lệ tuyệt luân, không dùng son phấn trang điểm vẫn như từ trong tranh đi ra, lúc này phượng mâu nhìn hắn không che dấu vui mừng.

Nhịn không được nâng một bàn tay lên xoa đầu nàng, cười nói: "Lời này không phải ta nên hỏi muội sao...Không phải muội ở Phiêu Miểu Tông sao, tại sao lại ở chỗ này?"

Mấy ngày hôm trước hắn xuất quan, chợt nghe nói Sở Dật Phong đi Phiêu Miểu Tông, chẳng lẽ nàng cùng Sở Dật Phong bỏ lỡ, Sở Dật Phong không tìm được nàng sao?

"Lời này nói đến rất dài." Tần Lạc Y thở dài một hơi, đang muốn buông đại ca tiện nghi ra, một bên truyền đến thanh âm mở cửa.

"Tần Thiên, ách..."

Tần Thiên vừa ngẩng đầu liền nhìn đến Tần Mặc đang đứng cạnh cửa, chỉ nhíu mày nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ trêu tức. Tần Mặc không nghĩ đến đi ra ngoài sẽ nhìn đến bộ dáng Tần Thiên cùng một nữ nhân thập phần thân mật ôm nhau.

Lão gia tử thay thúc thúc thu đệ tử này, hai ngày ở chung, vẫn nghĩ đến hắn là người lãnh tâm lãnh tình, không có tâm thương hương tiếc ngọc, buổi tối hôm qua, hắn ở ngoài Ráng Sắc thành cứu Lục Tố-Huyền Thiên đại lục có mỹ danh linh vụ tiên tử, linh vụ tiên tử rõ ràng đối với hắn ái mộ có thêm, chủ động giao hảo, thậm chí còn làm bộ té ngã bị thương, muốn hắn nâng đỡ một phen, nhưng hắn làm như không thấy mặc người ta té trên mặt đất, chọc cô nương nhà người ta thập phần xấu hổ khóc lóc rời đi.

Ánh mắt dừng đến nữ tử trong lòng hắn. Hắn thập phần tò mò đến tột cùng là dạng cô nương gì, có thể thuận lợi ôm lấy Tần Thiên, không chỉ không bị hắn đẩy ra, ngược lại nhẹ nhàng ôm lấy, thậm chí còn thân mật dị thường trìu mến xoa đầu nàng.


Tần Lạc Y buông Tần Thiên ra xoay người lại.

"Ngươi...Y nhi!" Đợi khi thấy rõ ràng người trong lòng Tần Thiên, Tần Mặc hoàn toàn ngây dại, cư nhiên là Tần Lạc Y, người cùng Tần Thiên ôm nhau là Tần Lạc Y! Tại sao có thể như vậy?

Bộ dáng Tần Mặc khiếp sợ, làm cho Tần Thiên hơi nhíu mày, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tần Lạc Y. Tần Lạc Y cũng không nghĩ tới hôm nay không chỉ đụng phải Tần Thiên, còn đụng phải Tần Mặc, trong lòng dị thường cao hứng, trên mặt tươi cười càng thêm sáng lạn.

"Tần Mặc ca ca."

"Các ngươi nhận thức?" Tần Thiên đứng bên người Tần Lạc Y, nghiêng đầu hỏi nàng, bộ dáng thoạt nhìn như thập phần quen thuộc, còn gọi Tần Mặc là Tần Mặc ca ca.

Tần Lạc Y cười gật đầu: "Lần trước Tần Mặc ca ca đến Bồng Lai tiên đảo, chúng ta nhất kiến như cố, vô cùng hợp ý, liền nhận thức hắn làm ca ca."

Tần Mặc không nói gì, hắn còn đang rối rắm một màn vừa nhìn đến kia, ánh mắt nhìn về phía Tần Thiên mang theo vài phần không hờn giận, Phượng Phi Ly thích Tần Lạc Y, hơn nữa hai người bọn họ đã ở cùng một chỗ...Tần Thiên cư nhiên thân mật ôm nữ nhân của Phượng Phi Ly.

"Sao muội lại ở chỗ này? Phượng Phi Ly đâu?" Tần Mặc hỏi nàng, theo hắn biết, mấy tháng trước Phượng Phi Ly chạy tới Bồng Lai tiên đảo.

Nghe hắn nhắc tới Phượng Phi Ly, ý cười trên mặt Tần Lạc Y phai nhạt, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã, ba nam nhân kia, nàng đã tận lực không thèm nghĩ nữa, mỗi lần nhớ tới, nàng liền sinh khí, có xúc động muốn giết người.

"Huynh nói Đại sư huynh a...Hẳn là hắn còn ở Bồng Lai tiên đảo đi."

Thanh âm có chút đạm mạc, sau đó nàng quay đầu hỏi Tần Thiên: "Hai người tới nơi này là tham gia đại hội đấu giá hội?"

Tần Thiên cười gật đầu, hơi giữ đầu vai nàng, vòng qua Tần Mặc, dẫn nàng vào trong nhà: "Muốn đến đây làm gì, đến Ráng Sắc thành lúc nào?"

Tần Lạc Y dừng chân lại.Nàng nhớ tới Thác Bạc Nguyên Hủ bị nàng bỏ lại tửu lâu.

"Muội có bằng hữu ở bên ngoài chờ, vừa thấy huynh muội quá kích động, không nói với hắn một tiếng liền đuổi theo, muội đi nói với hắn một tiếng trước, miễn cho hắn tìm muội khắp nới...Huynh ở nơi này sao?"

Được Tần Thiên hồi đáp khẳng định, nàng cười hướng hắn phất phất tay, lại hướng về phía Tần Mặc phất phất tay: "Ta nói với hắn một tiếng sẽ đến nơi này tìm hai người."Sau khi nói xong, thân thể đã biến mất nhanh chóng.

Thác Bạt Nguyên Hủ quả nhiên đang tìm nàng, vẻ mặt lo lắng, nhìn đến nàng xuất hiện, tâm treo lên cao lúc này mới thả xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận