Đợi đến lúc Ngụy Nhất Thần thi đấu trở về lại ký túc xá, lão Đại và lão Tam gần như muốn dâng Ngụy Nhất Thần lên bàn thờ ngồi, fuck về sau đừng đi thi đấu gì đó nữa được không! Dù sao cũng chỉ là dự bị! Còn đi nữa tụi anh có thể sẽ chết ngay lập tức đó! Ngay cả người qua đường A cũng phải làm bia đỡ đạn nữa là! Em quản tốt tiểu thụ nhà em đừng để cậu ta chạy loạn được không! Sẽ cắn người đó!
Mà nhân vật chính Cận Phi hiển nhiên không hề có một chút tính tự giác, chỉ lo vui vẻ ăn quà vặt Ngụy Nhất Thần mang về, sau đó quay về phía Ngụy Nhất Thần nhíu mày, tỏ vẻ thoả mãn. Người sau thì lập tức hóa thành sói ba đuôi xông tới cắn Cận Phi, lão Đại lão Tam thì lại thống khổ che mặt đối với sự không biết xấu hổ của đôi gian phu dâm phu này, không có lập trường, không có nguyên tắc!! Sau đó buồn bực đi ra ngoài khóa cửa trả lại không gian cho bọn họ.
Trong lòng Ngụy Nhất Thần rất vui vẻ, sau đó ôm Cận Phi từ trên võng xuống ném lên bàn ở giữa phòng. Hơn 20 ngày không gặp, Cận Phi cũng miễn cưỡng chống cự hai cái, liền quàng hai tay lên cổ Ngụy Nhất Thần, hai người hôn đến không biết trời đất, mãi cho đến khi Cận Phi không thể thở được nữa mới tách ra.
Ngụy Nhất Thần nhìn thấy, Cận Phi nửa nằm lên bàn, mắt ngấn lệ, gò má còn vương sắc hồng, bờ môi bởi vì mới bị gặm cắn mà đỏ au, hơn nữa trong đôi mắt còn có hơi nước như có như không, Ngụy Nhất Thần liền cảm thấy một luồng nhiệt khí vèo một cái đã vọt xuống dưới, hai cánh tay cũng bắt đầu không thành thật mò xuống sờ lên ngực của Cận Phi.
Khi ngón tay xẹt qua hai điểm trước ngực Cận Phi, Cận Phi không nhịn được hừ một tiếng, Ngụy Nhất Thần lập tức liền cảm giác tự chủ của mình sắp biến mất, tùy thời chuẩn bị giải quyết Cận Phi tại chỗ. Vì vậy, lần thứ hai cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi Cận Phi, hai người kịch liệt mà vội vàng vuốt ve thân thể lẫn nhau, như là muốn hòa đối phương làm một với mình.
Thế nhưng ngay khi Ngụy Nhất Thần rốt cuộc cũng cởi được áo ngoài của Cận Phi, lúc chuẩn bị cởi quần, thì phát hiện thấy gương mặt thống khổ của Cận Phi, căn bản cũng không phải là đang hưởng thụ, quả thực chính là chuẩn bị anh dũng hy sinh, điều này làm cho nhiệt tình của Ngụy Nhất Thần thoáng cái bị dập tắt hơn phân nửa. Lại nhìn hai mắt Cận Phi đang nhắm nghiền, Ngụy Nhất Thần hung hăng vuốt mặt mình, rồi buông Cận Phi ra.
Vốn Cận Phi nghĩ chắc Ngụy Nhất Thần muốn làm đến cùng, kỳ thực nói bản thân anh không chờ mong là gạt người, nhưng khi Ngụy Nhất Thần thật sự cởi áo trên người mình xuống, Cận Phi bỗng sợ hãi.
Kỳ thực anh đang sợ cái gì ngay cả chính anh cũng không biết, nhưng mà anh vẫn thực sợ hãi, nói cho cùng, mình cũng đã biết Ngụy Nhất Thần thật sự thích mình rồi, thế nhưng cảm tình của mình đối với Ngụy Nhất Thần không biết là dạng gì đây, anh sợ hãi mình đáp ứng Ngụy Nhất Thần không phải là bởi vì yêu thích, mà là vì thói quen, cho nên lần này anh cũng rất chủ động, rồi dùng hành động của bản thân để che dấu bất an trong lòng.
Cận Phi đợi lâu, Ngụy Nhất Thần cũng không có động tác gì, bàn tay dừng trên quần cũng đã lấy ra, Cận Phi có chút nghi ngờ mở mắt ra, liền nhìn thấy hai mắt Ngụy Nhất Thần bởi vì bị dục vọng tra tấn mà phiếm hồng đang nhìn mình chằm chằm, sau đó dùng thanh âm khàn khàn tự nhủ “Nếu như không muốn làm thì đừng miễn cưỡng, cái em có chính là thời gian nên em sẽ đợi đến ngày anh tự nguyện, sau đó hành hạ chết anh!” Nói xong, Ngụy Nhất Thần liền mang theo giỏ vào nhà tắm, để lại một mình Cận Phi nằm lên bàn, đờ ra nhìn nóc nhà.
Kỳ thực khi Ngụy Nhất Thần hôn môi Cận Phi cũng cảm giác được, mặc dù Cận Phi rất tập trung, thế nhưng cái loại bất an giữa lúc đụng chạm lẫn nhau vẫn truyền tới mình, thực ra trong lòng Ngụy Nhất Thần cũng sợ hãi, dù sao chút tình cảm này mình là người phải trả giá trước tiên, cậu không biết Cận Phi đối với cậu đến cùng có bao nhiêu tình cảm.
Khoảng thời gian này đọc tiểu thuyết trên tieba, Ngụy Nhất Thần cũng đã biết tình yêu đồng tính yếu ớt đến cỡ nào, cho nên cậu sợ hãi, bởi vì sợ, nên mới liều mạng muốn có được Cận Phi, cậu cảm thấy chỉ có như vậy mình mới hoàn toàn có được Cận Phi, lòng của cậu mới có thể an tâm, đây cũng là lý do mà cậu không muốn nói cho Cận Phi chuyện ba mẹ cậu đã biết chuyện của hai người, cậu sợ chuyện này sẽ làm tan vỡ cái tình cảm vốn cũng không quá chắc chắn này.
Thế nhưng trong lòng cậu Cận Phi mới là quan trọngnhất, cho nên cậu hy vọng Cận Phi có thể hoàn toàn giao bản thân mình cho cậu, mà không phải miễn cưỡng chính anh. Nên Ngụy Nhất Thần tình nguyện mang giỏ đi tắm nước lạnh, cũng không muốn ở tình huống như vậy mà miễn cưỡng Cận Phi.
Sau thời gian đó hai người hoặc nhiều hoặc ít đều đang lảng tránh nhau, tuy rằng hai người vẫn cùng vào cùng ra, ngẫu nhiên sẽ hôn môi, nhưng mà khắp nơi đều lộ ra sự cẩn thận, hơn nữa mức độ cẩn thận này đến ngay cả lão Đại cũng nhìn ra được. Lão Đại còn lén lút nói chuyện với Cận Phi, hỏi có phải xảy ra vấn đề gì hay không, có điều Cận Phi chỉ là cười nói không có việc gì.
Cứ như vậy, mỗi người mang một tâm sự mà trải qua đoạn thời gian này, cho đến một ngày tháng năm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi không phải cố ý muốn đăng ít chữ như vậy đâu, nhưng mà không đăng như vậy câu chuyện cũ phía dưới sẽ bị đứt đoạn mất… Thỏ Giấy sai rồi… Chương tiếp theo nhiều chữ một chút nha ~~