“Châu Anh, em nói gì thế ? Chỉ mới hơn nửa tháng thôi, em đã quên anh rồi sao ? Không thể nào như vậy được.
Châu Anh, quay về bên anh đi.
Anh rất nhớ em.”
Diệp Châu Anh hoảng hốt đẩy mạnh Sở Tu Kiệt ra nhưng không thành, cô giãy giụa trong lồng ngực anh.
“Sở Tu Kiệt, anh điên rồi sao ? Mau buông tôi ra.”
Rồi bỗng Sở Tu Kiệt cúi đầu xuống, hai tay anh ôm chặt lấy mặt Diệp Châu Anh, cúi xuống hôn lên môi cô.
“Ưm...dừng lại...Sở Tu Kiệt...”
Diệp Châu Anh dùng hết toàn bộ sức lực của mình đẩy Sở Tu Kiệt ra, sau đó giáng một bạt tai vào mặt anh.
“Sở Tu Kiệt, anh tỉnh táo lại đi.
Đừng chạm vào người tôi, từ nay cũng đừng làm phiền tôi nữa.”
Sở Tu Kiệt đưa tay lên sờ bên má nóng ran của mình, anh quay sang nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của Diệp Châu Anh.
Cuối cùng anh cũng lấy lại được một tia lý trí.
Bước lên muốn nắm lấy tay cô, lại bị Diệp Châu Anh né tránh.
Tay anh cuộn chặt lại.
“Châu Anh ...Anh...Anh xin lỗi...”
“Không cần đầu, từ nay anh đừng làm phiền tôi nữa là được.”
Nói rồi Diệp Châu Anh quay người đi về hướng xe của mình.
Đưa tay lên chùi môi, cô không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa.
Sở Tu Kiệt đứng đờ ra nhìn Diệp Châu Anh bước đi.
Anh ngồi thụp xuống ôm đầu.
Anh thực sự đánh mất cô rồi sao ?
--------
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Diệp Châu Anh thay đồ chuẩn bị đi làm.
Sở Tu Kiệt sau chuyện tối qua có nhắn một tin sang, đại loại là có ý muốn xin lỗi cô.
Sau đó liền không nhắn gì nữa.
Còn tin nhắn của Sở Bách Nhiên cũng dừng lại ở câu anh hẹn cô tối nay gặp mặt.
Cô vẫn chưa trả lời anh, cũng không tính sẽ trả lời.
Đeo túi xách lên, Diệp Châu Anh xuống lầu đi làm.
Tới văn phòng khoa, Diệp Châu Anh sắp xếp lại bàn làm việc một chút, rồi khoác áo blouse vào đi kiểm tra kho thuốc của bệnh viện cùng trưởng khoa Dược.
“ Chỗ này lối đi có phần chật hẹp, em nhắn lại với thủ kho Trần là xem xét cách thức sắp xếp kho thuốc, nên mở rộng đường đi để dễ dàng vận chuyển thuốc hơn.
Còn nữa, thuốc bên đây sắp xếp hơi lộn xộn, nói thủ kho kêu nhân viên xem xét kỹ lại việc phân loại các nhóm thuốc cho chị nhé.” Tô Lan – Trưởng khoa Dược vừa đi kiểm tra vừa nói.
Diệp Châu Anh chăm chú lắng nghe rồi ghi chép lại.
Đáng lẽ ra hôm nay trưởng Khoa sẽ đi kiểm tra kho thuốc cùng thủ kho Trần.
Nhưng hôm nay bệnh viện khá bận rộn, thủ kho phải tập trung soạn thuốc để giao đến các khoa phòng khác nên không có thời gian đi cùng trưởng Khoa.
Vì vậy Tô Lan đã kêu Diệp Châu Anh đi cùng mình.
“Mà này, Châu Anh.
Sao dạo gần đây chị không thấy Sở Tu Kiệt tới đưa đón em nữa thế ?”
Diệp Châu Anh nghe Tô Lan hỏi, hơi ngượng ngùng nhìn cô cười cười.
Tô Lan là một đàn chị lớn hơn Sở Tu Kiệt 4 khóa.
Khi Tô Lan chuẩn bị tốt nghiệp thì Sở Tu Kiệt chỉ vừa vào năm nhất.
Nghe Sở Tu Kiệt nói anh quen biết Tô Lan qua các mối quan hệ của ba anh.
Tô Lan cũng khá nhiệt tình giúp đỡ anh trong vấn đề học tập.
Lúc biết Diệp Châu Anh là bạn gái của Sở Tu Kiệt, Tô Lan ban đầu cũng thấy khá bất ngờ.
Sau đó vẫn luôn xem cô như em gái, trong công việc có điểm nào Diệp Châu Anh chưa hiểu hay làm chưa tốt, Tô Lan đều giúp đỡ cô.
Tô Lan là một người phụ nữ dịu dàng, cô đối nhân xử thế rất tốt, các đồng nghiệp và cấp dưới ai nấy cũng đều rất tôn trọng cô, Diệp Châu Anh cũng thế.
“Bọn em chia tay rồi ạ.”
“Sao?...Chậc, chị xin lỗi nhé.
Chị không biết việc này, cứ tưởng là cậu ta bận rộn chuyện công ty...”
“Không sao đâu chị.”
“Mà hai đứa sao thế ? Nghiêm trọng tới nỗi không thể tiếp tục được sao ?”
Diệp Châu Anh biết là Tô Lan quan tâm mình nên mới hỏi nhiều một chút, nhưng bây giờ cứ nhắc tới Sở Tu Kiệt là cô lại nhớ tới hành vi tối qua của anh.
Thấy Diệp Châu Anh im lặng chưa trả lời, Tô Lan đưa tay ra xoa xoa đầu cô.
“Được rồi, không cần nói nữa.
Là chị nhiều chuyện rồi.
Tiểu Diệp đừng buồn nhé.
Nếu cần người tâm sự thì cứ bảo chị.”
“Không đâu ạ, chỉ là do em hơi thất thần thôi.
Do mấy tháng gần đây bọn em bỗng cãi nhau hơi nhiều, cảm thấy có vẻ không ổn nữa nên bọn em mới chia tay.
Em vẫn ổn, chị đừng lo lắng nhé.”
“Đó là lý do khiến em xin nghỉ nửa tháng nay sao ?”
“Cũng không hẳn ạ, một phần là vậy, phần nhiều là vì em muốn cho bản thân một thời gian nghỉ ngơi cho tốt thôi ạ.”
“Ừm, nếu vẫn còn muốn nghỉ ngơi thì làm đơn nộp chị, chị sẽ duyệt cho nhé.”
Diệp Châu Anh hơi cảm động nhìn Tô Lan.
Nói tiếng cảm ơn cô.
Phải nói, ba mẹ Diệp Châu Anh mất sớm, cô thiếu thốn tình thương của ba mẹ.
Nhưng bù lại cô gặp được rất nhiều người yêu thương mình, như Từ Giai Ý, như Lâm Nhã...và còn có một Tô Lan nữa.
“Chúng ta kiểm tra xong rồi, em về văn phòng làm việc tiếp đi nhé.”
“Vâng ạ, em sẽ lập bản báo cáo đưa cho thủ kho Trần.
Vậy em về trước đây chị.”
“Ừm, em đi đi.”
Quần quật cả ngày, lại một ngày nữa trôi qua.
Hôm nay số lượng bệnh nhân khá nhiều, Diệp Châu Anh vừa phải làm báo cáo, vừa phải chạy sang các phòng ban khác để hỗ trợ nhân lực.
Cô mệt mỏi dọn dẹp đồ đạc đi về.