Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

"Đừng nhìn ánh mắt hắn." Đoan Mộc Trường Anh vừa mới nuốt đan dược, còn chưa bắt đầu ngồi xuống liền thấy trong mắt Kim Đông Nhan hiện lên quang mang dâm tà, trong lòng chấn động, vội vàng mở miệng nói với Tần Lạc Y cùng Tần Thiên: "Hắn ta dùng nhiếp hồn thuật."

Chất liệu thủy tinh quan đặc thù, cho dù hắn thi triển nhiếp hồn thuật cũng không thể xuyên thấu qua thủy tinh quan, nhiếp hồn thuật của hắn học được từ chỗ Kim Đông Nhan, hắn có thể chắc chắn dĩ vãng Kim Đông Nhan dùng nhiếp hồn thuật cũng vô pháp xuyên thấu qua thủy tinh quan, nhưng lúc này Kim Đông Nhan quá mức kỳ quái, thực lực cường đại khủng bố, tất cả mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Nếu Kim Đông Nhan lợi dụng nhiếp hồn thuật khống chế bọn họ đem thủy tinh quan mở ra, bọn họ nhất định phải chết. Tần Lạc Y nghe vậy, nhanh chóng nhắm mắt lại Trong lòng niệm thanh tâm chú. Nàng không dám khinh thường Kim Đông Nhan. Tần Thiên cùng Đoan Mộc Trường Anh nhắm mắt lại chữa thương.

"Hắc hắc." Kim Đông Nhan nhìn bộ dáng bọn họ, không khỏi cười lạnh, thần sắc dữ tợn trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nếu nhiếp hồn thuật hữu dụng, hắn đã sớm dùng, không chờ tới bây giờ. Ý niệm vừa động, hắn xuất ra một cây sáo bạch ngọc thập phần tinh xảo, đặt tới bên miệng, tà âm từ từ vang lên, từ nhẹ đến nặng, đúng là khúc phượng cầu hoàng.

Trực giác Tần Lạc Y thấy tiếng sáo không đúng, Kim Đông Nhan tại thời điểm này có nhàn tâm thổi sáo sao?Không chừng lại là quỷ kế gì. Nàng hít sâu một hơi, vận khởi tâm pháp, linh lực trong thân thể chuyển động, ý đồ ngăn cản tiếng sáo xâm nhập chính mình, liền phát hiện tâm pháp đối phó tiếng sáo kia vô dụng, mặc kệ như thế nào đều không thể ngăn cản tiếng sáo lả lướt chui vào lỗ tai.

Một cỗ cảm giác khô nóng kỳ dị từ đáy lòng bốc lên, ngay sau đó cả người trở nên vô cùng nóng rực, thầm nghĩ đem y phục trên người chính mình kéo xuống.

"Đáng chết!" Nàng mạnh mẽ mở mắt ra trừng hướng Kim Đông Nhan, quang mang trên người Kim Đông Nhan chói mắt như trước, khóe môi lộ ra tươi cười hung ác nham hiểm, không chớp mắt nhìn nàng.

Tần Lạc Y đột nhiên dừng lại. Tiếng sáo thực không thích hợp, nếu chính mình bị hắn dùng nhiếp hồn thuật khống chế càng phiền toái, tu vi Đoan Mộc Trường Anh không cao, nhiếp hồn thuật của hắn không khống chế được nàng, nhưng ở trước mặt Kim Đông Nhan nàng không dám lơi lỏng, khẳng định nhiếp hồn thuật của Kim Đông Nhan lợi hại hơn so với Đoan Mộc Trường Anh, nàng còn nhớ rõ tình cảnh Ma Kiêu thi triển nhiếp hồn thuật với Băng Mị.

Ánh mắt tối đen dừng trên người Tần Thiên bên cạnh. Tần Thiên ngồi xếp bằng, dáng người cao ngất như mộ tuyết kính tùng, mái tóc đen như mực, mặt mày tuấn tú, khí chất tuyệt mỹ như hoa, làn da nguyên bản trắng nõn lúc này lộ ra màu đỏ không quá bình thường, cằm buộc chặt, từng giọt mồ hiện lên trán hắn.

Trong lòng nàng trầm xuống, hơi nhíu mày quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Trường Anh. Đoan Mộc Trường Anh giống hệt hắn. Tần Lạc Y thấy đáy lòng nóng nảy càng thêm lợi hại, trên mặt bắt đầu trở nên nóng rực...Ngay cả nàng cũng không thể ngăn trở tiếng sáo, muốn đem hai người bên cạnh phác gục, huống chi tu vi Tần Thiên cùng Đoan Mộc Trường Anh không bằng chính mình.

Trong lòng hiểu được cứ tiếp tục nghe như vậy sẽ không ổn. Tần Lạc Y liếc mắt đại ca bên cạnh một cái, ma đầu kia hiển nhiên không có ý niệm tốt trong đầu...Nàng hơi trầm ngâm, cảm thấy đã có quyết định, phải đem tất cả mọi người di chuyển vào vòng tay không gian. Ý niệm vừa động, lại phát hiện chính mình vì tiếng sáo không thể vận dụng thần thức, ngay cả tu vi trên người cũng tựa hồ hoàn toàn biến mất, thập phần quỷ dị.

"Tại sao lại như vậy." Ánh mắt nàng lạnh băng như đao trừng hướng Kim Đông Nhan, trong lòng cân nhắc đối sách.

Kim Đông Nhan nở nụ cười, một bên thổi một bên ôn nhu nói: "Khúc phượng cầu hoàng này, không phải khúc bình thường, đừng nói tu vi ngươi là tử phủ sơ giai, cho dù là tử phủ đỉnh, cũng vô pháp vận dụng thần thức."


Chỉ tiếc muốn thổi khúc phượng cầu hoàng, cần tu vi cường đại, không có thăng hoa chi lực lúc trước, căn bản hắn không làm được, nếu không phải thời điểm vừa rồi bị nàng dùng thiên hoả màu vàng tới gần hắn liền thổi, một đám người hiện tại làm sao còn sống sót.

Tần Lạc Y thử vài lần, vẫn không thể đem người di chuyển vào vòng tay trong không, dưới tiếng sáo ảnh hưởng, trong lòng nàng bắt đầu kinh hoàng, đầu cũng bắt đầu mơ hồ, huyết mạch sôi trào lên, lực ảnh hưởng tiếng sáo đối với nàng, không thua gì khi Hỗn Nguyên Thiên Châu tác quái.

"Y nhi." Một tiếng khàn khàn nhẹ lẩm bẩm vang lên bên tai nàng, trong mắt Đoan Mộc Trường Anh tràn đầy tình dục mờ mịt, hướng nàng đi tới, miệng thì thào tên nàng, hơi thở nóng rực thổi quét trên mặt nàng, hiển nhiên đã mất lý trí.

Trong lòng Tần Lạc Y rùng mình, đầu óc nguyên bản hỗn độn trong nháy mắt thanh minh, đặc biệt nhìn đến Tần Thiên cũng mở mắt ra, ánh mắt kia hiện lên tình dục nhè nhẹ, đầu óc càng thêm thanh minh, mạnh mẽ đứng lên, nâng hai bàn tay lên hướng tới cổ hai người đánh xuống.

"A!" Đột nhiên tiếng sáo vừa chuyển, từ mềm nhẹ thư hoãn đột nhiên trở nên kịch liệt, Tần Lạc Y cảm thấy trong đầu hiện lên đạo bạch quang, bàn tay còn chưa đụng tới cổ hai người kia, hoàn toàn mất đi ý thức ngã xuống.

......

Nhìn ba người thân mật dây dưa thành một đoàn, trong mắt Kim Đông Nhan lộ vẻ điên cuồng cùng đắc ý, cây sáo thổi kia thổi càng cao hứng.

"Tiếng sáo này, thật sự quen thuộc, đã nhiều năm không nghe thấy." Ngay tại thời điểm hắn một lòng muốn nhìn trò hay, đột nhiên một đạo thanh âm truyền đến, cây sáo trên tay rời tay mà ra, bị cỗ lực lượng quỷ dị thổi quét về phía sau.

Hắn mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác. Một nam tử đứng sau, thân mặc cẩm bào huyền y tinh xảo, hoa quan ngọc đái, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, khóe môi mỉm cười, không chút để ý thưởng thức sáo ngọc của hắn.

"Là ngươi! Ma Kiêu...Không nghĩ tới ngươi lại ở chỗ này." Thấy rõ ràng nan tử đoạt sáo ngọc của chính mình, ánh mắt Kim Đông Nhan hung hăng nhảy dựng.

"Ha ha, ta cũng không nghĩ tới, ngươi ở chỗ này, Kim Đông Nhan, mệnh ngươi thật lớn, sống đến hiện tại, quả nhiên có chút thủ đoạn, chậc chậc, khiến ta bội phục không thôi." Ma Kiêu cười nhạt nói.

"Có gì đáng giá để ngươi bội phục? Bất quá may mắn nhặt về một mạng mà thôi, trải qua một hồi đại chiến kia, thân thể ta rách nát không chịu nổi, tuy rằng may mắn còn sống, có thể sống đến bây giờ đã là cực hạn, nào giống ngươi..." Hắn nhìn Ma Kiêu phong nhã hào hoa, giơ tay nhấc chân lộ vẻ phong lưu tiêu sái không dấu được, trong thanh âm mang theo chua sót cùng bất đắc dĩ.

"Thân mình ngươi thật sự rách nát, đáng tiếc..." Ma Kiêu nâng mắt nhìn chằm chằm hắn, cười nhạt nói: "Nếu ngươi không dùng thăng hoa chi lực, có thể nghĩ biện pháp sống sót, hiện tại thật phiền toái, cần phương pháp xoay chuyển trời đất a..."


Mâu quang Kim Đông Nhan chợt lóe, lập tức bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Ta biết chính mình không sống được, không nói chuyện này nữa, chúng ta đã bao lâu không gặp? Không nghĩ tới trước khi chết còn có thể thấy ngươi, chúng ta ngồi xuống hảo hảo trò chuyện, ngươi đem cây sáo trả cho ta đi."

Bên tai nghe được những lời nói ẩn ý, Tần Lạc Y hoảng hốt mạnh mẽ cả kinh, trong đầu nháy mắt hiện lên một tia thanh minh. Cây sáo.....Thăng hoa chi lự......Nàng dùng sức mở mắt ra, ánh vào mi mắt là tuấn nhan quen thuộc, đang nhắm hai mắt, hôn môi nàng, hô hấp nóng rực nhợt nhạt phun lên mặt nàng.

Đại ca.

Đầu Tần Lạc Y đầy hắc tuyến, tuy rằng linh hồn nàng cùng Tần Thiên không có quan hệ gì, nhưng khối thân thể này thật sự là muội muội hắn. Nhất thời trong lòng kinh hoàng, trên mặt như lửa thiêu, quay mặt đưa tay đẩy mặt hắn ra, tay vừa động mới phát hiện tay chính mình đang gắt gao ôm cổ hắn.

Đầu nàng nằm trong lòng Tần Thiên, bị hắn ôm chặt, y phục trên người Tần Thiên hơi hỗn độn, lộ ra vòm ngực trắng nõn gợi cảm. Mặt Tần Lạc Y càng nóng, trên đầu như có từng trận thiên lôi đánh qua, không ngừng giãy dụa đứng dậy, thời điểm này Tần Thiên mở mắt, trong mắt có tình dục chưa rút, kinh ngạc nhìn nàng.

Tần Lạc Y mở mắt, lông mi thon dài run rẩy, không cùng hắn đối diện, muốn dịch chuyển thân mình, trước ngực truyền đến một tiếng khàn khàn than nhẹ, nàng cúi đầu vừa thấy, lúc này mới phát hiện tưởng rằng tay Tần Thiên đặt trên ngực chính mình, làm cho ngực nàng có cảm giác nặng nề, nguyên lai không phải, mà đầu Đoan Mộc Trường Anh chôn trong ngực nàng, tay cũng đặt trên ngực nàng.

Nàng ở trong lòng đem ma đầu Kim Đông Nhan nguyền rủa trăm ngàn lần, thuận tiện ân cần thăm hỏi tổ tiên mười tám đời nhà hắn, nhanh chóng đẩy Đoan Mộc Trường Anh ra. Tần Thiên đã buông lỏng tay ra.

Đoan Mộc Trường Anh rốt cục tỉnh táo lại giật mình một trận, dời thân mình, ánh mắt tối đen thâm thúy nhìn phía Tần Lạc Y, thấy được khuôn mặt nàng tuyệt mỹ đỏ ửng như hoa đào.

Hiện tại Tần Lạc Y thấy may mắn y phục ba người đều coi như đầy đủ, xem ra bọn họ mất ý thức không bao lâu, hẳn là không làm ra chuyện tình không thể vãn hồi.

Về phần cùng đại ca hôn...Nàng tự an ủi mình, chẳng qua là hôn một cái mà thôi, hoàn hảo đại sai chưa thành, tuy rằng ban đầu sẽ có chút xấu hổ, nhưng thời gian lâu chút là tốt rồi.Đây là ngoài ý muốn, không trách được ai, muốn trách chỉ có thể trách ma đầu kia.

Đoan Mộc Trường Anh nắm chặt bàn tay từng đặt trên ngực nàng, cảm thấy lòng bàn tay nóng kinh người, mà Kim Đông Nhan ngoài thủy tinh quan thấy ba người nguyên bản dây dưa một chỗ tách ra, ánh mắt hiện lên đáng tiếc. Ma Kiêu tới muộn một chút thì tốt rồi, hắn có thể vui sướng xem trò hay tuyệt mỹ.

Ánh mắt Đoan Mộc Trường Anh trừng hướng Kim Đông Nhan, ánh mắt kia lãnh khốc như băng nhận, nếu ánh mắt có thể giết người,đã sớm đem Kim Đông Nhan xé rách thành mảnh nhỏ.


Ma đầu này, quả nhiên biến thái!

Ánh mắt Tần Thiên sâu thẳm khó lường, dư quang khóe mắt liếc nhìn tiếu nhan muội muội như bao phủ tầng hàn sương, mím môi, muốn nói chuyện, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, cuối cùng không nói lời nào.

Hai người đều nhìn đến trong mật thất có thêm một huyền y nam tử, nam tử thân hình cao lớn, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, khóe môi mỉm cười, mà sáo ngọc trên tay hắn, chính sáo ngọc của Kim Đông Nhan.

Đoan Mộc Trường Anh cùng Tần Thiên trầm xuống, suy đoán thân phận huyền y nam tử kia, đặc biệt Đoan Mộc Trường Anh, rõ ràng tiểu đảo đã bị phong bế, làm sao có khả năng có người đi vào được? Chẳng lẽ giống Tông Vô Ảnh, hắn ta cũng cao thủ không gian thuật?

Kim Đông Nhan mở miệng kêu Ma Kiêu trả lại cho cây sáo cho hắn lần nữa. Khoé môi Ma Kiêu mỉm cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, cầm cây sáo kia không chút để ý thưởng thức, cũng không đem kia cây sáo trả lại cho hắn ta, mở miệng nói: "Cây sáo này mỗi lần thổi ra phượng cầu hoàng đều lửa nóng triền miên, ta vẫn rất ngạc nhiên, ngô, không bằng ngươi cho ta mượn thưởng thức vài ngày tốt lắm."

Kim Đông Nhan thay đổi sắc mặt.Chỉ sợ là có mượn không có trả. "Bất quá là một cây sáo mà thôi, có gì đẹp mắt?" Hắn vươn tay, muốn đoạt lại đây.

Ma Kiêu cười khẽ, dễ dàng tránh đi, nhíu mi nói: "Ngươi cứ gấp gáp như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng cây sáo này đến đối phó ta, nên mới vội vã đoạt lấy như vậy?"

"Nào có chuyện đó." Kim Đông Nhan bị nói đúng tâm sự, mâu quang yêu dị lóe ra không thôi: "Ha ha, chúng ta là quan hệ gì, vì cái gì ta phải đối phó ngươi?"

"Nếu không có, vậy là tốt rồi." Ma Kiêu tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, xoay người hướng thủy tinh quan đi tới, ánh mắt dừng trên người Tần Lạc Y ở giữa, sắc mặt Tần Lạc Y thật không dễ nhìn, trong mặt lộ ra đao quang kiếm ảnh trừng mắt hắn.

Hỗn đản chết tiệt. Rõ ràng nói nàng ném cái bình màu đen ra, thời điểm gặp tình huống vạn phần nguy cấp, cái bình vừa ném ra, hắn lập tức có thể đuổi tới...Kết quả đâu, ma đầu kia dùng tiếng sáo đối phó nàng, nàng thiếu chút nữa đã đem đại ca chính mình ăn sạch.

Kim Đông Nhan nhìn chằm chằm bóng dáng Ma Kiêu, trong mắt lộ vẻ hung ác nham hiểm, y phục trên người không gió tự động, cỗ lực lượng cường đại lặng yên không tiếng động hướng tới Ma Kiêu tập kích qua, thẳng tay xuống chỗ yếu hại.

Tần Thiên nhíu mi, hắn sớm nhìn ra huyền y nam tử kia không đơn giản, nguyên bản còn lo lắng hai người họ là một đám, nhìn đến Kim Đông Nhan động thủ, hắn nhất thời buông lỏng.Đoan Mộc Trường Anh lẳng lặng chờ hai người lưỡng bại câu thương.

"Cẩn thận." Tần Lạc Y nhịn không được mở miệng nhắc nhở, trong lòng có tức giận, nhưng không muốn Ma Kiêu cứ như vậy chết đi, nếu hắn chết, nàng cũng không sống được.

Đoan Mộc Trường Anh cùng Tần Thiên kinh ngạc nhìn nàng một cái, đặc biệt là Tần Thiên, đáy mắt có phúc tạp khác thường. Tần Lạc Y đối với ánh mắt bọn họ như không nhìn thấy.Ánh mắt bọn họ liền dời qua đánh giá Ma Kiêu.

Ma Kiêu cười khẽ, ánh mắt xinh đẹp hiện lên một chút vô lương, mạnh mẽ xoay người, ống tay áo vung lên, đã đem cỗ lực lượng đánh lén hướng về phía chính mình phất bay.


Nắm chặt sáo ngọc trong tay, mạnh mẽ xoay người, hơi thở trên người đột nhiên biến đổi, lãnh khốc sắc bén nhìn chằm chằm Kim Đông Nhan: "Dám đánh lén ta, muốn chết!" Giơ sáo ngọc hướng đỉnh đầu hắn chụp xuống.

Kim Đông Nhan một kích không đắc thủ, cũng không tức giận, hắn đã sớm muốn giết Ma Kiêu, thừa dịp hắn dùng thăng hoa chi lực, lực lượng trên người khôi phục không ít, dù sao đều phải chết, liều mạng giết chết Ma Kiêu, về sau chính mình cường đại, sẽ ít hơn một kình địch.

"Ta ở trong này kéo dài hơi tàn rất nhiều năm, ngươi lại nơi nơi tiêu diêu tự tại, ha ha, Ma Kiêu, dù sao ta sắp phải chết, không bằng ngươi bồi ta cùng chết, trên đường có người làm bạn." Kim Đông Nhan ha ha cười, trên tay liên tiếp đánh ra chưởng phong, lực lượng cường đại khiến mặt đất chấn động run rẩy.

Ma Kiêu trực tiếp tránh trưởng phong, hắc vụ vây quanh người, khinh thường nhìn hắn nói: "Muốn ta cùng chết, ngươi suy nghĩ thật hoàn mỹ, ngươi vẫn nên một mình đi đi, đừng uổng phí khí lực tới giết ta, ngươi không giết được ta."

Vẻ mặt Kim Đông Nhan hung ác nham hiểm, cười tàn nhẫn nói: "Ma Kiêu, ngươi đừng nói mạnh miệng, nếu lúc trước có lẽ ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng hiện tại...Ngươi đến giới này, tu vi bị hạn chế, mà ta liều mạng, dùng thăng hoa chi lực, tu vi hiện tại so với ngươi cao hơn rất nhiều, ta muốn ngươi bồi ta cùng chết, ngươi phải cùng chết." Hắn vừa nói chuyện, một bên chậm rãi hướng tới Ma Kiêu đi qua.

Trong lòng Tần Lạc Y căng thẳng, không chuyển mắt nhìn Ma Kiêu, sau đó liếc mắt cơ quan trong thủy tinh quan một cái, hướng về phía Ma Kiêu nói: "Ngươi đừng cùng hắn ta liều mạng, không phải ngươi nói sau khi hắn ta dùng thăng hoa chi lực, chỉ sống được nửa canh giờ sao, ngươi cầm cây sáo tiến vào, chờ nửa canh giờ sau rồi ra."

"Các ngươi..." Nghe xong lời nói của Tần Lạc Y, Kim Đông Nhan kinh ngạc, sau đó cả giận nói: "Cái bình màu đen kia là của ngươi? Thiên hoả trong tầng thứ mười Hoả Vực cũng do ngươi trợ nàng lấy được? Ma Kiêu chết tiệt, ngươi dám tính kế ta!" Ánh mắt nhìn Ma Kiêu hung ác nham hiểm dọa người.

"Lời này ngươi nói sai rồi, cái bình kia là của ta, nhưng thiên hỏa không phải do ta giúp nàng lấy được." Ma Kiêu đối với ánh mắt hắn ta hung ác nham hiểm không chút sợ hãi, cười đến trêu tức, quay đầu hướng về phía Tần Lạc Y nói: "Mặc kệ trước kia hay hiện tại, đụng tới ta chỉ có tiểu tử này phải nhường đường cho ta, nào có chuyện ta vì hắn trốn vào trong quan? Ngươi nhìn, hiện tại ta muốn bóp chết hắn, như bóp chết một con kiến."

Tần Lạc Y phiết phiết môi, rõ ràng không tin, miệng lại nói: "Tất nhiên như thế, ngươi nhanh bóp chết hắn tốt lắm. Còn dây dưa như vậy làm gì a."

"Ma Kiêu, là ta bóp chết ngươi đi." Kim Đông Nhan hừ một tiếng, đối với Ma Kiêu sát ý càng đậm, không nghĩ tới tất cả hôm nay đều do hắn ta thiết kế, chính mình thành lập Thiên Đạo Tông bí ẩn, không thường xuyên ra khỏi tông môn, cư nhiên bị hắn ta tìm tới cửa, còn trăm phương nghìn kế muốn tới giết chính mình, lúc này hắn hoàn toàn quên mất vừa rồi chính bản thân cũng muốn giết Ma Kiêu, trong lòng chỉ có phẫn hận khi bị Ma Kiêu cùng Tần Lạc Y tính kế.

"Ngươi đi tìm chết đi." Quang hoa trên người đột nhiên càng thêm chói mắt, chiếu người cơ hồ không mở mắt ra được, lực lượng mãnh liệt hướng tới Ma Kiêu mà đi.

"Ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận sao?" Ma Kiêu không đem hắn tàn nhẫn đặt trong mắt, trong tay đột nhiên xuất hiện khối đá xanh biếc, khối đá lớn như nắm tay, tản ra quang mang sâu kín.

"Ngươi..." Đột nhiên sắc mặt Kim Đông Nhan đại biến, nhìn chằm chằm khối đá kia, sắc mặt trở nên trắng bệch, vừa sợ lại e ngại, tự trấn định tâm thần nói: "Bản mạng ma thạch, thứ tốt như vậy, ngươi lấy từ nơi nào?"

"Đến bây giờ ngươi còn muốn gạt ta?" Ma Kiêu cười nhạo: "Bằng tu chất của ngươi, muốn sống lại, dựa vào chữa trị linh hồn lực, căn bản không có khả năng, trừ phi có bản mạng ma thạch, vì tìm bản mạng ma thạch của ngươi, trì hoãn của ta không ít công phu, hiện tại ta chỉ cần nhẹ nhàng bóp nát, sẽ khiến ngươi hoàn toàn hồn phi phách tán, không thể sống lại." Ma Kiêu vừa nói chuyện, một bên nhẹ nhàng nắm chặt khối bản mạng ma thạch.

"Không cần." Kim Đông Nhan hoảng hốt, hai mắt gắt gao nhìn khối đá trên tay Ma Kiêu, nói giọng khàn khàn: "Không được bóp nát, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi." Đó là sinh cơ duy nhất của hắn, lúc này bị Ma Kiêu nắm trong tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận