Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Dịch: Hoa Ly Hi Dạ

Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng

Khi rời đi, sắc mặt của vị đạo nhân lưng gù cực kì phức tạp, vẻ mặt u ám.

Ban đầu vốn là một lão đạo mang trên mình học thức của Tây phương giáo, lúc đi ra bước chân vốn nhẹ nhàng lại trở nên thất thiểu.

Triệu Công Minh thấy thế trong lòng hả hê.

Đánh người ta xong còn khiến người ta không nói được gì, cuối cùng còn phải tự nhận lỗi về mình…

Loại cảm giác này từ trước tới nay bản thân chưa từng được cảm nhận, có chút mới lạ.

Triệu Công Minh nhìn tấm vải bị ném xuống đất, ngón tay khẽ động thu bản ghi lời thề về, nhét vào ống tay áo.

Đúng là đồ tốt mà…

Sau khi cất đi, Triệu Công Minh mới chậm rãi nói: “Đạo hữu, người đã đi rồi, ngươi cũng nên xuất hiện.”

Lý Trường Thọ truyền âm đáp ứng. Bởi vì ban nãy hắn chui xuống dưới hơi sâu cho nên phải một lúc sau, một lão đạo với vẻ mặt hiền lành, mái tóc trắng xóa mới chui từ mặt đất lên.

Lão đạo này giơ tay bày ra một lớp kết giới bằng tiên lực, chắp tay với Triệu Công Minh: “Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.”

“Ha ha ha.” Triệu Công Minh vuốt chòm râu cười lớn: “Lần ra tay này rốt cuộc là do bần đạo hay là do ngươi chỉ điểm đây? Hôm nay có thể tránh được một tai họa, là bần đạo nên đa tạ đạo hữu mới đúng!”

“Tiền bối, ngài sao có thể nói…”

“Đừng cứ gọi tiền bối như vậy, Triệu Công Minh ta trước giờ luôn thích kết giao bằng hữu, bây giờ ngươi cũng chính là bằng hữu của ta.”

Lý Trường Thọ: “…”

Ta đâu có muốn trở thành bằng hữu của ngươi, cũng đâu muốn cùng ngươi chia sẻ chuyện cũ, lại càng không muốn nói chuyện nghĩa khí gì với ngươi.

Tất nhiên, những lời dưới đáy lòng này nhất định không thể nói ra.

Không chỉ không thể nói ra mà dưới tình huống ép buộc, Lý Trường Thọ còn phải lộ ra nụ cười chân thành, đúng bệnh bốc thuốc nói với Triệu Công Minh: “Vậy vãn bối liền không khách khí, xưng danh đạo hữu.”

“Ha ha ha ha.” Triệu Công Minh cười lớn: “Hải thần ngươi quả là một người kì lạ. Phải rồi, biệt hiệu của ngươi là gì?”

Vừa nói xong, Triệu Công Minh chắp tay với đạo nhân giấy, chính thức giới thiệu về mình: “Bần đạo là Tiệt giáo Luyện Khí sĩ – Triệu Công Minh.”

“Bần đạo…” Đầu óc của Lý Trường Thọ nhanh chóng xoay chuyển, danh ‘Huyền Đô tiểu pháp sư’ cũng không báo ra được. Huyền Đô đại pháp sư bị người ta gọi là "thiếu niên không ai biết bao tuổi" nên mới lấy cái danh này… Bây giờ mình mở miệng xưng theo, vậy cũng không hợp lý…

Xấu hổ hay không xấu hổ thật ra cũng chẳng quan trọng mấy, quan trọng là sợ bị trách phạt...

“Tự xưng Trường Canh đạo nhân.”

“Ồ? Trường Canh? Biệt hiệu này cũng không tồi.”

Triệu Công Minh thầm suy tính, lại chẳng tính ra điều gì nhưng gã cảm nhận được từ Thái Cực đồ một tia đạo vận, cũng coi như xác định được đây là người trong nhà.

“Những lời chỉ điểm lúc trước của Trường Canh đạo hữu thật sự rất hay, giờ cẩn thận nghĩ lại quả đúng là cao minh.”

Triệu Công Minh cân nhắc một chút, sau đó cũng không do dự mà nói thẳng: “Về sau bần đạo vẫn có thể sử dụng biện pháp này chứ?”

Dưới đáy lòng, Lý Trường Thọ khẽ lẩm bẩm, vị thần tài tương lai này không lẽ còn muốn đi ăn vạ người khác sao?

“Chuyện hôm nay, chỉ cần đạo hữu không nói ra bên ngoài tất nhiên sẽ chẳng liên quan gì tới vãn bối. Nói cho cùng, đây cũng chỉ là một ít đối sách dùng cho những trường hợp khẩn cấp. Tiền bối vẫn nên cân nhắc kĩ lưỡng, dù sao… Nó cũng dễ khiến danh dự của tiền bối tổn hại.”

“Ha ha ha.” Triệu Công Minh cười to, cực kì sảng khoái.

Gã cầm chiếc quạt xếp ra, lại bỏ thêm một viên châu màu trắng ngà lấy từ trong bảo khố, cười nói: “Đây là thứ đạo hữu đã làm rơi khi ngã xuống. Còn viên hạt châu này, xem như là quà tạ ơn của bần đạo tặng cho đạo hữu. Nếu đạo hữu coi Triệu Công Minh ta là bằng hữu thì hãy nhận lấy, xin đừng từ chối.”

“Vậy… đa tạ đạo hữu.”

Lý Trường Thọ nhận lấy chiếc quạt, nhưng khi hắn cầm viên đá kia lên, đáy lòng hơi chấn động.

Hỗn độn linh thạch!

Đây là bảo vật cực kì hiếm có ở dưới biển, có thể dùng để luyện chế ra linh bảo hay cũng có thể lập tức luyện hóa thành một viên Hỗn Nguyên bảo châu để hố người, đánh lén hay hủy linh căn trọng yếu…

Chậc, Triệu đại gia không hổ là là Triệu đại gia, bảo vật luyện chế ra linh bảo cũng có thể tùy tiện tặng người khác.

Vậy người mình gặp được là Tiệt giáo nội môn đại đệ tử thì những bảo vật được tặng này chẳng phải là sẽ...

Tất nhiên, có thể không gặp thì vẫn là đừng nên gặp.

"Đạo hữu." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Trước đây bần đạo từng nói một phần bí mật về việc vì sao Hải Thần giáo có thể hương khói cường thịnh, thật ra vẫn còn một phần nữa cũng tương đối quan trọng."

"Ồ?" Triệu Công Minh khoanh tay lại, cười mắng: "Đạo hữu, ngươi vậy mà vẫn còn che giấu."

Lý Trường Thọ nói: "Lúc trước ta với đạo hữu cùng không tính là quá thiết nên không dám nói nhiều..."

"Cũng đúng." Triệu Công Minh khoát khoát tay, sau đó liền gật đầu nói: "Chúng ta bây giờ coi như là cùng trải qua nhiều chuyện, vượt qua hoạn nạn, đây cũng là giao tình sâu đậm."

Lý Trường Thọ: “…”

Cái phong cách này… quả nhiên là giống hệt Hữu Độc sư muội mà!

Chỉ là... Hữu Độc sư muội thích ngẫm nghĩ tự đoán mò. Còn vị đại lão này có tu vi cao thâm, bảo vật đầy mình, thuận miệng liền nói ra không cần ý tứ.

Thôi, vẫn là không nên nhiều lời, nói xong ngộ nhỡ bị lôi tới thần miếu kết nghĩa thì rất phiền.

Sau đó, Lý Trường Thọ liền lấy bản bìa cứng giống lúc trước đã tặng Ngọc Đế đưa cho Triệu Công Minh.

Nội dung giáo lí trong này, từ việc khuyên phàm nhân làm việc thiện, đến làm cho cuộc sống của giáo chúng trở nên tích cực hơn.

Nếu như các vị Tiệt giáo này được thêm hương hoả công đức từ giáo chúng của họ, chắc hẳn Lý Trường Thọ cũng thêm được một chút công đức.

Đây là việc tốt, cũng sẽ không kết nhân quả gì. Hơn nữa, phần lớn hương hoả công đức của Tiệt giáo là ở ba ngàn thế giới ngoài kia, cũng không xung đột gì với Nhân giáo nhà mình.

Triệu Công Minh cầm quyển giáo lí đọc cẩn thận hết một lượt, rất nhanh liền ngộ ra, thở dài: “Quả thật, đạo môn đáng lẽ phải bảo vệ nhân giáo, thế hệ Luyện Khí sĩ như chúng ta thường coi nhẹ việc này. Đa tạ đạo hữu đã chỉ bảo, hôm nay bần đạo xem như cũng đã hiểu được. Mấy cái hương khói, công đức này căn bản đều là râu ria, sau khi đi về ta nhất định sẽ nói cho họ hiểu, khiến cho bọn họ có thể an ổn mà tu hành.”

Lý Trường Thọ nghe vậy xém chút nữa liền trượt chân té ngã.

Hắn quả nhiên là không thể nào đoán trước được ý nghĩ của Triệu Công Minh mà…

Khi rời đi miếu nhỏ Hải Thần, Triệu Công Minh có vẻ cực kì hăng hái, rạng rỡ. Cả người đều tản ra loại khí tức “muốn bạo động”.

Đáy lòng Lý Trường Thọ đang cẩn thận suy tính xem tiếp theo sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra.

Vị đạo nhân lưng gù kia bị lời thề đại đạo ràng buộc, lại thêm phía trước có Triệu Công Minh và long tộc che chắn giúp…

Tóm lại tai họa ngầm này vẫn là không thể tránh được, mà trước đó cũng đã có một cái như thế, có lẽ mình cũng nên chuẩn bị tốt để tùy thời hủy đi phân thân.

Lần này, Triệu Công Minh cường thế chen vào một chân thực ra cũng đã tăng thêm không ít biến số.

Đầu tiên, Tây Phương giáo nhất định sẽ đoán rằng Tiệt giáo và long tộc có quan hệ, nếu bọn họ cố ý đi thăm dò nhất định sẽ phát hiện ra được Ngao Ất tu hành ở Kim Ngao đảo.

Như vậy thì long tộc sẽ bớt được chút áp lực.

Nhưng không ổn ở chỗ, nếu Tây Phương giáo nhất định muốn thu phục Long tộc, chắc chắn sẽ nâng tầm âm mư thủ đoạn.

Chuyện này đối với mình cũng không hẳn là chuyện tốt.

Lúc trước còn lo lắng nghĩ xem lần này nên làm thế nào để ứng phó với Tây Phương giáo, bây giờ có vẻ cũng chẳng cần thiết nữa rồi.

Mượn việc này để khiến Hải Thần giáo thoát ra khỏi âm mưu với Long tộc của Tây Phương giáo, coi như cũng không tồi…

Đạo nhân giấy Lý Trường Thọ gọi người trông coi miếu tới, đưa cho gã một ít tài bảo, rồi sai hắn đi trấn an giáo chúng trong thành.

Sau đó, Lý Trường Thọ liên lạc và phân tích lại sự việc cho Ngao Ất để Ngao Ất có thể nắm lấy cơ hội kết duyên lành với vị đại gia này. Ở thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ giúp đỡ được long tộc.

Với vị nhị giáo chủ của mình, Lý Trường Thọ cũng nhắc nhở đôi chút.

Lý Trường Thọ tặng lại cho Ngao Ất hai câu mấu chốt có thể đoạt được độ hảo cảm của Triệu đại gia --- giảng nghĩa khí, trọng da mặt.

Muốn kết giao với Triệu Công Minh, trước tiên phải có phong thái điệu thấp, chừa lại mặt mũi cho Triệu Công Minh.

Rồi từ từ lui nửa bước, chờ Triệu Công Minh đồng ý bàn luận ngang hàng thì nói bản thân tu vi thấp, bản lĩnh không đủ nên không dám kết giao.

Đến lúc đó, Triệu Công Minh sẽ vung bàn tay lớn lên rồi nói mấy lời kiểu như: “Ta kết giao bằng hữu chưa bao giờ để ý đến chuyện hắn có tu vi hay không...”

Ngoài vấn đề này, Lý Trường Thọ lại dặn dò Ngao Ất... mấy trăm câu, để Ngao Ất giải quyết tốt mọi chuyện.

Xử lý xong việc này, Lý Trường Thọ trốn ở một nơi bí mật quan sát ba tháng, sau khi xác định trong khoảng thời gian tiếp theo cũng sẽ không xảy ra chuyện gì thì mới để đạo nhân giấy tiến vào trạng thái “nghỉ ngơi”.

“Vẫn là nên phái một nhóm người giấy qua.”

Ở dưới mật thất Tiểu Quỳnh phong, Lý Trường Thọ mở hai mắt ra.

Vạt tay áo lướt qua quyển thư pháp, mấy tên người giấy lộn nhào nhảy ra ngoài, đồng loạt cúi chào Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ cười khẽ nhưng rất nhanh liền thu liễm lại, dùng phong ngữ chú truyền âm với Lam Linh Nga nói rằng mình muốn bế quan sau đó mới đứng dậy đi về một góc.

Kế hoạch [Long tộc nhập Thiên] xem ra cũng chẳng mấy ổn thỏa.

Sau đó, Lý Trường Thọ tự điều tức lại thì đã hiểu ra vì sao đạo tâm của mình lại dao động, cũng liền nện vững đạo tâm của mình.

‘Kế đến vẫn phải tăng cường thêm chuẩn bị cho việc ở thời khắc mấu chốt đại pháp sư sẽ không hiện thân. Vả lại dưới một số nguyên do, mà cao thủ của cả hai giáo đều tham dự vào việc này, đến lúc đó tình thế hẳn là sẽ phát triển theo một đường lối khác…’

Thở dài một hơi, Lý Trường Thọ xóa bớt những ý nghĩ không cần thiết đi, sau đó không nhanh không chậm mà bắt đầu suy ngẫm lại.

Long tộc đầu nhập Thiên Đình, việc này giống như là “Đùi Gà” ra tay, ngăn chặn quá trình tính kế của “Hoa Lan” và “Súng Cao Su”. Nhưng như thế cũng có khả năng sẽ được hai vị đại lão “Chén Dạ Quang” và “Giỏ Trúc” để mắt tới…

Những tình huống này, vẫn cần phải cân nhắc cẩn thận hơn mới được.

Vài tháng sau…

“Vải vẽ cần dùng có vẻ còn chưa đủ.”

….

“Trường Thọ sư huynh còn chưa xuất quan sao?”

“Vâng, ba năm trước sư huynh có truyền âm cho muội, nói là phải bế quan. Mãi đến hôm nay vẫn chưa đi ra.”

Tiểu Quỳnh phong cũng đã sớm khôi phục lại dáng vẻ an bình ngày trước, Linh Nga và Hữu Cầm Huyền Nhã đang chậm rãi dạo bước ở Linh Thú giới, trò chuyện với nhau.

Hữu Cầm Huyền Nhã vuốt nhẹ cằm, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ mừng rỡ.

Linh Nga cười nói: “Sư tỷ có chuyện gì vui phải không?”

“Vẫn chưa.” Hữu Cầm Huyền Nhã nói: “Chỉ là có cảm giác lần này lâu như vậy mà Trường Thọ sư huynh vẫn chưa xuất quan, hẳn là đã lĩnh ngộ được điều gì, nhất định là cảnh giới tăng lên không ít.”

Tên Thọ nào đó đang định đi ra khỏi đan phòng, yên lặng nâng tu vi giả của mình lên thêm một cảnh giới.

Quy Đạo cảnh nhị giai.

Đột phá cũng thật không dễ dàng.

Sau đó, Lý Trường Thọ dạo bước ra khỏi phòng, nhịn không được giơ tay ngáp một cái. Nhìn Trắc Cảm thạch treo ở xung quanh vài lần, gỡ bỏ trận pháp bên ngoài đan phòng.

Lý Trường Thọ vốn cho rằng, mình vừa xuất quan, sư muội có thể dò xét đến hành tung của mình.

Nào biết, hắn ở trên mây bay quanh cả một vòng ngoài Linh Thú quyển, phát hiện hai người này đang nghiên cứu con linh thú nào đó bị "cảm nắng" hay không, hoàn toàn không phát hiện ra sự xuất hiện của hắn.

Chẳng lẽ mình có mở tiềm tung thuật pháp?

Lý Trường Thọ tự tra xét lại trạng thái, rất nhanh liền lắc đầu, cho sư muội chép lại Ổn Tự Kinh ba trăm lần.

Sau đó lại đọc cho hắn nghe thêm ba ngàn lần!

Lý Trường Thọ bay vào trong Linh Thú quyển, cuối cùng thì hai người này cũng phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

“Sư huynh!”

“Trường Thọ sư huynh!”

Hai giọng nói đồng thời cất lên, các nàng cùng nhau tiến lên đón. Nhưng khi tới gần, hai người đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Linh Nga vội la lên: “sư huynh, sao trông người như đã hao tâm tổn trí quá mức vậy? Lại làm cho bản thân mình biến thành như này.”

“Trường Thọ sư huynh, vì sao đôi mắt ngươi lại lõm vào, vành mắt thâm quầng, cả người đều là dáng vẻ tiều tụy thế kia?”

Lý Trường Thọ bất đắc dĩ cười khan, nói: “Tu hành quả nhiên là quá hao tổn tâm trí, miễn cưỡng đột phá cũng không được… Đợi chút nữa, ta sẽ đến đan phòng ngủ một lát, trước đó tới xem thử.”

Hữu Cầm Huyền Nhã vội nói: “Trường Thọ sư huynh, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi, ta xin cáo từ trước.”

Nói xong, Hữu Cầm Huyền Nhã nhanh chóng chắp tay lại, toàn thân mang theo nỗi lo lắng cưỡi mây bay về phía Phá Thiên phong, cả chặng đường đi nàng cũng không quay đầu lại.

Lý Trường Thọ chớp mắt vài cái, cảm giác như mình vừa thu hoạch thêm được một… kĩ năng mới?

Linh Nga ở bên cạnh tới gần, nhỏ giọng hỏi: “sư huynh, ngươi thật sự mệt mỏi hay là cố ý?”

Lý Trường Thọ giơ tay gõ vào cái trán trơn bóng của sư muội mình, thở dài nói: “Vi huynh là mệt thật, có rất nhiều chuyện do tu vi của người quá thấp nên còn chưa tiếp xúc được, đợi sau này…

Thôi, ngươi chỉ cần an tâm tu hành, đừng chạy loạn khắp nơi là được.”

“Vâng!” Linh Nga lập tức hớn hở cười một tiếng.

Lý Trường Thọ lại nói: “Ngày mai mang theo phiến đá tới đan phòng tìm ta, hiện tại cảnh giới tu vi của ngươi cũng sắp đủ rồi, chờ qua mười mấy hai mươi năm sau là có thể bước chân vào Quy Đạo cảnh.

Cho nên ta sẽ truyền thụ cho ngươi vài kỹ xảo đấu pháp và cách để chấm dứt nhân quả sau khi đấu pháp.

Ráng mà học, đây đều là công sức vi huynh tìm lại cho ngươi từ những bí mật thất truyền.”

Linh Nga chớp chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Trường Thọ lại ngáp một cái, quay người bay về phía đan phòng, hắn xác thực cần phải nghỉ ngơi một lát.

Cơ mà nói ngủ thì cũng không dám ngủ, chỉ có thể đả tọa, phân chia các phần tâm thần để luân phiên nghỉ ngơi.

Cùng lúc đó, ở nơi hẻo lánh của Tây Ngưu Hạ Châu, bên trong mấy tầng trận pháp cấp cao.

Một lão đạo mặc trên người chiếc áo thủng, mặt mũi bầm dập, nước mắt chảy tứ tung nằm trên mặt đất trấn áp hai mươi tư viên Định Hải Thần Châu.

‘Hừ, Sổ Nguyên hội trước, các người từng đả thương hảo hữu nghĩa muội ta. Hôm nay bần đạo có được diệu pháp này, sao có thể không vì lão bằng hữu mà ra tay một chút?’

Triệu Công Minh thầm nghĩ trong lòng, sau đó luyện lại thức tiếp theo một lần nữa, tự tin thu Định Hải Thần Châu về. Chuẩn bị tốt mấy pháp bảo có thể lưu trữ ảnh và bản lời thề viết trên tấm vải kia.

Triệu Công Minh cắn răng mắng: “Này, hôm nay bần đạo bị ngươi khinh dễ cũng thật thảm!”

Ở trên mặt đất, người kia nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt với Triệu Công Minh. Ánh mắt dần trở nên mơ hồ, nhưng Triệu Công Minh đã lùi về sau vài bước, từ trong miệng phun ra một ngụm máu.

“Ngươi đã tổn thương đến đạo cơ của bần đạo, vết thương này phải mất đến mấy vạn năm mới có thể khôi phục lại được! Đi, ngươi theo ta đến Linh Sơn! Chuyện hôm nay của chúng ta nhất định không xong được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui