Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y thấy đại ca nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn chính mình, sắc mặt thật không dễ nhìn, không khỏi theo ánh mắt hắn, cúi đầu nhìn trên người chính mình, bộ dáng y phục không chỉnh, khiến cho chính nàng cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Chớp mắt nhìn, ném một câu: "Ta đi đổi kiện y phục." Phút chốc biến mất.

Chờ nàng đổi y phục xong từ trong phòng đi ra, bên cạnh ôn tuyền còn một mình Tần Thiên lẳng lặng đứng thẳng. Dáng người thon dài ngọc thụ lâm phong, phong tư trác tuyệt, trường bào nguyệt nha theo gió bay múa.Tần Lạc Y đi qua. Một bên vừa đi, một bên nhìn nhìn chung quanh, vẫn không nhìn đến Giản Ngọc Diễn.

"Không cần tìm nữa, hắn ta đi rồi." Tần Thiên liếc mắt nàng một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: "Muội thích hắn?" 

Hắn hỏi trực tiếp, bên trong ánh mắt nhìn nàng mang theo thần sắc tìm tòi.

Trong lòng Tần Lạc Y bị kiềm hãm, mâu quang chợt lóe: "Huynh tới Hồ Điệp cốc...Tất cả mọi người đã tản đi sao?" Nói chuyện lảng tránh, không trả lời câu hỏi của Tần Thiên. Mặc kệ có thích hay không, nàng cùng Giản Ngọc Diễn không có khả năng.

"Ừ." Tần Thiên khẽ lên tiếng, ánh mắt từ trên người nàng dời đi, hướng về tiền viện đi đến, đi vào một toà đình tinh xảo, ngồi xuống, hắn duỗi tay ý bảo Tần Lạc Y ngồi xuống bên người chính mình.

Tần Lạc Y tươi cười ngồi bên cạnh hắn, chỉ là không ngồi gần hắn như dĩ vãng, không lôi kéo cánh tay hắn, tứ vô cố kỵ làm nũng với hắn...Giữa hai người lưu lại khoảng cách nửa người.

Mâu quang Tần Thiên tối sầm lại, trong mắt tối đen nháy mắt hiện lên áy náy tự trách, một cỗ ý tứ hàm xúc tiêu điều vòng quanh người, ánh mắt hai người lướt qua, hắn liền chuyển tầm mắt nhìn phía trước.

Nhìn vẻ mặt hắn áy náy ảm đạm, Tần Lạc Y thầm thở dài một hơi, hướng về phía hắn dịch vào một chút.

"Đại ca." Nàng cười hì hì lôi kéo cánh tay hắn.

Ánh mắt Tần Thiên Nhãn đảo qua bàn tay nàng giữ chặt cánh tay chính mình, một lát sau, hiu quạnh trên người dần dần tán đi, ánh mắt nhìn nàng bắt đầu trở nên trong sáng nhu hòa.

"Đến tột cùng hôm nay xảy ra chuyện gì? Vì sao không cùng chúng ta đi ra, lại để chính mình chôn phía dưới..." Tần Thiên mở miệng hỏi nàng, thanh âm thuần hậu, cực kỳ dễ nghe.

Ma Kiêu hạ phong ấn Yên Ba Cốc bị vỡ ra, không cần phải nói khẳng định do nàng động thủ, đem phong ấn kia đánh văng, nhưng hắn nghĩ như thế nào cũng không rõ, tu vi nàng đã cường đại có thể một mình phá vỡ Ma Kiêu phong ấn, vì sao bản thân ngược lại không đi ra, thời điểm tất cả bọn họ đi ra, đều hôn mê bất tỉnh, đối với chuyện xảy ra lúc trước không hề ấn tượng.

"Đó là ngoài ý muốn." Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, cười nói, nàng sẽ không nói nguyên nhân chân chính cho hắn:"Thời điểm muội phá giải phong ấn lực đạo không nắm giữ tốt, nên để Thanh Y khôi lỗi mang theo mọi người đi trước, muội ra sau."

Kỳ thật phong ấn Ma Kiêu hạ không phải do nàng phá giải. Tu vi nàng đạt đến tử phủ đỉnh, sắp ngưng kết linh hoa, nàng đánh giá Hỗn Độn Chi Nguyên kia có phản ứng, nên làm chuẩn bị trước, có quá nhiều người, nàng không thể để chuyện tình chính mình có Hỗn Nguyên Thiên Châu bại lộ ra ngoài.

Thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị bất động thanh sắc khiến bọn họ hôn mê, để vào trong Bảo Lam chiến thuyền, nếu Hỗn Nguyên Thiên Châu thực sự dị động, vừa lúc để Thanh Y khôi lỗi mang theo bọn họ lao ra.

Mà chính nàng không đi ra ngoài, đương nhiên bởi vì nàng không thể đi ra, dị tượng Hỗn Nguyên Thiên Châu quá mức kinh người, nàng không quên trên Huyền Thiên đại lục cùng Bồng Lai tiên đảo có rất nhiều cường giả nhìn trộm thứ này, khiến nàng kiêng kị là Âu Dương Linh tu vi khó lường.Nàng luôn ở trong vòng tay không gian đến khi dị tượng Hỗn Nguyên Thiên Châu tán đi mới ra ngoài, sau khi ra mới phát hiện bọn họ thiếu chút nữa đem Yên Ba Cốc đào sạch.

Tinh quang trong mắt Tần Thiên chợt lóe, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, ánh mắt kia rõ ràng không tin. Nhưng nhìn bộ dáng Tần Lạc Y, rõ ràng không muốn nói thật với hắn, hắn suy nghĩ một lượt, không tiếp tục truy vấn.

"Cách sinh thần Tần lão gia tử còn ba tháng, lúc trước chúng ta ở Yên Ba Cốc trì hoãn không ít thời gian, lấy tốc độ chúng ta đi Nam vực, phải mất hơn một tháng, ta chuẩn bị ngày mai trở lại Nam vực, muội theo ta cùng đi." Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy một màn kia, hắn đã muốn mang nàng rời đi sớm một chút, nếu tiếp tục ở thêm vài ngày, chỉ sợ Lạc Y sẽ bị Giản Ngọc Diễn ăn đến mức xương cốt không còn.

Phượng mâu Tần Lạc Y nhìn về phía Hồ Điệp cốc dưới chân núi, có chút do dự, không lập tức đáp ứng hắn.

"Tần huynh."

"Lạc Y." Đoan Mộc Trường Anh mặc cẩm bào màu tím, đầu đội ngọc quan từ một bên đi tới, thần sắc khẩn thiết nói với Tần Thiên: "Tần huynh, còn ba tháng nữa mới là sinh thần Tần lão gia tử, ta có yêu cầu quá đáng, muốn mời Lạc Y cô nương theo ta về Kỳ Long thành một chuyến."

"Vì cái gì?" Tần Thiên nhìn hắn một cái, thản nhiên nói.

Vẻ mặt Tần Lạc Y hồ nghi nhìn hắn.

"Mười năm trước, phụ thân ta bị Kim Đông Nhan cùng ta liên thủ hạ nhiếp hồn thuật, bởi vì tu vi hắn quá cao, đây là hai đạo nhiếp hồn thuật, tuy rằng Kim Đông Nhan đã chết, nhưng nhiếp hồn thuật của ta còn trên người phụ thân, hai đạo nhiếp hồn thuật cùng một đạo nhiếp hồn thuật bất đồng, một người trong đó đã chết, một người khác vẫn có thể khống chế người bị hạ, ta muốn thỉnh Lạc Y giúp ta nhìn một cái, xem có biện pháp gì giải trừ nhiếp hồn thuật hay không." Đoan Mộc Trường Anh nghiêm nghị nói.Thời gian của hắn không nhiều lắm, có sự tình cần phải nhanh chóng xử lý mới được.

"Mặc kệ có giải trừ nhiếp hồn thuật hay không, trước ngày sinh thần Tần lão gia tử, ta sẽ đưa Tần cô nương an toàn lại đây." Thiên Đạo Tông có truyền tống trận, trên người hắn cầm bạch ngọc đài của Kim Đông Nhan, mặc kệ là nơi nào, đều tiêu phí không mất bao nhiêu thời gian.

"Kim Đông Nhan đã chết, có thể giải nhiếp hồn thuật hay không có gì khác nhau?" Ánh mắt Tần Thiên nhanh theo dõi hắn, cười nhạt nói: "Chỉ cần ngươi không sử dụng nhiếp hồn thuật là được không phải sao?"

Tần Lạc Y biết không đơn giản như vậy.

Đoan Mộc Trường Anh lắc đầu nói: "Theo lý thuyết không giải nhiếp hồn thuật cùng tính mạng người không liên quan." Đây cũng là nguyên nhân hắn dám liều lĩnh giết Kim Đông Nhan, hắn không có khả năng vì bảo toàn tính mạng mẫu thân, mà thương tổn phụ thân.

"Nhưng nếu về sau ta đi, người sẽ quên hết thảy, trí nhớ trước mấy ngàn năm trước của người đều trở thành trống rỗng." Sẽ quên hắn, quên mẫu thân, còn có Đoan Mộc Trường Thanh, thậm chí ngay cả chính bản thân cũng quên mất, như hài tử mới sinh, tất cả trí nhớ đều bắt đầu lại từ đầu.

Lúc trước cũng liền thôi, hắn thầm nghĩ giết chết ma đầu, bảo toàn Đoan Mộc gia, phụ thân, mẫu thân có thể bảo toàn tính mạng không bị Kim Đông Nhan khống chế hắn liền thỏa mãn.

Nhưng ở Yên Ba Cốc mấy tháng, lần đó ngẫu nhiên cùng Tần Lạc Y nói đến chuyện chính mình thi triển nhiếp hồn thuật với nàng, ẩn ẩn cảm thấy Tần Lạc Y đối với nhiếp hồn thuật hiểu biết không ít, thậm chí rất nhiều nhưng hắn không biết, nên hắn muốn mời nàng đi theo chính mình đến Kỳ Long thành, mặc kệ cuối cùng có thành công hay không, hắn đều muốn thử một lần.

Mẫu thân hắn vốn cực yêu phụ thân, nếu mẫu thân có thể lưu tính mạng, ma đầu chết đi, hắn không muốn khiến mẫu thân thật vất vả giải độc tỉnh lại, đối mặt với phụ thân đã quên hết thảy, thậm chí ngay cả bà cũng không nhớ rõ, tuy rằng về sau hắn không thể hầu hạ dưới gối bọn họ, vẫn hy vọng hai người bọn họ hạnh phúc cả đời.

Trong mắt Đoan Mộc Trường Anh lóe ra chờ mong, Tần Lạc Y nghĩ nghĩ nói: "Ta không nắm chắc có thể giải."

"Tu vi ma đầu kia quá biến thái, ta biết không thể cưỡng cầu, chỉ là không thử một lần, luôn không cam lòng." Đoan Mộc Trường Anh nói.

Ma Kiêu tìm được bản mạng ma thạch của Kim Đông Nhan, tuy rằng không thấy được hắn ta động thủ, nhưng người làm cho Kim Đông Nhan kiêng kị, chắc hẳn tu vi vô cùng cường đại, nếu hắn ta nguyện ý xuất thủ, nói không chừng nhiếp hồn thuật phá giả được, sinh mệnh chính mình không nhiều, chỉ cần hắn vừa chết, trí nhợ phụ thân sẽ hoàn toàn trở nên trống rỗng, không bao giờ nhớ lại nữa, hắn không chờ nổi.

"Ta thử đi một lần, chỉ có thể làm hết sức, thành hay không, phải xem thiên ý." Cuối cùng Tần Lạc Y gật đầu đáp ứng.

Trong mắt Đoan Mộc Trường Anh sáng ngời: "Lạc Y, đa tạ nàng."

Tần Thiên im lặng.

Sáng sớm hôm sau, Tần Lạc Y mới biết được, Giản Ngọc Diễn phải rời đi vì Hoàng Phủ Viêm đến đây, sau khi tìm được nàng ở Yên Ba Cốc, Giản Ngọc Diễn đã lập tức phái người dùng bạch ngọc đài thông tri Hoàng Phủ Viêm cùng những người đang tiếp tục tìm kiếm nàng, Hoàng Phủ Viêm tự mình chạy đến.

"Mấy tháng không gặp, ngươi cư nhiên tu luyện ra linh hoa, thật sự là đáng mừng a." Hoàng Phủ Viêm nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng kinh người, nhìn nàng lại nhìn Giản Ngọc Diễn đứng bên cạnh nàng, ý cười trong mắt càng đậm.

Hắn rất tò mò đến tột cùng nàng tu luyện công pháp gì, khiến nàng từ bỏ Thái Âm Tâm Kinh đi tu luyện, thời gian mấy tháng, thuận lợi ngưng kết linh hoa, hắn đã nghe người ta nói qua tình cảnh khi nàng độ kiếp, không chuẩn bị bất cứ trận pháp gì, chỉ dựa vào một khôi lỗi liền thu phục năm đạo lôi kiếp khủng bố.

Người khác nhìn thấy lôi kiếp khủng bố, nhưng không tự mình trải qua lôi kiếp, vĩnh viễn không biết lôi kiếp đến tột cùng có bao nhiêu khủng bố, nếu không tu luyện ra linh hoa, cho dù một tu sĩ tử phủ đỉnh, cũng không ngăn không được một đạo lôi kiếp công kích. Lúc trước hắn độ lôi kiếp, cho dù đã chuẩn bị nhiều mặt, vẫn cửu tử nhất sinh, so với thời điểm Giản Ngọc Diễn độ kiếp chật vật hơn.

Trên mặt Tần Lạc Y không biểu hiện gì nhiều, nàng biết chính mình tu luyện ra linh hoa nhanh như vậy, đều bởi vì linh thủy cùng Hỗn Độn Chi Nguyên, mà những chuyện đó tuyệt không thể lộ ra.

Nàng cùng đại ca đương nhiên sẽ không nói ra ngoài, Đoan Mộc Trường Anh cùng Tông Vô Ảnh thông tri chúng trưởng lão, đem chuyện tình Kim Đông Nhan có linh thủy hoàn toàn áp xuống, thứ nhất là vì Tần Lạc Y, thứ hai cũng vì Thiên Đạo Tông.

Trong người bọn họ đều có kì độc, không sống thêm bao lâu, Lâm Thiên Vũ có thể sống sót, tu vi không đạt tới tử phủ, bọn họ không muốn để chuyện linh thủy cùng trận pháp truyền ra, khiến Thiên Đạo Tông bị người nhìn trộm.

Cười cùng Hoàng Phủ Viêm chào hỏi, nói chuyện trong chốc lát, Hoàng Phủ Viêm nói đến trong khoảng thời gian này Kinh Long quyết ở Huyền Thiên trên đại truyền ồn ào huyên náo.

"Cũng không biết Long Ngâm quyết biến thành Kinh Long quyết là thật hay giả, lần trước trong hội đấu giá ở Ráng Sắc thành, chúng ta không phái người đi." Hoàng Phủ Viêm cười nói, khi đó tất cả tinh anh Hoàng Phủ gia, đều lật tung Thiên Long sơn mạch cùng toàn bộ địa bàn Đoan Mộc gia, vội vã tìm Tần Lạc Y.

"Liễu Hàn Tình được ngọc giản liên tiếp bị người đánh lén, bị thương không nhẹ, Liễu gia vì bảo hộ hắn, cùng ngọc giản trên tay hắn, đã chết không ít đệ tử trung tâm, hiện tại hắn không biết trốn đi nơi nào, có rất nhiều thế lực đều đang tìm hắn."

Thậm chí nữ nhi duy nhất của hắn là Liễu Khuynh Thành, cũng thành mục tiêu những người đó xuống tay, Liễu Khuynh Thành bị mang về Liễu gia, Liễu gia lão tổ tự mình che chở nàng.

Mâu quang Tần Lạc Y lơ đãng nhìn phương hướng Thanh Long sơn. Kinh Long quyết kia rõ ràng là quỷ kế của Thiên Đạo Tông, gặp qua ma đầu Kim Đông Nhan, nàng đại khái suy đoán được hắn ta muốn làm gì, hắn ta muốn toàn bộ Huyền Thiên đại lục, Kinh Long quyết hiện thân, tất nhiên sẽ dẫn đến không ít tuyệt thế cường giả tranh đoạt, hắn tọa sơn quan hổ đấu, cuối cùng ngồi chờ ngư ông đắc lợi.

Khi ở Ráng Sắc thành, nàng nói với Mạc Hàn cùng Tống Vô Ngân Kinh Long quyết là bút tích của Đoan Mộc Trường Anh, hẳn là hai nhà bọn họ sẽ không đi tranh đoạt, xem bộ dáng Hoàng Phủ Viêm hiện tại, tuy rằng tò mò, nhưng không có tâm tranh đoạt, nghĩ đến duyên cớ vì có Thái Âm Tâm Kinh cùng Thái Dương Tâm Kinh.

Người Liễu gia bị đả kích, nàng vui mừng xem diễn, huống chi ánh mắt hai cha con Liễu Khuynh Thành nhìn chính mình đều không tốt, đời này nàng cùng Liễu gia không có cơ hội biến chiến tranh thành tơ lụa. Không biết hiện tại Đoan Mộc Trường Anh sẽ xử lý như thế nào, có thả tin tức kỳ thật Kinh Long quyết là giả ra hay không.

"Ta đã gặp được, lúc ấy ta cũng ở Ráng Sắc thành, vừa lúc đụng phải hội đấu giá Ráng Sắc thành." Tần Lạc Y đem ánh mắt thu trở về, khẽ mỉm cười nhìn Giản Ngọc Diễn cùng Hoàng Phủ Viêm, nói ra chuyện đã xảy ra ở hội bán đấu giá.

"Xem ra lời đồn đãi không giả, không biết có phải Kinh Long quyết thật hay không, cho dù không phải Kinh Long quyết, cũng là công pháp vô cùng tốt, Liễu Hàn Tình mới không cần Thác Bạt gia bồi thường, muốn khối ngọc giản kia." Giản Ngọc Diễn nói, nhưng thần sắc thản nhiên, hiển nhiên đối với Kinh Long quyết không có hứng thú, càng bởi vì Liễu Khuynh Thành vài lần hạ ngoan thủ với Tần Lạc Y, trong lòng hắn đối với Liễu gia cực hận.

Hoàng Phủ Viêm ở Thiên Đạo Tông không bao lâu liền rời đi, Giản Ngọc Diễn kêu đám người Uông Cầm, Tiêu Văn Bác nguyên bản đi theo chính mình, cùng Hoàng Phủ Viêm trở về Hoàng Phủ gia, mình hắn lưu lại.

Biết hắn luyến tiếc Tần Lạc Y, Hoàng Phủ Viêm cười cười, không nói gì, hắn đã nhận được thiệp mời chúc thọ Tần gia Tần lão gia, tu vi Giản Ngọc Diễn đại thành, trước kia sợ nghĩa tử bị người nhớ thương, tu vi chính mình hoàn toàn biến mất không bảo hộ hắn được, hơn nữa cách vài ngày, Giản Ngọc Diễn sẽ bị Thái Dương Tâm Kinh phệ thể tra tấn, thừa dịp lần này Tần gia lão gia tử sinh thần, vừa lúc đem hắn giới thiệu ra ngoài. Nên trước khi đi chỉ dặn dò hắn nhớ rõ ba tháng sau, nhất định phải tới Tần gia Nam vực, không được bỏ qua sinh thần Tần lão gia tử.

"Chủ tử,nghe nói Tần cô nương không phải tu luyện Thái Âm Tâm Kinh, vậy về sau thiếu chủ tử làm sao bây giờ a?" Rời khỏi Thiên Đạo Tông, Uông Cầm lo lắng nói với hắn.

Trong lòng Hoàng Phủ Viêm trầm xuống.Lúc trước hắn rất tò mò Tần Lạc Y mấy tháng liền tấn giai đến tử phủ đỉnh còn ngưng tụ linh hoa, nghe Uông Cầm nhắc đến, hiện tại mới nhớ tới vụ này, tươi cười trên mặt liễm đi...Thật là thiên ý trêu người a.

Lại nghĩ đến Giản Ngọc Diễn thà rằng chính mình mỗi ngày chịu Thái Dương lực nuốt thể đau đơn, cũng không nguyện ý cùng người được an bài song tu, đầu hắn liền đau đến lợi hại.

Biết Tần Lạc Y muốn đi Kỳ Long thành gặp gia chủ Đoan Mộc gia- Đoan Mộc Cẩm Ngọc, Giản Ngọc Diễn không chút do dự quyết định đi cùng nàng, còn có Tần Thiên, cũng không vội vã rời đi, nói bồi nàng cùng đi Kỳ Long thành, trở về Tần gia không muộn.

Khi hắn nói chuyện ánh mắt ẩn ẩn dừng trên người Giản Ngọc Diễn, khoé mắt Tần Lạc Y nhịn không được hung hăng co rút, Giản Ngọc Diễn cười nhạt, cho dù trước mặt rất nhiều người, ánh mắt dừng trên người Tần Lạc Y vẫn cực ôn nhu sủng nịch, không chút tránh né.

Đoan Mộc Trường Anh dời mắt, tươi cười hơi chua xót. Ở Thiên Đạo Tông ngây người một ngày, Đoan Mộc Trường Anh đem tất cả sự tình an bài thỏa đáng, dùng bạch ngọc đài mang theo mọi người rời khỏi Thiên Đạo Tông, đến Kỳ Long thành.

Đồng hành trừ bỏ Tần Lạc Y, Giản Ngọc Diễn, Tần Thiên, còn có Tông Vô Ảnh cùng Trần Phách. Đối với Trần Phách, Tần Lạc Y vẫn có ấn tượng, lúc trước ở Bồng Lai tiên đảo, Trần Phách thường xuyên đi bên người Đoan Mộc Trường Anh, không nghĩ tới hắn ta cũng là người Thiên Đạo Tông, biết hai thân phận Đoan Mộc Trường Anh, còn được hắn mang theo bên người, Trần Phách này là người Đoan Mộc Trường Anh cực trọng dụng, tuy rằng diện mạo bộc trực, nhưng Tần Lạc Y nhìn hắn so với Tư Mã Ngọc kia thuận mắt hơn.

Thiên Đạo Tông cách Kỳ Long thành gần năm trăm vạn dặm, vì có bạch ngọc đài, mất thời gian nửa canh giờ, đi đến ngoại ô Kỳ Long thành mấy trăm dặm, sau đó bắt đầu ngự hồng mà đi.

So với Ráng Sắc thành, Kỳ Long thành lớn hơn, nơi này linh khí nồng đậm, tu sĩ đông đảo,chỉ riêng Kỳ Long thành, đã có gần trăm vạn tu sĩ, tường thành xám trắng giao nhau cao lớn nguy nga, khí thế rộng rãi, cửa thành có không ít tu sĩ mặc trang phục màu đen hông đeo trường kiếm, ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần chấn hưng đứng thẳng.

Chúng tu sĩ ra vào cửa thành ngay ngắn trật tự, Kỳ Long thành là căn cơ Đoan Mộc gia, không nói tu vi thủ vệ cửa thành người người không kém, trong thành ngọa hổ tàng long, mặc kệ tu sĩ đi vào Kỳ Long thành tu vi cao tới đâu, thế lực sau lưng lớn nhường nào, cho dù là người sáu đại thế gia, cũng không ở trong này làm càn, tuyệt đối là khiêu khích Đoan Mộc gia.

Đoan Mộc Trường Anh không trực tiếp phóng qua cửa thành tiến vào Kỳ Long thành, mà dừng ở cửa thành, giống tu sĩ khác, từ cửa thành tiến vào.

"Nhị công tử." Nhìn Đoan Mộc Trường Anh thân mặc cẩm bào màu lam đẹp đẽ quý giá, tóc đen ngọc đái, đẹp như quan ngọc, dừng ở cửa thành, thủ lĩnh hộ vệ Triệu Thông vội vàng đón lại đây, vẻ mặt tươi cười hướng tới hắn thi lễ, ánh mắt nhịn không được nhanh chóng quét qua đám người Tần Lạc Y bên cạnh hắn một cái.

Trừ bỏ Tông Vô Ảnh cùng Trần Phách, người người đều thực lạ mặt, nam tuấn nữ tiếu, quanh thân khí chất tôn quý bất phàm, đối với Đoan Mộc Trường Anh thân là dòng chính đệ tử Đoan Mộc gia thân phận vô cùng tôn quý, trên mặt mấy người kia không có thái độ a dua nịnh hót, hơn nữa Nhị công tử đối với mấy người này còn cực kì khách khí.

Trong mắt Triệu Thông xẹt qua chút tinh quang, tự mình ở phía trước dẫn đường, đưa một hàng Đoan Mộc Trường Anh vào trong thành, nhìn bọn họ đi xa, hắn gọi tới một gã thủ vệ tâm phúc, tìm chỗ yên lặng nhất thì thầm giao đãi một phen, tên tâm phúc kia nhanh chóng ngự hồng biến mất không thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui