Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

Cùng Tần Viêm ở bên nhau còn có một nữ tử, nàng kia rất xinh đẹp, tay phải cầm một phen trường kiếm, tay trái còn ôm một hài tử, đúng là thê tử Tần Viêm-Vu Liên.

Tuy rằng tu vi Vu Liên không đạt tới tử phủ đỉnh, nhưng cũng là tử phủ cửu giai, cực kỳ lợi hại, phu thê hai người liên thủ, thả chiến thả tẩu, không mất bao nhiêu thời gian, đã đem mười mấy người Liễu Hàn Tình mang đến giết chết.

"Súc sinh, ngươi nói hươu nói vượn!" Trong cơ thể Liễu Hàn Tình đã không có linh lực, nhưng nghe xong lời Đại Hắc nói, lại vô cùng phẫn nộ, ngực phập phồng kịch liệt, lạnh băng phẫn nộ nhìn nó: "Tần huynh là huynh đệ kết nghĩa của ta, sao ta có khả năng dẫn người đi giết hắn, huống chi Tần huynh là người kinh tài tuyệt diễm, ngươi nói còn có Vu Liên, hừ, hai người bọn họ, một người là tu sĩ tử phủ đỉnh, một người là tu sĩ tử phủ cửu giai, lấy tu vi của ta làm sao có khả năng ngu ngốc dẫn người đi giết hắn, như thế nào có khả năng giết được hắn!"

Lại chuyển hướng Tần Lạc Y, thần sắc thập phần mỉa mai."Tần Lạc Y, ngươi muốn giết ta, liền động thủ giết ta đi, cần gì tìm chút tội danh không có thật hắt lên người ta! Nếu ta muốn giết hắn, lúc trước vì cái gì ta phải cứu hắn!"

Trong mắt Tần Mộc phẫn nộ cũng mang theo nghi hoặc nan giải.

Đệ đệ Tần Viêm của hắn vốn là người thông minh đến cực điểm, người nào là cùng hắn thật tình giao hảo, người nào không phải...Hắn tự nhiên rõ ràng, Liễu Hàn Tình cứu hắn một lần kia, đó là ngàn năm trước, bọn hắn xâm nhập một bí địa, phát hiện bảo tàng rất quan trọng, lấy tu vi Liễu Hàn Tình căn bản vô pháp đi lấy, Tần Viêm đi lấy, mà Liễu Hàn Tình ở một bên cảnh giác, kết quả đang ở thời điểm mấu chốt có một con linh thú thập phần lợi hại chạy ra.

Đó là một con linh thú ngay cả tu sĩ tử phủ cao giai cũng không dễ dàng đối phó, thập phần hung ác, Tần Viêm ở chỗ sáng, mà Liễu Hàn Tình từ một nơi bí mật gần đó cảnh giác, khi đó Tần Viêm còn chưa đạt tới tử phủ đỉnh, đối phó con linh thú kia cơ hồ chỉ có một phần thắng, Liễu Hàn Tình nguyên bản có thể lặng yên không tiếng động rời đi, như vậy hắn ta liền không hề nguy hiểm, Tần Viêm không phát giác tất nhiên sẽ bị con linh thú kia giết chết, hơn nữa không hề nghi ngờ.

Cuối cùng hắn ta không rời đi, nhảy ra trực tiếp chắn trước mặt linh thú, thời gian một lát liền bị trọng thương, nhưng thành công vì Tần Viêm tranh thủ một chút thời gian trân quý nhất, cuối cùng Tần Viêm thắng, nhưng trả giá đại giới rất lớn, giết con linh thú, mang theo Liễu Hàn Tình trở về Tần gia, nếu không phải cuối cùng Tần Viêm tìm được một viên thập ngũ giai đan dược, khi đó Liễu Hàn Tình sẽ chết, căn bản không có khả năng sống lại.

Thậm chí mấy trăm năm sau, hắn ta lại cứu đệ muội Vu Liên một mạng, nên đệ đệ mới cùng hắn ta kết bái làm huynh đệ, chỉ là...Liễu Hàn Tình sẽ giết Tần Ngạo, chính mình nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông vì cái gì.


Đệ đệ hắn, đối với huynh đệ kết bái trước nay chưa từng bạc đãi, tư chất Liễu Hàn Tình tu luyện không tính quá tốt, lại không phải gia chủ Liễu gia, có thể lấy từ Liễu gia tài nguyên tu luyện trân quý hữu hạn, những năm đó Tần Viêm mang theo thê tử Vu Liên đi ra ngoài dạo chơi tứ hải, tìm được không ít thứ tốt, cũng cho hắn ta không ít thứ tốt, làm cho tốc độ hắn ta tu luyện tiến nhanh vài lần.

"Ta cũng rất muốn biết ngươi vì cái gì muốn giết huynh đệ kết nghĩa của ngươi." Tần Lạc Y lãnh khốc liếc mắt nhìn Liễu Hàn Tình, đối với hắn điên cuồng kêu gào tựa như không nhìn đến.

Sát khí trong mắt Đại Hắc nóng rực, Hắc Đế đứng bên cạnh người nó cũng vậy, bị người liên tục kêu súc sinh hai lần, nó đều có tâm muốn xé nát Liễu Hàn Tình, nhưng dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua Tần Lạc Y, lại nhịn xuống.

Hừ một tiếng, khinh thường nói: "Trước kia ngươi cứu Tần Viêm như thế nào ta không biết, lúc ấy ta chỉ nhìn đến ngươi mang theo người điên cuồng muốn giết Tần Viêm, miệng còn gọi nói bọn họ không cần tiếp tục phản kháng, đem đồ vật giao ra đây, có lẽ xem phân lượng huynh đệ một hồi, lưu hai phu thê bọn họ toàn thây, lưu cho hài tử kia một mạng."

Đồng tử Tần lão gia tử mạnh mẽ co rụt lại. Tuy rằng hắn nhìn Đại Hắc, nhưng vẫn chú ý gắt gao phản ứng Liễu Hàn Tình, thời điểm Đại Hắc nói ra những lời này, mí mắt Liễu Hàn Tình không chịu khống chế nhảy lên hai cái.

Tâm nháy mắt chìm vào đáy cốc. Lập tức trong lòng dâng lên lửa giận ngập trời, đến tột cùng là thứ gì, làm cho Liễu Hàn Tình không để ý tình cảm huynh đệ, dẫn theo nhiều người như vậy đến đuổi giết nhi tử hắn, đương nhiên, đối với Đại Hắc nói Liễu Hàn Tình dẫn người giết Tần Viêm, hắn đã tin chín phần.

"Quả thực nói hươu nói vượn!" Liễu Hàn tức giận mắng lần nữa, thần sắc tức giận đến cực điểm, thậm chí còn có một chút ẩn nhẫn bị oan uổng, lại không thể mạnh mẽ áp lực.

"Sau đó thì sao?" Tần Mộc ách thanh hỏi, hiển nhiên cũng tin lời Đại Hắc nói, đặc biệt Đại Hắc còn nhắc tới hài tử, hắn muốn trực tiếp mở miệng hỏi hài tử mất tích, nhưng lại sợ được đến đáp án đau lòng, câu nói kia liền ẩn trong cổ họng.

"Sau đó...Hai phu thê Tần Viêm quả thật lợi hại, đem người Liễu Hàn Tình mang theo giết chết không sai biệt lắm, tuy rằng bị thương, thương thế không đến mức trí mạng, hừ, Liễu Hàn Tình nhìn Tần Viêm công tử hướng hắn phóng lại, sợ tới mức muốn chết, đáng tiếc phu thê Tần Viêm công tử không thể giết chết hắn, Liễu Hàn Tình kia triệu ra hai quỷ tu!"

"Nguyên lai là như thế...Ta đã nói Tần Viêm công tử kinh thiên tuyệt diễm, người thường sao có khả năng lấy tính mạng bọn họ, Liễu Hàn Tình này quả nhiên đáng giận, cấu kết quỷ tu sĩ hại không ít đạo hữu trên Huyền Thiên đại lục như vậy, còn lợi dụng bọn họ lấy tính mạng huynh đệ kết nghĩa của chính mình."


"Đến tột cùng là thứ gì, làm cho hắn hạ sát thủ với Tần Viêm công tử?"

"Liễu Hàn Tình hỗn đản như vậy, một đao giết hắn quá tiện nghi cho hắn, nên đem hắn lăng trì ba ngàn đao, sau đó đưa linh hồn hắn vào trong luyện hồn trì, vĩnh viễn không thể giải thoát."

......

Chúng tu sĩ chung quanh đều lòng đầy căm phẫn trừng mắt Liễu Hàn Tình. Dưới chân Liễu Khuynh Thành lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy tương lai chính mình một mảnh u ám.

"Hai quỷ tu kia cũng không giết được Tần công tử!" Đại Hắc nghe được tiếng động chung quanh nghị luận, lớn tiếng phủ nhận nói: "Tuy rằng Tần Viêm bởi vì đối phó hai quỷ tu bị trọng thương, nhưng hai quỷ tu cũng bị thương quá nặng, thiếu chút nữa ngay cả mệnh đều đánh mất, cuối cùng chật vật chạy trốn, trước khi đi còn mang theo Liễu Hàn Tình đi, hai quỷ tu kia cũng là kẻ có bản sự, có thể dưới mí mắt Tần công tử đem người đi, bằng không...Hừ, Liễu Hàn Tình làm sao có khả năng còn sống đến bây giờ!"

"Không phải cha ta giết!" Liễu Khuynh Thành đem lời này nghe xong, nhịn không được vui mừng thì thào, cuối cùng trên mặt không trắng như vậy, ngược lại bởi vì quá mức kích động trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng, khóe miệng hiện lên cười mơ hồ.

Liễu Hàn Phi giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tần Viêm công tử không đuổi theo, phu thê hai người mang theo hài tử nhanh chóng hướng ngoài Phục Dương Sơn lao đi, ra khỏi Phục Dương Sơn, đụng phải tu sĩ tử phủ cửu giai Tần gia- Tề Uyển."

Nhưng Tề Uyển không phải ngẫu nhiên gặp hai phu thê Tần Viêm, nàng vốn ở ngay trong Phục Dương Sơn, bởi vì hiểu rõ nguyên nhân Liễu Hàn Tình dẫn người đuổi giết phu thê bọn họ, nên cố ý chờ ở ngoài Phục Dương Sơn, giả trang bộ đang ngẫu nhiên gặp gỡ, thừa dịp phu thê Tần Viêm trọng thương, trực tiếp đánh lén Vu Liên, Vu Liên lúc này trọng thương, chỉ còn một hơi.


Nếu là ngày thường, lấy tu vi Vu Liên, Tề Uyển căn bản không có khả năng khiến nàng bị thương, nhưng lúc này nàng thứ nhất không dự đoán được Tề Uyển sẽ đánh lén, thứ hai cũng bởi vì chính mình đã bị thương nặng.

Nghe đến đó, khoé mắt Tần lão gia tử có chút ướt át. Tần Mộc gắt gao nắm chặt nắm tay, thần sắc thống khổ. Vu Liên...Cư nhiên là Tề Uyển giết!

"Cũng may khi đó hài tử ôm trên tay Tần Viêm công tử, Tề Uyển khiến Vu Liên bị thương, không làm hài tử kia bị thương, biến cố nổi lên, Tần Viêm công tử phản ứng lại đây liền hướng tới Tề Uyển đánh tới, một bên cùng nàng chiến đấu, một bên nhân cơ hội cho Vu Liên ăn đan dược, đáng tiếc Vu Liên cô nương bị thương quá nặng, đan dược không cứu được tính mạng nàng, rất nhanh liền nuốt khí."

Nói tới đây, nó lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Hàn Tình.

Liễu Hàn Tình cũng nhìn nó, mâu quang sâu thẳm lợi hại, sắc mặt trắng bệch lợi hại, trong trắng bệch phiếm một loại màu xanh quỷ dị.

"Ngay sau khi Vu cô nương tắt thở, từ trong cơ thể Vu cô nương bay ra một hạt châu màu xanh, hạt châu tản ra quang mang xanh biếc, Tề Uyển mừng rỡ, muốn đi đoạt hạt châu kia, nhưng hạt châu thật sự kỳ quái, nàng hao hết khí lực cũng không thể đem hạt châu đoạt tới tay, hạt châu ở chung quanh dạo qua một vòng, trực tiếp bay đến trong thân thể hài tử." Thời điểm nó nói lời này, còn cố ý đem hạt châu kia hình dung một phen.

Phượng Phi Ly khó nén khiếp sợ trong lòng. Đại Hắc nói bộ dáng hạt châu kia, rõ ràng chính là Hỗn Nguyên Thiên Châu!

Gặp qua Hỗn Nguyên Thiên Châu trong cơ thể Tần Lạc Y, đám người Bạch Y, Giản Ngọc Diễn, Sở Dật Phong, Đoan Mộc Trường Thanh nháy mắt hiểu được, ánh mắt nhịn không được đều dừng trên người Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y cũng hoàn toàn kinh sợ. Không nghĩ tới việc này vòng đi vòng lại, liền vòng đến trên người nàng.

Nếu lời nói Hỗn Nguyên Thiên Châu thật sự bay ra từ cơ thể Vu Liên, vậy không phải nói...Chính mình căn bản không phải hài tử của Tạ Như Yên cùng Tần Lăng Vân, mà là hài tử của Tần Viêm? Nàng chính là hài tử Tần gia tìm hai mươi mấy năm, nhưng vẫn không buông tha còn đang tìm kiếm?

Nàng quay đầu nhìn phía phụ thân. Phu thê Tần Lăng Vân nhìn nàng, Tạ Như Yên há miệng thở dốc muốn nói, cuối cùng lại biến thành một tiếng nỉ non, gọi tên nàng: "Y nhi..." Thanh âm khàn khàn, mang theo nồng đậm yêu thương.

Tần Lạc Y nhịn không được chính trong lòng đau xót.


"Đó là Hỗn Nguyên Thiên Châu?" Tần lão gia tử cũng ách thanh hỏi, ánh mắt nhìn Tần Lạc Y.

Đối với đại tông môn, đại thế gia trên Huyền Thiên đại lục còn có Bồng Lai tiên đảo mà nói, bộ dáng Hỗn Nguyên Thiên Châu không xa lạ. Dù sao những người này đều vây quanh Hỗn Nguyên Thiên Châu vài trăm năm.

Ánh mắt Tần Lạc Y giống Tần Viêm, nhưng khuôn mặt kia không giống, nên hắn thấy nàng rất nhiều lần, chỉ cảm thấy chính mình đối với nàng có hảo cảm khó hiểu, còn chưa từng nghĩ qua nàng sẽ tôn nữ chính mình.

Đại Hắc gật đầu."Kia quả thật là Hỗn Nguyên Thiên Châu."

Trong mắt Tần lão gia tử sáng ngời, trong mắt Tần Mộc cũng sáng lên, Tần Mặc nhịn không được thì thào ra tiếng: "Nguyên lai ngươi thật sự là muội muội ta..."

"Khó trách Liễu Hàn Tình sẽ động thủ với một nhà Tần Viêm công tử, xem ra bởi vì Hỗn Nguyên Thiên Châu kia." Chúng tu sĩ chung quanh khe khẽ nói nhỏ lên: "Bởi vì kia Hỗn Nguyên Thiên Châu, ngay cả tình huynh đệ cũng không để ý."

"Tề Uyển lại chém giết hài tử trong lòng Tần Viêm công tử, Tần Viêm công tử đau đớn mất thê tử đại khai sát giới, một tay ôm hài tử, càng đánh càng hăng, đáng tiếc hắn bị thương quá nặng, hơn nữa trên tay còn có hài tử, ném chuột sợ vỡ đồ, hắn tự nhiên không thi triển hết...Ta thường xuyên hành tẩu trên Huyền Thiên đại lục, đối với uy danh Tần Viêm công tử có nghe thấy, bản thân cực bội phục Tần Viêm công tử, nhìn đến Tần Viêm công tử đầu tiên bị huynh đệ kết nghĩa phản bội, sau đó lại bị người Tần gia tín nhiệm gây thương tích, do dự một phen, liền nhịn nữa không được xông ra ngoài tương trợ Tần công tử..."

Hắc Đế nhịn không được liếc nhìn nó một cái. Tổng cảm thấy lời này nói không đúng sự thật. Kẻ trước kia thấy bảo bối liền không màng tất cả cũng bởi vì đồng tình mà đi ra trợ giúp một người xa lạ? Nghĩ như thế nào cũng không có khả năng.

Đại Hắc nhận ra nó hoài nghi, trên mặt trở nên nóng rát, sự thật quả thật có chút không đúng, nhưng...Lúc này không thể nói tình huống thật sự ra, nó không thể nói cho tất cả người nơi này, chính mình vì nhìn đến Hỗn Nguyên Thiên Châu kia, hưng phấn chạy ra ngoài, muốn đục nước béo cò, đoạt Hỗn Nguyên Thiên Châu kia, kết quả cuối cùng lại trơ mắt nhìn hạt châu bị một hài tử mới sinh ra vài ngày đoạt mất, cuối cùng cống ngầm lật thuyền, ngược lại bị một hài tử khế ước...

Đương nhiên, làm cho nó hộc máu nhất là, hắn bị ký kết là khế ước linh hồn, điều này làm cho Đại Hắc ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, cuối cùng không thể không dũng cảm đứng ra, cùng Tần Ngạo liên thủ đối phó Tề Uyển.

"Tề Uyển bị chúng ta liên thủ đánh rơi xuống vách núi đen, đáng tiếc lúc ấy tu vi của ta yếu đi, tuy rằng cuối cùng giải quyết Tề Uyển, ta cũng bị thương rất nặng, lại bị thương sinh mệnh bản nguyên, muốn nhanh chóng rời đi, kết quả Liễu Hàn Tình lại tới nữa, lần này hắn chỉ dẫn theo một người, một đôi mắt màu đỏ quỷ dị, là một gã quỷ tu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận