Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

Trăng thanh gió mát, dòng suối giữa biệt viện Đoan Mộc Trường Anh chuyển động lóe ra quang mang màu bạc, sóng nước lăn tăn, rất xinh đẹp. Thanh âm dòng nước leng keng, trong đêm tối yên tĩnh, vô cùng dễ nghe, Tần Lạc Y đứng trong đình, tựa vào lan can nhìn mặt nước, thỉnh thoảng ngẩng đầu xoa thái dương, mâu quang nhìn phía xa xa.

Gần một nửa canh giờ sau, phương hướng cửa viện đột nhiên truyền đến hai tiếng vang nhỏ, Tần Lạc Y đứng thẳng dậy, trong mắt sáng ngời, thân thể hóa thành một đạo khói nhẹ, tật bắn ra ngoài.

Trên tay hai gã thị vệ Tần gia đỡ hai người, đúng là Tần Thiên cùng Giản Ngọc Diễn đã đi ra ngoài thật lâu.

Mùi rượu trên người hai người nồng đậm, mũi Tần Lạc Y vừa động, liền ngửi ra hai người uống tuý thần tiên của Tuý Tửu lâu thập phần nổi danh Kỳ Long thành.

Túy thần tiên cực kỳ lợi hại, nghe nói từ khi túy thần tiên xuất hiện mấy ngàn năm tới nay, chưa từng có người có thể uống qua năm chén, tửu lượng thấp, một chén nhỏ có thể ngã đổ, không mất tám ngày đến mười ngày đừng nghĩ tỉnh lại. Từng có người tửu lượng tốt nhất, được xưng ngàn chén không say, uống trên năm chén túy thần tiên, đã bị ngã đổ, vận công giải men bức rượu không dùng được, nếu muốn rượu tỉnh, chỉ có thể đợi cảm giác say chậm rãi tán đi.

Tuy rằng tuý thần tiên vô cùng lợi hại, giá cả rất quý, được xưng vạn kim một chén, rượu bán ra mỗi ngày hữu hạn, cho dù như thế này, người đến Kỳ Long thành uống tuý thần tiên không ít, nghe nói có chút tu sĩ có thể say rượu bất tỉnh trực tiếp ngộ đạo, say càng sâu, hiệu quả càng tốt, cơ dẫn ngộ đạo càng lớn.

Tu luyện vốn nghịch thiên, cũng có rất nhiều sắp hết thọ nguyên, nhiều năm không thể tiến thêm, ôm một tia hy vọng, muốn uống túy thần tiên ngủ say ngộ đạo tấn giai, cũng có người trực tiếp uống rượu đến chết, bị người hài hước coi là một loại trực tiếp ngộ đạo thăng tiên thành công khác.

Nên Tuý Tửu lâu có một quy củ bất thành văn, đem lợi và hại của túy thần tiên viết ra, dán ở chỗ thấy được trên cửa, nếu say chết cùng tửu lâu bọn họ không quan hệ.

Giản Ngọc Diễn say đến bất tỉnh nhân sự.

Tuy rằng Tần Thiên còn ý thức, nhưng nhìn bộ sáng hắn thất tha thất thểu kia, cùng ánh mắt ngày thường tối đen thanh minh, lúc này men say lờ mờ, hiển nhiên cũng uống không sai biệt lắm.

Nhìn Tần Lạc Y đến, trên khuôn mặt hắn tuấn dật hiện lên chút ý cười hoảng hốt, một phen đẩy người đỡ hắn ra, hướng tới Tần Lạc Y từng bước lay động tiêu sái lại đây.

"Đến tột cùng các ngươi đã uống bao nhiêu túy thần tiên a!" Tần Lạc Y nhìn hắn như vậy, thật đúng là sợ hắn té ngã, vội vàng tiến lên hai bước đưa tay đỡ hắn, nhịn xúc động trợn mắt trắng xuống, chỉ cảm thấy đầu chính mình càng đau.

Toàn bộ thân mình Tần Thiên được nàng đỡ lấy đều tựa trên người nàng, hô hấp nóng rực mang theo cảm giác say thổi qua tai nàng, đôi mắt mông lung nhìn nàng, bạc môi hoàn mỹ tươi cười càng thêm hoảng hốt, nhưng không nói chuyện, tựa hồ không nghe đến lời nàng.

Thân hình Tần Thiên thon dài, tuy rằng không mập, nhưng không gầy, toàn bộ thân mình hắn đều dựa trên người Tần Lạc Y, sức nặng kia không nhẹ, cũng may tu vi Tần Lạc Y không thấp, đủ thừa nhận sức nặng hắn, nếu không đã sớm bị hắn áp úp sấp xuống.

Nàng vững vàng đỡ lấy Tần Thiên, ánh mắt lại dừng phương hướng Giản Ngọc Diễn bị người đỡ đi. Hơi nhíu mày. So với Tần Thiên, nàng càng lo lắng Giản Ngọc Diễn, như vậy...Không biết uống bao nhiêu, nàng thật đúng là sợ hắn say đến chết, trực tiếp ngộ đạo thành tiên.


"Không được xoay loạn...Muội xoay khiến ta hoa mắt......" Tần Thiên híp mắt, mắt say lờ đờ loạng choạng nhìn khuôn mặt nàng, trên tay ôm nàng càng chặt.

Lại nâng một cánh tay lên, bàn tay trắng nõn như ngọc dừng trên mặt nàng, đem đầu nàng giữ cố định, ánh mắt hai người đối diện, mắt to trừng mắt say lờ đờ, thân mình Tần Thiên dựa trên người nàng, một bàn tay bám vào nàng, tay kia giữ chặt đầu nàng, bộ dáng buồn cười kia nói bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu kỳ quái.

Nếu không phải người bị giữ chặt là chính mình, Tần Lạc Y nhất định sẽ nhịn không được cười ra tiếng, không nghĩ tới ca ca ngày thường tao nhã tuấn dật, bộ dáng khi say rượu lại lưu manh như vậy.

Đáng tiếc thế giới này không có máy ảnh, bằng không nàng nhất định phải đem bộ dáng hắn hiện tại chụp lại, chờ hắn tỉnh rượu cho hắn xem.

"Được, muội không xoay." Ngoài miệng Tần Lạc Y theo lời hắn nói, biết lời người say rượu không rõ ràng lắm.

Nâng tay đem bàn tay hắn đặt trên sườn mặt chính mình xuống, đỡ Tần Thiên vào trong viện, để hắn nằm nghiêng trên giường, sợ hắn nằm không thoải mái, nàng còn tự mình tháo giày giúp hắn.

Tần Thiên từ từ nhắm hai mắt nằm trên giường, phát ra tiếng than thở nhẹ nhàng, Tần Lạc Y đứng dậy, nhìn ca ca, không thể không thừa nhận,bộ dáng ca ca tiện nghi của nàng thực tuấn.

Ánh mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, làn da trơn bóng như ngọc, bởi vì uống rượu, tuấn nhan mị hồng, tóc đen nhánh, nếu đem mái tóc đen nhánh thả ra, so với quý phi say rượu còn phong tình vạn chủng hơn.

Nguyên bản thiên phú tu luyện rất tốt, vài năm trước Tần lão gia tử cho hắn tẩy kinh phạt tủy, hiện tại là tu sĩ tử phủ, lấy thời gian nhất định, khẳng định tu luyện đến tử phủ đỉnh không thành vấn đề.

Ở trong mắt Tần Lạc Y, chỗ nào Tần Thiên cũng tốt, thuộc loại vạn dặm mới tìm được một...Không, mười vạn dặm, trăm vạn dặm cũng không nhất định có thể lấy ra một người.

Hắn là thế tử Trấn Nam Vương phủ, bây giờ bái nhập môn hạ Tần gia, đầu óc thông minh, thất khiếu linh lung, giỏi ăn nói, không biết về sau cô nương nhà ai có phúc khí được hắn yêu thương.

Theo dõi hắn thật lâu sau, ánh mắt nàng lơ đãng dừng trên bạc môi hắn, trong lòng mạnh mẽ nhảy dựng, ảo não lẩm bẩm hai câu, nhanh chóng rời mắt, xoay người muốn chạy ra ngoài kêu tên thị vệ Tần gia tiến vào nhìn hắn.

"Nước...Khụ...Nước..." Tần Thiên vẫn nhắm mắt đột nhiên có động tĩnh, ở trên giường lẩm bẩm ra tiếng, chân mày khẽ nhíu, bạc môi tựa như không thoải mái mím chặt.

Dưới chân Tần Lạc Y dừng một chút, quay đầu nhìn hắn, vẫn kéo cửa đi ra ngoài, rót một chén nước, nhưng không tiến vào, mà đưa cho tên thị vệ, để hắn ta đem vào.

Giản Ngọc Diễn lẳng lặng nằm trên giường, tuấn nhan ôn nhuận như ngọc, nếu không phải vị rượu trên người nồng đậm, thì căn bản không giống người uống say.

Tần Lạc Y từ cửa sổ phóng vào, đứng trước giường, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.


Nàng thật sự không nghĩ tới, sau khi biết quan hệ giữa nàng cùng ba người Đoan Mộc Trường Thanh, Sở Dật Phong, Phượng Phi Ly, hắn còn lựa chọn muốn ở lại bên người nàng.

Nàng nghiêng người ngồi xuống mép giường. Nhìn chằm chằm hắn một lát, sau đó vươn một ngón tay, để sát vào chóp mũi hắn, cảm nhận hô hấp hắn đều đều, nàng than nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ngốc tử, đó là túy thần tiên, đến tột cùng ngươi đã uống bao nhiêu mới say đến bất tỉnh nhân sự như vậy?"

Nguyên bản muốn thu hồi ngón tay, lại ma xui quỷ khiến xoa nhẹ tuấn nhan hắn, thời điểm chạm vào da thịt so với bình thường nóng rực hơn không ít, làm cho đáy lòng Tần Lạc Y run lên, tác dụng túy thần tiên tuy chậm nhưng lớn, hơn nữa không có thuốc nào giải được, chỉ có thể chờ chính mình tỉnh táo lại.

Buổi tối hắn mới nói nam vực xảy ra chuyện, hiện tại tu vi Hoàng Phủ Viêm mất hết, dưới trướng Hoàng Phủ Viêm, mặc dù có tu sĩ tử phủ, nhưng không có tu sĩ tử phủ đỉnh, hắn trì hoãn như vậy, không biết xảy ra chuyện gì hay không. Nàng hơi hơi trầm ngâm, lo lắng chính mình có nên đi theo hay không.

Buổi tối hôm nay, Sở Dật Phong nói, trên người Tần lão gia tử có bạch ngọc đài, hai ngày nữa sẽ trở về Tần gia, Đoan Mộc Cẩm Ngọc đã được giải nhiếp hồn thuật, hắn nói chính mình cùng hắn trở về.

Nguyên bản chính mình không có việc gì, theo chân bọn họ cùng nhau trở về cũng không sao, huống chi Tần lão gia tử cùng Sở Dật Phong đều phải đi, ca ca nàng tự nhiên cũng phải về theo...Chỉ là lúc này nhìn đến bộ dáng Giản Ngọc Diễn, lúc này nàng có chút do dự.

Giản Ngọc Diễn say thành như vậy, khẳng định cùng ca ca nàng có liên quan, thời điểm buổi tối nàng cùng Giản Ngọc Diễn một chỗ, không biết sao xui xẻo bị ca ca nhìn đến, nàng còn nhớ rõ ràng, khuôn mặt ca ca, lúc ấy tối sầm xuống.

"Uống nhiều như vậy, không sợ say chết ngươi." Trong lòng nàng bốc lửa, đôi mi thanh tú dựng thẳng, ngón tay nguyên bản nhẹ nhàng phủ trên mặt hắn, biến sờ thành niết, oán hận dùng sức niết mặt hắn mấy cái.

Nhìn khuôn mặt nguyên bản trắng nõn như ngọc nhanh chóng biến hồng, lại có chút không đành lòng, buông lỏng tay thở dài một hơi nói: "Giản Ngọc Diễn, ngươi nói ngươi đến tột cùng thích ta ở điểm gì, rõ ràng biết ta..Còn muốn ở lại bên người ta, Thái Dương Tâm Kinh của ngươi, đi theo ta, về sau không bao giờ có thể tu luyện nữa, cơ hội tốt như vậy, ngươi không biết quý trọng, thật sự là đại ngốc!"

Giản Ngọc Diễn vẫn đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, ánh trăng nhu hòa từ cửa sổ chiếu vào,nchiếu trên mặt đất, đối với Giản Ngọc Diễn say rượu không hề hay biết, Tần Lạc Y không còn cố kỵ gì.

Cúi người tới gần tuấn nhan hắn, ánh mắt sáng ngời, đem hắn tinh tế đánh giá một phen, cuối cùng hôn xuống môi hắn một cái, sau khi hôn, phượng mâu sáng ngời trở nên liễm diễm mờ mịt, quyến rũ mê người.

"Giản Ngọc Diễn...Đừng dễ dàng từ bỏ tu luyện, về sau ta sẽ cách ngươi rất xa, không mất bao lâu, hẳn là ngươi sẽ quên được ta." Không chỉ quên, có lẽ không bao lâu, hắn sẽ yêu thương nữ tử khác.

Lần này đến Kỳ Long thành, nàng không bỏ qua ánh mắt nữ tu trong Kỳ Long thành nóng rực nhìn về phía hắn.

Thời gian ngắn ngủi, thanh danh hắn đã lan xa, thời điểm lúc trước hắn chưa ở Thục Hán thành đại triển thân thủ, một chưởng đánh bay hai tu sĩ tử phủ đỉnh, từng có không ít nữ tu tự tiến cử với hắn, muốn làm bạn lữ song tu của hắn, mà trải qua trận chiến ấy, người nhìn trúng hắn muốn leo lên người hắn càng nhiều.

Dù sau Tu Chân giới cũng là địa phương cường giả sinh tồn, đặc biệt nữ tu, tương đối mà nói, vẫn bị vây vào một loại nhược thế, đặc biệt nữ tu bộ dạng xinh đẹp, càng dễ dàng bị người nhìn trộm, rất nhiều nữ tu sau khi trưởng thành, đều tìm mọi cách dùng hết thủ đoạn vì chính mình xem xét tìm một chỗ dựa cường đại.


Hơn nữa theo nàng biết, người nhìn trúng hắn không chỉ có diện mạo, còn có một ít gia tộc nội tình thâm hậu...Nếu người trên Huyền Thiên đại lục biết Giản Ngọc Diễn không chỉ có tu vi cao, còn được Hoàng Phủ Viêm thu nhận làm nghĩa tử, là thiếu chủ Hoàng Phủ gia, không có bạn lữ song tu chính thức, chỉ sợ đại môn Hoàng Phủ gia sẽ bị những thế gia đại tộc đạp nát.

Tần Lạc Y mím môi, nghĩ như vậy, trong lòng nàng nổi lên một trận khó chịu.

Thu hồi tay, nàng đang muốn đứng dậy rời đi, Giản Ngọc Diễn nguyên bản nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt tối đen sáng quắc, sâu thẳm dọa người, nơi nào còn một tia men say.

Tần Lạc Y giật mình. Thân mình đứng lên thiếu chút nữa ngã xuống.

"Ngươi không say?" Nàng hít sâu hai khẩu khí, mặt không chút thay đổi trừng mắt Giản Ngọc Diễn, ngầm nghiến răng nghiến lợi.

Giản Ngọc Diễn gật gật đầu, trong mắt có ánh lửa chợt lóe mà qua, nghe được nàng nói về sau sẽ cách chính mình rất xa, rốt cuộc hắn không ngủ nổi nữa.

"Túy thần tiên đối với ta vô dụng." Đối với điểm này, chính hắn cũng thực ngoài ý muốn.

"Ngươi không say, lại giả vờ say cố ý gạt ta?" Phượng mâu Tần Lạc Y nguy hiểm híp lại, nàng ở trong này lo lắng cho hắn, thậm chí còn nghĩ hắn say như vậy, có lẽ sẽ hỏng việc, đang do dự có nên cùng hắn về trước hay không, cư nhiên hắn giả say lừa nàng!Như thế mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được nữa!

"Gạt ta rất vui có phải không?" Thanh âm nàng dị thường thanh lãnh, phượng mâu bình tĩnh, đáy mắt có gió lốc mãnh liệt ngưng tụ.

Giản Ngọc Diễn nhìn ra nàng thật sự sinh khí, vội vàng ngồi dậy, trong mắt hiện lên ánh sáng nhạt, có chút vội vàng giải thích nói: "Không phải ta cố ý gạt nàng, nếu ta không giả say, trong chốc lát ngã xuống chính là ca ca nàng." Hắn muốn lừa dối Tần Thiên, thật sự không phải Tần Lạc Y.

Nghĩ đến Tần Thiên cách vách cũng say không sai biệt lắm, Tần Lạc Y biết lời hắn nói là thật, trong lòng tức giận phai nhạt một ít, trên mặt vẫn lạnh lùng.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi chính mình làm, Tần Lạc Y thực sự có xúc động một quyền đánh hắn bất tỉnh. Giản Ngọc Diễn chết tiệt. Nàng khó khi phóng túng một lần, nguyên bản cho rằng hắn say bất tỉnh nhân sự, thì ra vô cùng thanh tỉnh. Nàng đứng lên xoay người bước đi.

"Y nhi." Giản Ngọc Diễn từ trên giường nhảy xuống, đem nàng giữ chặt, gắt gao ôm nàng vào lòng mình, nói giọng khàn khàn: "Không được cách xa ta, trong lòng ta từ đầu tới cuối chỉ có một mình nàng, sớm đem nàng khắc lên linh hồn, vĩnh viễn không quên nàng, Thái Dương Tâm Kinh...Tuy rằng đó là thứ tốt, nhưng không quan trọng bằng nàng."

Từ trong miệng nàng biết Sở Dật Phong tìm đến Huyền Thiên đại lục, còn thành đệ tử Tần gia, tuy rằng hắn quyết định rời khỏi thành toàn cho bọn họ, nhưng mấy ngày nay, hắn vẫn luôn hốt hoảng.

Trái tim kia phảng phất như mỗi ngày đều bị người cầm đao cắt, đau đến tê tâm phế liệt....Cho dù tu vi cao tới đâu thì như thế nào, sống được lâu thì như thế nào, không thể bồi bên người nàng, trường sinh với hắn mà nói, không có ý nghĩa.

Trong lòng Tần Lạc Y chấn động, nhìn hắn không nói gì. Nàng thật sự không ngờ, Giản Ngọc Diễn...Thật sự đem chính mình so với Thái Dương Tâm Kinh quan trọng hơn.

"Ngốc tử." Tần Lạc Y cắn răng cười nói, đưa tay hung hăng điểm trán hắn: "Tin tức Liễu gia có Kinh Long quyết vừa ra, có nhiều người nhớ thương như vậy, thậm chí rất nhiều cường giả lánh đời đi ra, Liễu gia càng muốn dựa vào kia Kinh Long quyết xưng bá Huyền Thiên đại lục, ngươi thật sự không có tiền đồ, muốn từ bỏ Thái Dương Tâm Kinh." Chỉ vì đứng bên người nàng.

"Ngươi bây giờ còn trẻ tuổi, nếu ngươi tiếp tục tu luyện Thái Dương Tâm Kinh, về sau xưng bá thiên hạ vang danh sử sách chính là ngươi, Liễu gia...Hừ, chính là mộng tưởng hão huyền."

"Bọn họ tự nhớ thương bọn họ, ta chỉ nhớ thương nàng, ta không thể vang danh sử sách, nàng vang danh sử sách là được." Giản Ngọc Diễn nhìn bộ dáng Tần Lạc Y xinh đẹp tựa giận tựa kiều, trong lòng chấn động, nhịn không được liền cúi đầu xuống hôn lên môi nàng đỏ mọng.


Phượng mâu Tần Lạc Y trừng mắt hắn, trong mắt tối đen có băng tuyết tan rã, nhếch môi một cái, nàng nở nụ cười, nhưng không đem Giản Ngọc Diễm phi lễ chính mình đẩy ra.

Thôi.

Ai kêu chính mình lúc trước bởi vì Hỗn Nguyên Thiên Châu tác quái mà ăn hắn...Nếu không phải như thế, nàng còn có thể đúng lý hợp tình nhẫn tâm đối với hắn thâm tình làm như không thấy.

Nghĩ thông suốt chuyện này, nàng không tiếp tục rối rắm, mỉm cười lẩm bẩm một câu thật khờ, lại hơi ngẩng cằm, nâng tay gắt gao vòng lên cổ hắn, trong lòng nhộn nhạo không thôi.

Giản Ngọc Diễn mừng như điên, thanh âm ám ách lẩm bẩm tên nàng, trong mắt hiện lên quang mang ngọc lưu ly chói mắt, càng thêm gắt gao ôm thắt lưng nàng, tâm thần hưng phấn không thôi.

Nhìn khuôn mặt nàng tinh xảo như họa, Giản Ngọc Diễn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, tràn ngập sủng nịch cùng thương tiếc, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mút vào, một trận cảm giác tê dại từ đáy lòng Tần Lạc Y run rẩy truyền ra, nàng không tự giác hé miệng, ngâm nhẹ một tiếng.

Đầu lưỡi thập phần linh hoạt chui vào, ôn nhu mà vội vàng thăm dò nàng, khi thì nhẹ nhàng, khi thì mút vào thật mạnh, cả miệng nàng đều không buông tha, giống như cá nhỏ trong miệng nàng dao động nhảy loạn lên, khi chạm lưỡi nàng,hắn hô hấp đột nhiên hỗn loạn, cánh tay ôm người nàng như muốn đem nàng hung hăng tiến nhập cơ thể chính mình...Trằn trọc mãnh liệt triền miên, làm cho Tần Lạc Y hô hấp trở nên khó khăn.

Tần Lạc Y luân hãm trong nhu tình của hắn, bàn tay mềm vòng qua cổ hắn, đáp lại hắn nhiệt tình.

Cảm giác được nàng chủ động, Giản Ngọc Diễn hôn càng sâu, cảm thấy không đủ. Hai người hô hấp càng ngày càng dồn dập, không khí có thể hô hấp tựa hồ càng ngày càng loãng, đôi môi không ngừng hoà quyện, trở nên vô cùng nóng bỏng.

Hai gò má Tần Lạc Y nổi lên tầng ửng đỏ mê người, một trận gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, cảm thấy trên người hơi lạnh, không biết khi nào, y phục trên người nàng đã bị Giản Ngọc Diễn tháo lỏng, lộ ra tuyết trắng mê người.

"Y nhi." Thanh âm Giản Ngọc Diễn thấp trầm gợi cảm, mang theo dục vọng cùng mê hoặc nồng đậm, cánh tay vừa động, trực tiếp bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt trên giường, trong mắt vô cùng nóng rực, thân mình theo sát sau áp xuống.

Tần Lạc Y bị cơn gió thổi thanh tỉnh không ít, nàng không nghĩ tới Giản Ngọc Diễn mới hôn một cái đã có phản ứng lớn như vậy, vừa rồi trên người hắn khác thường nàng rõ ràng cảm giác được. Thân thể linh hoạt vừa động, đã nhanh chóng tránh ra.

Giản Ngọc Diễn nhào vào hư không.

Tần Lạc Y từ trên giường nhảy xuống, tựa tiếu phi tiếu tà liếc Giản Ngọc Diễn trong mắt lóe ra dục vọng nồng đậm một cái.

"Đêm đã khuya, nếu ngày mai ngươi phải đi, sớm nghỉ ngơi một chút đi." Nàng không nhanh không chậm đem y phục hỗn độn trên người sửa sang lại tốt, xoay người không chút do dự từ cửa sổ phóng ra ngoài, bỏ lại Giản Ngọc Diễn dục hoả cả người.

"Y nhi!" Giản Ngọc Diễn có chút buồn bực liếc mắt dưới thân chính mình một cái, sau đó nhìn phương hướng nàng rời đi, suy sụp ngã xuống giường. Ảo não chính mình vừa rồi quá mức vội vàng

Nhưng mà, khát vọng chính mình đối với nàng không phải ngày một ngày hai, chỉ hôn một cái, hắn không nghĩ đến, dục vọng tới mãnh liệt như vậy, không khống chế được.

Thần thức cảm giác Tần Lạc Y không trực tiếp trở về, mà vào sân Tần Thiên. Hắn đem thần thức thu lại. Ngón tay nhịn không được nhẹ nhàng xoa bạc môi, bên trên tựa hồ còn mang theo vị ngọt trên môi Tần Lạc Y, khuôn mặt suy sụp trở thành hư không, khóe môi hơi nhếch, ý cười càng ngày càng đẹp mắt. Y nhi như vậy...Hẳn là đồng ý cho chính mình ở lại bên người nàng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận