Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

Tần Thiên mặc hắc y, cổ áo cùng tay áo đều dùng sợi tơ màu bạc thêu hoa văn tinh xảo, ánh mắt tối đen sâu thẳm, ngũ quan tuấn tú như núi hà hoa lệ quý khí bức người, híp ánh mắt lại, nhìn nữ nhân không mời mà đến, ánh mắt trở nên lạnh lão.

"Tần công tử, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau ở Kỳ Long thành, chàng nói...Có phải chúng ta rất có duyên hay không?" Liễu Khuynh Thành ý cười trong suốt tiêu sái đi qua, trong mắt lóe ra quang mang hoặc nhân.

Tần Thiên họ Tần, thời điểm lần trước gặp hắn, hắn đang cùng Tần Mặc một chỗ, trong lòng Liễu Khuynh Thành nhận định Tần Thiên là người Tần gia. Dòng chính Tần gia đơn bạc, hiện tại thế hệ trẻ tuổi chỉ có Tần Mặc nhất mạch đơn truyền, nghĩ đến Tần Thiên này là dòng bên cách Tần Mặc cực xa, từ sau khi biết thân phận hắn, trong lòng Liễu Khuynh Thành có rất nhiều so đo.

"Đi ra ngoài." Tần Thiên khẽ mở bạc môi, thanh âm không lớn, có một cỗ uy áp khiếp người phát ra.

Trong lòng Liễu Khuynh Thành run lên, đối với Tần Thiên càng thêm yêu thích, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là nam nhân nàng xem trọng, khí thế kia...Ha ha, tuyệt không yếu hơn Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly. Nam nhân này, nàng nhất định phải có được.

"Tần công tử, ta tìm chàng có chuyện rất quan trọng muốn nói với chàng, hiện tại để ta rời đi, chàng nhất định sẽ hối hận." Liễu Khuynh Thành nâng tay, phong tình vạn chủng vắt lọn tóc ra sau tai, ánh mắt hồn xiêu phách lạc, sóng mắt lưu chuyển.

Lại không biết bộ dáng làm ra vẻ dừng trong mắt Tần Thiên, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét."Nếu hiện tại ngươi không rời đi, ngươi sẽ hối hận."

Tần Thiên cong môi cười khó lường, đáy mắt càng thêm u lãnh, trong lòng suy nghĩ trăm ngàn loại phương pháp giết nàng. Dám hạ độc thủ với Lạc Y, nữ nhân này trong mắt hắn, đã sớm là một người chết, bây giờ còn đứng ở trong này, bất quá để nàng kéo dài hơi tàn mà thôi, còn không biết sống chết tìm tới cửa.

Liễu Khuynh Thành che môi cười đến run rẩy hết cả người, muốn tới gần bên người hắn, lại nghĩ đến vừa rồi trên người hắn phát ra khí thế sắc bén, phải tạm thời từ bỏ, tu vi Tần Thiên so với nàng cao hơn rất nhiều.

Ngồi xuống vị trí đối diện hắn, hơi hơi cúi người, động tác như vậy vừa lúc đem bầu ngực đầy đặn của nàng lộ rõ, khiến trước ngực nàng càng thêm ngạo nhân."Ha ha, Tần công tử nói đùa, có thể cùng Tần công tử một chỗ, ta cao hứng còn không kịp, làm sao có khả năng hối hận?"

Tần Lạc Y ẩn ngoài cửa sổ mắt thấy Liễu Khuynh Thành quyến rũ đại ca nhà mình, có tâm tư một chưởng chụp bay nàng ta. Muốn nhúng chàm đại ca nàng, bằng nàng ta cũng xứng sao?

Nguyên bản muốn đi vào, lúc này nàng không vội, muốn nhìn một chút đến tột cùng Liễu Khuynh Thành muốn làm gì, Liễu gia lão tổ lúc này đi vào Kỳ Long thành, khẳng định có mưu đồ.

Đối với nàng lộ liễu quyến rũ tán tỉnh, Tần Thiên bất vi sở động.Trong mắt hiện lên hàn quang mỉa mai, ngón tay thon dài không chút để ý đánh lên mặt bàn.


Kỳ Long thành ngoạ hổ tàng long, ở trong này giết nàng quá sơ hở, không phải hắn sợ Liễu gia, chỉ ngại phiền toái, nếu có thể bất động thanh sắc giải quyết sự tình, hắn tự nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng biến thành mọi người đều biết, lúc này hắn cảm thấy kiên nhẫn của chính mình sắp dùng hết, nếu Liễu Khuynh Thành không đi ra ngoài, hắn không ngại ném nàng ra.

Liễu Khuynh Thành phát giác Tần Thiên không kiên nhẫn, mâu quang chợt lóe, sau đó che miệng, hạ giọng cố tình thần bí nói: "Tần công tử, mấy tháng trước chàng ở Ráng Sắc thành tham gia hội bán đấu giá, chàng còn nhớ rõ chuyện cha ta ở Ráng Sắc thành chụp được Long Ngâm quyết đi...Hiện tại mọi người đều đồn đãi, Long Ngâm quyết kia không phải Long Ngâm quyết mà là bí quyết thượng cổ Kinh Long quyết, tuy rằng Liễu gia chúng ta không công khai thừa nhận, nhưng ta có thể nói cho chàng, lời đồn đãi kia không giả, trong ngọc giản quả thật là Kinh Long quyết, có thể khiến người đột phá cực hạn tử phủ đỉmh, phi thăng thành tiên, cha ta đã tự mình xem qua."

Tần Thiên nhíu mày, trong mắt hiện lên hứng thú, tạm thời đánh mất ý niệm đem nàng ném văng ra ngoài đi.

Liễu Khuynh Thành luôn nhìn hắn đương nhiên không nhìn sai hứng thú trong mắt hắn, ý cười càng đậm, nàng đã nói rồi, nghe được Kinh Long quyết trong truyền thuyết, mặc kệ là ai, cũng không khả năng không động tâm.Tần Thiên.Cũng không ngoại lệ.

Chuyển động chén trà trong tay, trong mắt Tần Thiên nhanh chóng xẹt qua chút châm chọc, Đoan Mộc Trường Anh nói qua, Kinh Long quyết kia chính là quỷ kế của Kim Đông Nhan, hơn nữa Kinh Long quyết không đầy đủ, chính là một tàn quyển mà thôi, có người muốn bằng vào tàn quyển kia tu luyện đột phá tử phủ đỉnh, chính là nằm mơ.

"Kinh Long quyết...Ngươi đem chuyện tình ẩn mật như thế nói cho ta, ngươi không sợ ta nói ra ngoài sao?" Tuấn nhan Tần Thiên dưới ánh nến sáng ngời càng thêm môi hồng răng trắng. Ánh mắt hẹp dài ẩn mị quang, đường cong khóe mắt như vẽ, khóe miệng hiện lên ý cười tựa tiếu phi tiếu.

Cư nhiên liên lụy ra Kinh Long quyết. Hơn nữa Liễu Khuynh Thành còn chủ động nói ra ngoài...Tần Lạc Y nhíu mày, đối với mục đích Liễu Khuynh Thành bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Trong mắt Liễu Khuynh Thành liễm diễm, thở dài một hơi nói: "Tần công tử, không biết sao, từ khi ở Ráng Sắc thành nhìn đến chàng, ta liền thập phần thưởng thức, cảm thấy cùng chàng hợp ý...Ta nhìn ra, chàng không tình nguyện đứng dưới mái hiên người, chàng có thiên phú tu luyện, có năng lực, chỉ thiếu kỳ ngộ mà thôi, biết trong khối ngọc giản là Kinh Long quyết mà không phải Long Ngâm quyết, mấy tháng nay ta đều tìm chàng, muốn chia sẻ tin tức tốt với chàng trước tiên."

Đối với việc Tần Thiên nói muốn nói ra ngoài, nàng căn bản lơ đễnh, ai cũng biết Kinh Long quyết là thứ tốt, ước gì có thể lánh mọi người giấu đi, nàng nhìn ra, Tần Thiên không ngoại lệ.

"Chỉ cần chàng về sau nguyện ý đi theo bên người ta, làm nam nhân của ta, Liễu gia chúng ta sẽ toàn lực trợ chàng tu luyện, mặc kệ tinh thạch, hay là linh thực, đan dược, chỉ cần chàng cần, ta cùng phụ thân đều nghĩ biện pháp tìm được cho chàng, chờ chàng tu luyện đến tử phủ đỉnh, chúng ta có Kinh Long quyết trong tay, muốn đột phá tử phủ cửu giai đỉmh, còn không phải chuyện tình trong tầm tay sao? Đến lúc đó toàn bộ Huyền Thiên đại lục đều bị chúng ta đạp dưới chân mặc chúng ta nhìn xuống, quyền sinh sát trong tay do chúng ta định đoạt..." Liễu Khuynh Thành nhẹ giọng nói.Nhìn tuấn nhan Tần Thiên, càng nhìn càng thích, cảm thấy chỉ có nam nhân như vậy, mới xứng đôi với chính mình, Thượng Quan Vô Ưu còn không bằng một ngón tay hắn.

Tần Thiên cười khẽ ra tiếng, trong mắt lộ vẻ khinh miệt cùng khinh thường: "Đem toàn bộ Huyền Thiên đại lục đạp dưới chân ngươi? Liễu Khuynh Thành, ngay cả như vậy ngươi cũng dám tưởng tượng."

Không biết nếu nàng biết bản Kinh Long quyết kia là một tàn quyển, vĩnh viễn không có biện pháp đột phá tử phủ cửu giai đỉnh, còn thoả thuê đắc ý như vậy hay không.

Liễu Khuynh Thành nhìn bộ dáng hắn không cho là đúng, trong lòng bị kiềm hãm.Lập tức cười mở nhan.Bộ dáng cố tình vô cùng tao nhã.


"Không phải ta tưởng tượng, mà ta muốn làm, ta sẽ ở Kỳ Long thành vài ngày, Tần công tử, chàng nên hảo hảo suy xét đi...Chàng nguyện ý vĩnh viễn bị người áp chế, hay đi theo ta, về sau trở thành cường giả cao nhất Huyền Thiên đại lục, chàng phải suy nghĩ kĩ, ha ha, ta chờ chàng đến tìm ta."

"Lăn." Tần Thiên ngay cả liếc nhìn nàng một cái đều ngại phiền chán, vẻ mặt chán ghét không chút khách khí đuổi đi.

Mặt Liễu Khuynh Thành hoàn toàn trầm xuống. Vừa rồi nàng còn nghĩ rằng nam nhân này không một ngụm đáp án nàng là cố ý làm bộ làm tịch.

Đại môn đột nhiên bị người đẩy ra, đạo thanh âm cười nhạo truyền đến: "Ách, cơn tức lớn như vậy, ai chọc giận ngươi sinh khí?"

Tần Thiên nở nụ cười.

"Lạc Y." Liễu Khuynh Thành mạnh mẽ quay đầu, nhìn Tần Lạc Y đi vào, đáy mắt không che dấu khinh miệt, lửa giận trong mắt nàng nhanh chóng bùng lên, muốn đem ả xé thành mảnh nhỏ. Tần Lạc Y, ả đến đây lúc nào, lời chính mình nói ả nghe được bao nhiêu.

Nhìn Tần Thiên sau khi nhìn thấy Tần Lạc Y đến, tuấn nhan nháy mắt nhu hoà rất nhiều, hai tròng mắt mỉm cười, bộ dáng tuấn mỹ làm cho lòng nàng hung hăng run rẩy, nhịn không được càng thêm ghen tị.

Dựa vào cái gì. Ả dựa vào cái gì được Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly yêu thích, khiến bọn họ che chở ả như vậy, còn có Bạch Y xuất quỷ nhập thần kia, hiện tại ngay cả Tần Thiên hiển nhiên cũng bị ả mê hoặc.Chính mình bị ả làm hại thiếu chút nữa thân bại danh liệt.

Cũng may hiện tại nàng có Kinh Long quyết. Nghĩ đến Kinh Long quyết, nàng tràn đầy tự tin, vẻ mặt cao ngạo khinh thường nhìn Tần Lạc Y, chờ tu vi nàng tinh tiến, nàng nhất định phải làm cho nữ nhân này đẹp mặt, vì nữ nhân này, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh nhẫn tâm đối đãi nàng.

Nàng sẽ không giết ả, nàng sẽ làm ả hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt, đến lúc đó phủ phục dưới chân nàng, giống như con kiến đê tiện cầu xin nàng, nàng muốn hung hăng tra tấn ả.

"Tần công tử, chỉ cần không rời khỏi Kỳ Long thành, lời ta nói vừa rồi vẫn được tính, ta chờ chàng đến tìm ta." Nàng không nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt dừng trên người Tần Thiên, trong ánh mắt nổi lên quang ba xinh đẹp.

Ở trước mặt nàng quyến rũ đại ca chính mình. Trong lòng Tần Lạc Y rất khó chịu hừ lạnh một tiếng, đi đến bên người Tần Thiên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Liễu Khuynh Thành nói: "Ngươi không cần chờ, đợi chờ không có kết quả, hắn vĩnh viễn sẽ không tới tìm ngươi."


Liễu Khuynh Thành chán nản. Rất muốn xông lên cho ả nàng hai cái tát, nhưng lúc này trước mặt Tần Thiên, nàng thu liễm tính khí chính mình.Hít sâu hai khẩu khí, khinh thường nói: "Tần Lạc Y, ngươi tính là cái gì...Chuyện của Tần công tử, có Tần công tử làm chủ, còn không tới phiên ngươi tới nhúng tay, ngươi coi Tần công tử là cái gì? Muốn thay Tần công tử làm chủ, ngươi là chủ tử của Tần công tử chủ sao?"

Tần Lạc Y cười đến ý vị thâm trường, nâng tay kéo kéo tay áo đại ca, có chút ác ý ngẩng đầu hỏi: "Tần công tử, chàng nói, ta có thể làm chủ cho chàng hay không...Ta nói chàng vĩnh viễn sẽ không đi tìm nàng, ta nói đúng không?"

Tần Thiên bật cười. Nhịn không được đưa điểm điểm trán nàng, ánh mắt lóe ra ôn nhu sủng nịch: "Phải, đương nhiên có thể làm chủ cho ta."

Tâm tình Tần Lạc Y cao hứng hướng hắn lộ ra tươi cười sáng lạn. Mâu quang Tần Thiên ám trầm.

Liễu Khuynh Thành tức giận cắn chặt răng. Trong lòng oán hận, không biết Tần Lạc Y sử dụng thủ đoạn gì, đem Tần Thiên mê hoặc lợi hại như thế, hiện tại nàng có xúc động muốn chụp chết Tần Lạc Y.

Nàng có thể đến Kỳ Long thành, đương nhiên không phải đi một mìmh, lão tổ cố ý phái người đến bảo hộ chính mình, lại nghĩ tới phụ thân nói qua, nói nàng trăm ngàn lần không nên động vào Tần Lạc Y, hắn muốn đích thân bắt Tần Lạc Y lại xả giận cho nàng. Nàng khinh miệt nhìn Tần Lạc Y một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, những gì của Tần Lạc Y, nàng tất nhiên sẽ đoạt lại. Bao gồm Tần Thiên.

Thân hình vừa động, từ cửa sổ phóng ra ngoài, tiêu sái ra khỏi tửu lâu, đi trên ngã tư đường, quay đầu hướng tới nhã gian Tần Lạc Y cùng Tần Thiên, trên mặt cười đến kiều diễm như hoa, dẫn tới người chung quanh liên tiếp quay đầu, đáy mắt khó nén hận ý.

Một hắc y nam tử trong bóng đêm đi ra, đứng bên người nàng, trên người nam tử kia tản ra hơi thở nguy hiểm, theo ánh mắt Liễu Khuynh Thành hướng cửa sổ trông lại, ánh mắt lạnh băng thị huyết.

Hai người Tần Lạc Y cùng Tần Thiên không đem hắc y nhân kia đặt trong mắt, hai người tự lo nói chuyện, không liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.Liễu Khuynh Thành càng thêm chán nản, hung hăng dậm chân, ngự thần hồng nhanh chóng rời đi.

"Sự tình thuận lợi sao? Có nắm chắc có thể giải nhiếp hồn thuật hay không?" Tần Thiên cầm tay Tần Lạc Y, kéo nàng đến ngồi bên người chính mình, hỏi chuyện nàng tiến vào Đoan Mộc gia. Chờ chuyện nơi đây chấm dứt, hắn có thể trở về Tần gia, phải trở về trước một tháng mới được, bằng không Tần Mặc khẳng định sẽ nổi bão.

Tần Lạc Y gật đầu cười nói: "Thật ra có vài phần nắm chắc, nhưng việc này quá nhiều biến số, đến tột cùng có thể giả trừ hay không, phải thử mới biết được." Nhìn đến đồ ăn trên bàn chưa động đũa, bát đũa cũng phân hai phần, hỏi: "Huynh hẹn người?"

"Là Sở Dật Phong." Tần Thiên vuốt cằm nói: "Hẳn là hắn sắp lại đây.Muội đã đến đây, ta gọi người mang thêm một bộ bát đũa nữa." Giương giọng muốn gọi người.

Tần Lạc Y ngăn trở hắn: "Không cần, muội đã ăn qua, Đoan Mộc Trường Anh còn ở đối diện chờ muội, muội đi trước."

Nàng đứng dậy, nghĩ nghĩ lại nói: "Huynh phải cẩn thận Liễu Khuynh Thành, nàng là cùng Liễu gia lão tổ cùng nhau đến Kỳ Long thành." Nàng đã ẩn ẩn suy đoán, Liễu gia lão tổ đến Kỳ Long thành, chỉ sợ cùng Kinh Long quyết kia có liên quan.

"Ta đã biết." Thấy nàng nhíu mi, không khỏi cười nói: "Muội không cần lo lắng, nhíu mày nhièu cẩn thận còn trẻ tuổi sẽ thành tiểu lão thái bà."

"Huynh đã gặp qua tiểu lão thái bà nào xinh đẹp như vậy chưa?" Tần Lạc Y hướng về phía đại ca làm mặt quỷ.


Tần Thiên cười lớn. Một bên cười một bên đưa tay giúp nàng vuốt sợi tóc hỗn độn ra sau tai. Đại môn bị đẩy ra, Sở Dật Phong đi đến, nhìn thấy Tần Lạc Y ở đây, tay Tần Thiên còn đặt trên đầu Y nhi, trong mắt không khỏi sáng ngời, lập tức xẹt qua hâm mộ.

Mái tóc Y nhi đen bóng loáng mềm mại, xúc cảm vô cùng tốt, đặc biệt khi hai người hoan hảo, khuôn mặt nàng trắng nõn phiếm phấn hồng, một đầu tóc đen phân tán trên gối, hết sức xinh đẹp hoặc nhân, thường làm cho hắn yêu thích không buông tay.

Tần Lạc Y nhìn đến Sở Dật Phong tiến vào, liền nói với Tần Thiên: "Muội đi trước." Thân ảnh lả lướt đi qua bên người Sở Dật Phong, Sở Dật Phong không nghĩ tới chính mình đến đây nàng muốn đi, xoay người đi ra ngoài, làm sao còn bóng dáng Tần Lạc.

Trở lại tửu lâu đối diện, Đoan Mộc Trường Anh đang tự châm tự ẩm, thần sắc có chút lạc tịch, nhìn đến nàng tiến vào, trong mắt sáng ngời, cả người lạc tịch như băng tuyết gặp mặt trời, trong khoảnh khắc trôi đi vô tung.

Trở lại biệt viện, Đoan Mộc Trường Anh ngồi một lát, liền rời đi, đại ca còn chưa trở về, Giản Ngọc Diễn không ở biệt viện, nghĩ đến Giản Ngọc Diễn, tâm tình nàng có chút phức tạp, trở về phòng, đem thư Tạ Như Yên viết cho nàng ra.

Chữ viết Tạ Như Yên, trong xinh đẹp lộ ra cỗ ung dung, phần lớn lời nói đều dặn dò nàng không được chỉ lo tu luyện, nhất định phải hảo hảo chiếu cố chính mình, còn nói bản thân cùng Vương gia hết thảy mạnh khỏe, nói nàng không cần nhớ mong...Tuy rằng trong thư không nói nàng trở về, nhưng loại tình cảm tưởng niệm ẩn giấu, Tần Lạc Y thân thiết cảm nhận được.

Đem giấy viết thư nhìn lại, sau đó cười gấp lại, cỗ xúc động muốn trở về càng thêm rõ ràng, muộn nhất là một năm, nàng nhất định phải trở về, dựa vào tu vi nàng hiện tại, muốn xuyên qua trăm ngàn dặm hải vực, sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Lấy hạt bồ đề ra, nàng bắt đầu tu luyện linh hồn lực, thứ nhất là vì giải nhiếp hồn thuật cho Đoan Mộc Cẩm Ngọc, một nguyên nhân quan trọng khác là sau khi Ma Kiêu rời khỏi, từng dặn dò nàng rất nhiều lần, nói nàng có thể từ từ tu luyện, phải bỏ nhiều thời gian tu luyện linh hồn lực, đối với nàng về sau cực có lợi, tu vi Ma Kiêu biến thái, quan hệ hai người không bình thường, trong lời hắn nói có đạo lý nhất định.

Kim Đông Nhan chuẩn bị linh thủy, nàng cùng đại ca Tần Thiên ở bên trong tu luyện ba tháng, nàng tu luyện kết xuất linh hoa, đại ca từ ngọc phủ sơ giai nhảy đến tử phủ tam giai, linh lực trong linh thuỷ sung túc, nàng cùng đại ca thương lượng qua, chờ xong chuyện nơi này, qua sinh thần Tần lão gia tử, bọn họ sẽ tìm địa phương bế quan.

Đoan Mộc Trường Anh cùng Tông Vô Ảnh bọn họ tự giác sinh mệnh không nhiều, không dính qua một chút linh thuỷ, nàng lặng lẽ từ trên người Đoan Mộc Trường Anh lấy nửa chén máu bỏ vào bình đan, khi rảnh lấy ra nghiên cứu, đáng tiếc cho tới bây giờ, cũng vô pháp nhìn ra hắn trúng loại độc nào.

Linh thuỷ dư lại nàng đã tính qua, nàng có Hỗn Độn Chi Nguyên, nếu đã tu luyện ra linh hoa, ngay cả tu sĩ tử phủ đỉnh cũng không sợ, chẳng sợ có một ngày Hỗn Nguyên Thiên Châu của nàng bại lộ, nàng vẫn có lực lượng tự bảo vệ mình.

Linh thủy này, dư dả cho Tần Thiên tu luyện đến tử phủ đỉnh, tuy rằng nàng sinh khí Đoan Mộc Trường Thanh bọn họ, vẫn vì bọn họ để lại không ít linh thủy, hơn nữa trong khoảng thời gian này nàng đã nghiên cứu thêm về linh thuỷ, tất cả thành phần bên trong đều có biện pháp tìm được.

Càng làm cho nàng vui sướng là, thứ trong đó, trong trữ vật giới của nàng có không ít, có chút đồ vật trên người Hắc Đế, chỉ là ngày thường đều bị nó coi thành bảo bối trân quý, luyến tiếc lấy ra.

Vài tháng không nhìn thấy Đại Hắc cùng Hắc Đế, nàng thật sự nhớ chúng nó, trước khi rời đi nàng để chúng nó đi theo ba người Phượng Phi Ly, không biết chúng nó  chạy đi đâu, cũng may nàng cùng Đại Hắc là khế ước linh hồn, tuy rằng không biết nó ở nơi nào, nhưng biết nó vô cùng mạnh khỏe.

Còn thiếu mười loại nữa, trong Băng Vực có một chút, hẳn là sinh trưởng ở địa phương lần trước nàng chưa đi qua, thời điểm lần sau Băng Vực mở ra, nàng sẽ đi Băng Vực tìm kiếm, còn phải chậm rãi tìm kiếm, nàng có rất nhiều thời gian, cách Băng Vực mở ra còn gần trăm năm, không chừng thời gian trăm năm nàng sẽ gom đủ tất cả đồ vật, nàng đã dùng một nửa Hỗn Độn Chi Nguyên lấy từ trong Hỏa Vực ra, còn chiếm được một ít Hỗn Độn Chi Nguyên trên người Kim Đông Nhan, đủ cho nàng làm ra một phần linh thủy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận