Part 2 của chap 21 đã đến ^^, chào đón sự xuất hiện của 2 nv mới
Thoáng cái mà thi học kì I đã xong, quãng thời gian học tập "vui vẻ nhưng hại sức khỏe" do thức khuya cày như trâu, lên lớp ngủ gục bị cấu véo thâm tím cả tay, tụng bài đến đau cả mắt, lé bài bạn đến lồi cả hai con ngươi... của đại đa số học sinh đã tạm kết thúc và cũng sắp đến lúc BadBoy xử lí cái vụ chiến tranh nội bộ tưởng chừng đã mốc meo kia rồi. Thằng Exdi không vì thế mà mất vui, nó vẫn ung dung như không có gì xảy ra. Đại ca nhà ta cũng thế, lên lớp toàn chém gió về vụ điểm chác và Tết nhất. Có vẻ như 2 thằng này đang cố tỏ ra nguy hiểm, nhưng ai nguy hiểm hơn thì hồi sau mới rõ.
Chiều nay, bầu trời trong xanh lạ, chỉ điểm một vài cụm mây mang hình thù quái dị như một bầy thú nào đó đang chơi đùa với nhau. Nắng nhạt như thể mặt trời đang buồn ngủ và gió thì miên man thổi làm những tán cây cọ vào nhau soàn soạt nghe buồn cười giống tiếng gãi ngứa. Tôi chuồn giờ, đi lang thang một mình ra thư viện, không phải vì có nhu cầu làm tự kỷ-er mà vì lâu lâu muốn cảm nhận một bầu không khí khác, im lặng và hiền lành hẳn so với sự nhốn nháo, hỗn loạn trong mấy cái lớp điên khùng kia.
Tin nhắn đến từ số lạ: " Cún Cún đây, tớ vừa về hồi sang, chiều qua Anise đón nhé ^^"
What the hell? Cái quái đản gì vậy? Cún Cún về Việt Nam rồi sao? Chẳng phải nó đang ở Mỹ hả? Vậy là nó lại phát bệnh chuồn về đây chơi. Kể cũng hay, về lúc tôi đang rảnh, tha hồ đi vu vơ. Tuy vậy tôi vẫn nhắn lại: "Nhầm số rồi, nhà này không có nuôi chó" rồi lôi quyển sách ra đọc, không dưng nhìn thấy cách chỗ tôi ngồi không xa là cái bàn của 3 thằng Ladykiller. Bọn này bị rối loan tuần hoàn não à, thi xong rồi còn bài vở chat đống thế kia? Phóng mắt tới chỗ mượn sách, tôi thấy Madi đang chọn sách với Ngọc Hiếu - 1 nàng học 10 chuyên Văn khá "nguy hiểm". Hai đứa này chơi với nhau có vẻ thân lắm.
Tôi nói "nguy hiểm" là vì ở con nhỏ Hiếu đó có vẻ gì rất đối lập: nó vừa hiền lành, tốt bụng nhưng cũng ẩn chứa một âm mưu gì đó kinh dị.
"Rù rù", tin nhắn của kẻ mang nickname Cún Cún lại nhảy tới, tất nhiên kẻ đó không phải em cờ hó bốn chân biết nói rồi, nó là ai sẽ biết sau. Còn bây giờ thì có một kẻ vừa lật bìa quyển sách của tôi lên xem vừa cười ranh mãnh:
- "Trăm năm cô đơn" cơ à? Đúng là dân BH có khác, đọc toàn truyện có mấy cảnh 18 cộng!
Cái kiểu chọc ghẹo đó chỉ mình Madi xài, chọc xong nó chạy luôn về chỗ mấy thằng bạn nó, going như một cơn mưa rào vội đến vội đi bất chợt, để lại một chữ to đùng: ĐIÊN! Ờ mà công nhận truyện "Trăm năm cô đơn" của nhà văn Gabriel Garcia Marquez mà tôi đang đọc lại lần thứ n 1 có mấy cảnh không được thích hợp cho lắm đối với trẻ con. Nhưng truyện này hay mà, được giải Nobel còn gì?
- Thích cậu ấy rồi chứ hả? - Nàng Hiếu đã đứng cạnh bàn tôi lúc nào, chĩa mũi vào hỏi tôi, nháy mắt một cái, tiếp tục sự nghiệp chọc phá nàng Madi vừa để lại.
Em Hiếu này nhìn mặt hiền thế mà lắm lúc thích chơi liều, xía vào đời tư người khác. Trông ẻm rất mờ ám với mớ tóc lòa xòa trước trán. Đôi mắt sáng tinh tường như thể đọc được hết suy nghĩ của đối phương, nhưng đáng tiếc chúng được đặt trên một khuôn mặt hiền lành, ngây ngô nên it ai biết ẻm cáo đến mức nào. Mấy bữa nay ẻm đi săn nai vàng ở đâu mà giờ bay ra phán một câu xanh rờn vậy kìa?
- Sao biết hay vậy? - Tôi nhận bừa mặc dù cũng chả biết cái gọi là tình cảm có mài ra ăn được không.
- Ô ô ô... - Nàng ta có vẻ shock, mắt lóe lên tia nhìn thông suốt của quỷ rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười đểu và phán tiếp một câu xanh tươi như thánh - Bỏ cuộc đi, em í thích bạn Godi rồi!
Ớ, cái con nhỏ này sao ranh vậy ta, lâu ngày không đụng mặt mà trình EQ đã tăng nhanh vượt bậc rồi, chuyện đó mà cũng biết nữa, hay là nó đoán tầm bậy như vừa rồi nhỉ? Mà nó cũng rảnh quá, đi lo toàn chuyện bao đồng, có khi ngày mai còn vác loa ra trước trường kêu gọi ủng hộ nạn nhân bệnh máu không dồn lên não cũng nên.
- Dám cá không? - Tôi dụ nó, nhưng vụ này không chắc nắm được phần thắng. Kệ, vui là được.
- Được đó! - Nó đâp bàn như quan tòa, xem ra bị hoang tưởng nặng rồi - Tớ cá Madi sẽ chọn Godi, còn cậu?
- Cá nó không chọn thằng đó.
Cá thế này cho an toàn, có khi con bé Madi kia nổi hung đi cua gái chứ không cua trai nưa thì khổ. Nàng Hiếu có vẻ như thắng chắc, ngắm quyển sách của tôi một hồi rồi ra giá:
- Nếu cậu thua thì cho tớ quyển sách đó nhá, chỉ vậy thôi, còn nếu tớ thua, cậu muốn cái gì?
Hờ hờ, em này theo chủ nghĩa sách vở với một niềm say mê lớn lao, mơ ước của ẻm là làm nhà văn thì phải, cho thế giới thứ ba ,nếu ai muốn biết. Vậy nên tôi cũng chả đòi hỏi gì nhiều, chống mắt nhìn nàng ta từ trên xuống dưới ra chiều đăm chiêu lắm. Ặc, nghe giống như đang sàm sỡ con người ta bằng mắt vậy!
- Ê...Nhìn cái gì hả? - Nó không phải dạng người mặt dày ba tấc đất nên tá hỏa, mặt bắt đầu đỏ lên, xem ra vẫn còn ngây thơ chán.
Kệ nó, tôi vẫn tỉnh như ruồi, kết một câu "rùng rợn":
- Cậu chả có cái gì đáng giá hết, biết cá gì bây giờ?
Kể cũng khiếm nhã thật, ai bảo nó đụng vào dân "BH" làm gì?
- Holy s****! - Nó hơi tức nhưng vẫn đủ bình tĩnh để đốp lại - Đừng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài chứ!
Chết tiệt. Tôi quên mất là con bé này rất nhạy cảm và không kém tự ti, xốc óc nó kiểu đó có khi nó đi nhảy lầu thì trường mất đi một nhân tài văn học. Nó là nhân tài thật đấy, ít ra là trong mắt bạn bè. Nó học giỏi, dễ gần, lại năng nổ, đoạt rất nhiều giải thưởng mặc dù gia đình khó khăn. Và trong một khoảnh khắc tự kỷ khốn nạ.n nào đó, tôi cũng từng nghĩ nếu mình được như nó, tức là được bố mẹ yêu thương dù chẳng sung túc gì, thì chắc là vui lắm. Nhưng thôi, nếu ai cũng có sự lựa chọn theo ý mình như vậy thì đời đã không còn gì thú vị nữa, đúng không? Xin lỗi đi, tôi thèm vào mấy thứ hạnh phúc ảo đó.
- Đùa thôi mà, đừng giận chứ! - Tôi cười cầu hòa, tốt nhất không nên chọc giận nàng này - Nếu thua, cậu chỉ việc đi cắt đầu đinh thôi, ok?
Con gái cắt đầu đinh chắc sẽ "cá tính" lắm, haha...Nhưng nó đồng ý thật, cười đểu nhìn tôi theo kiểu cậu-sẽ-phải-trả-giá-đấy:
- Ok, ta đây đâu phải ai đâu mà!
- Vậy tớ chờ xem sự xuất hiện của người đẹp đầu đinh nhá!
_End chap 21_
P/s: part này hơi nhảm vì part trước hài rồi, hê hê, đón đọc chap 22 nhé, đoạn hay đang ở phần sau,