Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

"Lam đại nhân, trong khoảng thời gian này không biết Ngọc nương tử trốn chỗ nào, thuộc hạ phái rất nhiều người ra ngoài cũng không thể tìm thấy nàng cùng sư huynh của nàng." La Đông Hán thân mặc hắc y quỳ một gối xuống thỉnh tội trước mặt Lam Chấn.

Ánh mắt hắn không dám nhìn Lam Chấn, chỉ nhìn chằm chằm trên mặt đất, tính cách Lam Chấn hỉ giận vô thường, không mang sư huynh muội Ngọc nương tử về, việc này vừa lớn vừa nhỏ, gặp tâm tình Lam Chấn tốt, chuyện gì cũng coi như không, gặp tâm tình hắn ta không tốt sẽ có phiền toái.

Tuy rằng hôm nay hắn mới trở về, nhưng sớm nghe nói Lam Chấn cùng Băng Mị mang theo mười mấy người đi ra ngoài bắt Tần Lạc Y ở Thiên Long sơn mạch, nhưng không chỉ không bắt được người, chính mình còn ăn đau khổ, cuối cùng dựa vào truyền tống trận mới giữ được mạng trở về.

"Phanh!" Một chén trà bạch ngọc tinh xảo đột nhiên hướng trên người hắn bay qua, hắn không dám trốn tránh, chỉ phải kiên trì tiếp nhận, chén trà đánh vào ngực sau đó rơi trên mặt đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, lá trà rơi trên người, nước trà nhỏ giọt từ trên người xuống, động tác hắn quỳ xuống đất chưa động.

"Phế vật, chỉ một nữ nhân mà thôi, nhiều người như vậy còn không tìm thấy? Ngươi không tìm thấy hay là không đi tìm?" Lam Chấn nghiêm mặt hỏi, trong mắt tràn đầy sắc bén hung ác nham hiểm.

Thân thể La Đông Hán cứng đờ:"Thuộc hạ đáng chết, thỉnh đại nhân cho thêm vài ngày, chúng thuộc hạ nhất định sẽ mang nàng về." Trong lòng giận dữ, Lam Chấn nhìn trộm mỹ mạo Ngọc nương tử, không để ý trên tay bọn họ còn có chính sự Tông chủ, sai khiến bọn họ đi tìm Ngọc nương tử, vì thỏa mãn tư dục một mình hắn ta.

"Lại cho ngươi thêm vài ngày, ngươi có thể đem người mang về?" Lam Chấn hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên chút tinh quang, sau đó ngồi xuống ghế một bên: "Ngươi dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi?"

La Đông Hán ngẩng đầu lên, đang muốn nói chuyện, một tiếng cười khẽ từ ngoài cửa sổ truyền đến, cùng với tiếng ho nhẹ không khoẻ: "Chấn ca ca, mấy ngày không gặp, huynh ở đây phát tính tình gì vậy?"

Lam Chấn nhíu, hướng tới cửa nhìn lại. Tần Lạc Y phẫn Băng Mị nhướng cằm đứng ở cửa, đã thay đổi y phục dính máu trên người, sắc mặt tái nhợt, nhưng không chút tổn hại đến vẻ xinh đẹp của nàng, ngược lại làm cho cả người nàng mang theo cỗ tử nhu nhược mĩ.

La Đông Hán âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cơ hồ mọi người Thiên Đạo Tông đều biết quan hệ giữa Lam Chấn cùng Băng Mị, tuy rằng Lam Chấn phong lưu, nhưng rất nhiều sự tình vẫn coi trọng Băng Mị, Băng Mị thích hắn, dù sao là tu sĩ tử phủ, trước mặt người khác cũng phải cho Băng Mị vài phần mặt mũi, dựa vào phần thiện nhân hiểu ý của hắn, mới khiến cho Băng Mị khăng khăng một mực đi theo hắn.

"Ngươi đi xuống trước đi." Lam Chấn hướng về phía La Đông Hán lạnh lùng ném một câu, đợi La Đông Hán rời khỏi thư phòng, khóe môi hắn gợi lên một chút tươi cười: "Rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại."

Tần Lạc Y thuận tay cài cửa, hướng về phía hắn cười khẽ chớp mắt nhìn:"Chấn ca ca, còn chưa bắt được hai người hại chúng ta, có phái huynh nên người ra ngoài tìm bọn họ hay không? Chờ đến khi bắt được bọn họ, ta nhất định phải hung hăng giáo huấn bọn họ một trận."

Tần Thiên buồn cười nhìn nàng một cái, liếc đến hộ vệ ngoài cửa sổ đều cách khá xa, La Đông Hán cũng rời khỏi sơn cốc, hắn trêu tức cười nói: "Nàng chuẩn bị giáo huấn bọn họ như thế nào?"


"Bây giờ còn chưa nghĩ tới, nhưng nhất định không cho bọn quá tốt lac được." Nàng đi đến bên người Lam Chấn, cố ý đắn đo thanh âm tức giận nói.

Tần Thiên nhướng cằm, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, ánh mắt kia mang theo chút thần sắc kỳ dị, Tần Lạc Y nhịn không được nhíu mày, sau đó nhỏ giọng nói: "Huynh nhìn muội như vậy làm gì?" Hơn nữa dùng khuôn mặt âm nhu Lam Chấn âm nhu như thế nhìn nàng, làm cho nàng thấy như thế nào cũng không được tự nhiên.

"Ta cảm thấy muội hôm nay cùng ngày hôm qua không quá giống nhau." Tần Thiên kéo kéo khóe môi, đè thấp thanh âm, ánh mắt không chớp nhìn nàng.

Trong lòng Tần Lạc Y vừa động. Chẳng lẽ đại ca đã nhìn ra cái gì?

"Ngày hôm qua muội chưa tỉnh lại, hôm nay đã tỉnh, đương nhiên bất đồng." Nàng giả ngu.Nàng đối với thuật dịch dung của chính mình rất có tin tưởng, hẳn là sẽ không nhìn ra cái gì không ổn mới phải.

"Thật không?" Tần Thiên nhíu mày, cong môi cười, trong mắt có chút quang mang trêu tức chợt lóe rồi biến mất, nhưng quá nhanh, Tần Lạc Y không chú ý tới.

"Lam đại nhân, Băng đại nhân." Thủ lĩnh hộ vệ Phương Hồng trong cốc đứng ở cửa thư phòng: "Đã bắt hai người đoạn thời gian trước đi qua Hỏa Vực về, ngài có muốn đến xem luôn không?"

"Đương nhiên muốn đi." Cửa bị mở ra, Tần Thiên dẫn đầu đi ra, bên cạnh hắn, Tần Lạc Y theo sát sau, Tần Lạc Y ôm chặt tay Tần Thiên, giống như ngày đó mới gặp Lam Chấn cùng Băng Mị.

Đối với tình hình Lam Chấn cùng Băng Mị ở chung, nàng đã biết không ít, đương nhiên đều do hai nữ tu trong cốc ban tặng, hai nữ tu kia tu vi không cao, bộ dạng rất xinh đẹp, Lam Chấn bị thương hôn mê, bộ dáng các nàng thực lo lắng, Băng Mị bị thương vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, các nàng có vẻ thật cao hứng, thậm chí hai người còn lén lút nói với nhau hy vọng Băng Mị tốt nhất không cần tỉnh lại, nói Băng Mị là ả hồ ly tinh.

Phương Hồng đối với màn này hiển nhiên đã nhìn quen không trách, chân mày đều không nhíu một chút.

Tần Lạc Y kéo tay đại ca chính mình thập phần tự nhiên, thời điểm ở hiện đại, tuy rằng nàng không có thân ca ca, quan hệ cùng vài đường ca rất tốt, ngày thường ở chung thập phần hòa hợp, tay trong tay như vậy đi tham gia vài buổi lễ long trọng là chuyện thường xuyên.

Ánh mắt Tần Thiên nhìn ngón tay như ngọc nhẹ nhàng kéo tay áo chính mình của nàng, chóp mũi ngửi được hương thơm trên người nàng, thân thể cứng đờ hơi khó phát hiện, đột nhiên nghĩ đến một màn lúc trước nàng rời khỏi Trấn Nam Vương, tự nhiên hào phóng cho chính mình một cái ôm, mâu quang phút chốc tối sầm lại.

Ba người xuyên qua sơn cốc, đi vào mật thất phòng thủ rất nghiêm mật, Phương Hồng mở cửa ra, Tần Thiên cùng Tần Lạc Y một cước đi vào.Bên trong có không ít người. Ánh mắt Tần Lạc Y đảo qua, ở bên trong phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc, thậm chí Hạ Thanh Vu đều ở bên trong. Hạ Thanh Vu cùng nam tử trung niên khác, đúng là hai người Phương Hồng nói vừa mới bắt về, gương mặt Hạ Thanh Vu như trứng ngỗng lạnh lùng trừng mắt các nàng.


Các tu sĩ khác, có mấy nữ tu trên mặt hiện lên thần sắc hoảng sợ, thân thể nhịn không được rụt lui về phía sau, một bên lui một bên nhìn về phía Tần Thiên bên người nàng, trong lòng Tần Lạc Y vừa động, nghĩ đến Lam Chấn âm nhu phong lưu, trong lòng hiểu rõ, nói không chừng mấy nữ tu này từng bị hắn khi dễ.

Hai gã tu sĩ trang phục hắc y bên người đem trữ vật giới của hai người Hạ Thanh Vu đoạt lại đây, Phương Hồng biết tu vi Lam Chấn cùng Băng Mị mất hết, sợ là mất vài ngày mới có thể khôi phục, hắn trực tiếp tiếp nhận trữ vật giới, xoá ấn ký linh hồn bên trên, mới đem trữ vật giới giao cho Tần Thiên. Tần Thiên đem thần thức tham nhập vào.

"Đến tột cùng các ngươi là loại người nào? Muốn làm cái gì?"Nam tử trung niên bên cạnh Hạ Thanh Vu giận dữ trừng mắt Lam Chấn.

Tần Thiên không chút để ý thưởng thức trữ vật giới trong tay, liếc mắt nhìn hắn nói: "Chúng ta là loại người nào ngươi không cần quản, ngươi chỉ cần hảo hảo ngẫm lại, thời điểm Hỗn Độn Chi Nguyên mất tích còn có những người nào đi vào Hoả Vực, nếu ai nghĩ tới, trợ ta tìm được Hỗn Độn Chi Nguyên, ta sẽ để các ngươi rời đi, nếu không...Các ngươi liền chuẩn bị ở trong này cả đời đi." Sau khi nói xong, hắn đứng lên tiêu sái đi ra ngoài. Tần Lạc Y tự nhiên đi theo phía sau hắn ra ngoài, trước khi ra ngoài, nhịn không được quay đầu nhìn Hạ Thanh Vu một cái.

Cứ như vậy rời đi, khiến cho Phương Hồng thập phần ngoài ý muốn, ánh mắt dừng trên mặt Băng Mị, lập tức hiểu ý, xem ra hôm nay Lam đại nhân sẽ không ở trước mặt Băng đại nhân mang người đi, dù sao còn nhiều thời gian, huống hồ hiện tại tu vi Lam đại nhân mất hết, thật sự đem nữ nhân này mang đi, vạn nhất vô ý một cái khiến hắn bị thương, chờ Tông chủ xuất quan, mạng nhỏ của chính mình sẽ gặp nguy hiểm.

Trở lại sơn cốc, Tần Lạc Y từ xa nhìn thấy trên đỉnh núi có đạo bóng dáng huyền sắc quen thuộc tiêu sái đứng sừng sững, đỉnh núi gió lớn, thổ vạt áo hắn bay phần phật, tóc đen bay lên, toàn thân tản ra cỗ khí chất tôn quý bễ nghễ thiên hạ. Đoan Mộc Trường Anh!

Trong lòng nàng rùng mình. Tông chủ, Thánh tử...Chẳng lẽ Đoan Mộc Trường Anh chính là Thánh tử Thiên Đạo Tông? Nơi này còn có một tông chủ, bọn họ đem người tiến vào Hỏa Vực bắt lại, muốn biết Hỗn Độn Chi Nguyên dừng trong tay ai, trong hội bán đấu giá xuất hiện Kinh Long Quyết...Đến tột cùng Thiên Đạo Tông muốn làm gì?

Phượng mâu rũ xuống, không nhìn về phía đỉnh núi, trong mắt hiện lên chút trầm tư, xem ra Thiên Đạo Tông này không phải môn phái đứng đắn, chỉ sợ dã tâm bọn họ không nhỏ. Tần Thiên cũng thấy được bóng dáng trên đỉnh núi, dư quang khóe mắt nhìn bàn tay muội muội nắm tay áo chính mình rõ ràng có chút không yên lòng, trong mắt hiện lên chút ánh sáng nhạt.

Trải qua vài ngày nói bóng nói gió, Tần Thiên đã biết sơn cốc hiện tại chính mình ở, ở phía đông Thiên Đạo Tông. Lúc trước bọn họ rơi xuống truyền tống trận trong mật thất, là một trong bốn truyền tống trận chủ yếu của Thiên Đạo Tông.

Thiên Đạo Tông tự thành một vực, bên trong cực kỳ rộng lớn, chừng mấy vạn dặm, truyền tống trận trong mật thất có thể đi thông ba nơi khác của Thiên Đạo Tông, cũng có thể đi thông ngoại vực, nhưng muốn đi ra ngoài, không chỉ cần tinh thạch khởi động, còn cần khắc phương vị địa phương chính mình muốn tiến đến.

Đây cũng là nguyên nhân ngày đó hắn cầm tinh thạch, nhưng không có biện pháp khởi động trận pháp, cũng may hắn ở trong mật thất thư phòng Lam Chấn tìm được một phần ký lục ghi lại.

Một bên hắn tự mình nghiên cứu ký lục, một bên chép lại cho Tần Lạc Y một phần, trừ bỏ truyền tống trận Hoả Vực, không có cửa khác đi thông ngoại vực, muốn đi ra ngoài, phải đem phương pháp nghiên cứu thấu triệt.


Hai ngày này hắn ra ngoài sơn cốc, tuy rằng đi không xa, hiểu biết một ít thực lực Thiên Đạo Tông, chỉ là một ít cũng làm cho hắn kinh hãi, Tông chủ Thiên Đạo Tông đang bế quan, mọi người trong tông chỉ biết hắn ta thập phần lợi hại, đến tột hắn ta lợi hại như thế nào, không có bất luận kẻ nào biết.

Trong tông có không ít tu sĩ tử phủ, tu sĩ thanh phủ ngọc phủ càng nhiều, có lẽ thực lực bọn họ so với bảy đại thế gia Huyền Thiên đại lục không kém bao nhiêu, trên Huyền Thiên đại lục có thế lực như vậy tồn tại, còn ở nơi nơi bố trí truyền tống trận đã sớm thất truyền, thực sự làm cho người ta giật mình.

Nếu bọn họ dựa vào thực lực cùng truyền tống trận, muốn vô thanh vô tức tiêu diệt và thay thế một thế gia, sợ rằng rất có thể dễ dàng làm được, cho tới bây giờ bọn họ không hành động, hoặc là không có dã tâm này, hoặc là sợ bị thế gia khác liên thủ tiêu diệt, nên vẫn giấu tài...Nhìn Thiên Đạo Tông làm việc, hắn đoán khả năng tính toán của người phía sau lớn hơn.

Tần Lạc Y cầm quyển sách đại ca ghi lại đi ra, chuyện nghĩ đến đầu tiên là Băng Mị trong vòng tay không gian, khóe môi nhẹ nhàng cong cong...Thừa dịp đêm dài yên tĩnh, nàng trốn vào vòng tay không gian.Băng Mị bị nàng tùy tay ném xuống đất, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Ma Kiêu ngồi trên tảng đá, lúc này cả người bị cỗ hơi thở quỷ dị màu đen vờn quanh, ngay cả mặt mũi đều không nhìn rõ, chỉ nhìn đến một bóng dáng cao lớn mông lung. Tần Lạc Y đứng trước mặt hắn, nhịn không được híp mắt cẩn thận đánh giá hắn, đặc biệt cỗ hơi thở đen trên người hắn kia, khiến cho nàng có loại cảm giác thập phần âm trầm.

"Đáng chết." Chẳng qua đứng yên một lát, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong cơ thể nàng đột nhiên dị động lên, không ngừng xuyên thấu qua thân thể hắn hấp thu cỗ hơi thở màu đen, Ma Kiêu nguyên bản nhắm mắt ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt ra, trong mắt xinh đẹp trào ra sát khí sắc bén.

Đợi khi thấy rõ ràng người trước mặt, hắn đứng dậy, ống tay áo rộng phất một cái, nhanh chóng đem hơi thở màu đen dày đặc quỷ dị liễm nhập trong cơ thể, hơi nhíu mày nhìn Tần Lạc Y nhảy ra vài trăm thước, nguy hiểm híp mắt, cười nhạo nói: "Còn muốn mạng nhỏ của ngươi sống lâu hơn, đừng ở thời điểm ta tu luyện cách quá gần."

Tần Lạc Y dùng Vô Tướng Đại Pháp đem dị động Hỗn Nguyên Thiên Châu áp chế xuống, đối với sát khí trong mắt hắn làm như không thấy, phiết phiết môi không sợ hãi khẽ cười nói: "Mạng nhỏ của chúng ta buộc cùng một chỗ...Nói, đến tột cùng ngươi tu luyện tà pháp gì? Nhìn đến thực sự làm cho người ta hoảng sợ."

Nói đến mạng nhỏ hai người buộc cùng một chỗ, sắc mặt Ma Kiêu có chút khó coi, muốn phát tác một phen, lại nghĩ tới khế ước bản mạng do chính mình cam tâm tình nguyện cùng nàng kết hạ.

Trên mặt hiện ra chút tươi cười tà tứ đáng giận, đến gần bên người nàng, trước khi Tần Lạc Y phản ứng lại, nhanh chóng vươn tay ôm thắt lưng nàng, mặt tới gần mặt nàng, hơi thở nóng rực ái muội phất xuy trên mặt nàng: "Nếu mạng nhỏ chúng ta buộc cùng một chỗ, ta cũng không dối gạt ngươi...Đây là đại pháp thải âm bổ dương, đem khí chí âm trong thiên địa tu luyện, cái gọi là khí chí âm, thiên hạ chia làm hai loại, thứ nhất là âm khí trên người nữ tử, cùng nữ tử song tu, có thể lấy âm khí trên người nữ tử đề cao tu vi, thứ hai là tìm nơi thi khí tụ tập, sẽ sinh ra âm khí, cái loại âm khí này so với âm khí trên người nữ tử nồng đậm hơn mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần, thân tu vi của ta, đều do âm khí tu luyện mà thành, ngươi không biết về Cửu U hồ đi, là chiến trường thời kỳ Viễn cổ, dưới mấy ngàn thước mai táng rất nhiều thi cốt, nên nơi đó chính là nơi thi khí tụ tập, ách, nếu không phải hai người kia tìm đến, nơi đó là tu luyện bảo, thi khí dưới đó ít nhất đủ cho ta tu luyện trăm năm..."

Tần Lạc Y hoàn toàn bị hắn ghê tởm, khoé mắt hung hăng co rút, sau đó đưa tay đẩy thật mạnh hắn ra, nhìn hắn nói: "Ngươi xác định ngươi thải âm bổ dương? Sao ta cảm thấy trên người ngươi không có dương khí, tất cả đều là âm khí âm trầm, cùng nhân yêu không sai biệt lắm?"

"Nhân yêu?" Trong mắt Ma Kiêu hiện lên một chút sắc thái hồ nghi: "Đó là cái gì vậy?"

"Đấy không phải đồ vât, là người, bất nam bất nữ." Tần Lạc Y thập phần nhiệt tâm vì hắn giải thích, trong mắt tràn đầy trào phúng: "Chính là hấp thu âm khí quá nhiều, trở nên bất nam bất nữ...Liền giống như ngươi vậy."

"Ngươi dám nói ta bất nam bất nữ?" Ma Kiêu nổi giận, ánh mắt xinh đẹp đột nhiên trừng lớn, một cỗ khí phách cuồng nộ sắc bén từ trên người hắn phát ra, trong vòng tay không gian cuồng phong gào thét, mây đen cuồn cuộn, âm phong thổi bay y phục huyền sắc trên người hắn, một đầu tóc đen ở trong gió loạn vũ, giống như pho tượng ma vương hàng thế: "Hôm nay ta cho ngươi kiến thức, cái gì gọi là nam nhân!"

Tần Lạc Y sớm nhảy ra mấy ngàn thước, đang nghĩ tới rõ ràng vòng tay không gian tốt lắm, hôm nay trước hết buông tha nữ nhân kia, cỗ cuồng phong đã đem nàng cuốn lên, phút chốc rơi vào trong lòng Ma Kiêu, vung tay lên, dịch dung trên mặt bị hắn lau đi, cánh tay hắn ôm chặt lấy thắt lưng nàng, khiến nàng cơ hồ không thở nổi, cúi đầu xuống hướng trên miệng nàng hôn xuống, nụ hôn cuồng nhiệt mà bá đạo, mang theo phẫn nộ ngập trời.

Tần Lạc Y nâng tay muốn cho hắn một bạt tai. Đấy căn bản không phải là hôn, ngoài miệng nóng rát, nam nhân chết tiệt, cư nhiên đối với miệng mình vừa gặm vừa cắn, không cần soi gương, nàng cũng biết miệng mình lúc này tất nhiên sưng đỏ, tâm tư muốn đem Ma Kiêu xé rách đều có, dù thế nào? Hắn có thể dọa chính mình, chính mình không thể nói lời ghê tởm hắn sao?


Cái gì mà thi khí quỷ khí, đừng tưởng rằng nàng không nhìn đến trong mắt hắn cười nhạo. Đáng tiếc tu vi nàng chống lại Ma Kiêu vẫn ở thế yếu, bàn tay còn chưa chạm tới mặt Ma Kiêu, đã bị chế trụ, Ma Kiêu hôn càng thêm cuồng phách, thậm chí muốn đem đầu lưỡi đưa vào miệng nàng.

Hai mắt Tần Lạc Y trừng hắn. Ma Kiêu cũng lấy đôi mắt nguyên bản xinh đẹp lúc này tràn ngập phẫn nộ nguy hiểm trừng nàng, hai người bốn con mắt cứ như vậy giằng co một chỗ, hung tợn trừng mắt lẫn nhau.

Tần Lạc Y bị Ma Kiêu gắt gao ôm vào trong ngực, hắn cúi người hôn nàng, ngực đè nặng ngực nàng, Tần Lạc Y bởi vì bị ôm chặt, hô hấp không thoải mái, ngực phập phồng kịch liệt, cỗ cảm giác mềm mại không ngừng phập phồng làm cho Ma Kiêu trong cơn thịnh nộ mâu quang ám trầm.

Tần Lạc Y tránh không ra, dần dần bình tĩnh xuống, phượng mâu hiện lên chút u quang, nghiến răng nghiến lợi, chủ động mở miệng cho đầu lưỡi hắn vào, phượng mâu nhẹ nhàng nhắm lại, hai tay tránh không thoát cũng dừng lại, thân mình mềm mại trong lòng hắn.

Ma Kiêu giật mình. Động tác trên môi chậm lại, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng, bàn tay chế trụ nàng không chút thả lỏng, trong mắt có quang mang minh ám khó lường nhảy lên.

Trong lòng Tần Lạc Y cười lạnh. Ngoài miệng hôn càng ái muội, sau một lát, hô hấp Ma Kiêu trở nên thô nặng rất nhiều, động tác chế trụ nàng hơi thả lỏng, trong nháy mắt nhìn chằm chằm mặt nàng có chút do dự.

Tần Lạc Y mạnh mẽ mở mắt ra, không nhìn sai trong mắt hắn do dự, tâm tình nguyên bản có chút không xác định mạnh mẽ quyết định, hướng về phía hắn tươi cười dị thường quyến rũ.

Lúc này tay nàng đã có thể cử động, nàng nâng tay lên giữ bờ vai hắn, một bên tiếp tục hôn hắn một bên lấy tay đẩy vạt áo hắn ra, hướng tới lỗ tai hắn thổi một hơi, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ma Kiêu, chỉ mỗi hôn không có biện pháp chứng minh ngươi là nam nhân."

Xẹt một tiếng, vạt áo Ma Kiêu bị mở ra, lộ ra lồng ngực hắn rắn chắc mà gợi cảm, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, Tần Lạc Y có chút ác ý đưa tay đặt lên. Trong lòng Ma Kiêu nhịn không được đập lỡ một nhịp, bàn tay tinh tế như bạch ngọc đặt trên ngực hắn, hắn cảm thấy máu toàn thân đều hướng nơi nào đó dưới thân mạnh mẽ mà đi...Sắc mặt thay đổi mấy lần, tiếp tục cũng không được, đẩy nàng ra cũng không được, rõ ràng muốn giáo huấn nàng, lúc này có chút đâm lao phải theo lao.

Tay Tần Lạc Y đặt trên ngực hắn chuyển lên mặt hắn, nhìn động tác hắn tạm dừng lại, còn biến hoá rõ ràng trên người, không khỏi cười khanh khách: "Như thế nào, ngươi không dám sao? Sợ ta thải dương bổ âm?"

Trên mặt Ma Kiêu nhất thời giống như bảng pha màu, nháy mắt thay đổi mấy nhan sắc, ánh mắt sắc bén trừng mắt người trong lòng tươi cười trong suốt, nhịn hồi lâu, mới nhịn xuống động tác chụp chết nàng, ha ha cười: "Nha đầu ngươi, ta thật sự đã xem nhẹ ngươi." Nguyên lai nàng sớm đoán chắc chính mình sẽ không chạm vào nàng, mới dám cùng mình gọi nhịp như vậy.

Thiên phú tu luyện của nàng rất cao, vài ngày không gặp, linh hồn lực cường đại hơn không ít, con người thông minh, quan sát tỉ mỉ, có can đảm có kiến thức...Lần đầu tiên Ma Kiêu nhìn nàng bằng con mắt khác, trong lòng đánh giá nàng cao hơn rất nhiều, có bản mạng khế ước giả như vậy, cũng không coi là quá mất mặt.

Tần Lạc Y nhân cơ hội không chút hoang mang từ trên người hắn đứng lên, theo Ma Kiêu bình tĩnh, mây đen trên bầu trời tán đi, cuồng phong ngừng lại, cũng may trong vòng tay không gian của nàng không có thứ gì, chỉ có lửa trong Hỏa Vực cùng Băng Mị.

Lửa trong Hỏa Vực bị nàng để ở một góc xa nhất, không bị cái gì lan đến, chỉ có Băng Mị hôn mê nằm ngã một bên, khuôn mặt nguyên bản coi như xinh đẹp bị cuồng phong quét qua rất nhiều vết, y phục trên người cũng bị quét thất linh bát lạc, lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn, ngay cả rốn cũng lộ ra, đương nhiên trên người cùng trên mặt nàng ta giống nhau, đều bị cuồng phong quét qua nhiều vết thương.

Nàng vuốt vuốt mái tóc chính mình thoáng hỗn độn, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt Ma Kiêu một cái, nguyên lai người này ngày thường không dám tùy tiện tới gần chính mình quá thân cận, thật sự sợ chính mình thải dương bổ âm...Hắn chân chính phòng bị, là Hỗn Nguyên Thiên Châu kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận