Hoài Phong bước ra khỏi xe, ánh mắt lướt qua khung cảnh trước mặt.
Căn nhà nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, tách biệt hẳn với sự ồn ào của phố thị.
Bầu trời đã ngả màu xám xịt, những cơn gió se lạnh lướt qua từng ngọn cây trơ trụi.
Xung quanh, tiếng gió xào xạc vang lên như những lời thì thầm vô hình, khiến không khí trở nên nặng nề.
Căn nhà của Khương Vĩ nằm khuất dưới những tán cây cũ kỹ, tường phủ đầy rêu xanh, cánh cửa gỗ nâu cũ kĩ và nứt nẻ, như đã trải qua bao năm tháng im lìm.
Ánh sáng từ những ngọn đèn đường hắt vào chỉ làm căn nhà thêm phần cô quạnh.
Có gì đó hoang hoải, lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó.
Hoài Phong khẽ rùng mình, nhưng rồi anh bước về phía trước, theo sau Khương Vĩ.
Bước chân của anh như nặng trĩu trong bầu không khí ngột ngạt này.
Một cảm giác không rõ ràng len lỏi trong lòng, vừa là sự tò mò, vừa là sự bất an khó tả thành lời.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Khương Vĩ bước vào trước, để lại Hoài Phong một mình đứng trước ngưỡng cửa vài giây.
Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu rồi bước theo vào bên trong.
Căn nhà tuy nhỏ nhưng toát lên một vẻ lạnh lùng, tĩnh mịch.
Những bức tường trắng bệch như không có sức sống, chỉ có vài bức tranh treo lẻ loi, tạo cảm giác xa lạ.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ ảo chiếu lên khắp căn phòng, đổ những bóng dài lên các đồ vật, làm cho mọi thứ dường như vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Anh ngồi đi." Khương Vĩ nói ngắn gọn, giọng cậu lạnh lùng hơn so với lúc ở ngoài.
Cậu không nhìn Hoài Phong, chỉ bước nhanh về phía bếp, rót nước vào cốc rồi đặt lên bàn.
Hoài Phong ngồi xuống ghế, ánh mắt anh khẽ lướt qua căn phòng.
Không có gì nhiều để chú ý, ngoài những cuốn sách chất đống trên giá và một chiếc đèn bàn cũ.
Căn nhà toát lên vẻ trầm lặng, như thể nó không thuộc về thời gian hiện tại.
Hoài Phong cảm giác có gì đó không đúng, nhưng không thể xác định rõ.
“Đây là nhà của cậu?” Hoài Phong hỏi, cố phá vỡ sự im lặng.
Khương Vĩ chỉ gật đầu mà không nói gì thêm, đôi mắt cậu thoáng qua một tia lạnh lẽo trước khi quay đi.
Cậu kéo chiếc ghế ra cho Hoài Phong ngồi, trong khi cậu đứng tựa lưng vào bàn.
“Tại sao cậu giúp tôi?” Hoài Phong tiếp tục hỏi, sự im lặng giữa hai người càng lúc càng trở nên khó chịu.
Khương Vĩ nhướng mày, đôi mắt cậu khẽ lóe lên sự bực bội:
“Đừng nghĩ tôi làm điều này vì anh.”
Hoài Phong thoáng sững sờ trước câu trả lời thẳng thừng.
Anh khẽ nhếch môi, một nụ cười nhẹ hiện ra trên gương mặt đầy mệt mỏi.
“Vậy cậu làm điều này vì ai? Hay vì điều gì?”
“Tôi có lý do của mình." Khương Vĩ đáp, không chút ngập ngừng, giọng điệu bình thản đến mức lạnh lẽo.
"Nhưng lý do đó không liên quan đến anh."
Câu trả lời của Khương Vĩ khiến Hoài Phong bất giác cảm thấy mình như người ngoài cuộc trong chính tình huống của mình.
Anh đến đây với hy vọng tìm ra câu trả lời, nhưng tất cả những gì anh nhận được là một bức tường chắn đầy bí ẩn.
“Tôi không hiểu." Hoài Phong thở dài.
“Chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi không biết gì về cậu, và cậu cũng chẳng biết gì về tôi.
Vậy tại sao cậu lại lôi tôi ra khỏi cái phòng giam đó?”
Khương Vĩ đứng lặng, đôi mắt cậu hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể câu hỏi của Hoài Phong chỉ là một cơn gió thoảng qua.
“Tôi đã nói rồi, anh không cần biết lý do.
Nhưng nếu anh thật sự muốn một câu trả lời…” Cậu quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa một chút mơ hồ.
“...Thì hãy ở lại đây.
Có lẽ, rồi sẽ đến lúc anh tự mình tìm ra.”
Hoài Phong nhìn chằm chằm vào Khương Vĩ, cảm giác như đang đứng trước một bức tường đá vững chãi, không cách nào xuyên qua được.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, anh biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Căn nhà này có vẻ kỳ lạ, nhưng nó là nơi duy nhất anh có thể tìm thấy một chút hy vọng giữa những mảnh vỡ của cuộc đời mình.
Bây giờ anh muốn quay về tổ chức cũng không được, mà lang thang vô định mãi ngoài đường cũng chẳng xong.
Hoài Phong chỉ đành ở lại đây, tiện thể anh cũng muốn biết thêm nhiều thứ về Khương Vĩ.
Sự thật đó là gì? Và cả quá khứ của cậu ấy, nhất định anh sẽ tìm ra cho bằng được.
---
Khương Vĩ quay lưng lại như đang muốn tìm kiếm một thứ gì đó.
Hoài Phong không thể không nhìn quanh căn phòng một lần nữa.Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn bàn len lỏi, tạo nên những bóng đổ mờ ảo trên bức tường tĩnh lặng.
Chiếc giá sách cũ kỹ chiếm một góc phòng, những cuốn sách dày xếp chồng lên nhau, phủ kín bởi lớp bụi thời gian.
Nhưng điều làm Hoài Phong dừng lại không phải là những cuốn sách hay không gian tĩnh lặng, mà là tấm ảnh nhỏ bé nằm cô độc trên mặt bàn, như đang mang trong mình một câu chuyện chờ được hé lộ.
Hoài Phong tiến lại gần, lòng đầy tò mò.
Tấm ảnh đã phai màu theo thời gian, viền ngoài rách nát, nhưng nó vẫn mang trong mình một vẻ đẹp cổ điển.
Anh cẩn thận nhấc tấm ảnh lên, thấy hình ảnh hai người con trai đứng bên nhau, cả hai đều mỉm cười rạng rỡ.
Hoài Phong chăm chú nhìn vào tấm ảnh, ánh mắt anh dừng lại ở nụ cười của Khương Vĩ trong đó.
Đó là một nụ cười hoàn toàn khác so với người đang đứng trước mặt anh bây giờ, một nụ cười tươi tắn, đầy sức sống.
Đôi mắt của cậu trong ảnh sáng lấp lánh, tràn đầy niềm vui và sự tự do, khác xa với cái vẻ lạnh lùng, bí ẩn mà Hoài Phong đang quen thuộc.
Người đứng kế bên Khương Vĩ cũng đang mỉm cười, một nụ cười ấm áp, thân thiện, dường như cả hai có một mối quan hệ rất gần gũi.
Họ đứng sát nhau, cử chỉ thoải mái và tự nhiên, như thể họ đã chia sẻ với nhau nhiều kỷ niệm sâu sắc.
Nụ cười của Khương Vĩ trong bức ảnh, dù đã mờ theo năm tháng, vẫn giữ được sự chân thật đến đau lòng.
Hoài Phong cảm nhận rõ ràng, Khương Vĩ của quá khứ là một con người khác, một người mà anh chưa từng biết đến.
Nụ cười ấy dường như chứa đựng cả một câu chuyện dài, một câu chuyện mà cậu đã cất giấu kỹ càng, và điều đó khiến anh càng thêm tò mò về người trong ảnh.
Anh thấy vậy trong lòng không khỏi dậy lên một cơn sóng tò mò:
“Đây là ai?” Hoài Phong hỏi, mắt vẫn dán vào bức ảnh, cảm giác như bị cuốn hút bởi những ký ức ẩn chứa trong đó.
Khương Vĩ nghe thấy câu hỏi, quay lại, đôi mắt cậu dường như hằn sâu sự bất an.
Cậu khẽ nhíu mày:
“Đừng quan tâm đến nó.”
Nhưng Hoài Phong đã không thể dứt mắt khỏi tấm ảnh.
Một trong hai người trong ảnh có nét gì đó rất quen thuộc, như thể anh đã gặp ở đâu đó trước đây.
Cảm giác này làm anh khó chịu, như một mảnh ghép bị thiếu trong bức tranh cuộc đời.
“Cậu biết họ chứ?” Hoài Phong hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Khương Vĩ hít một hơi sâu, như thể đang tìm cách kiểm soát những cảm xúc lẫn lộn bên trong:
“Đó là quá khứ.
Nó không liên quan gì đến hiện tại.”
“Nhưng quá khứ ấy có vẻ quan trọng với cậu.” Hoài Phong phản bác, không chịu buông tha.
“Cậu có thể cho tôi biết về họ không? Họ là ai? Và tại sao cậu lại giữ tấm ảnh này?”
Khương Vĩ im lặng, ánh mắt cậu đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như có điều gì đó trong quá khứ khiến cậu khó lòng thổ lộ, và Hoài Phong cảm nhận được sự nặng nề trong tâm hồn Khương Vĩ.
“Tôi không thể.” Cuối cùng, Khương Vĩ thốt ra với giọng nói lạc điệu, như một lời xin lỗi không thành lời.
"Đó là một câu chuyện mà tôi không thể kể cho anh.”
Hoài Phong cẩn thận đặt tấm ảnh lại chỗ cũ, cảm giác bất an trong lòng càng dâng cao.
Anh biết rằng bí mật mà Khương Vĩ giấu kín có thể liên quan đến những điều anh đang tìm kiếm.
Mặc dù vậy, Hoài Phong cũng cảm thấy có một điều gì đó bất thường về mối quan hệ giữa Khương Vĩ và người trong tấm ảnh.
“Rồi sẽ đến lúc cậu phải nói thôi!" Hoài Phong nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng anh cảm thấy sự kiên nhẫn đang dần cạn kiệt..