Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

"Nghe nói rằng, Liễu Khuynh Thành bị trục xuất khỏi Phiêu Miểu Tông."

"Không thể nào, ngươi nghe ai nói?"

"Việc này đã truyền khắp Ráng Sắc thành, nữ tử đi cùng Thác Bạt thiếu chủ ngày hôm qua chính là đệ tử Phiêu Miểu Tông, còn là sư muội Liễu Khuynh Thành, bởi vì Liễu Khuynh Thành phái người đuổi giết nàng, mới bị Phiêu Miểu Tông trục xuất."

"A, trách không được hơn hai năm nay Liễu Khuynh Thành đều ở Huyền Thiên đại lục, không đi Bồng Lai tiên đảo...Hắc hắc, Liễu gia đem việc dấu thật kỹ."

"Chuyện mất mặt như vậy đương nhiên bọn họ ngượng ngùng nói ra a, ta nói cho ngươi biết, đừng nhìn bộ dáng Liễu Khuynh Thành kia ngày thường vô cùng cao ngạo, trong lén lút thực sự dâm đãng, còn cùng hái hoa tặc Hiệp Phi Phi thân thiết bên nhau, ách, các ngươi không nghe đến thanh âm nàng cùng Hiệp Phi Phi chung một chỗ a, thanh âm kia, thật sự mềm mại từ trong xương cốt."

"Nàng cùng Hiệp Phi Phi chung một chỗ...Không có khả năng đi? Hiệp Phi Phi là ai? Liễu Khuynh Thành là ai...Không có khả năng! Còn nói bọn họ lăn giường với nhau, nói như chính tai ngươi nghe thấy vậy, Liễu Khuynh Thành thích thiếu chủ Phượng gia, lời này của ngươi không thể nói lung tung, nghe nói phụ thân Liễu Khuynh Thành còn ở Ráng Sắc thành, để hắn nghe thấy được, sẽ đem ngươi xé thành mảnh nhỏ."

"Ta không nói lung tung, nói cho ngươi, không chỉ ta nghe thấy thanh âm nàng rên rỉ, hắc hắc, ta còn tận mắt thấy nàng cùng Hiệp Phi Phi chung một chỗ, Liễu Khuynh Thành và ta cùng nhau ngồi phi hành thuyền từ Linh Hàng thành lại đây, trên phi hành thuyền phát sinh án mạng, Vi đại nhân dẫn người kiểm tra các phòng tìm kiếm hung thủ, vừa lúc đánh vỡ gian tình nàng cùng Hiệp Phi Phi, không chỉ ta nhìn thấy, trên phi hành thuyền có rất nhiều người nhìn thấy..." Thanh âm đè thấp không ít, hiển nhiên vẫn sợ Liễu Hàn Tình nghe thấy.


Liễu Hàn Tình đứng ngoài trà lâu, nhìn vài tu sĩ trong trà lâu ghé tai vào nhau nghị luận không ngớt, khuôn mặt nguyên bản nho nhã trở nên dị thường vặn vẹo. Sau khi từ trong phòng đấu giá đi ra, hắn nghe được rất nhiều người lén đàm luận nữ nhi hắn, tuy rằng Liễu Khuynh Thành đã sớm nói với hắn việc này, hắn cũng dự đoán được sự tình sẽ bị truyền đi thật sự không chịu nổi, sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng hiện tại nghe vào tai, vẫn làm cho hắn có xúc động giết người.

Hít sâu mấy hơi, hắn mới đem sát ý mãnh liệt trong lòng áp lực xuống. Quá nhiều người biết việc này, trừ phi hắn có thể đem toàn bộ người trong Ráng Sắc thành giết chết, nếu không sẽ không ngăn cản được lời đồn đãi lan tràn.

"Tần Lạc Y, ngươi đem nữ nhi ta bức ra Phiêu Miểu Tông, bây giờ còn dám thiết kế hãm hại nàng...Huyền Thiên đại lục không phải Bồng Lai tiên đảo, ở trong này không có bất luận kẻ nào có thể bảo hộ được ngươi." Nhìn người trong trà lâu nghị luận không ngớt, ánh mắt Liễu Hàn Tình xẹt qua một chút hung ác nham hiểm, uy áp tu sĩ tử phủ cường đại không hề giữ lại phóng ra.

Chúng tu sĩ trong tửu lâu đang nói chuyện hứng khởi mạnh mẽ cả kinh, đợi đến khi nhìn thấy Liễu Hàn Tình đứng thẳng bên ngoài, sắc mặt biến đổi, vội vàng im lặng, từng giọt mồ hôi lớn trên trán chảy xuống, chỉ sợ Liễu Hàn Tình khó chịu một cái đem bọn họ tiêu diệt.

Ánh mắt Liễu Hàn Tình lạnh băng hờ hững quét một vòng trên người bọn họ, lập tức hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: "Nếu để cho ta tiếp tục nghe được các ngươi nói hươu nói vượn, ta không ngại động thủ cắt đầu lưỡi các ngươi." Nói xong ngự thần hồng phẩy tay áo bỏ đi.

Mọi người trong trà lâu nhặt về một cái mạng, thở dài một hơi, cũng bất chấp uống trà, vội vàng tính tiền rời đi, chỉ sợ đi chậm một bước, vạn nhất Liễu Hàn Tình quay trở lại, bọn họ sẽ gặp xui xẻo.

Người bị Liễu Hàn Tình cảnh cáo sợ quá chạy khỏi trà lâu, nhưng sự tình Liễu Khuynh Thành cùng Hiệp Phi Phi vẫn ồn ào huyên náo truyền đi, giữa trưa ngày hôm sau Tần Lạc Y xuất môn, một đường hướng đại lâu bán đấu giá nghe được không ít người nhỏ giọng nghị luận. Khoé môi nhịn không được cong nhẹ, trên mặt hiện lên tươi cười trào phúng.Tần Mặc vỗ cằm, trong mắt hiện lên chút ánh sáng, cười ha ha.

"Cư nhiên có loại sự tình này? Muội cùng nàng ta đều ngồi phi hành thuyền đến, nói cho ta biết việc này là thật hay giả, Liễu Khuynh Thành cùng Hiệp Phi Phi thật sự lăn chung một chỗ, còn bị rất nhiều người gặp được?" Tiếng cười của hắn thập phần sung sướng, trong thanh âm không dấu được vui sướng khi người khác gặp họa. Trong lòng thay huynh đệ nhà mình cao hứng, nháo ra chuyện lớn như vậy, xem Liễu Khuynh Thành về sau còn mặt mũi gì quấn quít lấy Phượng Phi Ly.


Môi Tần Thiên cong nhẹ, xiêm y ngân bạch dưới ánh mặt trời phát ra bạch quang nhu hòa, phụ trợ dáng người càng thêm thon dài cao ngất, trong mắt hiện ra đạo u quang, dung nhan tuấn dật thanh nhã thêm vài phần tà mị.

"Đương nhiên là thật." Tần Lạc Y mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt rất lạnh, nếu không phải nàng nhận ra âm mưu của Liễu Khuynh Thành cùng Thượng Quan Vô Ưu trước, nhân vật chính bị nghị luận như thế chính là nàng.

Biết được sự tình trải qua, tươi cười trên khoé môi Tần Mặc cứng đời, lúc này sắc mặt thay đổi, thấp chú nói:"Liễu Khuynh Thành chết tiệt."

"Nữ nhân ác độc như thế, không thể lưu tính mạng nàng ta được." Tâm Tần Thiên hung hăng co rút, ánh mắt phút chốc tối sầm lại, trở nên dị thường lạnh lẽo.Nguyên bản còn muốn từ từ mưu tính, tận lực hành sự bí ẩn, lúc này hắn đột nhiên sửa lại chủ ý, để nàng ta sống lâu thêm một ngày, còn không biết sẽ làm ra bao nhiêu sự tình ác độc.

Hắn cùng Tần Lạc Y hơn kém nhau mười tuổi, đối với người muội muội này, trước kia hắn không có cảm tình đặc thù gì, trên mặt Tần Lạc Y từ nhỏ mang theo nhiều vết mẩn đỏ, không phải hắn ghét bỏ nàng, kỳ thật hắn vẫn thích nàng hơn Tần Lạc Hàn, chỉ không biết tại sao, Tần Lạc Y từ nhỏ không cho chính mình đến gần người nàng, mỗi lần chỉ cần chạm vào nàng một cái, nàng sẽ vừa khóc vừa nháo, có đôi khi nháo đến lợi hại, nháo toàn bộ buổi tối, mặc cho ai dỗ dành cũng không được, lâu dần hắn không gần nàng nữa, có khi gặp được trong phủ, cũng chỉ nhìn từ xa vài lần mà thôi.

Sau khi lớn hơn, mỗi ngày hắn đọc sách tu luyện, mà nàng núp phía sau viện, thời điểm thấy nàng càng ít,bkhi trưởng thành, tuy rằng Tần Lạc Y nhìn thấy chính mình không hề khóc nháo, lại sợ hãi rụt rè tránh phía sau người khác, trên mặt còn che lụa trắng, mỗi lần nhìn thấy hắn trong mắt đều mang theo sợ hãi rõ ràng như vậy, giống như hắn là người xấu làn tội ác tày trời gì...Thậm chí khi đó hắn đã quên muội muội hắn trưởng thành bộ dáng gì.

Nhưng tất cả đều thay đổi từ sáu năm trước, hắn còn nhớ rõ ràng nguyên bản chính mình hồi phủ tham gia hôn lễ nàng, nàng ngồi trên bàn đu dây trong Ánh Tuyết viên, đỏ mặt tò mò nhìn xuân cung đồ, nhìn đến chính mình xuất hiện, trong mắt không còn sợ hãi cùng khiếp đảm dĩ vãng, chỉ tò mò nhìn chính mình, biết rõ chính mình đã thấy được xuân cung đồ trên tay nàng, lại cố giữ vững trấn định nói chuyện cùng chính mình...Mỗi khi nhớ tới bộ dáng nàng lúc đó, hắn liền muốn cười.


Sau khi muội muội mất trí nhớ cùng trước kia thật sự bất đồng, không chỉ không sợ hắn, mỗi lần nhìn đến, trong mắt nàng đều toát ra vui mừng, đó là một loại yêu thích phát ra từ sâu trong nội tâm, mỗi khi hắn thấy, trong lòng đều rung động không thôi, nhịn không được muốn bảo hộ nàng, không cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng.

Nhìn mặt Tần Thiên cùng Tần Mặc khó nén tức giận, khoé môi Tần Lạc Y nhịn không được mỉm cười, cảm giác có ca ca vì chính mình xuất đầu thật tốt, tuy rằng lấy tu vi nàng hiện tại, muốn giải quyết Liễu Khuynh Thành quá dễ dàng.

"Đại ca, Tần Mặc ca ca, các huynh không cần lo lắng, nếu nàng ta dám chơi xấu muội, muội sẽ khiến cho nàng ta không chịu nổi." Nàng chớp mắt nhìn, thanh âm thanh thúy dễ nghe, trên mặt trắng nõn tràn đầy tự tin.

Tần Mặc cùng Tần Thiên nhìn nhau, lại rất nhanh rời ánh mắt đi, hai người đều không nói chuyện, nhưng đều âm thầm quyết định, vẫn nên giải quyết Liễu Khuynh Thành sớm một chút mới tốt, lưu nàng ta lại đêm dài lắm mộng, vạn nhất nàng ta dựa vào Liễu Hàn Tình làm ra chuyện nguy hại Tần Lạc Y sẽ không kịp hối hận.Ba người tiếp tục hướng đại lâu bán đấu giá hành tẩu.

Ở cửa đại lâu bán đấu giá đại, vừa lúc đụng phải phụ-nữ Liễu Khuynh Thành cùng Liễu Hàn Tình, hai tay Liễu Hàn Tình đặt sau người, thần sắc uy nghiêm, nhìn đến Tần Mặc, khoé môi hắn mới lộ ra mỉm cười, dừng cước bộ hỏi thăm tình hình phụ mẫu Tần Mặc cùng Tần lão gia tử gần đây, sau đó tiếp tục hướng đại lâu bán đấu giá hành tẩu.

Ánh mắt Liễu Khuynh Thành vẫn như có như không dừng trên người Tần Thiên, trong mắt lóe ra một chút sáng rọi khác thường, tuy rằng diện mạo Tần Mặc tuấn dật, nhưng không phải loại hình nàng thích, nàng càng xem càng cảm thấy nam nhân này, không thua kém Phượng Phi Ly.

Đáng tiếc nàng vẫn không thể hỏi thăm hắn là ai, cùng Tần Lạc Y có quan hệ gì...Lại nghĩ đến ngày hôm qua hắn bỏ hơn hai ngàn vạn lượng bạc mua hoả huyễn thạch cho Tần Lạc Y, trong mắt không khống chế được hiện lên một chút đố kỵ.

Tần Thiên đối với nàng làm như không thấy. Tần Mặc âm thầm phiết môi, trong mắt xẹt qua một chút vô lương. Khóe môi gợi lên tươi cười tựa tiếu phi tiếu, Liễu Khuynh Thành...Nàng ta biết chính mình cùng Phượng Phi Ly không thành, hiện tại nhìn trúng Tần Thiên đi?

Tần Lạc Y có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Liễu Hàn Tình, không biết vì cái gì, nàng cảm thấy ánh mắt Liễu Hàn Tình nhìn về phía chính mình thực quỷ dị, tuy rằng hắn từ hôm qua cho tới hôm nay, tổng cộng không gặp qua nàng vài lần...Trong ánh mắt kia không riêng gì sát ý, còn có hưng phấn khi thợ săn nhìn đến con mồi, tuy rằng hắn cực lực che dấu, nàng vẫn nhận ra.


Thác Bạt Nguyên Hủ ở đại lâu bán đấu giá nhìn thấy bọn họ đến đây, cười đi ra đón, Tần Lạc Y đang muốn theo chân bọn họ đi vào, dư quang khóe mắt đột nhiên ngắm đến đạo bóng dáng có chút quen thuộc hướng ngoài Ráng Sắc thành lặng yên lao đi, ở phía sau hắn, còn có một thanh y nam tử đi theo. Phượng mâu híp lại, dưới chân đột nhiên dừng lại một chút.

"Các huynh đi vào trước đi, trong chốc lát hội đấu giá bắt đầu, muội nhìn thấy bằng hữu, muốn đi ra gọi hắn trước." Nàng cười nói với ba người Tần Thiên.

"Đi nhanh về nhanh, chớ đi quá xa." Tần Thiên nói.Nơi này là Ráng Sắc thành, có vô số cao thủ của Thác Bạt gia tọa trấn, hơn nữa phụ-nữ Liễu Khuynh Thành đã đi vào đại lâu bán đấu giá, thật ra hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Tần Lạc Y gật đầu đáp ứng, hướng bọn họ vẫy tay, lúc này mới đuổi theo, nhưng vì không khiến cho người khác khả nghi, nàng vòng mấy vòng, hướng phương hướng thanh y nhân lao đi, sau đó không lâu, nàng ra ngoài Ráng Sắc thành, hai người phía trước rốt cục dừng lại, dừng trong một chỗ rừng rậm âm lãnh.

Ẩn thân trên ngọn cây, ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên đạo bóng dáng tử y, gương mặt thực bình thường, nhưng nàng liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, là Đoan Mộc Trường Anh dịch dung. Cùng bộ dáng gặp được ở Động Thiên Phúc khác nhau, nhưng mặc kệ hắn dịch dung như thế nào, bản thân Tần Lạc Y là cao thủ dịch dung, khuôn mặt Đoan Mộc Trường Anh biến hoá ra sao, thủy chung không thể hoàn toàn che dấu hơi thở trên người, chuyện này có liên quan đến việc Tần Lạc Y là luyện đan đại sư,ncảm giác linh hồn lực dị thường cường đại.

"Thánh Tử." Thanh y nam tử hướng tới Đoan Mộc Trường Anh cung kính thi lễ.

"Sự tình đều làm tốt?" Đoan Mộc Trường Anh mở miệng, thanh âm cùng ngày thường có chút khác nhau.

"Thánh Tử yên tâm, bản công pháp kia đã đưa vào bán đấu giá." Thanh y tu sĩ cười nói: "Thuộc hạ đã thả ra ít tiếng gió, tin tưởng buổi chiều hôm nay bọn họ nhất định sẽ cạnh tranh kịch liệt."

"Vậy là tốt rồi." Thần sắc Đoan Mộc Trường Anh thản nhiên: "Tông chủ rất coi trọng việc này...Nếu ngươi thất trách, Tông Chủ trách tội xuống dưới, ai cũng không thể bảo đảm ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận