Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

Tần Mặc mang theo Tần Lạc Y hướng ngoài phủ đi đến, chỗ ở của nàng đã sớm an bài tốt, nguyên bản muốn an bài Tần Lạc Y ở trong Tần phủ, đáng tiếc lúc trước Tần Thiên nói qua, muội muội hắn đến đây, liền trực tiếp đưa đến trong phủ hắn, chỉ phải từ bỏ.

Tần Thiên mang linh thuỷ từ chỗ Tần Lạc Y về, năng lượng bên trong dư thừa thậm chí gia gia cùng phụ thân hắn thấy được đều rất khiếp sợ, chuyện tình thọ yến trực tiếp giao cho cho đệ tử trung tâm cùng quản sự trong nhà đi chuẩn bị, để hắn cùng Sở Dật Phong, Tần Thiên nắm chặt thời gian bế quan tu luyện.

Hắn là người xuất quan đầu tiên trong ba người, mới đi ra hai ngày mà thôi, tuy rằng Sở Dật Phong cùng Tần Thiên chưa xuất quan, tính toán hai ngày này cũng sẽ xuất quan.

Tần Lạc Y đi đến cửa Tần phủ, vừa lúc nhìn đến nam tử bộ dáng quản sự dẫn ba người từ bên ngoài đến.

Hai nữ một nam, nam tử ôn nhuận như ngọc, tuấn dật xuất chúng, đúng là thiếu chủ Thác Bạt gia-Thác Bạt Nguyên Hủ, phấn y nữ tử nhìn rất quen mắt, Tần Lạc Y hơi trầm ngâm liền nhớ ra, đúng là nữ tử cùng một chỗ với Thác Bạt Nguyên Hủ ở Thiên Long sơn mạch, nhớ rõ lúc trước Thác Bạt Nguyên Hủ kêu nàng là Nhu nhi. Một nữ tử khác là Đoan Mộc Vân.

Ba người vừa nói vừa cười tiến vào, đặc biệt Đoan Mộc Vân cùng Nhu nhi cô nương kia, hai người cầm tay nhau, thần thái dị thường thân mật, vừa thấy liền biết quan hệ hai người ngày thường khẳng định vô cùng tốt.

Thác Bạt Nguyên Hủ nhìn thấy Tần Lạc Y, trong mắt phút chốc sáng ngời, sau đó hơi tối xuống. Đoan Mộc Vân cười mở nhan. Lôi kéo Nhu nhi cô nương kia nhanh chóng tiêu sái lại đây chào hỏi, lại đem cô nương bên người nàng giới thiệu một phen.

Phấn y nữ tử tên là Thác Bạt Nguyên Nhu, là thân muội muội Thác Bạt Nguyên Hủ, tuổi tác cùng Đoan Mộc Vân không sai biệt lắm, ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y hưng phấn mang theo một chút tò mò.

Ba người Thác Bạt Nguyên Hủ cũng đến bái kiến Đào Tương Ngưng, hơn nữa sớm có người vào thông báo, không để cho Đào Tương Ngưng đợi lâu, nói chuyện mấy câu, hỏi nơi Tần Lạc Y đặt chân, Đoan Mộc Vân bỏ lại câu một lát đến tìm nàng chơi, sau đó theo quản sự đi vào.

Thác Bạt Nguyên Hủ đi vài bước, lại quay đầu, vừa lúc nhìn đến bóng dáng Tần Lạc Y biến mất ngoài cửa, đáy mắt khó nén buồn bã.

Thác Bạt Nguyên Nhu gặp ca ca bước chậm, đang muốn gọi hắn đi nhanh một chút, quay đầu, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua trong mắt ca ca buồn bã, không khỏi giật mình.

Nàng chưa từng nhìn thấy thần sắc trong mắt ca ca thiên chi kiêu tử buồn bã như vậy? Hồi tưởng một chút, lúc này mới đột nhiên phát hiện, vừa rồi ánh mắt ca ca nhìn về phía Tần Lạc Y rõ ràng không bình thường, nguyên bản còn tưởng hắn bởi vì ân Tần Lạc Y cứu mạng, hiện tại xem ra không phải như vậy, vị ca ca này của nàng a...Chỉ sợ động tâm.


Không khỏi mím môi vụng trộm cười. Ca ca ngốc của nàng. Thích liền theo đuổi a. Nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Vân bên cạnh, trong mắt tối đen sáng ngời, trong lòng nháy mắt có chủ ý.

Phòng Tần Thiên ở phía bắc Tần phủ, nơi đó rời xa Khai Dương thành phồn hoa, là một nơi yên tĩnh khác phố xá sầm uất, phía sau một tòa núi nhỏ, trong phủ tiểu kiều lưu thủy, đình thai lầu các, đầy đủ mọi thứ.

Tần Thiên không ở trong phủ, từ trong miệng Tần Mặc biết ca ca chính mình đang tu luyện linh thuỷ, chỗ tu luyện là bí địa Tần phủ, trước khi Tần Thiên bế quan đã an bài tốt phòng nàng ở, bên trong đầy đủ mọi thứ, hơn nữa không chỗ nào không tinh xảo, càng khó là, phòng ở đều dựa theo yêu thích của nàng đến bố trí. Tần Lạc Y nhìn trong ngoài một lần, càng xem càng cảm động.

Tần Mặc cho người ta thu thập một sân viện cực lịch sự tao nhã cho Bạch Y, lúc này mới rời đi, cách sinh thần Tần lão gia tử vài ngày, hắn thân là tôn tử duy nhất của Tần lão gia tử, vẫn có rất nhiều chuyện hắn phải tự mình ra mặt xử lý.

Tần Mặc vừa rời khỏi không lâu, Đoan Mộc Vân lôi kéo Thác Bạt Nguyên Nhu đến tìm nàng, hưng trí bừng bừng nói cho nàng Vong Ưu sơn cách Khai Dương thành vạn dặm có một mảnh cấm địa, mảnh cấm địa năm năm sẽ mở ra một lần, thời gian mỗi lần mở ra không lâu, chỉ ngắn ngủi nửa tháng mà thôi.

Linh khí nơi đó nồng đậm, không chỉ sinh trưởng rất nhiều linh thực, tuy rằng phẩm giai linh thực không quá cao, nhưng vận khí tốt có lẽ sẽ tìm được tinh thạch vô giá bên trong, thậm chí một ít pháp khí, công pháp cái gì cũng có khả năng tìm được.

Khó nhất là, bên trong còn có một loại Tuyết Hồ thông minh cực hiếm thấy, da lông Tuyết Hồ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, bộ dạng nhu thuận đáng yêu, đối với bảo vật đặc biệt mẫn cảm, từng có rất nhiều tu sĩ cách xa trăm vạn dặm đuổi tới thời điểm cấm địa mở ra, muốn săn được Tuyết Hồ, nhưng Tuyết Hồ quá mức giảo hoạt, trừ bỏ mấy vạn năm trước từng có người săn được một con, những người khác đều bất lực trở về.

"Đại ca của ta cùng Phượng ca ca cũng

đi vào bên trong, chúng ta đi vào tìm bọn họ, có lẽ có thể thu hoạch được thứ tốt ngoài ý muốn." Đoan Mộc Vân giật giây nàng cùng đi.

Đối với nàng mà nói, linh thực, tinh thạch pháp bảo, nàng đều không để ý, để cho nàng thích chính là con Tuyết Hồ kia.

Tần Lạc Y lúc này mới hiểu được, Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly đi Vong Ưu sơn, khó trách thấy được Đoan Mộc Vân, nhưng không nhìn đến bóng dáng hai người bọn họ. Thác Bạt Nguyên Nhu cũng mang vẻ mặt hưng phấn kích động.

Trong mắt Tần Lạc Y loé ra tinh quang, có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua không gió nhẹ mà lay động nhánh cây ngoài phủ đệ, cười nhạt, không cự tuyệt các nàng đề nghị.


"Chỉ có ba người chúng ta quá ít, trong đó có không ít tu sĩ, chúng ta kêu thêm nhiều người đi, ta gọi ca ca ta cùng đi, trong chốc lát chúng ta hội hợp ở cửa thành." Thác Bạt Nguyên Nhu kích động đi trước.

Bạch Y trong viện nhắm mắt tu luyện, Tần Lạc Y lặng yên đi vào, lại lặng yên lui ra, không đánh động hắn tu luyện.

Đến cửa thành, hai huynh muội Thác Bạt Nguyên Nhu mới đến, trừ bỏ bọn họ, còn có hai gã tu sĩ tử phủ cùng không ít thị vệ Thác Bạt gia đứng ở nơi đó, muốn theo chân bọn họ cùng nhau tiến vào cấm địa Vong Ưu sơn.

Thậm chí vài tên thị vệ tu vi không kém của Đoan Mộc gia cũng đến đây, trong đó có một gã tu sĩ tử phủ trung giai.

Đoan Mộc Vân có pháp khí phi hành, nàng dùng pháp khí phi hành mang theo một hàng hơn mười người, thời gian một lát, liền đi đến Vong Ưu sơn cách vạn dặm.

Vong Ưu sơn không phải một ngọn núi, mà là một phiến sơn mạch lớn, mảnh sương mù bao phủ, chỉ cảm thấy sơn ảnh bên trong ẩn hiện, nhìn kỹ lại không thấy rõ lắm.

Trừ bỏ bọn họ, còn có không ít tu sĩ kết bạn đi vào Vong Ưu sơn, một hàng Tần Lạc Y có ba nữ tử, người người đều trưởng thành thập phần tươi đẹp động lòng người, dọc theo đường đi có không ít ánh mắt tu sĩ cực nóng nhìn về phía bọn họ, nhưng quay chung quanh bọn họ là ba gã tu sĩ tử phủ, còn có dấu hiệu rõ ràng trên người thị vệ là Đoan Mộc gia cùng Thác Bạt gia, làm cho rất nhiều tu sĩ tuy rằng tâm động, cũng không dám mạo muội tiến đến gần.

Mặc dù cấm địa Vong Ưu sơn nằm trong lãnh địa Tần gia, nhưng Tần gia không ngăn cấm người vào, chỉ cần mọi người muốn đi vào có thể thừa dịp cấm địa mở ra đi vào.

Cửa vào Vong Ưu sơn là một cửa động hình ngũ giác, sau khi tiến vào trong, bên trong có mười con đường bất đồng, có thể thông hướng địa phương bất đồng, đương nhiên, trình độ nguy hiểm mỗi con đường không giống nhau.

Nói tóm lại, từ con đường thứ nhất đến con đường thứ mười, từ trái sang phải, càng con đường phía trước hệ số nguy hiểm càng nhỏ, chúng nó thông hướng góc bên ngoài Vong Ưu sơn, nhưng lựa chọn con đường như vậy, tuy rằng ít nguy hiểm, cơ hội nhận được tinh thạch hoặc pháp khí cơ hồ không có, ở bên trong chuyển động một vòng, có lẽ chỉ tìm được linh thực cấp thấp, hoặc săn giết được linh thú cấp thấp.

Càng là con đường phía sau hệ số nguy hiểm càng lớn, đương nhiên khả năng thu hoạch càng lớn, một hàng Tần Lạc Y muốn đi bắt Tuyết Hồ, nàng đối với Vong Ưu sơn không quen thuộc, Thác Bạt Nguyên Hủ cùng những người khác quen thuộc, trừ bỏ nàng lần đầu tiên đến, số lần Đoan Mộc Vân tới xem như ít nhất, nhưng Đoan Mộc Vân cũng đến đây ba lượt.

Huống chi một hàng bọn họ còn có ba gã tu sĩ tử phủ có kinh nghiệm lão đạo, đối với lựa chọn đường đi như thế nào, Tần Lạc Y không phát biểu ý kiến.


Thác Bạt Nguyên Hủ chọn con đường thứ bảy.

Tần Lạc Y nhẹ nhàng nhếch môi một cái, kỳ thật người lựa chọn con đường thứ bảy rất nhiều, nàng nhìn thấy có chút đội ngũ không có tu sĩ tử phủ, chỉ có tu sĩ ngọc phủ cũng chọn con đường mạo hiểm, bắt đầu còn tưởng rằng Thác Bạt Nguyên Hủ vì an toàn muội muội hắn cùng Đoan Mộc Vân suy nghĩ, sau khi nghe hắn giải thích xong mới biết được, chỉ có từ con đường thứ bảy đi vào, mới có khả năng bắt được Tuyết Hồ.

Chọn đường xong, từ cửa động tiến vào, trước mắt mở rộng trong sáng, sương mù biến mất, Vong Ưu sơn mạch xuất hiện trước mắt mọi người, trời xanh mây trắng, thanh sơn nước biếc, bên trong tràn ngập linh khí nồng đậm, thật sự là một khối tu luyện bảo.

Tần Lạc Y đi được một đoạn, nhanh chóng phát hiện, kỳ thật toàn bộ Vong Ưu sơn mạch chính là một toà trận pháp thật lớn, trận pháp có hiệu quả tụ tập linh lực thiên địa nghịch thiên, nên linh lực nơi này mới dị thường nồng đậm.

Một đường bước vào, trên đường đụng tới không ít tu sĩ hướng về phía Tuyết Hồ mà đi, sau khi xâm nhập mấy trăm dặm sơn mạch, nàng nhìn đến người Liễu gia.

Là thiếu chủ Liễu gia-Liễu Huyền Dịch cùng Liễu Khuynh Nghiên, chung quanh bọn họ, đồng dạng có vài tên lão giả tu vi cường đại cùng gần mười tên thị vệ trang phục thống nhất đi theo. Hạ Thanh Vu cũng ở đây.

Liễu Huyền Dịch đang nói chuyện cùng Hạ Thanh Vu, cẩm bào huyền y, nói cười vui vẻ, sắc mặt Hạ Thanh Vu rất khó coi, thần sắc mang theo tức giận, muốn rời đi, lại bị Liễu Huyền Dịch như có như không ngăn cản.

Vốn phía sau nàng cũng có người đi theo, còn có không ít, nhưng bị thương, hơn nữa bị người của Liễu Huyền Dịch tách ra, song phương đang tranh chấp cái gì.

Nhìn đến một hàng bọn họ, Hạ Thanh Vu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, dương tay hướng bọn họ chào hỏi: "Biểu ca." Bỏ lại Liễu Huyền Dịch hướng tới một hàng Thác Bạt Nguyên Hủ bước nhanh tới, lần này không ai ngăn đón nàng.

Mâu quang Liễu Huyền Dịch chợt lóe, theo sát sau Hạ Thanh Vu, mỉm cười mang theo người đi tới, ánh mắt xẹt qua trên người Tần Lạc Y.

Liễu Khuynh Nghiên cũng đi theo tới, nhìn thấy Tần Lạc Y, nàng nhịn không được nghĩ đến tình cảnh lúc trước ở ngoài Kỳ Long thành đụng tới Phượng Phi Ly, thời điểm chính mình xấu hổ bị Tần Lạc Y gặp được, thấy Tần Lạc Y, nàng tự nhiên không có sắc mặt hoà nhã gì.

"Sao lại thế này?" Một màn vừa rồi, làm cho hai huynh muội Thác Bạt Nguyên Hủ trầm mặt, đặc biệt Thác Bạt Nguyên Hủ, mấy năm nay Liễu Huyền Dịch dây dưa với biểu muội chính mình, hắn cũng biết đến, còn tưởng rằng Liễu Huyền Dịch ở trong cấm địa khi dễ biểu muội chính mình.

Hạ Thanh Vu nói sự tình trải qua. Nguyên lai bọn họ phía trước đụng phải một con linh thú tu vi cực kỳ lợi hại, ăn mệt, không ít người bị thương, thời điểm lui ra vừa lúc gặp Liễu Huyền Dịch.

Biết biểu muội bị thương cùng Liễu Huyền Dịch không liên quan, thần sắc Thác Bạt Nguyên Hủ hơi hoãn, hàn huyên với Liễu Huyền Dịch, thần sắc thản nhiên.

Liễu Huyền Dịch thấy Tần Lạc Y, ánh mắt dừng trên người Tần Lạc Y nhiều lần, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị.


Đoan Mộc Vân liếc mắt nhìn hắn, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt khinh thường, âm thầm cắn chặt răng, phi một ngụm.

Thần sắc Thác Bạt Nguyên Hủ lạnh hơn.

Phía trước có người lui về, đều bị thương, có thương thế còn thập phần nghiêm trọng, nhìn đến đoàn người Thác Bạt Nguyên Hủ, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cước bộ nguyên bản vội vã chậm lại.

Có người tiến vào Vong Ưu sơn, không biết đã xảy ra chuyện gì, có nhiều người bị thương như vậy, lường trước phía trước nguy hiểm, liền ngừng lại, quan vọng hỏi thăm từ xa.

"Tần Lạc Y! Các ngươi nhìn đến không, người đứng bên cạnh Thác Bạt thiếu chủ cùng Liễu thiếu chủ chính là Tần Lạc Y."

"Vừa rồi ta nghe nói, tu vi nàng có thể tiến nhanh như vậy, bởi vì quan hệ Hỗn Nguyên Thiên Châu..."

"Ta cũng nghe đến! Tu vi Tần cô nương nhanh quỷ dị, ngắn ngủi vài năm mà thôi, liền tu luyện đến tử phủ, trừ bỏ Hỗn Nguyên Thiên Châu, còn có thứ gì nghịch thiên như vậy?"

"Giản thiếu chủ kia...Tu vi hắn cũng rất nhanh a, tổng không thể nói cũng bởi vì Hỗn Nguyên Thiên Châu đi. Ta cảm thấy lời này không thể tin."

"Giản thiếu chủ bất đồng, nghe nói Giản thiếu chủ là Hoàng Phủ gia chủ dùng bí pháp trợ hắn tu luyện, Hoàng Phủ gia chủ là loại người nào? Kia là người hai ngàn năm trước tiếng tăm lừng lẫy trên Huyền Thiên đại lục."

Nghe được tiếng động khe khẽ nói nhỏ chậm rãi truyền ra, ánh mắt Tần Lạc Y lạnh nhạt hướng chung quanh liếc mắt một cái, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên. Rốt cục đến đây!

Đồng tử Thác Bạt Nguyên Hủ mạnh mẽ co rụt lại, có chút giật mình nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt nguyên bản ôn nhuận lập tức trở nên vô cùng sắc bén, hướng tới mọi người chung quanh như đao vọt tới.

Đoan Mộc Vân ngẩn ra sau đó cũng phục hồi tinh thần lại, chết tiệt, những người này muốn dùng Hỗn Nguyên Thiên Châu hại Tần Lạc Y, người trên Huyền Thiên đại lục đối với Hỗn Nguyên Thiên Châu có bao nhiêu điên cuồng, tuy rằng nàng không gặp qua, nhưng nghe phụ thân nói đến rất nhiều.

Ánh mắt Liễu Huyền Dịch nhìn về phía Tần Lạc Y càng thêm nóng rực, còn có Liễu Khuynh Nghiên, đáy mắt nàng hiện lên quang mang sáng ngời, Liễu gia các nàng bởi vì một quyển Kinh Long quyết không thể an bình, tin tức trên người Tần Lạc Y có Hỗn Nguyên Thiên Châu truyền ra, mặc kệ là thật hay giả, ả không thể thanh tĩnh, nói không chừng không bao lâu, Tần Lạc Y sẽ biến thành một khối thi thể.

Tuy rằng Tần Lạc Y là sư muội Phượng Phi Ly, nhưng hai tháng này, mỗi khi nhớ tới bộ dáng Phượng Phi Ly mỉm cười nói chuyện cùng Tần Lạc Y, nàng liền phẫn nộ ghen tị không thôi, cuối cùng hiểu được tâm tình Liễu Khuynh Thành phái người một lần lại một lần muốn giết ả. Nàng cũng muốn giết ả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận